- Không sai, ta đồng ý để Hân nhi đi, Hân nhi còn là xử nữ, hôm nay tiện nghi cho tên kia rồi.
Mộ Dung Hiểu Hiểu cười nói.
- Ta cũng đồ ý, Hân Nhi, muội đi đi.
Đỗ Mật Nhi cười nói.
Ngay lập tức chúng nữ đều ào ào đồng ý khiến cho Tô Hân Nhi ửng hồng cả khuôn mặt.
- Hân Nhi, muội tự mình đi hay là chúng ta đưa muội đi.
Âu Dương Phiên Tình trêu ghẹo nói với Tô Hân Nhi.
- Để mình ta đi, các ngươi khỏi cần đưa.
Tô Hân Nhi thẹn thùng vội vàng rời khỏi phòng, khuôn mặt kiều diễm như muốn nhỏ nước vậy.
Ở bên ngoài gian phòng của Nhạc Thành, Tô Hân Nhi trong bộ váy màu đỏ không dám tiến vào, ánh mắt của nàng hiện ra vẻ thẹn thùng, trong lòng có vẻ bất an.
Từ trong đan điền Nhạc Thành thở ra một ngụm trọc khí sau đó hắn nhướn mà mà lẩm bẩm nói:
- Cô nàng này tới đây làm gì?
- Hân Nhi, muội muộn như vậy sao còn chưa nghỉ ngơi, tới đây có chuyện gì không?
Nhạc Thành mở cửa phòng ra cất tiếng hỏi, dùng thần thức nhìn Nhạc Thành đã sớm biết Tô Hân Nhi ở bên ngoài, tuy nhiên không dám tiến tới cho nên đứng dậy mở cửa.
- Biểu ca, muội.
Gặp được Nhạc Thành, Tô Hân Nhi càng thêm thẹn thùng.
Ng nghi hoặc lập tức hẳn mở cửa đưa nàng vào.
- Hân Nhi, muội làm sao vậy?
Nhạc Thành tựa hồ cảm thấy Tô Hân Nhi có vẻ gì đó không bình thường nên cất tiếng hỏi.
Nghe thấy lời nói của Nhạc Thành, Tô Hân Nhi không khỏi cúi đầu, bộ dáng càng thêm thẹn thùng.
Điều này khiên cho Nhạc Thành cảm thấy nghi ngờ, hắn cất tiếng hỏi:
- Hân Nhi, có phải có người khi dễ muội không, mau nói cho biểu ca biết.
- Không phải, là Hiểu Hiểu tỷ tỷ còn có Yên Nhiên tỷ tỷ các nàng bảo muội tới đây.
Tô Hân Nhi cúi đầu lẩm bẩm mà nói.
- Hiểu Hiểu, Yên Nhiên các nàng bảo muội tới đây làm gì?
Nhạc Thành nghi hoặc hỏi.
- Hiểu Hiểu tỷ nói muội tơi đây cùng huynh…
Tô Hân Nhi cất tiếng nói, thanh âm sau đó trở nên nhỏ như muỗi, Tô Hân Nhi mặc du còn tấm thân xử nữ nhưng cũng biết chút kiến thức nửa vời về chuyện nam nữ nên thẹn thùng vô cùng.
Nhạc Thành nghi hoặc, cuối cùng hắn cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra, nhất định là đám Mộ Dung Hiểu Hiểu, Tư Mã Yên Nhiên mọi người sắp xếp cho mình.
- Hân Nhi, ta biết, có phải bọn họ muốn muội tới hay không?
Nhạc Thành cất tiếng hỏi Tô Hân Nhi.
Lúc này Tô Hân Nhi mặc một bộ váy màu đỏ nhạt, hiện ra một đường vòng cung hoàn mỹ, khuôn mặt của nàng thì ửng hồng toát ra một vẻ kiều diễm thanh xuân khôn cùng.
Làn da bạch ngọc mang theo vẻ óng ánh nhẹ nhàng, khuôn mặt dịu dàng, giờ phút này nàng vẫn cúi đầu.
- Là muội đồng ý tới, nếu biểu ca nói muội đi thì muội sẽ lập tức diết ngay.
Tô Hân Nhi tưởng rằng biểu ca không muốn nàng, thiếu chút nữa là ra khỏi phòng, trong mắt hiện ra vẻ ủy khuất muốn rơi lệ.
- Không phải Hân Nhi.
Nhạc Thành mạnh mẽ kéo tay của Tô Hân Nhi, tâm ý của chúng nữ dĩ nhiên là Nhạc Thành biết, huống chi Nhạc Thành vẫn rõ ràng tâm ý của tiểu ny tử này từ trước tới nay.
Cuối cùng Nhạc Thành cung gặp phải ánh mắt ôn nhu thẹn thùng của Tô Hân Nhi, hắn không khỏi cất tiếng:
- Hân Nhi, muội đẹp quá.
Hân Nhi thản nhiên cười, sau đó yêu kiều hỏi:
- Biểu ca huynh nói thật chứ?
- Đương nhiên là nói thật, vẻ đẹp của muội là một vẻ đẹp nói không ra lời.
Nhạc Thành thoáng cái đã ôm Tô Hân Nhi vào trong ngực, vuốt ve mái tốc đen nhánh của nàng mà nói:
- Rất đẹp, muội cũng giống như tiên nữ trên thiên cung vậy.
- Tiên nữ trên thiên cung là ai, thiên cung ở nơi nào/
Hân Nhi cất tiếng hỏi, nhìn vào ánh mắt của Nhạc Thành, nàng cũng cảm thấy gì đó.
Nhạc Thành tiếp tục vuốt ve mái tóc mềm mại của Tô Hân Nhi, sau đó thuận thế ôm nàng đặt lên trên giường.
Sau đó hắn xoay người đặt nàng ở dưới mình, trút bỏ quần áo.
Tô Hân Nhi không kịp phản ứng, hơi thở trở nên dồn dập, một luồng đau đớn truyền tới khiến cho nàng muốn ứa nước mắt ra.
- Hân Nhi.
Nhạc Thành cúi đầu hôn lên trên khuôn mặt của nàng rồi không ngớt hôn lên tai.
Nàng cảm nhận thấy bờ môi của hắn ma sát vào tai của nàng.
Âm Dương hợp thể, nam nữ đoàn tự, hợp và phân, phân và hợp, Càn Khôn điên đảo, Loan Phượng hợp minh.
Buổi sáng sớm Hân Nhi đã mơ màng tỉnh giấc, tuy nhiên nàng phát hiện ra mình đang bị Nhạc Thành hôm ở trênờng, ờng hơn nữa cũng trần truồng, không mảnh vải che thân. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Khuôn mặt của Hân Nhi thoáng ửng đỏ lên, dù sao nàng cũng biết rõ chuyện gì xảy ra nàng từ từ ngồi xuống, từ bụng của nàng truyền tới một sự đau đớn.
- Hân Nhi.
Nhạc Thành tỉnh lại nhìn thấy Hân Nhi đang thẹn thùng thì không khỏi khẽ cất tiếng, sau đó mỉm cười hôn nàng.
Hai người thu dọn một phen sau đó rời khỏi phòng, Tô Hân Nhi thoạt nhìn vũ mị mê người.
Nhìn thấy chúng nữ, bị mọi người trêu ghẹo Tô Hân Nhi ửng hồng cả đôi má nhưng trong mắt lại hiện ra vẻ hạnh phúc.
Mà những ngày kế tiếp, Nhạc Thành cũng cảm thấy hạnh phúc, dưới sự sắp xếp của chúng nữ, đêm thứ hai chính là Hàn Nguyệt.
Nhìn thấy cô gái tuyệt sắc phía trước, Nhạc Thành không kìm chế được tâm hỏa, không kìm được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Kiều đồn gợi cảm mê người hiện ra ở trong mắt của Nhạc Thành, Nhạc Thành đã cảm nhận thấy dưới bụng mình có lửa nóng, không nam nhân nào nhịn nổi cảnh tượng này.
Một phen mây mưa, cả hai người hưởng thụ sự thân mật của cá nước cho tới bình minh.
Đến ngày thứ ba vẫn chưa dừng lại, đêm thứ ba Nhạc Thành mong chờ có người nào đó tới phòng của mình.
U Minh tông và Luyện Dược sư công hội vẫn không có tin tức, Nhạc Thành cũng lười quản, đêm thứ tư, Chu Hàm đã bị chúng nữ đẩy vào phòng của Nhạc Thành.
Ngày thứ năm chính là Nam Cung Lạc Nhan, ngày thứ sáu chính là Tôn Thi Thi, ngày thứ bảy chính là Đỗ Mật Nhi, ngày thứ tám chính là Âu Dương Phiên Tình, đế ngày thứ mười chính là Mộ Dung Hiểu Hiểu.
- Thế nào, ngươi tự tại chứ?
Mộ Dung Hiểu Hiểu cất tiếng nói với Nhạc Thành, trong mắt hiện ra một vẻ mỉm cười.
- Chuyện này là thế nào, biện pháp này ngay cả nàng cùng Yên Nhiên cũng nghĩ ra được.
Nhạc Thành mỉm cười kéo Mộ Dung Hiểu Hiểu vào trong lồng ngực.
- Ngươi còn chưa thỏa mãn?
Mộ Dung Hiểu Hiểu cất tiếng hỏi Nhạc Thành.
- Không có, chỉ là ta thấy đã làm khó dễ cácngươiươi.
Nhạc Thành cười nói sau đó khẽ hôn vào ngực nàng.
Ở trên giường môi son kề sát, mặt phấn nghiêng nghiêng, muôn vàn xuân ý xuất hiện.
Ngày thứ mười một, Nhạc Thành thả người biến mất khỏi đình viện, một lát sau Nhạc Thành đã biến mất khỏi thành Hạo Đặc.
Mười con ma thú mỗi con đều lớn tới hơn ba nghìn thước, thân thể vô cùng khổng lồ, biên hóa cũng trở nên quỷ dị.