Hạ Tường thầm thở phào một hơi, cách kỳ hạn cuối cùng sáu canh giờ, cuối cùng cũng tìm thấy kẻ địch! Chỉ cần tìm thấy kẻ địch, hắn sẽ có thời gian chậm rãi thu thập. Lòng còn sợ hãi, cảm giác sống sót sau tai nạn lan khắp toàn thân, hắn không kìm nổi thở phảo một hơi, song khi thấy vẻ thất vọng trong mắt nhị trưởng lão bên cạnh lại ngưng luôn hơi thở này.
Khóe mắt hiện vẻ hung ác nham hiểm, hắn không muốn hiện vẻ mềm yếu trước mặt đối thủ của mình.
"Ta đã nói mà, chỉ cần ở Tiểu SƠn giới sao chúng ta không tìm ra?" Hắn giả vờ trấn tĩnh cười nói: "Nói một chút về tình huống hiện tại đi."
Bộ dáng hắn như đã sớm đoán trước mọi việc.
"Thưa đại trưởng lão, người của chúng ta gặp kẻ địch ở phía bắc thảo nguyên Hà Tây. Một tiểu đội mười sáu người, toàn bộ gặp nạn."
"Thảo nguyên Hà Tây sao?" Hạ Tường suy nghĩ một lát nói: "Cho An Lĩnh vài người, đi một chuyến. Đối phương có bốn người lĩnh ngộ kiếm ý, còn có một thiền tu luyện thành thần thông, không thể khinh địch được."
"Rõ!" Thủ hạ vội vã tuân lệnh.
"Mau đi đi. Có tin gì thì tùy thời bẩm báo." Hạ Tường phất phất tay.
Đám thủ hạ thức thời lui xuống.
"Đám người này hèn gì kiêu ngạo vậy, hóa ra cũng có chút thực lực." Hạ Tường nở nụ cười với những trưởng lão khác nói: "Một tiểu đội không chút tiếng động bị diệt sạch."
"Đại trưởng lão sáng suốt." Có trưởng lão phụ họa nói: "Chẳng qua đối nghịch với Minh Tiêu phái chúng ta cũng chỉ là không biết lượng sức, tự tìm đường chết mà thôi."
Những trưởng lão khác cũng gật đầu.
Về phần tiểu đội bị diệt sạch kia, không ai quan tâm. Liên quan gì tới họ chứ? Dù sao ngoại đường cũng chẳng thiếu người.
Dưới chân là từng áng từng áng mây, liên miên bất tận không thấy điểm cuối, tựa như biển mây mênh mông. Bây trên tầng mây, bầu trời xanh lam, không có gì che đi, ánh nắng gay gắt lạ thường, nếu không mở linh giáp sẽ bị hỏa độc trong ánh nắng ăn mòn lúc nào không hay.
Rất ít tu giả bay cao như vậy, trên cao gió mạnh, nắng chứa hỏa độc đều khiến người phi hành tiêu tốn linh lực.
Một đội ngũ khoảng ba chăm người bay qua biển mây với tốc độ kinh người.
"Lão đại, chúng ta đi đâu đây?" Đám thủ hạ hỏi Công Tôn Sai.
Công Tôn Sai ngồi trên thanh kiếm lớn màu xanh, bên ngoài kiếm lớn bao phủ một tầng linh tráo hình trứng, tách những cơn gió mạnh và hỏa độc trong ánh nắng ra. Trong linh tráo ấm áp như mùa xuân, cũng yên tĩnh lạ thường. Chuôi kiếm lớn dài nửa trượng, toàn bộ do một khối gỗ phong linh tứ phẩm luyện chế thành, vô cùng mềm mại, là phi kiếm phi hành cấp cao. Bất quá dùng một khối gỗ Phong Linh lớn như vậy để luyện chế một thanh phi kiếm phi hành thật khiến người ta cảm giác xa xỉ, đây là chiến lợi phẩm.
Phi kiếm này có tên Thanh vân, cũng là phi kiếm chuyên dụng cho Công Tôn sai. Trên phi kiếm này có thể chứa được đồng thời bảy tám người. Ngồi vị trí mũi kiếm là tu giả điều khiển kiếm Thanh Vân. Với tu vi trúc cơ kỳ của Công Tôn Sai căn bản không điều khiển nổi Thanh Vân.
"Ngươi không cảm thấy người của chúng ta hơi ít sao?" Công Tôn Sai khi hỏi cực giống một đứa trẻ con ngây thơ.
Đương nhiên mọi người ngồi đây đã sớm miễn dịch với việc này.
"Không ít đâu. Giờ chúng ta có tới sáu bộ."
"Thế nhưng, với tòa thành đó chúng ta có thể chứa được một vạn người." Giọng nói của Công Tôn Sai thậm chí còn mang vài phần trẻ con.
Đám người đều toát mồ hôi, hứng thú tệ hại của mẹ trẻ có vẻ càng lúc càng nặng.
Bất quá những lời này của Công Tôn Sai đều khiến mọi người rung mình. Ngụ ý của mẹ trẻ không nói cũng rõ. Bọn họ không khỏi đồng cảm với những tu giả xung quanh.
"Lần này chúng ta đi đánh nhà ai?" Có thủ hạ dè dặt hỏi.
"Đánh hết."
Đám người lại run rẩy.
Công Tôn Sai ra lệnh, một tu giả khác bên cạnh đưa một viên ngọc giản ra, truyền linh lực vào. Ánh sáng lóe lên, hình ảnh núi non sông ngòi xuất hiện trước mắt mọi người.
"Xung quanh chúng ta tổng cộng có mười ba thế lực. Lớn nhất có năm trăm tu giả, nhỏ nhất có tám mươi tu giả. Ừm, trung bình mỗi thế lực có khoảng hai trăm người. Mười ba nhà, tổng cộng bao nhiêu?" Công Tôn Sai nghiêng đầu hỏi.
Thủ hạ nuốt nước miếng trả lời: "Khoảng hai nghìn sáu trăm người."
Những người khác đều biến sắc, bọn họ tổng cộng chỉ khoảng hơn ba trăm người, lại muốn đi đánh hơn hai nghìn sáu trăm người, nhân số hai bên cách nhau quá xa.
"Chỉ hai nghìn thôi à." Công Tôn Sai lộ vẻ thất vọng.
Đám người lập tức tim đập loạn, vội vàng ra sức khuyên nhủ.
"Không ít, không ít, lão đại, cứ đánh lần lượt đi."
"Đúng vậy đúng vậy! Chúng ta không thể ăn một phát hết luôn được, vậy sẽ thành béo quá."
...
Bọn họ sợ Công Tôn Sang càng điên rồ, tiếp tục tăng thêm số lượng mục tiêu. Tình huống này rất có thể sẽ phát sinh.
Công Tôn Sai lộ vẻ thất vọng: "Được rồi, tuy có hơi thiếu nhưng chúng ta cứ thịt chúng trước đã."
"Lão đại anh minh!" Đám thủ hạ đồng thanh nói.
Công Tôn Sai cười e thẹn, tựa hồ như đang hưởng thụ lời khen của mọi người.
"Lão đại, chúng ta đem nhiều người đi như vậy, doanh trại liệu có an toàn không…"
"Cái này không cần lo, có hai khúc lưu lại thủ là đủ rồi, nữ nhân kia rất lợi hại đấy." Công Tôn Sai thuận miệng trả lời.
Mọi người lúc này mới nhớ tới bên người ông chủ còn một nữ tu với thực lực cao thâm không lường được, lại nghĩ tới ba gã Kim Giáp vệ chưa bao giờ lộ mặt thật, lập tức cũng ngừng hỏi.
"Ừm, trong một tháng phải về doanh."
Ngữ khí nhẹ nhàng song lọt vào tai mọi người lại khiến tất cả rung mình.
Mọi tu giả đồng loạt đứng dậy trên thân kiếm, lơ lửng giữa không trung nghiêm nghị tuân lệnh: "Rõ!"
Một lượng lớn gạch thanh kim được chuyển đến bên móng, chất đống như ngọn núi nhỏ, Viên Giang nhìn vào rồi không tự chủ được nuốt nước miếng, yếu ớt khuyên bảo: "Ông chủ, chúng ta gọi thêm vài người đến đây đi."
Tả Mạc không thèm để ý tới hắn, trực tiếp cầm hai viên gạch thanh kim lên, gạch thanh kim vốn rất nặng nhưng cầm trong tay hắn vẫn như không.
"Làm thế nào?"
Thấy vậy, Viên Giang không biết làm sao mới tốt, đành chỉ điểm: "Giữa hai khối gạch thanh kim cần có kim loại lỏng, lại dùng pháp quyết khiến nó thật vững chắc, toàn bộ quá trình cần khống chế để không phá hỏng phù trận trên bản thân viên gạch. Chân tường cần bày phù trận hành thổ khiến cho nó tương thông với mạch đất mới có thể cắm rễ xuống, khó bị lay động. Đợi sau khi tường hoàn thành lại vẽ phù trận lớn bên trên tường ngoài."
Viên Giang đã sớm chuẩn bị, đưa cho Tả Mạc một viên ngọc giản, bên trong có giải thích tỷ mỷ, ví dụ như phương pháp điều chế kim loại lỏng. Gọi là kim loại lỏng vì nó dùng rất nhiều loại tài liệu hành kim để luyện chế điều phối ra.
Tả Mạc sau khi xem hết lại đột nhiên hỏi: "ta có thể trực tiếp dung hợp hai khối gạch thanh kim thành một không?"
"Trực tiếp dung hợp thành một?" Viên Giang ngơ ngác: "Cái này… Làm thế nào dung hợp được?"
Tả Mạc củng thấy suy nghĩ của mình không có gì sai, quyết định thử một lần. Hai khối gạch thanh kim được hắn đặt cùng nhau rồi gọi ra Kim Ô hỏa. Suy nghĩ một lát, đôi tay biến ảo pháp quyết, Kim Ô hỏa như bị lực lượng vô hình tách ra bốn phía.
Viên Giang trợn tròn mắt nhìn biến hóa của Kim Ô hỏa trước mặt Tả Mạc.
Chỉ thấy Kim Ô hỏa từ từu tản ra bốn phía, càng lúc càng mỏng, tới lúc nó mỏng như tờ giấy, tựa như một ngọn giấy lửa màu vàng kim cực mỏng. Đến lúc này, giấy lửa không biến đổi mà từ từ bay về phía hai viên gạch xếp cùng một chỗ.
Giấy lửa ngừng trước gạch thanh kim một lát rồi nhanh chóng tiến vào cái khe giữa hai viên gạch.
Rất nhanh chóng, giấy lửa đã hoàn toàn ổn định, lót giữa hai viên gạch thanh kim. Chỉ lát sau, khe giữa hai viên gạch thanh kim đồng thời bị hòa tan mà những nơi khác đều không có dấu hiệu gì.
Tả Mạc thần sắc ngưng trọng, thần thức được hắn tỏa ra tới cực hạn.
Thấy đã hoàn thành không sai lệch lắm, giấy lửa nhanh chóng bay khỏi hai khối gạch thanh kim. Hai khối gạch thanh kim lập tức dung hợp thành một. Tả Mạc không dám chậm trễ, dựa theo những gì ghi trong ngọc giản, liên tục đánh ra năm đạo pháp quyết.
Ánh sáng của năm đạo pháp quyết chuẩn xác đánh vào chỗ kết hợp của hai viên gạch.
Khi pháp quyết cuối cùng đánh vào, hiện lên trước mắt mọi người là một khối gạch thanh kim hoàn chỉnh, tự nhiên như một, bên ngoài trơn bóng như gương, không thể thấy một khe hở nào.
Viên Giang cả kinh không nói nên lời, không riêng gì hắn, đám tu giả luyện khí thấy chiêu thức điều khiển lửa xuất thần nhập hóa ấy của Tả Mạc đều không khỏi ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
Tả Mạc thở phào một hơi, may quá, tính ra cũng không làm mất mặt.
Trong lòng thoáng đắc ý, hắn chỉ vào khối gạch thanh kim lớn vừa hoàn thành nói: "Tới thử xem, xem hiệu quả ra sao?"
Viên Giang lúc này mới như bừng tỉnh trong giấc mộng, vội vội vàng vàng tới giám định khối gạch thanh kim mới. Chỉ một lát sau, hắn thần sắc kích động chạy lại: "Ông chủ! Lợi hại! Thực quá lợi hại!"
Trong lòng Tả Mạc cũng rất muốn biết kết quả, lại nghe Viên Giang toàn nói những lời vô dụng, không nhịn được quát: "Nói kết quả mau!"
Trong mắt Viên Giang còn lưu lại vẻ không thể tin tưởng: "Đây là gạch tường mạnh nhất mà thuộc hạ từng gặp! Tuyệt đối là mạnh nhất! Chúng ta so sánh một chút, lấy ví dụ tường dùng kim loại lỏng tốt nhất. Ông chủ dùng phép giấy lửa so sánh ra vững chắc gấp hai lần. Hơn nữa chúng ta phát hiện khi ngoại lực quá ớn, cả khối gạch thanh kim sẽ bị đánh tan hoàn toàn nhưng trước đó tuyệt đối không xuất hiện khe nứt. Mà luyện chế theo cách dùng kim loại lỏng, một khi ngoại lực hơi lớn, chỗ nứt gãy thường sẽ là nơi kết hợp hai viên gạch."
Nghe Viên Giang giảng một đống lý thuyết, Tả Mạc cũng có phần nhức đầu, đành hỏi: "Nói vậy là cách làm của ta tốt?"
"Tốt! Quá tốt ấy chứ!" Cơn phấn khích của Viên Giang không thể nén xuống được, phương pháp này của ông chủ tăng cao cường độ của tường thành, vượt qua mọi phương pháp hắn từng biết. Không riêng gì hắn, hai người khác cũng vô cùng phấn khích.
Tả Mạc trong lòng vô cùng đắc ý nhưng không phấn khích bao nhiêu, song hắn cũng hiểu sao bọn Viên Giang lại phấn khích như vậy. Nếu không thích ai lại đi nghiên cứu cái này? Mà linh vực mình thích xuất hiện tiến triển mang tính đột phá, bất cứ ai cũng không giữ được bình tĩnh.
"Ừm, còn lại các ngươi tự nghiên cứu đi. Ta bắt đầu làm."
Tả Mạc không định lãng phí thời gian, thời gian là tinh thạch.
Linh lực trên tay hắn phóng ra như linh xà, cuốn lấy hai mươi khối gạch thanh kim, hắn trực tiếp khiêng lên trên vai.
Hắn chỉ cảm thấy vai đột nhiên trầm xuống, hai chân lập tức lún sâu xuống bùn.
Thật nặng!
Những khối gạch thanh kim này đều được luyện chế từ đá xanh, tuy rằng thể tích thu nhỏ lại nhiều nhưng trọng lượng lại không hề giảm bớt. Nếu đổi lại là ai khác, hai mươi khối đặt trên vai lập tức sẽ bị ép thành thịt vụn.
Tả Mạc ổn định thân hình, thở một hơi dài, rút chân khỏi đống bùn, đi về phía rãnh móng kia.
Thùng thùng đông!
Mỗi bước chân Tả Mạc hạ xuống mặt đất đều rung lên không ngừng, đám người vây lại xem không khỏi hít một hơi lạnh.
Nhất là tu giả trong hai khúc lưu lại vừa hay có hai tên thiền tu luyện thể. Tận mắt thấy cảnh tượng này cả hai đều xấu hổ muốn chết!
Con mẹ thằng nào nói ông chủ là kiếm tu…