Không phải lần đầu Tả Mạc tới kiếm động, nhưng mỗi lần hắn tới, hắn đều tán thán vạn phần. Ai có thể nghĩ ra, trong một sơn động, lại có một thế giới kỳ lạ đến thế, mootj cái thế giới thần kỳ khác hẳn bên ngoài.
Bồ yêu vừa tiến kiếm động, đã hoàn toàn không để ý Tả Mạc, chính mình chạy tới một bên liều mạng hấp thu âm khí. Nhìn bộ dáng say mê của Bồ yêu, Tả Mạc thật sâu lĩnh ngộ tới việc yêu cùng người quả nhiên bất đồng.
Tới kiếm động một chuyến là không dễ dàng, Tả Mạc quyết định ngưng kết nhiều âm châu một chút. Vừa nghĩ tới tinh thạch kiếm được từ thứ này, hai là luyện chế âm hỏa châu cũn cần nó, tuy còn chưa thử qua uy lựa âm hỏa châu, nhưng Tả Mạc tin tưởng uy lực của nó. Độ khó cao khi luyện chế, đồ vật này không có chút uy lực thì thật khó tin.
Hắn tìm ra một nơi âm khí khá nồng đậm, không chịu Bồ yêu quấy nhiễu, bắt đầu ngưng kết âm châu.
Từ lúc Bồ yêu nói, toàn bộ pháp quyết đều là phù trận, Tả Mạc bắt đầu ý thức suy nghĩ về phương hướng này. Chỉ là, hiện thực luôn phực tạp hơn lý luận rất nhiều. Pháp quyết có giản đơn, đều sẽ có rất nhiều biến hóa. Ví như bản chất của pháp quyết là phù trận, vậy cần làm thế nào để có thể tìm ra phù trận trong đống biến hóa phức tạp, mức độ khó khăn cao không tưởng.
Rất nahnh, hắn đằm chìm trong việc mò mẫm thế giới. Động tác trên tay hắn lúc nhanh lúc chậm, không ra chương pháp, mặt vẫn không biểu tình, ánh mắt ngây ngốc, tựa như thần du thiên ngoại.
Âm khí chung quanh tay chợt tụ chợt tán, thỉnh thoảng băng tán, hắn như không phát giác, mười ngón tay không ngừng biến hóa, như mê muội.
Bồ yêu mở mắt ra chú ý thấy trạng huống của Tả Mạc, âm khí đang điên cuồng chui vào cơ thể bỗng đình trệ, hắn lại nhắm mắt, âm khí chung quanh càng thêm điên cuồng tuôn hướng hắn.
Chỉ pháp trên tay Tả Mạc bắt đầu có chương pháp, tốc độ âm khí tụ tập trong tay hắn cũng nhanh lên từng chút, một viên âm châu dẫn thành hình. Khi âm châu thành hình, Tả Mạc cũng từ trạng thái thất hồn trở về hoàn hồn, hắn nhìn vào âm châu mới thành hình, có chút thất vọng, viên âm châu trước mắt cùng âm châu trước kia không có gì khác biệt. Khác nhau duy nhất là tụ tập nhanh hơn trước một chút.
Một tuyến này phi thường ngắn ngủi, nếu không phải Tả Mạc cẩn thận, chỉ sợ đều không phát giác. Tuy nhiên đây là tiến bộ không đáng kể, nhưng đối với Tả Mạc là cỗ vũ cực lớn, tuy có chút thất vọng, nhưng cũng minh bạch, nghiên cứu phù trận pháp quyết trước mắt là tương đối khó với hắn. Chẳng qua ít nhất thuyết minh phương hướng là đúng, chỉ cần phương hướng đúng, chầm chậm tìm tòi cũng sẽ có tiến bộ.
Hắn mới lớn mật làm một điều chỉnh nho nhỏ, ngay cả hắn cũng không rõ điều chỉnh nhỏ đó khiến thời gian ngưng kết câm châu giảm đi một ít.
Có lẽ chờ khi tạo nghệ phương diện phù trận cao hơn, sẽ không cố sức như vậy, Tả Mạc tự an ủi chính mình.
Sau đó, hắn không có dành thời gian cho việc kinh doanh, mà bắt đầu ngưng kết âm châu. Một hơi ngưng kết 30 hạt âm châu mới thôi.
Bồ yêu hấp nô âm khí mới nhìn lại xugn quanh, ra vẻ thỏa mãn, hắn bay tới bên Tả Mạc: "Đi săn một hai con âm sát đi."
Bộ dáng này, như là một đứa nhỏ muốn ăn thịt vậy.
"Ngươi có thể tự mình đi săn." Tả Mạc có chút kỳ quái, thực lực của Bồ yêu mạnh hơn hắn nhiều, không có đạo lý gì tìm hắn giúp đỡ.
Bồ yêu bĩu môi, có chút ủy khuất nói: "Ta rat ay, mùi vị âm sát sẽ không ngon."
"Thật hay giar?" Tả Mạc có chút khó tin.
Bồ yêu nhún vai, không giải thích.
Tả Mạc suy nghĩ, còn không nên đăc tội nhân yêu tốt hơn, Bồ yêu có bao nhiêu khát vọng với hồn phách, hắn hiểu tương đối rõ. Săn âm sát so với để hắn giết người đoạt bảo còn tốt hơn.
"Được rồi, chẳng qua thực lực của ta ngươi cũng rõ." Tả Mạc đề tỉnh Bồ yêu.
Bồ yêu cực kỳ hưng phấn: "Đủ rồi! Nơi bỏ đi này, có thể xuất hiện âm sát gì lợi hại chứ? Ha ha, chúng ta phải tới trước đại sư huynh của ngươi, có lẽ sẽ có mấy thứ tốt."
"vì sao?" Tả mạc khó hiểu hỏi lại.
Đại khái là duyên cớ muốn Tả Mạc xuất lực, Bồ yêu lần này không có biểu hiện khó chịu, giải thích tường tận: "Âm sát đại đa số xuất phát từ nơi có âm khí nồng nặc, do âm khí sinh ra, dần dần có linh tính, sau đó không ngừng hút lấy âm khí chung quanh, linh trí không ngừng đề thăng. Chỉ cần khai mở linh trí, chúng nó có bản năng tu luyện thiên bẩm, sẽ không ngừng thuần hóa bản thể, a, một vài âm sát lợi hại, sau cùng có thể tu luyện thành yêu. Âm sát nếu tu luyện thành yêu, vì trời sinh thân thể thuần âm, hết sức khó quấn."
Tả Mạc có chút bất ngờ, hai chữ khó quấn từ miệng Bồ yêu nói ra, cũng không dễ dàng đến thế.
Bồ yêu tiếp tục nói: "Nhưng, âm sát rốt cục do âm khí sinh ra, cần một đoạn thời gian. Sư huynh của ngươi vừa vặn xoát sạch kiếm động một lần, thật là biến thái, ngay cả một cái không lưu! Nếu như không phải kiếm động này trừ âm khí còn huyết sát lệ khí, âm sát không dễ dàng thành hình." Tiếp đó lại tiếc nuối: "Nhưng thời gian quá ngắn, sẽ không có thứ tốt. Ai, nhân sinh như vậy người đành chịu."
Bồ yêu thở vắn than dài khiến Tả Mạc thấy rất quái dị, hắn quyết định nhắc nhở Bồ yêu: "Bồ, ngươi không phải người, không có nhân sinh."
Một người một yêu bắt đầu đi sâu vào trong kiếm động.
Càng đi vào sâu, âm khí càng nùng, mà biểu tình trên mặt Bồ yêu càng vui mừng, nhưng trong mắt Tả Mạc, lại là vô cùng quỷ dị. Quả nheien, yêu cùng người bất đồng. Càng vào trong Tả Mạc càng khẩn trương. Cảnh tượng chung quanh càng âm sâm đáng sợ, dù rằng thần thức của Tả Mạc có chút hỏa hầu, cảm thụ càng rõ ràng, khiến hàn ý như sâu bọ luồn vào thân thể Tả Mạc.
Huyết sát chảy qua so với bên ngoài càng thêm tinh hồng cùng đặc quánh, vô số hung niệm từ đó tán ra, thần thức Tả Mạc không thể tránh thoát những hung niệm này. Nhớ lại lần đầu dùng ngón tay chạm vào dịch thể như máu tươi, Tả Mạc lại run sợ. Hiện tại hắn có thể cảm thụ được huyết sát lợi hại, tuyệt đối không phải thứ hắn có thể chạm vào.
"Âm sát đâu?" Thanh âm Tả Mạc có chút run run.
Bồ yêu ngừng lại, nhìn quanh bốn phía, đột nhiên chỉ một hướng, hưng phấn nói: "a, phía trước có một con." Nói xong liền đi trước. Bồ yêu phiêu phù giữa không trung, như một u hồn.
Tả Mạc cắn răng đi theo.
Chỉ thấy một đám khói đen, cuộn trào nơi góc.
"Cái này là âm sats?" Tả Mạc chỉ vào khói đen, sửng sốt hỏi lại. Nghe Bồ yêu nói đáng sợ khủng bố, không ngờ lúc nhìn thấy chỉ là một đám khói đen vô hại.
"Âm sát lúc vừa thành hình đều dạng này, nó còn không hình thành linh trí, nếu nó hình thành linh trí, âm khí chung quanh sẽ ngưng kết thành hình." Bồ yêu nhún vai: "Âm sát có hình dạng thiên kỳ bách quái, dạng gì cũng có, ngươi gặp nhiều sẽ không thấy kỳ quái."
"ta còn không gặp nhiều thì tốt hơn." Tả Mạc lầu bầu, nhìn đám khói đen biến ảo bất định, hắn tức thì cảm giác không cách nào xuống tay: "Làm sao săn?"
"Rất đơn giản, ngươi đả thương nó là được." Bồ yêu hai mắt phát sáng, tràn đầy mong đợi bổ sung: "Trọng thương!"
Tả Mạc gọi ra Trích Thủy kiếm. Trích Thủy kiếm qua một thời gian không ngừng dùng linh tuyền ôn dưỡng, càng thêm óng ánh trơn bóng như nước. Hắn quyết định rat ay.
"Thuận thủy."
Trước mắt Tả Mạc, một gợn sóng bán trong suốt yên lặng khuyeechs tán. Trích Thủy kiếm đâm vòa âm sát, mũi kiếm sắc bén như đâm vào trong nước, rõ ràng cảm giác được sức cản nơi mũi kiếm.
Tê!
Âm sát đột nhiên lăn lộn kịch liệt không ngừng.
Tả Mạc đột nhiên cảm thấy đau đầu, như có vật nhọn đâm vào đầu, Trích Thủy kiếm lập tức loạn lên.
"Đây là con âm sát yếu nhất, chỉ biết một chiêu, đâm thần thức, yếu tới không thể yếu hơn." Bồ yêu ở bên châm chọc: "Chẳng lẽ ngươi ngay cả nó đều không làm gì được."
Nhưng lúc này, lần tấn công thần thức thứ hai lại tới, kiếm thế của Tả Mạc loạn lên.
Thần thức của hắn tuy có quy mô, nhưng đối với việc làm sao sử dụng thần thức vẫn là vấn đề hắn đau đầu. Thần thức càng nhiều, lại không biết lợi dụng, thực lãng phí. Đừng nói tới việc ùng thần thức công kích, dùng thần thức phòng ngự hắn cũng không biết cách.
Não như bị người đâm hai nhát, tức thi đau đớn.
Âm sát tấn công vô hình vô chất, thần thức của hắn phát hiện được thì đối phương đã công kích tới, căn bản không thể né tránh. Việc gì liên quan tới Bồ yêu quả không tốt, Tả Mạc rên lên.
Âm sát chỉ dựa vào bản năng, nó bị Trích Thủy kiếm đâm lập tức bị chọc giận, ngoài đâm thần thức, nó như một dã thú phẫn nộ, lao tới Tả Mạc.
Tả Mạc phát giác nhiệt độ xung quanh kịch liệt giảm xuống, âm khí nồng nặc bao chặt lấy hắn, tựa hồ muốn thầm thấu qua lỗ chân lông chui vào thân thể hắn! Tả Mạc phát giác vô số châm đâm vào co thể hắn, hắn nhịn không nổi kêu thét lên.
"Ngươi thật là phế vật. Loại âm sát này, sư huynh bỏ đi của ngươi cũng chỉ dùng một kiếm đã chém chết nó." Bồ yêu ở bên không tim không phổi chế nhạo.
Tả Mạc lúc này không còn dong dài với Bồ yêu, Trích Thủy kiềm lại về trên tay hắn, lần này hắn không chút do dự, vận chuyển linh lực toàn thân, chuẩn bị phát động một kích toàn lực!
Nhưng mà hắn lập tức kinh hồn táng đảm!
Linh lực trong thân thể, đột nhiên như mất khống chế! Khói đen bao lấy thân thể hắn như bọt biển, điên cuồng hấp thụ linh lực của Tả Mạc.
Làm sao có thể?
Cứ theo tốc độ này, linh lực của hắn sẽ nhanh chóng bị âm sát hút khô.
"Phệ linh mà, thứ này yêu đều biết, a, tiểu âm sát còn không tính là yêu." Bồ yêu thích thú nói, chỉ là trogn đó tràn đầy vẻ coi khinh con âm sát này.
Tả Mạc nghe Bồ yêu nói, tức thì hiểu ra, phệ linh! Từ mặt chữ nghĩa, vậy hẳn là căn nuốt linh lực. Không biết vì sao hắn đột nhiên nghĩ tới "kim cương vi ngôn", lúc này không có suy nghĩ thêm, lập tức thôi động "kim cương vi ngôn" bia mộ bản.
Trong khói đen, kim quang hơi lóe, Tả Mạc toàn thân lộ ra một tầng ám kim.
Có hiệu quả!
Tả Mạc cảm giác rõ ràng thấy tốc độ linh lực mất đi giảm xuống, làn da ám kim như một tầng màng bao lấy, có thể cắt đứt linh lực thất thoát. Tả Mạc tay cầm Trích Thủy kiếm không tái do dự, toàn lực phát động!
"Tầng lan."
Kiếm thế bạo phát như sóng triều, vang vọng, tầng tầng chồng chất như sóng biển cuộn trào.
Nhưng lúc này, hán ý tích súc rất lâu chớp mắt như tuyết lở, phún ra, ầm ầm cuốn đi!
Áp lực quanh thân Tả Mạc biến mất, lấy hắn làm trugn tâm, một tầng băng tinh màu lam nhạt xuất hiện