Về Thái Dương Chân Hỏa Nhạc Thành biết rõ nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này thì không thể nhìn thấy Thái Dương Chân Hỏa một lần nữa vì năm trăm năm sau Cực Viêm địa mới mở ra một lần nữa, mà năm trăm sau không biết Cực Viêm địa sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
- Tuy nhiên Cực Viêm thiên hỏa rất lợi hại, chúng ta cần phải chú ý.
Hỏa Lão lúc này vẫn còn sợ hãi mà nói.
- Cực Viêm địa, chỉ cần mọi người chú ý một chút là được.
Nhạc Thành hơi mỉm cười nói, sau đó hắn cất tiếng với Hoàng Vũ trưởng lão:
- Hoàng Vũ trưởng lão, chúng ta tiếp tục ở cùng một chỗ chứ?
- Chúng ta vẫn tiếp tục ở cùng Nhạc tộc trưởng một chỗ, chúng ta hiện tại không dám tùy tiện đi ở trong này.
Hoàng Vũ trưởng lão cất tiếng nói với Nhạc Thành.
- Được rồi, Hoàng Vũ trưởng lão tiếp tục ở cùng chúng ta vậy.
Nhạc Thành cất tiếng nói sau đó khóe mắt của hắn khẽ nhìn về phía Dịch Thiến ở bên cạnh, trong lòng hắn phức tạp vô cùng, không ngờ lần này hắn lại có thể cứu nàng.
- Chúng ta trước hết đi ra ngoài thôi.
Nhạc Thành cất tiếng nói, sau đó thủ ấn của hắn biến hóa, Hạo Thiên Tháp hiện ra ở trên mặt đất, thanh mang cũng trở nên tràn ngập, ngay sau đó đám người Nhạc Thành đã xuất hiện ở trên không trung. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lúc này ở trên không trung, Bàn Thiên Lão Ma, Dịch Thiến, Thượng Quan Uyển Nhi, Kim Lão Quái Nam Tương Tử, bọn họ cũng kinh ngạc.
Lúc này bọn họ đều giật mình, bây giờ ở trong vùng núi trong hơi trăm dặm đều bao bọc một mảng thung lũng màu đen, vài tòa thung lũng đã bị san thành bình địa, đám người bọn họ dĩ nhiên là biết do Cực Viêm thiên hỏa gây nên.
Nhạc Thành chăm chú liếc nhìn xung quanh sau đó thủ ấn của hắn biến đổi, một mảng thanh mang sau đó trở nên tràn ngập.
- Thiên Long phục ma trận, thu.
Nhạc Thành quát nhẹ một tiếng, sau đó thủ ấn của hắn biên đổi, Hạo Thiên Tháp ngay sau đó xuất hiện ở giữa không trung.
Ở giữa không trung, Hạo Thiên Tháp biến thành kích cỡ hơn một nghìn thước, một mảng sáng xanh xoay tròn, mười con cự long từ dưới mặt đất nhảy ra, trên người của mười con cự long tràn ngập hư ảnh của Hạo Thiên Tháp.
- Chúng ta đi thôi, đi tới dãy núi phía trước xem một chút.
Nhạc Thành cất tiếng nói với mọi người sau lưng sau đó thả người đi lên phía trước, đoàn người thấy vậy liền theo sát phía sau.
Ở thung lũng trong Cực Viêm, mười đạo thân ảnh tức tốc tới, tốc độ đã phát huy đến cực hạn.
- Phụt.
Từng thanh âm ba động vang lên, ở trước mặt mười người đã có một hỏa nhân thôn phệ mười người có thực lực cửu tinh Đấu Tôn.
Thực lực cửu tinh Đấu Tôn dưới sự tấn công của Hỏa nhân căn bản không có bất kỳ phản kháng nào, cứ thế mà bị thôn phệ.
Cùng lúc đó, ở sau lưng của mười người này, lại có năm đoàn hỏa nhân xuất hiện.
Mười người này nhìn thấy năm đoàn người này xuất hiện thì sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Dưới sự áp bức của hỏa nhân, bọn họ biết rằng mình tuyệt đối không có khả năng phản kháng.
- A…
Lại một thanh âm thảm thiết vang lên, mười thân ảnh thì đã có năm người bị ngọn lửa không ngừng thôn phệ, chỉ còn lại năm người sống sót mà thôi.
- Chạy mau, chạy nhanh.
Năm người còn lại tức tốc chạy trốn, trên khuôn mặt của bọn họ bắt đầu nhỏ ra những giọt mồ hôi to như hạt đậu.
- A….
Lại một thanh âm thảm thiết truyền ra, một bát tinh Đấu Tôn lại bị hỏa nhân thôn phệ.
Số người bị thôn phệ không ngừng tăng lên, có bốn người đã bị hù ch sợ hãi, nguyên một đám dốc sức liều mạng mà chạy trốn.
- A…
Lại ba cường giả Đấu Tôn bị hỏa nhân thôn phệ, ba người này cũng không có sức phản kháng, chỉ còn lại một nhất tinh Đấu Thánh.
- Hu.
Ngọn lửa này xuất hiện ở cách mười thước so với nhất tinh Đấu Thánh, không ngừng thôn phệ nhất tinh Đấu Thánh này vào bụng, khiến cho sắc mặt của nhất tinh Đấu Thánh trở nên kinh khủng lên.
- Cứu mạng, cứu mạng.
Nhất tinh Đấu Thánh ngay lúc đó cố gắng chạy trốn, may cho hắn là lúc này trên không trung đã xuất hiện không ít người.
Sáu đoàn hỏa nhân nổi lên trên không trung, bọn nó chăm chú nhìn cả nhóm, sau đó lập tức lui về trong thung lũng.
- Công Tôn Vạn, nhóm ngươi thì thế nào rồi, không phải có mấy người cùng đi vào sao, tại sao lại một mình ngươi xuất hiện?
Nhìn thấy một dãy người đó ở trên không trung lại xuất hiện không ít người, số người này đã đến tầm trăm người.
- Bọn hắn toàn bộ đã chết hết rồi, chỉ còn mình ta thoát được, bọn hắn chết thật thảm, hỏa nhân thật quá kinh khủng.
Nhất tinh Đấu Thánh thoát được cất tiếng nói, trong mắt hiện ra một vẻ kinh khủng.
Vậy các ngươi có lấy được đan dược không, đấu kỹ nữa?
Không ít người cất tiếng hỏi, trong mắt hiện ra vẻ bất hảo.
- Ta nhận được một trữ vật giới chỉ, nhóm người các ngươi muốn làm gì, các ngươi…
Đột nhiên nhất tinh Đấu Thánh kinh khủng nhìn hơn trăm người xung quanh, hiện tại ánh mắt của hơn trăm người cũng trở nên tham lam.
- Ngươi nói đi, Công Tôn Vạn, ngươi mau giao trữ vật giới chỉ ra cho ta, nếu không chúng ta sẽ không khách khí.
Một khí tức tràn ngập truyền tới, tu vi thực lực hẳn là đã đạt tới nhị tinh Đấu Thánh.
- Nhóm người các ngươi ăn cướp, có bản lĩnh thì các ngươi đi vào trong đó..
Nhất tinh Đấu Thánh nhìn mọi người xung quanh mà nói, trên người của hắn tràn ngập ra một mảng đấu khí phòng ngự.
- Đoạt của ngươi thì thế nào, ngươi mau giao trữ vật giới chỉ ra đây cho ta.
Ở trên không trung một thân ảnh màu xanh đột ngột hiện ra.
Nhất tinh Đấu Thánh này hiện ra thần sắc ngưng trọng, ngay lập tức một luồng lực lượng đấu khí tràn ngập đánh về phía quang mang kia.
Hai người ra tay, lực lượng cường hãn chuyển đông, ở xung quanh hơn hai trăm người lập tức rời khỏi mấy nghìn thước, tránh khỏi bị liên lụy.
Mà xung mười mấy người kia cũng cảm nhận thấy rằng tu vi của thân ảnh màu xanh rất khủng bố, tuyệt đối là nhị tinh Đấu Thánh, nhất tinh Đấu Thánh không thể nào chống lại.
- Chỉ là một tên nhất tinh Đấu Thánh nho nhỏ mà cũng dám đấu với ta, đúng là không biết lượng sức mình.
Thân ảnh màu xanh quát lạnh, hắn chính là Thanh Sơn lão tổ, thần sắc của Thanh Sơn lão tổ trở nên trầm xuống, căn bản không để ý tới lực công kích của nhất tinh Đấu Thánh này.