Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 965: Phong Vân thiên hạ


- Ta đầu tiên nói trước, đấu thì có thể nhưng không được dùng khôi lỗi, như vậy là không công bằng.
Long Đằng cất tiếng nói, ở trong Song Phong sơn mạch Long Đằng đã nếm thử qua khôi lõi của Nhạc Thành hắn sợ Nhạc Thành lại dùng khôi lỗi để đối phó với Long Đồ.
- Yên tâm đi, công bằng giao thủ, dĩ nhiên là không sử dụng khôi lỗi.
Nhạc Thành khẽ mỉm cười mà nói:
- Không cần nhìn, ta muốn thắng hắn cũng là chuyện dễ dàng.
Nói xong Nhạc Thành lui về phía sau, ngay sau đó tung người lên bầu trời nói với Long Đồ một lần nữa:
- Ngươi nhớ kỹ lời cho ta, ngươi thua thì tùy tiện để ta xử trí nếu không thì sẽ rất thê thảm.
Mấy câu khiêu khích của Nhạc Thành rất vô lễ, Long Đồ khẽ cười nhạo một tiếng rồi sau đó hiện ra một lãnh ý:
- Bất luận thực lực của ngươi thế nào loại khíc tức này cũng đáng để ta khâm phục, nếu n hư ngươi thắng, ta dĩ nhiên sẽ đích thân tới gặp Nhạc Thiên để tạ tội.
Vừa nói xong lão cũng tung người bay lên trên không trung.
Nhìn thấy Nhạc Thành và Long Đồ đều đã ở trên không trung, tất cả mọi người đều mỏi mắt trông chờ, Nhạc gia và Toan Nghê Tộc đều có suy nghĩ khác nhau.
Nhạc Thành nhìn thấy Long Đồ ở trên bầu trời nét mặt vẫn lộ vẻ lãnh khốc, khéo miệng nở ra một nụ cười nhạt, thủ ấn của hắn biến đổi, từ mi tâm lóe lên một ánh sáng, Âm Dương Kiếm đã hiện ra trgo tay của hắn.
Nhạc Thành đối với Long Đồ phía trước không có bao nhiêu áp lực, chặn đánh giết không phải là điều khó khăn lắm, chẳng qua Long Đồ này vẫn có thứ để dụng, bắt sống mới là mục đích của Nhạc Thành.
Ở trên bầu trời, Long Đồ lại cuồng tiếu nói ra:
- Còn nhỏ tuổi như vậy, có thể gan dạ đối chiến đúng là không dễ, chỉ mong thực lực của ngươi không để cho ta quá thất vọng.
Tuy nhiên Long Đồ cũng không nhìn thấy rõ thực lực của Nhạc Thành, trên người của Nhạc Thành tràn ngập một khí thế, đại biểu cho thực lực bất phàm, Long Đồ cũng thong thả toát ra một khí tức cường hãn, tuôn ra dữ dội, tựa hồ như hắn không muốn cho Nhạc Thành nhiều cơ hội muốn sớm giải quyết cuộc chiến.
Nhạc Thành nhìn Long Đồ trên bầu trời, hắn ngửa mặt trên bầu trời cười dìa một tiếng, Âm Dương Kiếm phát ra nhưng thanh âm on gong không ngừng, khí thế cũng trở nên tăng vọt, khuếch tán ở trên không trung, sau đó quát lạnh về phía Long Đồ:

- Yên tâm đi, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng, không những ngươi sẽ không thất vọng mà còn phải nhớ kỹ ước hẹn nếu không thì sẽ rất thê thảm.
- Tiểu tử càn rỡ.
Long Đồ mặc dù cảm nhận được khí tức trên người của Nhạc Thành bất phàm nhưng vẫn khinh thường nói:
- Hôm nay ta tới giáo huấn ngươi một chút.
Long Đồ nói xong liền hít vào một hơi thật sâu, hai bàn tay kết ra một thủ ấn khiến cho người ta phải lóa mắt đấu khí cuồn cuộn không dứt, toàn thân dập dờn bồng bềnh.
- Dạy dỗ ta sao, ngươi còn không xứng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nhạc Thành lạnh nhạt nói, nhìn biến hóa trên người của Long Đồ, cơ thể tràn ngập pháp lực.
- Cự Long thủ.
Long Đồ híp mắt lại, thân thể nhìn Nhạc Thành chằm chằm, cả người toát ra một khí thế kinh hoàng vọt tới Nhạc Thành.
Mà lúc này, sắc mặt của Nhạc Thành vẫn không đổi nhưng thân thể pháp lực bên trong đã sớm mong đợi, bỗng nhiên một thanh kiếm cự đại bắt đầu khuếch tán, khí thế của Nhạc Thành cũng điên cuồng tăng vọt.
Mà lúc này Long Đồ cũng phát hiện ra khí thế cuồng bạo của Nhạc Thành, hắn đã kinh ngạc, lại phát hiện ra khí thê của Nhạc Thành vẫn tiếp tục tăng liền bị dọa cho hết hồn, hắn dĩ nhiên là nhận thấy một uy áp vô hình.
- Đối phó với ngươi, một kiếm này của ta là đủ rồi.
Nhạc Thành cười điên cuồng, trong nháy mắt đã biến mất ngay tại chỗ, sau khi thân ảnh xuất hiện ra đã đến trước Long Đồ.
Nhìn biến hóa này, những người ở trong Toan Nghê Tộc đều biến sắc, bọn họ không ngờ rằng hắc bào nam tử kia lại có thực lực mạnh mẽ như thế, khí thế như vậy không hề dưới Long Đồ lão tổ, mà lúc này Long Đằng cũng phát hiện ra, thực lực của Nhạc Thành so với lúc ở Song Phong sơn mạch đã mạnh hơn không ít.
Nhìn thấy Nhạc Thành như vậy, Long Đồ cũng kinh ngạc, chợt thấy Nhạc Thành ở trên không trung đã lao về phía minh, Long Đồ liền kết ra một chưởng ấn màu vàng, hung hăng đánh về phía Nhạc Thành.
Chưởng ấn khổng lồ mang theo năng lượng vo cùng cường hãn ngập trời bắn tới, đấu kỹ thiên cấp của Toan Nghê Tộc uy lực quả nhiên là bất phàm.
- Phá cho ta.

Nhạc Thành cười lạnh một tiếng, Âm Dương Kiếm hướng về phía Long Đồ mà chém mạnh, kiếm quang của nó tăng vọt, khổng lồ chưởng ấn bổ tới.
Không đợi cho Long Đồ kêu lên một tiếng, chưởng ấn khổng lồ kia đã bị Âm Dương Kiếm của Nhạc Thành đánh tới, sau đó thân ảnh của Nhạc Thành lại xuất hiện trên không trung mà chém thẳng xuống.
Lúc này Long Đồ ở trong chiến đấu cũng phải trợn mắt há hốc mồm mà kinh hãi, thực lực của Nhạc Thành xem ra vô cùng mạnh mẽ, khó trách hắn dám tới tận Toan Nghê Tộc.
- Âm Dương Kiếm, phân ra.
Nhạc Thành mỉm cười, pháp quyết của hắn sua đó biến đổi, chỉ thấy Âm Dương Kiếm tạo ra một tầng kiếm quang, hóa thành tám thanh kiếm, trong nháy mắt phát ra những tiếng ông ông, nơi kiếm quang đi qua, không gian biến đổi, bị xoắn thành một vòng xoáy.
Nhìn thấy công kích quỷ dị như vậy của Nhạc Thành, Long Đồ vô cùng sợ hãi vội vàng lui xuống, tuy nhiên đã không kịp, kiếm quang đã đến trước hắn chưa đầy mười thước.
Khi kiếm quang tới Long Đồ chỉ cảm thấy một áp lực vô cùng lớn làm kinh sợ tâm thần của hắn, sắc mặt của Long Đồ sau đó trở nên trắng bệch một mảng.
- Chết tiệt.
Lúc này Long Đồ cũng không có thời gian mà do dự, đấu khí của hắn không ngừng chuyển động, hắn hét lớn lên một tiếng:
- Phong Vân thiên hạ.
Chỉ thấy bàn tay của Long Đồ vung mạnh lên, khí tức cường hãn trở nên tràn ngập, trong giây lát một tịch quyển xuất hiện, từng tiếng xé gió bén nhọn vang lên, cơ hồ bao trùm cả tám thanh Âm Dương Kiếm và Nhạc Thành vào trong đó.
- Không ngờ Nhạc Thành lại có thể bức Long Đồ sử dụng Phong Vân Thiên Hạ, xem ra thực lực của Nhạc Thành so với Nhạc Thiên lão tổ cũng không xê xích nhiều.
Nhạc Liệt kinh ngạc cất tiếng nói với Nhạc Cốc trưởng lão ở bên cạnh, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc, Phong Vân Thiên Hạ chính là đấu kỹ uy lực to lớn của Toan Nghê Tộc, mà bây giờ Nhạc Thành dùng một chiêu đã bức Long Đồ phải thi triển nó.
- Đó là dĩ nhiên, một kiếm này của Nhạc Thành nếu đánh về phía chúng ta thì đoán chừng thân thể của chúng ta đã phải nát vụn.
Nhạc Cốc trưởng lão cẩn thận nhìn cuộc kịch chiến trên không trung, trong lòng kinh ngạc vô cùng, thực lực của Nhạc Thành không ngờ đã đạt tới trình độ này.
Lúc này đấu khí tràn ngập năng lượng xuyên thủng không gian tiến tới Âm Dương Kiếm, song đấu khí màu đen còn cách Âm Dương Kiếm khoảng chừng năm thước thì biến thành màu đỏ quấn quanh Âm Dương Kiếm.
Chẳng qua lúc này năng lượng của đấu khí màu đen rất lớn, tuy nhiên đấu khí màu đỏ vẫn tiến tới gần Âm Dương Kiếm thì tràn ngập năng lượng, quang mang của Âm Dương Kiếm liền bắt đầu trở nên ảm đạm.
- Mở cho ta.
Long Đồ hét lên một tiếng, bàn tay của hắn vung lên, toàn thân tràn ngập đấu khí quỷ dị khí tức quấn quanh người, cuối cùng tạo thành nhiều đấu khí màu đỏ oanh kích về phía Nhạc Thành.
- Ầm ầm.
Một lực lượng phá hủy vang lên, ngay sau đó kiếm quang của Âm Dương Kiếm biến mất trong nháy mắt, thân thể của Long Đồ cũng thoát khỏi vòng bao vây kiếm quang của Nhạc Thành.
Nhạc Thành nhẹ nhàng lùi lại nơi xa, thần tình lạnh lùng nhìn Long Đồ phía trước, trong lòng thầm than một tiếng, lão hồ ly này không hổ có thực lực bát tinh Đấu Thánh, thật không dễ đối phó, nếu như là ngạnh kháng không chừng lúc nãy mình đã bị thương