Sáng sớm hôm sau, bọn xử nữ cùng nhóm người của Nhạc Tử Sơn đưa mắt nhìn ra ngoài, Nhạc Thành cùng Thanh Đồng, Yêu Huyên, Đại Song, Tiểu Song cùng rời chỗ ở của Nhạc gia đi đến trước kết giới khẩu. Nhạc Thiên lão tổ, Nhạc Thái, cùng lúc đó Nhạc Giác, Hoàng Tôn lão tổ, Trần Vẫn lão tổ, Vũ Văn Lê, Tôn Dương đã đến kết giới khẩu chờ chực.
Đội họ vệ của Nhạc gia Hoàng Long nhìn đông đảo cường giả tưởng như có chuyện gì quan trọng muốn làm, nhưng không ai biết muốn đi đâu, chẳng qua là ở nơi này, nét mặt và hơi thở của mọi người đang rất bình thường.
- Nhạc Thành, chúng ta đi.
Nhạc Thiên lão tổ nhìn Nhạc Thành rồi nói, Nhạc Thiên lão tổ mở trong kết giới ra một lối đi, mọi người tiến vào sao khi rời khỏi Nhạc gia.
- Lão tổ, Bắc Cực Ma Xuyên ở chỗ nào ?
Nhạc Thành hỏi Vũ Văn Thiên lão tổ, Bắc Cực Ma Xuyên này thực ra đến cả Nhạc Thành cũng không biết ở đâu.
- Nơi đó nằm ở phương Bắc đất Huyền Thiên, là nơi cùng cực, trải qua một dải sông băng rộng lớn, sông băng có nhiệt độ băng hàn, nếu người bình thường đi qua thì trong nháy mắt cũng có thể đông thành băng, cho nên là thường nhân thì khó có thể qua được sông băng. Đoạn đường đến Bắc Cực Ma Xuyên không gần, có lối đi riêng để đến đó, thời gian nhanh nhất để đến đó là khoảng ba tháng, nhiều nhất là chừng non nửa năm.
Nhạc Thiên lão tổ nói với Nhạc Thành.
- Mọi người tiến vào trong tháp kia đi, rồi đến Bắc Cực Ma Xuyên sau, chúng ta nên dừng lại ở đây.
Nhạc Thành mỉm cười Thủ Ấn trong tay nói đánh, Hạo Thiên Tháp từ trung tâm xuất hiện.
Nhạc Thành đại pháp thần bí, không ít người thấy thế nhưng không thể trách, mọi người tiến vào Hạo Thiên ngay ngày hôm sau, cũng chỉ để lại Nhạc Thành cùng Đại Song một đạo quân.
- Đại Song, chúng ta đi !
Nhạc Thành nói với Đại Song, Khiếu Thiên Hổ cùng Tứ Sĩ Ma Ưng vẫn chưa về, Nhạc Thành cũng chỉ biết dùng tới Đại Song, Tiểu Song và Vạn Quỷ Đoạt Hồn Kỳ để thay nhau đi.
- Chủ nhân,chúng ta đi, Vạn Quỷ Đoạt Hồn Kỳ đi so với ở Thông Đạo Diệp cũng không phải là chậm hơn quá nhiều, đoán chừng khoảng ba bốn tháng là có thể đến nơi rồi.
Trong tay hai người một Vạn Quỷ Đoạt Hồn Kỳ rồi vứt lên không trung liền hóa thành mấy thước lớn nhỏ, hai người nhảy lên Vạn Quỷ Đoạt Hồn Kỳ, trên bầu trời giống như có một mảng mây đen rồi bất thình lình biến mất.
Đến Hạo Thiên Tháp mọi người cùng Trần Vân, Tôn Dương, Vũ Văn Lê đợi một thời gian và tìm một nơi nào đó thích hợp ngồi tu luyện.
Về phần Hạo Thiên Tháp đại điện trước thượng cổ linh châu, Nhạc Thành đã bố trí thủ thuật che mắt, khiến cho không ai có thể theo dõi được, không phải Nhạc Thành sợ mọi người biết mà là Nhạc Thành không muốn mọi người quá kinh ngạc.
Nhạc Thiên lão tổ cùng Hoàng Tôn lão tổ cũng là lần đầu tiên đến Hạo Thiên Tháp, cảm giác được nơi này ngập tràn linh khí, Nhạc Thiện lão tỗ tỏ ra kinh ngạc không dứt với Hạo Thiên Tháp trung như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Ở hạo Thiên Tháp trung Nhạc Thiên lão tổ cùng Tôn Dương thấy Hồng Loan, Lang Lễ và còn có một người vóc người giống như giã thú đang tu luyện, mọi người cũng không có ý đi quấy rầy, chẳng qua Nhạc Thiên lão tổ cũng có Thú ma và cũng được nhiều người chú ý, bằng thực lực của Nhạc Thiên lão tổ bây giờ thì có thể nhận thấy được Thú Ma trên hởi thở của bất kỳ người nào.
Trên Vạn Quỷ Đoạt Hồn Kỳ, Nhạc Thành cũng bắt đầu ngồi khoanh chân tu luyện, trong thời gian mấy tháng qua nếu có thể đột phá len Đại Thừa kỳ hậu kỳ thì việc đối phó với Hắc Ám Thần Điện có vài phần chắc chắn thắng.
Mặc dù là có nhóm người của Tôn Dương, Trần Vân, Vũ Văn Lê, Hoàng Tôn lão tổ, nhưng Nhạc Thành biết để giao đấu với Hắc Ám Thần Điện mấu chốt vẫn còn ở Lang Lễ, Nhạc Thiên lão tổ, Thú ma Mình và Thanh Đồng trên người, nếu là Hồng Loan cùng Đại Song, Tiểu Song thì có thể tạo ra sự đột phá một lần nữa, đến lúc đó là đã có một đại trợ lực.
Về phần Nhạc Thiên lão tổ, Nhạc Thành thật sự không biết năng lượng của thập tam cụ Đấu Đế di hài dưới sự giúp đỡ của Nhạc Thiên lão tổ, thực lực bây giờ không biết đang ở trình độ nào, Lang Lễ nói Đấu Đế chỉ có ba lần võ kiếp, Đấu Đế không biết đang vượt qua trình độ nào.
Nhờ những thứ này, Nhạc Thành cũng chậm rãi tiến vào trong tu luyện, một mảnh thanh mang bao vây ở ngoài cơ thể, bên trong Hạo Thiên Tháp bang bạc linh khí bắt đầu chảy vào trong cơ thể, sau khi vận hành ba mươi sáu chu thiên thì tác nhất tinh thuần pháp nguyên chảy vào trong đan điền.
Một ngọn Đại Thành khổng lồ nằm giữa trong đình viện, đình viện tráng lệ, vừa nhìn cũng đủ biết người giúp việc trong đình viện còn hơn hẳn mười người bình thường.
Mà ở trong đình viện lại có thêm một gian mật thất, mật thất này giống như là một khuê phòng của một nương tử nào đó, trong mật thất tràn ngập một mùi thơm nhàn nhạt khiến cho người ngửi thấy có cảm giác sảng khoái, mùi hương này giống như mùi cơ thể của một cô nương nào đó.
- Hỗn Ma Thế Vương, người đang cho rằng ta trốn vào trong sơn động để tu luyện sao ? Ta dùng phép thiên đại ẩn tại thị thì làm sao ngươi nhìn ra được ta !
Một cô gái Hồng Y tuyệt sắc lẩm bẩm nói, tuyệt mỹ nở ra một nụ cười đắc ý.
Lúc này trong mật thất còn có một cô gái tuyệt sắc khác, chính là bị Mộng Tiêu Hồn bắt Thượng Quan Uyển Nhi.
Thượng Quan Uyển Nhi cùng Mộng Tiêu Hồn đều không kém cạnh nhau về dáng điệu cũng như tài sắc. nhưng Thượng Quan Uyển Nhi thì ngây ngô thanh tao như một trái táo thơm, còn Mộng Tiêu Hồn thì như là trái đào mật, nhất cử nhất động của không khỏi để lộ ra sự cám dỗ, với hai người này thì một nam nhân không thể nào cự tuyệt được.
Trước vẻ đẹp quyến rũ kìa thì bất kỳ nam nhân nào cũng sẽ quỳ trước váy của các nàng.
- Hỗn Thế Ma Vương là ai?
Thượng Quan Uyển Nhi hỏi Mộng Tiêu Hồn.
- Là một ma đầu chân chính, nếu ai rơi vào tay hắn cũng sẽ mất mạng, cho dù là Thanh Dương Lão Ma cũng vậy.
Mộng Tiêu Hồn nhìn Thượng Quan Uyển Nhi rồi nói.
- Vậy ngươi hãy cứu sư phụ ta ra cùng Thiến Nhi được không? Chẳng phải ngươi nói ngươi không sợ Thanh Dương Lão Ma kia sao ?
Thượng Quan Uyển Nhi nói, hiện tại thì nàng đang nằm trong hay Mộng Tiêu Hồn nên nàng chỉ biết cầu khẩn, thật ra Mộng Tiêu Hồn cũng không phải là người xấu chẳng qua là tâm tính cáo chút khác biệt so với một thường nhân.
- Ta không sợ hắn, nhưng ta lại ghét hắn, hơn nữa thực lực của hắn cũng không thua kém gì ta nên ta sẽ không dại gì mà đi đắc tội với hắn.
Mộng Tiêu Hồn nói, chuyện này nàng nhất định sẽ không làm giúp Thượng Quan Uyển Nhi.
- Nhưng mọi người đã đi lâu như vậy, ta sợ sự phụ cùng Thiến Nhi sẽ gặp nguy hiểm, coi là cầu xin ngươi, hiện tại thì chỉ có ngươi mới cứu được sư phụ và Thiến Nhi, ngươi chỉ cần nói vài ba câu, không biết chừng Lão Ma kia sẽ thả người thì sao ?
Thượng Quan Uyển Nhi tiếp tục khẩn cầu Mộng Tiêu Hồn.
- Sư phụ ngươi cùng Thiến Nhi kia đều xinh đẹp, ta đoán chừng Lão ma kia đã sớm bắt làm ái thiếp rồi, theo ta được biết thì Lão Ma kia chính là đoàn tụ ma công, thái âm dương bổ, làm ái thiếp hắn thì không thể sống quá ba tháng.
Mộng Tiêu Hồn nghiêm nghị nhìn Thượng Quan Uyển Nhi nói.
Nghe Mộng Tiêu Hồn nói sắc mặt Thượng Quan Uyển Nhi bỗng trở nên tái nhợt, trong khóe mắt bắt đầu đỏ và chảy nước mắt, nếu theo như Mộng Tiêu Hồn nói thì sư phụ và hữu môn nhân tựu đều đang lành ít dữ nhiều.
- Chỉ cần ngươi cứu sư phụ và Thiến Nhi của ta ra thì ta sẽ đồng ý theo ngươi và ở bên cạnh ngươi.
Thượng Quan Uyển Nhi cắn răng nói với Mộng Tiêu Hồn.
- Sao? Ngươi cam tâm tình nguyện ở bên cạnh ta?
Mộng Tiêu Hồn khẽ mỉm cười nói với Thượng Quan Uyển Nhi.
- Ngươi phải đáp ứng yêu cầu của ta là đi cứu sư phụ ta cùng Thiến Nhi ra và hai người đó phải hoàn toàn vô hại.
Thượng Quan Uyển Nhi nói với Mộng Tiêu Hồn.
- Nay ngươi muốn lưu lại bên cạnh ta, bây giờ ta muốn suy nghĩ một lát mới được.
Mộng Tiêu Hồn khẽ mỉm cười, nụ cười tựa như đang trêu chọc Thượng Quan Uyển Nhi.
- Ta hy vọng ngươi sẽ làm đúng yêu cầu của ta.
Thượng Quan Uyển Nhi nói với Mộng Tiêu Hồn,trong lòng đã bắt đầu thỏa hiệp.
- Ngươi cũng biết, nếu ta hài lòng, ta sẽ cùng ngươi đi xem sư phụ của ngươi xem đã chết hay chưa.
Mộng Tiêu Hồn chăm chú nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, ánh mắt giống như là muốn ăn tươi nuốt sống Thượng Quan Uyển Nhi vậy.
- Ta không biết tại sao ngươi lại thích nữ nhân, chẳng lẽ ngươi không phải nữ nhân sao?
Thượng Quan Uyển Nhi khẽ nói với Mộng Tiêu Hồn.
- Thích nữ nhân tốt hơn nhiều so với thích nam nhân, nữ nhân mới có hiểu rõ được nữ nhân, không phải sao?
Mộng Tiêu Hồn khẽ nói, ngọc thủ nhẹ nhàng, rơi vào và vòng tay trắng của Thượng Quan Uyển Nhi.
- Tay của ngươi mềm mại nhẵn nhui, ta rất thích.
Mộng Tiêu Hồn khẽ nói, cảm giác được tay của Thượng Quan Uyển Nhi mềm mại nhẵn nhụi, liền đưa tay của Thượng Quan Uyển Nhi vào trong ngực mình, Mộng Tiêu Hồn liền phát ra những tiếng rên nhẹ.
Trước sự trêu đùa của Mộng Tiêu Hồn, Thượng Quan Uyển Nhi không tránh khỏi sự ngượng ngùng, Mộng Tiêu Hồn liền ôm lấy Thượng Quan Uyển Nhi.
- Ngươi là nữ nhân, ta cũng là nữ nhân, chỉ cần ngươi đồng ý đi cứu sư phụ ta thì ngươi muốn gì ta cũng làm theo.
Thượng Quan Uyển Nhi nói với Mộng Tiêu Hồn.
- Ngươi cứ coi ta là một nam nhân và ngươi là nữ nhân thì ngươi sẽ biết mình phải làm gì, hoặc là ngươi tự coi mình là một nam nhân và ta là một nữ nhân thì ngươi cũng sẽ biết phải làm sao.
Mộng Tiêu Hồn nhẹ nhàng thì thầm bên tai Thượng Quan Uyển Nhi, một cổ nhiệt khí thổi vào vành tai Thượng Quan Uyển Nhi làm Thượng Quan Uyển Nhi có cảm giác run rẩy.