Tả Mạc cảm giác được, thời gian hai năm, hắn đã tương đương nhận thức thế giới này, dù rằng hắn chỉ tương đương hiểu vùng Đông Phù này. Nhưng chỉ một việc khắc phù trận "anh vũ" có tính trang sức lên đai lưng, không ngờ lại có thể bán loại giá tiền này, hắn đột nhiên cảm giác được, mình còn nhiều điều chưa hiểu.
Hắn rất nhanh khôi phục sau sự xung kích của tinh thạch.
Tả Mạc khôi phục, lúc này mới phát hiện người đi trên phố nhiều hơn trước kia rất nhiều. Rất nhiều người mặc trang phục kì dị đi sát qua hắn, nhìn qua liền rõ ràng là người bên ngoài.
"Huynh đệ, quá đông người, chẳng lẽ Đông Phù gần đây có đại sự nảy sinh?" Tả Mạc tùy ý tìm một nhân viên cửa hiệu đang đứng rung chuông đồng ở cửa hiệu.
Nhân viên này lén nhìn lướt qua các loại pháp bảo trên thân Tả Mạc, liền cười, cung kính nói: "Tiền bối có điều không rõ, những người này đều là vì Đông Phù đấu kiếm hội mà tới. Đấu kiếm hội lần này, oanh động Thiên Nguyệt giới, hơn nửa cao thủ trẻ tuổi đều tụ tập Đông Phù." Sau đó nịnh nọt một chút, ngôn từ khẩn thiết: "Tiểu nhân thấy tiền bối tuy còn trẻ tuổi, nhưng thực lực thâm hậu, nếu muốn đi thử, nhất định có thể thắng lợi trở về."
Tả Mạc tỉnh ngộ, nguyên lai là Đấu kiếm hội, hắn trước đó nghe qua Đông Phù sẽ cử hành một lần Đấu Kiếm hội, không nghxi tới lại có quy mô lớn như thế, thật ra khiến hắn hết sức ngoài ý muốn.
Hiểu rõ tình huống, hắn hứng thú. Đấu Kiếm hội loại chuyện này không có bao nhiêu quan hệ với mình, nơi cao thủ tụ tập, mình là một tên trúc cơ kỳ, chạy đi xem náo nhiệt gì chứ. Trừ phi sư huynh Vi Thắng đi dự thi, hắn mới đi xem, những người khác, không hứng thú.
Còn kiếm tinh thạch, tu luyện thực tại, hắn hừ hừ hát lên, ngồi lên hạc giấy, lắc la lắc lư về Vô Không sơn.
Đi tới Tây Phong tiểu viện, hắn đứng ngẩn người.
Một con chim lớn trắng muốt, đứng trên nóc nhà hắn đang rỉa lông, thần tình ngạo nghễ, tựa như một công chúa cao cao tại thượng, tự do tự tại.
Năm nay, chim đều biến thành chải chuốt thế sao?
Hắn có cảm giác con chim trắng này nhìn có vẻ quen mắt, nhưng hắn nỗ lực hết sức cũng không nhớ rõ bản môn ai có một con chim lớn bộ dáng không tục như vậy. Con chim lớn này toàn thân tuyết trắng, không có một cái lông tạp, mỏ chim thuần lam sắc như bầu trời, mà xem bộ dáng cực nhân tính hóa của nó, khá có linh tính. Dạng tọa kỵ này, giá tuyệt đối không thấp.
Tọa kỵ ai đánh mất sao? Tả Mạc không khỏi buồn bực.
Con chim trắng đang rỉa lông đột nhiên nhìn thấy Tả Mạc xuất hiện tại cửa, thân thể cứng đờ.
Động tác không đáng chú ý này bị Tả Mạc tóm được, hắn trước tiên sửng sốt, sau đó không chút do dự mở miệng mắng lớn: "Chim ngu, xuống đây."
Nguyên lai là con nhạn mỏ tro của mình, nhưng là, làm sao nó lại biến thành dạng này? Tả Mạc thấy kỳ quặc, chẳng lẽ là công hiệu của thạch nhũ?
Tuyết điểu điệu đà từ nóc nhà nhảy xuống, chạy tới trước mặt Tả Mạc, tỏ thiện ý quẹt quẹt Tả Mạc.
Tả Mạc lông tóc dựng dứng: "Cách ta xa chút, mẫu điểu."
Tuyết điểu bộ dạng ủy khuất cúi đầu.
"Di, quả nhiên là thay lông. A, hình thể cũng biến lớn một chút." Tả Mạc đi quanh tuyết điểu hai vòng, thấy Tả Mạc đánh giá mình, tuyết điểu lập tức ngẩng dầu ưỡn ngực, bay ra tự ngáo kiêu ngạo.
Vừa nhìn loại biểu tình này, Tả Mạc tức sùi bọt mép, bốp một cái, đánh lên đầu tuyết điểu, hung dữ nói: "Ngươi thiếu chút hủy linh điền, có biết không? a! ta nói cho ngươi, ngươi nếu đạp hư linh điền một chút, ca liền vặt lông xáo măng!"
Nghe Tả Mạc nói tới hai từ vặt lông, tuyết điểu kinh hãi biến sắc, đôi canh hộ trước ngực, liên tiếp lùi về sau mấy bước.
Nhìn tuyết điểu động tác tràn đầy nhân tính hóa, Tả Mạc phì cười, mình vô sự đi so đo với một con chim ngu làm gì.
"Thành thật đứng qua bên đi."
Tả Mạc vô cùng chán nản bỏ lại một câu, thản nhiên đi vào phòng.
Sinh hoạt của hắn cuối cùng cũng quay về bình thường, trả sạch nợ nần, tinh thạch còn lại lại bị Bồ yêu lặng yên không tiếng động mò đi. Đối với việc này Tả Mạc cũng vô kế khả thi, Bồ yêu thủ đoạn cao minh, căn bản không cần phải kinh qua Tả Mạc đồng ý, cũng không sợ Tả Mạc giấu tinh thạch chỗ nào, hắn đều có thể tìm tới, sau đó không chút ngại ngừng lấy đi toàn bộ.
Khi Tả Mạc phát hiện, tinh thạch sớm đã tan biến mấy ngày rồi. Trong cơn tức giận, Tả Mạc chạy tới cùng Bồ yêu cãi lý, chẳng qua mỗi lần hắn đều bị Bô yêu gẫy tay đánh bại.
Trong chớp mắt, một kẻ phú gia liền biến thành nghèo rớt mồng tơi, Tả Mạc muốn hộc máu.
Chẳng qua, khiến hắn có chút an ủi là, không biết có phải do tinh thạch tác dụng, biển lửa trong thức hải lại không phục một chút.
Không có tinh thạch, không có dày vò, Tả Mạc chỉ có thể thành thực sinh hoạt.
Hoa hồng trong linh viên lớn lên rất được, không lâu sau liền có thể thu hoạch. So ra, linh viên hắn trồng trọt linh thảo thành thục trước một bước, điều này khiến hắn thấy phấn chấn. Những linh thảo này toàn bộ đều là vì chuẩn bị cho luyện chế linh dược, cũng không tính bán ra.
Hai mươi mẫu linh thảo, đủ cho mình hắn sử dụng. Sau khi thu hoạch toàn bộ linh thảo, trải qua xử lý, hắn có được lượng lớn linh thảo, nhiều tới mức hắn phải dùng cả một gian phòng làm kho.
Hắn hiện tại đã không cần tới đan phòng để luyện đan, có được Chung Duẩn hỏa, hắn có thể tùy thời tùy chỗ luyện chế linh đan. Đây là vì cái gì mỗi vị tu giả luyện đan luyện khí đều hi vọng có được một loại hỏa chủng. Lại thêm lưu hỏa tâm ngự trận tại ngọc bội, hiện nay trở ngại lớn nhất đối với việc luyện chế linh đan là tu vi của hắn. Tu giả trúc cơ kỳ chỉ có thể luyện chế đan dược tối cao là cấp 2, muốn luyện chế linh đan cấp 3 phải có tu vi ngưng mạch kỳ.
Không có tinh thạch, Tả Mạc đấu chí cực thịnh, dứt khoát không bước khỏi cửa, mỗi ngày điên cuồng luyện đan.
Luyện cốt đan, khu tà đan cùng ích thần đan, hắn điên cuồng luyện chế, số lượng tăng cường khủng khiếp. Những linh đan cấp thấp này, hiệu dụng không quá xuất sắc, nhưng Tả Mạc tính dùng số lượng áp đảo chất lượng, cũng không quản chuyện khác, một hơi luyện xong toàn bộ.
Hai trăm viên luyện cốt đan, hai trăm viên khu tà đan, hai trăm viên ích thần đan, Tả Mạc dùng ba hồ lô phân biệt chứa đống đan dược này.
Khiến Tả Mạc vui mừng là hắn lại vô ý luyện ra 10 viên luyện cốt đan cấp 2, 8 viên khu tà đan cấp 2, 10 viên ích thần đan cấp 2. Ba loại linh đan này, cấp 1 không đáng tiền, cấp 2 bán giá tốt. Nhưng Tả Mạc không tính bán một viên nào, bán ra lấy tinh thạch cũng bị Bồ yêu mò đi.
Sử dụng luyện cốt đan, Tả Mạc bắt đầu vận hành theo bản "kim cương vi ngôn" trên bia mộ, quả nhiên có một tia dược lực, tan vào trong thân thể hắn. Mỗi lần phục dùng khu tà đan rồi tu luyện, bề ngoài thân thể xuất hiện chút tro đen. Hiệu quả phục dùng ích thần đan là rõ ràng nhất, mỗi lần phục dùng sau đó vận hành "thai tức luyện thần", liền có thể cảm thụ rõ nét dược lực trong linh đan bị cướp đoạt nhập vào trong đầu.
Thấy phương pháp này hữu hiệu, Tả Mạc có rất nhiều linh đan, mỗi lần tu luyện đều nhét linh đan vô miệng.
Mười ngày qua đi, "kim cương vi ngôn" đã có chút thành tựu, nơi nực hắn có kim văn nhàn nhạt, nếu không vận linh lực, dùng trích thủy kiếm đều không thể thương được hắn. Mà thần thức tiến bộ càng rõ rang,f hắn bất giác đã đột phá cảnh giới bốn hơi. Hư không trong thức hải hắn, bốn ngôi sao xen kẽ.
Toàn bộ đều là hắn ăn dược ra, linh đan cấp 1 hắn ăn mấy chục viên, hiệu quả tự nhiên cơ hồ bằng không, hắn chỉ có thể ăn luôn mấy mươi viên linh đan cấp 2. Ăn linh đan cấp 2, hắn liền cảm thụ sâu sắc sự khác biệt lớn lao giữa phẩm giai của đan dược. Hiệu dụng của linh đan cấp 2 gấp hơn 10 lần linh đan cấp 1.
Linh đan cấp 1 mỗi loại còn dư lại hơn trăm viên, nhưng linh đan này đem bán cũng không được bao nhiêu tinh thạch. Linh đan cấp thấp không có thị trường.
Hắn dứt khoát đem linh đan cấp thấp cho chim ngốc cùng hắc kim trùng ăn.
Hắc kim trùng ăn linh đan như là bánh tráng, răng rắc răng rắc, linh đan nhanh chóng biến nhỏ. Mà chim ngu ăn linh đan như là xào đậu vậy, két két. Thấy bọn nó ăn đan dược ngon lành, Tả Mạc cũng có chút thèm, cũng học tập bọn nó ăn linh đan, không có việc gì nhai hai viên.
Chim ngu từ sau khi biến dị, Tả Mạc kéo nó đi bình định một phen. Nó hiện này là nhạn mỏ lam cấp 3, giá trị tăng vài chục lần, đương trường có người hỏi Tả Mạc có bán không, nguyện ý trả 200 viên tinh thạch cấp 3. Tả Mạc rất động tâm, chim ngu thấy vậy, liền vội chạy tới mặt hắn giả đáng thương, còn dùng đôi cánh làm bộ lau nước mắt, khiến Tả Mạc dở khóc dở cười. Người vây xem chấn kinh, đều cho rằng con chim này cực có linh tính, gái cả lập tức tăng lên 500 viên tinh thạch cấp 3.
Chẳng qua Tả Mạc cự tuyệt, a, không phải ca không bỏ được con chim ngu này, chỉ là tinh thạch lấy được cũng bị rơi vào ma trảo của Bồ yêu, hắn vừa nhìn chim ngu đang đắc ý vừa tự nói với mình.
Toàn bộ tinh thần của hắn đều đặt vào tu luyện. Đương sơ vì thu phục chung duẩn hỏa mà sử dụng "thủy xoáy hấp linh pháp" hắn cảm giác tương đương thực dụng, hiệu suất hút linh khí vượt xa tâm pháp kahcs. Chỉ là dạng linh khí bị hút lấy có quá nhiều tạp chất, nếu có thể nghĩ biện pháp bài trự sạch tạp chất trong đó, khẳng định tu vi tăng trưởng rất nhanh.
Hắn đột nhiên nghĩ tới quá trình dùng Chung Duẩn hỏa luyện chế linh đan, Chung Duẩn hỏa có thể luyện hóa tạp chất không cần thiết, được đến dược dịch mình cần.
Có lẽ, mình có thể dùng Chung Duẩn hỏa bài trừ tạp chất trong linh khí.
Càng nghĩ, hắn càng thấy biện pháp này khả thi.
Đang lúc vô sự, hắn bắt đầu thử nghiện cách nghĩ kỳ quái này. Đối với thử nghiệm ý nghĩ mới lạ, Tả Mạc trước nay không sợ. Ví như kim ô hoàn, ví như thủy xoáy hấp linh pháp, ví như kiếm ý dung hợp, v.v., không có người nói cho hắn có thể hay không, hắn đều tự mình đi thử nghiệm.
Vì tu vi bản thân quá thấp, dù có thụ thương cũng không có gì, hắn thường tự an ủi mình.
Bên trong liên quan tới rất nhiều vấn đề. Giống như làm sao lợi dụng Chung Duẩn hỏa luyện hóa, trước nay không có ghi chép trong ngọc giản nào, có thể dùng hỏa chụng luyện chế linh khí. Loại qus trình luyện chế này cần tiến hành trong thân thể, linh khi bị hút vào thân thể, qua kinh mạch. Cũng là nói nơi luyện chế linh khí là trong kinh mạch. Tả Mạc rất hoài nghi, kinh mạch giòn yếu của mình có thể chịu nổi thứ khủng bố như Chung Duẩn hỏa không.
Hắn cảm giác khả năng này quá nhỏ, lại liên quan tới các vấn đề hắn phải vượt qua: cần phải cường hóa kinh mạch mình trước, bảo chứng Chung Duẩn hỏa không làm kinh mạch bị thương.
Một chuỗi vấn đề phức tạp, khiến Tả mạc càng đau đầu, hắn đột nhiên có cảm giác nhiệm vụ bất khả thi.
Không biết làm sao, nhưng lúc này, hắn đột nhiên nghĩ tới Thường Hoành kẻ đánh mình răng rơi đầy đất, vừa có chút ý nản lòng đã bị xóa sạch, đấu chí dâng lên.
Hắn cắn răng nghiến lợi tự nói: "Ca ký thù."