Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 736: Vạn Thư Sơn: Gia Trồng Cây Chuối Cho Các Ngươi Xem Nhé.​

Bạch Tôn Giả:

-...

Các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1:

-...

Ngọn Vạn Thư sơn này vậy mà lại là vật sống sao?

Bây giờ phải trả lời nó thế nào đây?

Sau khi suy tư một lát, hòa thượng Tây bỗng vẫy tay hét lớn:

- Này, đại sơn tiên sinh, xin chào nhé.

Tống Thư Hàng:

-...

- Ha ha ha, đại hòa thượng ngươi có thể gọi ta là Thư Sơn đại gia. Đúng rồi, mới nảy sao ta lại đột nhiên tỉnh dậy thế nhỉ?

Vạn Thư sơn lại thò ra hai cánh tay thon dài, lẩm bẩm nói.

Chân có, tay cũng có, bây giờ chỉ thiếu gương mặt nữa là nó đầy đủ hết rồi.

Tống Thư Hàng cảm giác khóe mắt mình đang không ngừng co giật:

- Đây là... một ngọn núi lớn thành tinh sao?

Tô Thị A Thập Lục thoát khỏi trạng thái minh tưởng:

- Không giống như núi thành tinh, nhìn nó giống một con rối hơn. À, có khi nào là pháp bảo không nhỉ?

Pháp bảo hình một ngọn núi lớn ư?

Bản thân Tô Thị A Thập Lục cũng không cách nào xác định được nó có phải là pháp bảo hay không nữa, vì thể tích của nó lớn quá. Nếu không thể thu nhỏ lại, vậy phải là cự nhân to cỡ nào mới có thể sử dụng loại pháp bảo này đây?

Các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 ngớ người nhìn ngọn Vạn Thư sơn sống lại kia. Cái quái gì thế này, bọn họ chỉ đến quay mấy cảnh phim thôi mà, làm sao lại khiến cả một ngọn núi bò dậy luôn thế này?

- Nè, hình như mọi người rất kinh ngạc khi nhìn thấy bản đại gia nhỉ?

Vạn Thư sơn cười to nói.

Các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 tiếp tục ngớ người:

-...

- Ê, các ngươi nói chuyện đi chứ! Nảy giờ không nói gì hết làm bầu không khí lúng túng quá à, như vậy ta sẽ cảm thấy ngại lắm đó. Hay là giờ gia trồng cây chuối cho các ngươi xem để khuấy động bầu không khí lên nhé?

Vạn Thư sơn nhanh miệng nói.

Tống Thư Hàng:

-...

Đừng có nói với hắn, Vạn Thư sơn điên đảo chính là chỉ vị Vạn Thư đại gia này tự mình trình diễn màn trông cây chuối cho người ta xem đấy nhé?

Ngay lúc Thư Hàng nghĩ như vậy, Vạn Thư sơn đã chậm rãi chống hai cánh tay thon dài xuống đất, sau đó hai cái chân to của nó bắt đầu dùng sức giơ lên.

Ôi chao ơi, nó muốn chơi trò trồng cây chuối thật kìa!

Sao nó không nhìn lại dáng người mình đi chứ.

- Tránh ra! Tất cả mọi người lui xa ra, càng xa càng tốt!

Bắc Hà Tán Nhân hét lớn.

Lệ Chi Tiên Tử bổ sung thêm:

- Mang theo người bình thường cùng với các thiết bị quay phim lui xa ra, đừng để mọi người bị thương. Nhớ tắt máy quay nữa đó!

Các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 rối rít thi triển độn thuật, mang theo người bình thường đang bị hôn mê cùng với các thiết bị quay phim, trốn khỏi cái bóng của Vạn Thư sơn.

Tống Thư Hàng cùng với A Thập Lục cũng khiêng Thổ Ba và Dương Đức lên, nhanh chân chạy ra thật xa.

...

Lúc này, Vạn Thư sơn chống hai cánh tay xuống mặt đất, chân to đang giơ lên, tuy khá chậm nhưng có vẻ rất kiên quyết.


Tên to xác này vẫn quyết tâm muốn biểu diễn màn trồng cây chuối cho mọi người xem.

Tống Thư Hàng cảm thấy đau gan quá, bởi vì trái ngược với hai cái chân thô to, Vạn Thư sơn có hai cánh tay nhỏ bé đến đáng thương.

Cánh tay nhỏ thế này có thể đỡ được thân thể cao lớn của nó sao? Cứ có cảm giác nó sẽ gãy đôi mất.

Cũng may là ngọn núi này tồn tại trên địa bàn của tu sĩ.

Nếu nó ở gần thôn làng nào đó, đột nhiên đứng dậy biểu diễn trò trồng cây chuối cho mọi người xem thế này,

đúng là thiên tai núi sụp đất nứt rồi.

Chờ một chút, nếu như nói núi to chơi trồng cây chuối chính là thiên tai núi sụp đất nứt, vậy một khi nó chống không nổi ngã kềnh ra đấy, núi lửa phun trào thì gọi là gì nhỉ?

Ui! giờ mà ta còn suy nghĩ linh tinh gì vậy chứ? Tống Thư Hàng lắc đầu nguầy nguậy.

Sau khi khiêng Thổ Ba chạy ra thật xa, Tống Thư Hàng cùng với Tô Thị A Thập Lục lại quay đầu nhìn Vạn Thư sơn.

Lúc này, không ngờ cánh tay nhỏ bé của Vạn Thư sơn lại có thể đỡ nổi thân thể cao lớn của nó.

Vạn Thư sơn to lơn hơi nghiêng mình một chút, đỉnh núi chúc xuống, chân núi chậm rãi vểnh lên.

Một lát sau, hai cái chân thô to của nó cũng từ từ giơ lên.

Cảnh tượng thật hãi hùng!

Cho dù là bộ phim kinh dị đáng sợ nhất trên thế giới cũng không kinh khủng như cảnh này.

Nhảy bungee thì có gì mà kích thích chứ, có giỏi thì đứng dưới cái bóng của Vạn Thư sơn, xem nó biểu diễn trồng cây chuối này! Thằng nào không chạy thì thằng đó chính là đàn ông đích thực.

- Nhìn thấy chưa hả? Tuy thân thể của bản đại gia rất khổng lồ nhưng gia linh hoạt lắm đấy nhé! Trước kia, bản đại gia còn có thể trồng cây chuối bằng một tay nữa kìa. Tiếc là bây giờ mập quá, không chơi được kỹ thuật hồi đó nữa. Tuổi tác càng ngày càng lớn, cộng thêm chuyện ngồi bất động nhiều năm nên mới dễ mập thế này.

Vạn Thư sơn đắc ý vênh váo nói.

Lúc nó đang nói chuyện, đột nhiên, một loạt tiếng “rắc rắc rắc” thật lớn vang lên.

Các tu sĩ trong nhóm Cửu Châu số 1 lập tức nhìn về chỗ cánh tay của Vạn Thư sơn. Quả nhiên, rốt cuộc hai cánh tay gầy yếu của nó cũng không chịu nổi, rất nhiều chỗ trên cánh tay đã vỡ vụn ra.

- Ta thấy... hay là ngươi mau dừng lại đi, cánh tay của ngươi sắp hãy rồi kìa.

Lệ Chi Tiên Tử khuyên nhủ.

- Người đẹp đừng có sợ, cánh tay ta đã được tôi luyên trăm ngàn lần, không dễ gãy như vậy đâu. Hơn nữa, đang ở trước mặt nhiều người đẹp thế này, sao ta có thể tỏ ra yếu ớt như vậy được chứ? Trò trồng cây chuối này chính là trò ruột của bản đại gia đấy!

Thư Sơn đại gia cười to, dương dương đắc ý nói.

Mặc dù nó không có khuân mặt nhưng thông qua giọng điệu của nó, mọi người vẫn có thể nhận ra nó đang đắc ý.

Tuy nhiên, chỉ hai ba giây sau...

“Ầm ầm ầm...” Cuối cùng thì hai cánh tay gầy yếu của Vạn Thư sơn cũng không chống đỡ được nữa, gãy luôn rồi.

Vạn Thư sơn trước còn đắc ý vênh váo, giờ lại sắp phải đổ sầm xuống đât.

- A a a không tốt ta sắp ngã rồi sắp ngã rồi!

Vạn Thư sơn cả kinh kêu lên.

Nói thế nào thì Vạn Thư sơn cũng là một ngọn núi cao sáu bảy trăm thước, so với nó, nhân loại chỉ nhỏ như con kiến. Nếu nó ngã xuống, thân thể khổng lồ va đập với mặt đất, sẽ rất dễ dẫn tới một trận động đất khủng khiếp.

- Dược Hoàn! Nơi này cách Bạch Vân thư viện rất gần, Bạch Vân thư viện sẽ bị ảnh hưởng đến mất.

Tống Thư Hàng nói.

Các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 có thể ngăn lại thế ngã của Vạn Thư sơn sao?

Đúng lúc này, thân ảnh Bạch Tôn Giả đang ở không hư không bỗng lóe lên, nháy mắt đã xuất hiện bên dưới Vạn Thư sơn.

Sau đó Bạch tiền bối giơ tay lên, bày ra thế muốn đỡ lấy Vạn Thư sơn khổng lồ. Chẳng lẽ Bạch tiền bối muốn dùng tay không đỡ Vạn Thư sơn sao?

Mặc dù hắn là tôn giả thất phẩm nhưng hắn có đỡ nổi không đấy?

Tống Thư Hàng trợn to hai mắt.

Tô Thị A Thập Lục đứng bên cạnh cơ trí lấy điện thoại di động ra, bắt đầu quay lại.

...


Lúc này, Vạn Thư sơn đang trong thế ngã xuống cũng “nhìn” thấy được Bạch Tôn Giả ở phía dưới. Sau đó, nó hoảng sợ la lên:

- Đại mỹ nhân, mau tránh ra đi! Bản đại gia không ngừng lại được, ngã xuống sẽ đè bẹp ngươi đó! Chạy mau đi! Ta không muốn phá hủy một bông hoa xinh đẹp như ngươi đâu!

Tống Thư Hàng ở phía xa:

-...

Chẳng lẽ ngọn Vạn Thư sơn này là do Tam Lãng tiền bối ngụy trang thành? Hoặc là Đồng Quái tiền bối dịch dung ra?

Bạch Tôn Giả:

-...

Sau đó, Bạch Tôn Giả ra tay. Trước đó hắn giơ tay lên vốn là để chuẩn bị dùng phương pháp nhu hòa đỡ lấy Vạn Thư sơn.

Nhưng mà bây giờ, Bạch Tôn Giả quyết định đổi chưởng thành quyền.

- Hây!

Hắn quát lên một tiếng, tay phải đánh về phía Vạn Thư sơn.

“Ầm!” Một tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang lên âm hưởng còn nặng nề hơn tiếng sấm gấp mấy lần.

Một quyền này đánh trúng vào thân xác to lớn đang ngã xuống của Vạn Thư sơn, vô số đất đá rớt xuống rào rào.

Nhờ một quyền này mà thế ngã của Vạn Thư sơn đã ngừng lại trong chốc lát.

Tống Thư Hàng không tự chủ được hít sâu một hơi, trong lòng lại có cái nhìn mới về trị số chiến lực của Bạch Tôn Giả. Chiến lực cỡ này quá kinh khủng, ngay cả hai chữ “bùng nổ” cũng không đủ để hình dung về nó.

...

Trong hư không, thừa dịp Vạn Thư sơn ngừng lại trong một chốc ấy, Bạch Tôn Giả hít sâu một hơi.

Sau đó...

- Hây hây hây hây hây hây! Ha!

Nắm đấm không ngừng tung ra, bằng nhãn lực bây giờ của Tống Thư Hàng, hoàn toàn không nhìn ra Bạch Tôn Giả đánh ra bao nhiêu quyền. Hắn chỉ thấy quyền ảnh đầy trời, không ngừng đánh về phía ngọn Vạn Thư sơn không lồ kia.

Hàng loạt tiếng “ầm ầm” nối tiếp vang lên.

Vạn Thư sơn giống như một cái bao cát đáng thương, đất đá trên người không ngừng bể ra rơi đầy đất. Thân xác khổng lồ của nó bị cưỡng ép dừng lại, không tiếp tục ngã xuống nữa, nhìn qua giống như đang trong trạng thái

“nổi giữa không trung” vậy.

Hình ảnh này giống như một tên nhân loại mập mạp vô tình trượt chân, ngay lúc sắp ngã xuống đất thì đột nhiên có một con kiến nhỏ vọt tới, tung ra một quyền, đánh cho nhân loại mập mạp sắp ngã xuống kia dừng ngay lại.

Tiếp đó, con kiến nhỏ liên tục tung quyền, vị mập mạp kia bị đánh đến mức rơi vào trạng thái “lơ lửng không trung”!

Đúng vậy, Vạn Thư sơn đang lơ lửng giữa không trung!

Ngay lúc này, các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 như Lệ Chi Tiên Tử, Giao Bá Chân Quân, Bắc Hà Tán Nhân,

Cổ Hồ Quan Chân Quân lập tức ra tay, thi triển thần thông.

Có tiền bối hóa thân thành giao long cực lớn, có người lại sử dụng pháp bảo che kín cả đát trời, tất cả đều nhắm vào Vạn Thư sơn đang trong trạng thái nổi giữa không trung. Đương nhiên không phải do các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 muốn đánh hội đồng Vạn Thư sơn, mà bọn họ chỉ là nhân cơ hội này, ổn định lại thân hình của Vạn Thư sơn. Làm thế sẽ giúp cho nó có thể đứng ngay ngắn lại, tránh bị ngã nhào xuống đất, dẫn tới một trận động đất đáng sợ.

Cuối cùng, dưới sự hỗ trợ của các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1, Vạn Thư sơn đã thuận lợi đáp xuống.

Nhưng một Vạn Thư sơn tinh thần sung mãn trước đó, lúc này lại giống như một con cá thiếu nước, ngoi ngóp sắp chết, ngồi co ro mặt đất run rẩy không ngừng.

Không biết nó có bị ảm ảnh không nhỉ?

...

- Thật đáng sợ.

Tống Thư Hàng nhìn Bạch Tôn Giả bộc phát thần uy ở phía xa. Tôn giả thất phẩm đều lợi hại như vậy sao?

Không cần pháp thuật, không mượn pháp khí, chỉ bằng nắm đấm của mình, ầm ầm ầm, đánh cho Vạn Thư sơn vô cùng to lớn rơi trạng thái nổi giữa không trung.

Chỉ dùng quả đấm đã có thể làm được chuyện dời non lấp biển!

Tôn giả! Đây chính là thực lực cấp bậc tôn giả!

Một ngày nào đó trong tương lai, hắn cũng có thể đạt tới trình độ này sao?

...

Bạch Tôn Giả đạp không đứng trước mặt Vạn Thư sơn, sau đó lấy điện thoại di động ra, bấm số của Hằng Hỏa Chân Quân.

Không bao lâu đã có người nhận điện thoại.

Bạch Tôn Giả còn chưa lên tiếng nói chuyện, bên trong đã truyền ra giọng nói đầy lo lắng của Hằng Hỏa Chân Quân:

- Bạch đạo hữu, mới vừa rồi ta cảm ứng được chỗ các ngươi đang quay phim xuất hiện linh lực dao động rất lớn cũng với âm thanh đinh tai nhức óc. Là tà ma thế giới Cửu U tấn công à?

- Không phải, tà ma Cửu U vẫn chưa đến.

Bạch Tôn Giả nhẹ giọng nói:

- Mới nảy Vạn Thư sơn chỗ các ngươi tỉnh lại đấy.

- Hở?

Hằng Hỏa Chân Quân ngẩn người.

- Vạn Thư sơn chính là ngọn núi mà chúng ta đến quay phim ấy, nó mọc ra tay với chân, còn biết chơi trồng cây chuối nữa. Bây giờ tay nó gãy rồi, thân thể... à, hình như cũng bị thương không nhẹ đâu.

Hằng Hỏa Chân Quân sửng sốt hồi lâu:

- Ngươi nói Vạn Thư sơn mọc ra tay với chân hả?

Vạn Thư sơn sống dậy ư?