Tu Chân Thế Giới

Chương 285: Thể ngộ khi luyện khí

Lôi Âm Hạch Đào, cấp bốn, cương chính phá tà.

Lúc trước, tài liệu cấp bốn trên tay Tả Mạc không hề nhiều, hiểu biết về tài liệu cấp bốn rất ít. Ở những giới nhỏ hẻo lánh như Thiên Nguyệt giới và Tiểu Sơn giới, ngọc giản và sách cổ đề cập tới tài liệu cấp bốn càng ít tới mức đáng thương.

Tài liệu cấp bốn có giá trị rất cao, người bình thường muốn nhìn thấy cũng khó. Chỉ một số môn phái có thực lực hùng hậu mới có thể dùng tới và tích lũy kinh nghiệm. Vô Không Kiếm môn hiển nhiên không nằm trong số đó. Nếu xét số lượng ngọc giản, Tả Mạc có cũng không ít song trong đó nội dung đề cập tới tài liệu cấp bốn chẳng qua chỉ là vài đôi lời, mà đại đa số là không nói rõ ràng.

Nhưng theo tài liệu tứ phẩm trong túi dần nhiều lên, hắn cũng mò mẫm được một chút tâm đắc.

Khác biệt lớn nhất của tài liệu tứ phẩm và tài liệu tam phẩm là phù trận, trên tài liệu tứ phẩm có phù trận do thiên nhiên tạo thành, so với phù trận thiên nhiên trên tài liệu tam phẩm thì hoàn chỉnh phức tạp hơn, cũng càng cao cấp hơn.

Tả Mạc không biết các tu giả tiền bối có phải ngộ ra học vấn về phù trận từ các loại tài liệu không, chỉ có thể cảm khái tạo hóa thật thần kỳ.

Tay nghề của một tu giả luyện khí ra sao chỉ xem xem vị tu giả này rốt cuộc có thể kích hoạt phù trận thiên nhiên trên tài liệu tới bước nào. Kỹ năng phù trận của pháp bảo cấp bốn liên quan mật thiết tới phù trận thiên nhiên của tài liệu.

Lôi Âm Hạch Đào trải qua thời gian ôn dưỡng này, toàn thân như được mạ bạc, bên ngoài chi chit những khe rãnh đường vân, cầm lên tay nặng trình trịch, mỗi viên như rút nhỏ một chút song quanh người lại lượn lờ một tầng lôi mang màu xanh tinh xảo. Tả Mạc phải dùng linh lực bọc lấy bàn tay mới có thể cầm nó lên.

Cầm lên trước mắt có thể cảm thụ được lôi nguyên dâng trào bên tng nó, Tả Mạc không khỏi thầm tặc lưỡi.

Lôi Âm Hạch Đào này đúng là đồ tốt song cũng khá nguy hiểm, khi luyện chế chỉ hơi không cẩn thận có khả năng sẽ gây nổ, dễ làm tổn thương chính mình.

Nghĩ tới Bồ yêu từng đề nghị hắn dùng cáh luyện chế Âm Hỏa châu để luyện chế Lôi Âm Hạch Đào, chỉ là trước mắt hắn bận tới trời đất mịt mù, không có thời gian mà làm. Lúc này cẩn thận nghĩ lại, ẩn ẩn có chỗ hiểu ra. Bồ yêu sẽ không nói mà không suy nghĩ chỉ bất quá những thứ hắn nói lúc linh lúc không linh.

Trong Âm Hỏa châu thiên có không ít pháp môn luyện chế Âm Hỏa châu. Âm Hỏa châu cũng chia làm rất nhiều chủng loại, Tả Mạc cảm thán vô cùng. Trước đây không tìm được địa điểm âm sát, không cách nào ngưng thành Âm châu, bộ ngọc giản này cũng bị ném sang một bên.

Kiến thức lúc này của hắn vượt xa trước đây, giờ cầm tới đọc kỹ lại lại có cảm giác hoàn toàn mới.

Dần dần, trong lòng như có chút hiểu ra.

Trong pháp môn luyện chế Âm Hỏa châu, điểm mấy chốt nhất cũng là điểm hắn trước đây không chú ý tới là tất phải dùng Âm Hỏa. Âm châu là thuộc tính âm mà ngọn lửa luyện chế cũng cần thuộc tính âm. Chung Duẩn hỏa trước đây cảu Tả Mạc vừa hay là âm hỏa.

Theo lý thuyết, thuộc tính tương đồng, hai thứ sẽ nuôi dưỡng lẫn nhau, cuối cùng hòa thành một thể. Mà điểm thần kỳ của Âm Hỏa châu thiên là nó có thể khiến hai thứ ở trạng thái như dung hợp mà không phải dung hợp, trạng thái này cũng là trạng thái có uy lực bộc phát mạnh mẽ nhất.

Biến hóa huyền diệu như vậy khiến Tả Mạc như si như say. Tiền bối sáng tạo ra Âm Hỏa châu cũng không biết làm sao lại nghĩ ra pháp môn thần kỳ như vậy.

Nếu dùng pháp môn của Âm Hỏa châu luyện chế Lôi Âm hạch đào, vậy càn ngọn lửa thuần dương. Vậy càng thích hợp với Tả Mạc, trên tay hắn có Kim Ô hỏa, là ngọn lửa thuần dương cực phẩm.

Chẳng qua, hắn cần trợ thủ. Lôi Âm hạch đào là tứ phẩm, so sánh với âm châu hắn ngưng tụ năm đó cao cấp hơn nhiều.

Trong lòng Tả Mạc đột nhiên máy động, hắn nhớ tới Tiểu Hỏa và tháp nhỏ.

Tiểu Hỏa là hỏa yêu còn tháp nhỏ thân có ngũ hành hòa thành một thể, đều có thể khống chế lửa.

Hắn và tháp nhỏ tâm thần tương liên, tâm niệm vừa động tháp nhỏ đã biết. Không bao lâu sau tháp nhỏ mang theo Tiểu Hỏa bay tới lầu canh phù chiến. Chim ngốc cũng mang theo Tiểu Hắc tới theo.

Tiểu Hỏa vừa bay vào lầu canh phù chiếu dã như một quả bóng da màu lửa đỏ, thân hình tròn vo không ngừng bay tới bay lui trong không trung, thoải mái chơi đùa một mình. Tháp nhỏ đứng một bên, yên lặng nghe Tả Mạc nói.

Tả Mạc đột nhiên lấy từ trong nhẫn ra hơn mười cái hộp Linh Lung, đây là Kim Ô hỏa hắn đặc biệt lưu lại, còn lại đều đã bán sạch. Kim Ô hỏa đối với hắn mà nói hoàn toàn không phải việc khó, song trước mắt hiển nhiên không có thời gian chế ra.

Tiểu Hỏa vốn bay tới bay lui trong không trung đột nhiên ngưng lại, nhìn vào hộp Lung Linh phát ra tiếng chi chi vui thích, hóa thành một bóng lửa, như muốn nhào vào hộp lung linh. Mùi vị của ngọn lửa bên trong hộp phát ra có sức hấp dẫn trí mạng đối với nó.

Tả Mạc còn chưa kịp căn cản, đã thấy nó một ngụm nuốt cả hộp Lung Linh vào.

Hắn lập tức trợn mắt há mồm, tay cứng lại giữa không trung.

Một lúc sau hắn mới tỉnh táo lại, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu là: lại một tên tham ăn nữa rồi!

Tháp nhỏ cũng không nổi giận, xoay xoay quanh Tiểu Hỏa.

Chỉ thấy thân thể Tiểu Hỏa vốn đã tròn vo nay càng thêm tròn, như một cái bong bóng mầu đỏ. Đột nhiên giữa trán nói xuất hiện một điểm vàng kim lớn cỡ móng tay.

Chẳng qua nhìn kỹ một lúc, Tả Mạc cũng chẳng rõ đấy rốt cuộc có phải trán của nó không, tên nhóc này thật quá tròn.

Nhìn chăm chăm vào Tiểu Hỏa một hồi, nó vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Tiểu Hỏa chỉ tiếp tục chi chi vui mừng, bay lượn chơi đùa với tháp nhỏ giữa không trung. Chỉ thấy tháp nhỏ có lúc dùng mũi nhọn đâm Tiểu Hỏa, có lúc lại là Tiểu Hỏa dùng thân thể tròn vo va vào tháp nhỏ, hai đứa nhóc hiển nhiên chơi đùa rất vui vẻ, Tiểu Hắc đứng bên cũng rung loạn cặp râu, hiển nhiên nóng lòng muốn thử.

Tả MẠc vẫn nhìn chăm chăm vào Tiểu Hỏa.

Vẫn chẳng có biến hóa gì…

Chơi một lúc, Tiểu Hỏa chú ý thấy Tả Mạc nhìn chằm chằm vào nó, phát ra tiếng chi chi vui thích, bay vào lòng Tả Mạc dụi dụi vào người hắn.

Tả Mạc giơ tay ra nắm lấy nó, thân hình tròn vo như bọt nước, vừa mềm lại vừa ấm.

Bất quả Tả Mạc hiển nhiên chẳng quan tâm tới hành động lấy lòng của nó, vươn tay nắm chắc lấy Tiểu Hỏa, giơ lên trước mắt rồi tiện tay niết nó thành đủ loại hình dáng, miệng thì nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng nhóc này, nuốt cả Kim Ô hỏa mà chẳng chút biến hóa sao? Ngươi có biết nó là bao nhiêu tinh thạch sao? Một ngụm nuốt nhiều tinh thạch vậy…"

Tháp nhỏ thân hình run run, yên lặng bay ra ngoài. Tiểu Hắc vốn còn nóng lòng muốn thử, cặp râu đang rung rung cũng đột nhiên ngưng bặt, chỉ có chim ngốc là bình tĩnh nhất.

Tả Mạc không thể nén giận, vốn hắn định cho Tiểu Hỏa và tháp nhỏ mỗi tên một cái, không ngờ tên này một ngụm ăn sạch, ngay cả hộp cũng chẳng bỏ qua.

"Có phun lửa không? Tả Mạc đằng đằng sát khí: "Không sao? Ngay cả phun lửa của không? Ngươi dám không sao? Biết đó là bao nhiêu tinh thạch không…"

Tiểu Hỏa trên tay vội vội vàng vàng phun ra một ngọn lửa nho nhỏ.

"
Ô! Quả nhiên biết phun lửa!" Sắc mặt Tả Mạc chuyển thành hiếu kỳ, đưa Tiểu Hỏa lên trước mặt, đánh giá khắp trên dưới rồi tự nói: "Không thấy lỗ nào, thế từ đâu phun ra?"

Thân thể như quả cầu của Tiểu Hỏa lập tức cứng đờ.

Tháp nhỏ giơ mái hiên của mình lên che kín mặt, toàn thân tháp như con tôm luộc, đỏ bừng bừng.

Nghiên cứu cả nửa ngày, Tả Mạc vẫn không phát hiện ra cái gì. Hắn quyết định không tốn thời gian nữa, trông cậy vào đám ăn tàn phá hại này giúp đỡ, đúng là mình gấp quá nhờ loạn rồi.

Đừng bao giờ ảo tưởng về đám ăn tàn phá hoại này…

Trong lòng Tả Mạc chảy máu ròng ròng, bao nhiêu là tinh thạch đây…

Bốn đứa nhóc như được đại xá lập tức bay nhanh về trốn trong động khoáng thạch.

Tả Mạc quyết định tự mình ra tay. Chẳng qua hắn không dám thí nghiệm trong lầu canh phù chiến, vạn nhất không cẩn thận cả tòa lầu có thể nổ thành tro bụi. Hắn lấy từ trong thương khố ra một áng mây tam phẩm, ngồi lên, chậm rãi bay lên trời.

Áng mây mềm mại như bông, chẳng qua ngoại trừ hưởng thụ đôi chút cơ bản không ai dùng tới. So với phi kiếm hay linh thú, tốc độ của nó quá chậm. Bất quá cũng có một số áng mây cấp cao, tốc độ cực nhanh. Tỷ như Cân Đẩu vân thanh danh vang dội, trong số tọa kỵ ngũ phẩm tốc độ có thể liệt vào top mười. Hơn nữa tuy mây bay chậm nhưng lại có chỗ tốt là không cần điều khiển cũng khá ổn định.

Áng mây này chỉ lớn cỡ bàn tay nhưng khi ném ra lập tức hóa lớn, chu vi khoảng mười trượng, có thể chứa được rất nhiều người. Nữ tu vẫn đứng gần hắn, xa xa chi chit những tu giả đóng quân, Tả Mạc vẫn coi như không thấy. Đã có lầu canh phù chiến và nữ tu, hắn chẳng lo có ai tới gián đoạn việc luyện chế của mình.

Hắn lấy Lôi Âm Hạch Đào ra, phun ra Kim Ô hỏa bắt đầu luyện chế.

Luyện chế Âm Hỏa châu, điểm mấu chốt nhất là cần đem trạng thái của Âm châu và Âm hỏa của nó ổn định ngay trước khi dung hợp.

Trước người Tả Mạc, một sợi Kim Ô hỏa bọc lấy Lôi Âm hạch đào.

Tốn hẳn một canh giờ, Kim Ô hỏa mới luyện đi tầng cuowng lôi bên ngoài Lôi Âm hạch đào, lộ ra bản thể của nó bên trong. Lại mất nửa canh giờ nữa, bề ngoài chi chit những khe rãnh bên ngoài hạch đào màu bạch mới bắt đầu có dấu hiệu hòa tan. Nước bạc men theo đường vân của hạch đào, chậm rãi lưu động.

Lôi nguyên dâng trào khiến Tả Mạc tim đập thình thịch, như giẫm phải băng mỏng.

Tài liệu cấp bốn quả nhiên không bình thường!

Tâm thần Tả Mạc chìm đắm trong đó, quá trình luyện chế này không dễ song đối với hắn mà nói cũng là thể ngộ khó có được, vô luận là Kim Ô hỏa hay Lôi Âm hạch đào đều là tài liệu cấp bốn khó kiếm.

Hai cái giao hòa, lại sinh ra vô số biến hóa, rất nhiều biến hóa hắn chưa thấy bao giờ.

Phù trận thiên nhiên trên Lôi Âm Hạch đào trong quá trình luyện chế không ngừng bị đánh nát rồi trùng tu, giống như những khối gỗ xếp bị đánh đổ, xếp lại thành đồ án mới. Có cái là phù trạn, có chỗ lại hỗn loạn mất trật tự, cần tu giả tự mình sang lọc, tự thể nghiệm biến hóa của những phù trận này.

Tu giả khác nhau cũng thông qua những cách khác nhau thể thể ngộ, song lĩnh ngộ được lại là bản chất của nó, tuy khác con đường mà lại cùng đích.

Không thể ngộ như vậy, cho dù tu vi có cao thâm đến đâu, linh lực trong cơ thể hùng hậu đến mấy thì cảnh giới cũng chẳng cách nào đột phá, vẫn yếu ớt như vậy thôi.

Tả Mạc đắm chìm trong thế giới thần kỳ này, cảm giác như giẫm lên tảng băng mỏng trong lòng cũng dần dần tan biến, hắn chuyên chú quên mình.

Chỉ thấy Kim Ô hỏa trước mặt hắn đột nhiên giảm tốc độ xao động, như một con ngựa hoang bị thuần phục.

Lôi Âm Hạch Đào cũng nhanh chóng xảy ra biến hóa, hạch đào có vô số khe rãnh chi chit, giờ tan biến không thấy, chỉ lưu lại một quả cầu bạc bóng loáng. Từng tia Kim Ô hỏa ngấm vào quả cầu bạc đó, bề mặt quả cầu bắt đầu hiện lên từng vệt hoa văn vàng kim tinh xảo.

Hoa văn vàng kim càng lúc càng nhiều, tựa như dây mây màu kim điên cuồng sinh trưởng trên bề mặt Lôi Âm Hạch Đào.

Tả Mạc bỗng mở bừng mắt, Lôi Âm Hạch Đào rơi xuống tay hắn.

Chỉ thấy hoa văn màu kim chi chit như hoa, phủ đầy bên ngoài quả cầu bạc, có điểm nhưu quả cầu bạc bình thường, không lộ ra chút khí tức nào.