Tu Chân Thế Giới

Chương 330: Thúc Long hắc kích

"Năm đó, ta tại yêu giới có tên hiệu là…" Bồ yêu nói được nửa, ý thức được điều gì đó lập tức đổi đề tài: "Ồ, sự tình năm đó không cần phải nhắc lại. Đám thủ hạ của người tính cách không tồi nhưng thiên phú không được tốt cho lắm."

Bồ yêu vẻ mặt không biết làm sao, Tả Mạc biết rõ hắn còn nói nữa nên không chen ngang.

"Gần nhất đại nhật ma thể của người có sáu loại biến hóa, yêu thuật hoang phế rất nhiều, phù trận học cũng không có chút tiến bộ nào." Bồ yêu sắc mặt trầm xuống: "Hừ, tiện nghi đều để tên kia chiếm mất."

Tả Mạc biết rõ lời Bồ yêu nói đến chính là mộ bia, hai mắt khẽ đảo: "Không cần nói ta sao không tu luyện yêu thuật, ai bảo Tiểu Thiên Diệp Thủ của người không lợi hại bằng đại nhật ma thể, ngươi chung quy không thể đem mạng ta quăng đi được."

Bồ yêu cứng họng, đại nhật ma thể bá đạo tuyệt luân, cương mãnh vô song, ở giai đoạn này có thể tìm được yêu thuật nào sánh ngang cùng nó thật không phải chuyện dễ dàng. Hắn biết vài loại tu luyện cực kì hà khắc. Kì thực đại nhật ma thể tiến giai cực khó nhưng Tả Mạc tỉnh tỉnh mê mê mà lại tu luyện thành là ngoài ý nghĩ của Bồ yêu.

Lẽ nào kiếp trước của Tả Mạc là tu ma?

Bồ yêu trong lòng càng thêm khó chịu.

"Hắc, cái này ta không thể quản." Bồ yêu cười nhạt: "Ngươi không phải muốn pháp quyết sao? Không vấn đề gì. Đây, đây là mục lục tiểu yêu thuạt, rất đơn giản thôi, năm trăm loại, ngươi chừng nào có thể tu thành lúc đó ta sẽ cho ngươi một thiên pháp quyết."

Nói xong vất cho Tả Mạc một quả ngọc giản, hoàn toàn không để ý đến Tả Mạc đang trợn mắt há mồm mà biến đi mất.

Thằng này điên rồi!

Qua nửa ngày, Tả Mạc mới có ý niệm trở lại, đó là Bồ yêu điên rồi. Ngay lập tức vừa cáu vừa giận, tên này không để ý xem đang ở địa phương nguy hiểm như thế nào còn nhàn rỗi phân tranh cao thấp cùng mộ bia chứ?

"Bồ! Ngươi đi ra đây cho ta!"

"Peđê, anh nói cho ngươi biết, ngươi không muốn sống cũng không nên kéo anh xuống nước chứ!"



Bất luận Tả Mạc chửi rủa như thế nào Bồ yêu cũng không có chút phản ứng. Sau khi chửi bậy xong, Tả Mạc mệt mỏi đặt mông ngồi xuống. Nhìn lướt qua ngọc giản, vẻ mặt hắn nhất thời biến thành một trái khổ qua.

Trước đây phát sầu vì pháp quyết quá ít, không nghĩ tới bản thân lại có một ngày bởi vì pháp quyết tu luyện yêu thuật quá nhiều mà phát sầu.

Sáu loại biến hoá của đại nhật ma thể uy lực vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn, làm hắn rất yêu thích. Tuyệt kĩ bảo mệnh như thế hắn tự nhiên mỗi ngày đều khổ luyện không ngừng. Sáu loại biến hoá tuy rằng không nhieèu nhưng mỗi loại biến hoá đều là bác đại tinh thâm, muốn tu luyện tới nhuần nhuyễn cũng không phải là chuyện dễ.

Hắn vừa mới thành thạo biến hoá thứ hai của "kim ô túc", ở thời điểm mấu chốt Bồ yêu lại làm như vậy không khiến Tả Mạc cảm thấy giận dữ sao được?

Nếu có thể đem sáu loại biến hoá tu luyện thông suốt, thực lực của Tả Mạc đủ để "hấp" bất cứ kim đan tam trọng thiên nào!

Tả Mạc đột nhiên chửi ầm lên làm những người khác trông thấy sững sờ tại chỗ, mặt không hiểu vì sao.

Cả người Thúc Long được bao bọc trong nồng đậm hắc khí, trong ba ngày qua, hắn giống như một tảng đá bị khối hắc khí bao vây, toàn thân không nhúc nhích. Toàn bộ Vệ Doanh như lâm đại địch, Thúc Long trở thành người đầu tiên trong bọn đột phá tác động lên toàn bộ Vệ Doanh.

Hắc khí bốc lên giống như vô số con hắc xà đang quay cuồng.

Trong hắc khí dày đặc như mực bỗng nhiên sáng lên hai luồng hồng quang đáng sợ, giống như ánh mắt của dã thú thèm máu, rõ ràng là con mắt của Thúc Long.

"Binh!"

Thúc Long tay trái đặt ở trước ngực, tay phải hư án, bày ra một tư thế quái dị, trong miệng bỗng dưng phát ra tiếng hô trầm thấp khàn khàn.

Hắc khí quanh người giống như nhận được kích thích bắt đầu điên cuồng hướng giữa hai tay hắn mà lao đến. Từng cỗ hắc khí dày đặc đen xì giống như một con mãng xà màu đen quấn lấy cánh tay hắn mà trườn đi.

Trong chớp mắt, hắc khí giữa hai tay dày đặc như hoá thực.

Hắc khí như mực lỏng, từng giọt lớn hướng phía dưới chảy xuống, hình thành nên một dòng nhỏ dài chừng một trượng màu đen.

Hắc khí quanh thân Thúc Long không ngừng hướng dòng nhỏ màu đen này lao tới. Trong ánh mắt màu hồng đáng sợ kia toát lên vẻ thống khổ. Bỗng nhiên, hắc khí quanh thân Thúc Long run lên, có xu thế tán đi khiến người xung quanh lo sợ. Nhưng quang mang lại thịnh trong cặp mắt hồng kia, hắc khí có chút bất ổn giống như bị một cỗ hấp lực cường đại hấp dẫn, lập tức ổn định trở lại, mọi người xung quanh thả lỏng một chút.

Giữa hai tay, dòng chảy màu đen không ngừng lưu động, càng chảy càng nồng nặc, dính sền sệt, tốc độ lưu động ngày càng chậm.

Ngay cả Tả Mạc cũng không để ý tất cả mà chạy tới, những người khác càng không dám nháy mắt, bọn họ đều biết binh khí của Thúc Long sắp thành hình.

Bỗng nhiên, dòng màu đen hắc khí đại thịnh, cùng lúc đó, quang mang trong mắt Thúc Long đại thịnh, hai tay đang nắm hờ đột nhiên dụng lực.

Ba!

Hai bàn tay to như hai cái kìm sắt, mạnh mẽ mà cầm vào dòng chảy màu đen.

Quanh thân dòng chảy màu đen tán ra từng sợi hắc khí, dưới một kích khói mất sương tan, tiêu biến vô hình, một thanh trường kích màu đen hiện ra trước mắt mọi người. Tê, hắc khí xung quanh Thúc Long nhất tề chui vào trong cơ thể hắn lộ ra hắc giáp.

"Thúc Long may mắn không làm nhục mệnh!" Thúc Long cố nén sự kích động trong lòng đến trước mặt Tả Mạc khom người thi lễ.

Sau khi tiến giai Thúc Long toả ra uy nghiêm nhàn nhạt, thực lực rõ ràng tăng lên một tầng.

"Tốt tốt tốt!" Tả Mạc hài lòng vô cùng, một mặt cảm thấy hài lòng vì Thúc Long đột phá, về phương diện khác, Thúc Long đột phá thành công đối với sĩ khí có sự cổ vũ rất lớn.

Ánh mắt Tả Mạc rất nhanh nhìn vào thanh trường kích trên tay của Thúc Long, trường kích dài chừng một trượng, đỉnh một đầu móc một đầu nhọn, phong cách cổ xưa, thân kích to bằng quả trứng ngỗng, trơn trượt tinh tế, cảm giác tốt. Mũi kích có một chút hồng sắc yêu dị, nhìn cái đó như răng nanh dính máu của một mãnh thú. Sát ý dày đặc từ trên thân toả ra, xa xa nhìn lại không hơn không kém một kiện hung binh.

Lần này đột phá, Thúc Long không chỉ có thêm một cái hắc kích, hắc giáp bao phủ toàn thân hắn biến hoá không ít. Nguyên bẩn từng phiến giáp màu đen rất nặng giờ đã mỏng đi rất nhiều, màu đen càng thêm tinh thuần, lúc trước cảm giác vụng về nặng nề trái lại giờ cảm thấy linh hoạt hơn rất nhiều.

Những người khác của Vệ Doanh sớm đã không kiềm chế được như ong vỡ tổ tràn tới đây.

Tả Mạc thấy thế liền cười lớn mà vọt sang bên.

Xa xa Lôi Bằng nhìn thấy sự sung sướng của Vệ Doanh lẩm bẩm nói: "Bọn Thúc Long thật là tà môn ngay cả huyền sát khí cũng thể dùng được. Bọn ta thật không may, mỗi ngày đều đứng ở trên thuyền khó chịu chết mất."

Giữa ngón tay của Niên Lục từng đoán kiếm liên thanh bạch sắc sinh diệt không ngừng, biến ảo bất định, hắn không ngẩng đầu lên nói: "Ngươi có khí lực để đi oán người ta không bằng dùng nó để tâm vào tu luyện đao quyết đi."

Trên mặt Lôi Bằng càng thêm phiền muộn: "Tu luyện cái rắm! Ta không giống ngươi, ta nếu tu luyện đao quyết kia thì thuyền này tan rồi."

Kiếm quyết của Niên Lục không thiếu những kiếm chiêu khéo léo nhưng đao quyết của Lôi Bằng thì không thể thi triển ở đây được. Một khi chạy ra vận nô thuyền, dưới sự ăn mòn của huyền sát khí, không những nguy hiểm hơn nữa tốc độ tiêu hao linh lực hơn xa bình thường, hắn luyện không được mấy chiêu thì đã hao hết linh lực rồi.

Ma Phàm trùng hợp đi qua hai người, nghe thấy vậy thì dừng lại nhìn chằm chằm vào Lôi Bằng.

Lôi Bằng lúc đầu không để ý nhưng bị nhìn chằm chằm nửa ngay lại thấy Ma Phàm không nói lời nào có chút không tự nhiên nói: "Ma Phàm, sao nhìn ta như vậy?"

Ma Phàm suy nghĩ một chút nói: "Đao quyết của ngươi đích xác đi theo con đường cương mãnh nhưng nếu người có thể khiến nó thêm tính biến hoá uy lực tất sẽ tăng tiến thêm một tầng."

Lôi Bằng sửng sốt, nhất thời trầm ngâm suy nghĩ. Hắn nhìn như hào sảng nhưng không phải là người ngốc, kẻ ngốc sao có thể lĩnh hội đao ý. Lời của Ma Phàm lập tức khiến hắn rơi vào trầm tư.

Ma Phàm nói xong chuẩn bị ly khai liền bị vẻ Niên Lục giữ lại, lấy lòng nói: "Đầu lĩnh, ngươi sao bên trọng bên khinh vậy? Ta cũng là phó thủ của ngươi mà! Chỉ điểm vài câu đi!"

Ma Phàm dở khóc dở cười, hai tên phó thủ này, Lôi Bằng tính khí táo bạo nhưng hay nói nhảm, Niên Lục tính khí ôn hoà nhưng huênh hoang bốc phét. Hắn suy nghĩ chút: "Thanh Liên Kiếm Quyết của ngươi biến hoá phiền phức, nếu như muốn tiến thêm một bước không nên trầm mê vào biến hoá, phải biến phức tạp thành đơn giản, kiếm ý tuỳ tâm."

"Kiếm ý tuỳ tâm…" Niên Lục thì thào tự nói, nhất thời thất thần.

Ma Phàm lặng yên ly khai nhưng hắn cũng nhìn thoáng qua bên ngoài thuyền, trong lòng có chút phiền muộn. Tạ Sơn tu thành kim đan đối với hắn có kích thích khá lớn, bản thân hắn tu kiếm thiên phú xuất sắc, nếu chuyên tâm tiến cảnh khá nhanh, nhất là trên phương diện cảnh giới kiếm ý. Lúc này giới hạn duy nhất của hắn chính là tu vi.

Nhưng nào nghĩ đến, đột nhiên rơi vào địa phương quỷ quái như này, không những linh khí thưa thớt vô cùng, còn có huyền sát khí như đòi mạng, ngay cả Tiểu Sơn giới cũng không bằng. Tiểu Sơn giới tuy rằng linh khí thưa thớt nhưng có tinh thạch trong tay. Nhưng hôm nay trong tay có linh thạch nhưng căn bản không ai dám dùng linh thạch để tu luyện, ai biết được sẽ phải ở địa phương này bao lâu? Nếu như gặp phải nguy hiểm, những linh thạch này có thể cứu mạng đó!

Kẹt tại vấn đề mấu chốt này khiến tâm tình của hắn không tốt chút nào. Nhưng rốt cuộc tâm tính của hắn so với Lôi Bằng Niên Lục còn trầm ổn hơn, có thể khắc chế được.

Tả Mạc cầm trong tay mục lục tiểu yêu thuật mà đờ đẫn ra. Tiểu yêu thuật là cách gọi biệt xưng của yêu thuật cơ sở, không phải cái gì cao thâm, mỗi một vị yêu bắt buộc phải biết. Xem qua, Tả Mạc phát hiện những yêu thuật này tu luyện cũng không khó. Hắn không lập tức tu luyện ngay mà suy nghĩ tới mục đích của Bồ yêu.

Bồ yêu tuỳ tâm sở dục, biến hoá bất định, Tả Mạc đã sớm lĩnh giáo vô số lần nhưng lần này hắn có một loại cảm giác mãnh liệt – chỉ sợ đây mới là bắt đầu.

Đây mới là điều khiến Tả Mạc đau đầu nhất.

Hắn không biết Bồ yêu thần kinh bị sao nhưng nhìn qua, thái độ của tên này rất kiên quyết. Sau một loạt sự tình như thế tất sẽ ảnh hưởng tới việc tu luyện đại nhật ma thể sáu loại biến hoá của hắn, trước mắt sáu loại biến hoá mới là căn bản để giữ mạng à!

Tả Mạc đau đầu mà xoa trán, phải nghĩ ra biện pháp vẹn toàn đôi bên mới được.

Đột nhiên, Tả Mạc nhớ tới việc Bồ yêu bắt hắn nghiên cứu ma văn, trong lòng khẽ động, lẽ nào đây mới là nguyên nhân mà Bồ yêu lưu tâm tới? Hắn nhớ rất rõ, lúc đó Bồ yêu đối với phù trận rất lưu tâm. Sau đó tuy rằng bồi bổ bằng kim đan, Bồ yêu bề ngoài khôi phục không ít nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận lại, chỉ cần kim đan là có thể khỏi hẳn Bồ yêu tuyệt đối sẽ không khẩn trương như vậy!

Chẳng nhẽ là phù trận học? Tả Mạc không xác định được.

Sau khi đột phá Tiểu Sơn giới, một loạt sự cố khiến Tả Mạc trở tay không kịp, cũng không có thời gian mà tĩnh tâm nghiên cứu phù trận học. Giá trị của phù trận, Tả Mạc biết rất rõ. Nếu như bỏ đi thì thật đáng tiếc nhưng trước mắt hắn không có quá nhiều thời gian, không thể làm được gì.

Suy nghĩ một lúc lâu, mục đích của Bồ yêu Tả Mạc còn chưa nhìn thấy rõ nhưng hắn vẫn quyết định trọng khai mở phù trận để nghiên cứu.

Lúc này đây, hắn quyết định tới một đại trận.