Trận đấu giữa Tiêu Sơn cùng với đám người Vân Lam tông ở đây có tính chất hoàn toàn chính là phát tiết tức giận trong lòng hắn. Ở sâu trong tâm trí hắn lúc này đang có một thứ gì đó kêu gọi mách bảo chuyện này có lẽ không phải là Vân Lam tông làm. Tuy nhiên hắn cũng chẳng quan tâm điều ấy. Trận chiến đấu này thuần túy bởi vì hắn muốn phát tiết mà chiến.
Thấy được ngọn lựa phát ra tiếng xé gió bắn về phía mình, Vân Lăng quả thực có chút hoảng hồn. Hắn nghĩ chắc chắn rằng Tiêu Sơn sẽ lựa chọn tránh thoát đòn tấn công của mình thay vì ngạnh kháng. Bất đắc dĩ bàn tay của Vân Lăng phải phân ra một cánh tay trực tiếp đưa lên. Đấu khí của Vân Lăng dũng động vào cánh tay của hắn, đấu khí kết hợp với đấu khí của đám đệ tử ở phía dưới trực tiếp biến thành một cái thủ ấn trắng phát ra ánh sáng chói lòa.
Chưởng Vân Lăng đánh mạnh lên ngọn lửa có hình chôn ốc màu đỏ như máu bắn tới mình. Một tiếng phát ra xé gió vang lên. Nó giống như một cối sắt đang nghiền vật cứng phát ra tiềng kèn kẹt. Từng tia lửa bắn tung tóe từ chỗ bàn tay Vân Lăng giao chiến với ngọn lửa vang lên.
“Ca sát, ca sát...”
Ngọn lửa xoáy với tốc độ cực kỳ nhanh đâm xuyên qua bàn tay màu trắng do Vân Lăng hội tụ ra. Nó đánh xuyên qua lòng bàn tay của Vân Lăng. Mặc dù đánh xuyên qua lòng bàn tay Vân Lăng đem đấu khí khôi giáp của Vân lăng phá hỏng đồng thời nó cũng tiếp tục ghim vào đầu bả vai của Vân Lăng. Tuy nhiên nó chỉ phá tan đấu khí khôi giáp tạo ra một lỗ máu trên bả vai của Vân Lăng mà thôi.
Bởi vì ngọn lửa quá mạnh mẽ mà vết thương của Vân Lăng không hề phun ra chút màu nào. Phần thịt tại vị trí đó sợ rằng sớm đã bị nướng chín có khi thành than đen. Nhìn đám tản lửa bắn tung tóe khắp nơi khiến cho Vân Lăng cực kỳ hoảng sợ. Hắn ngay lập tức bị đẩy lùi một khoảng cách cũng có thể hắn sợ hãi nên lùi thêm vài đoạn nữa.
Thành kiếm màu trắng khổng lồ không được đấu khí ngưng tụ đã sớm ảm đạm không ánh sáng. Nó nhanh chóng trực tiếp tiêu tán ở bên trong không khí. Chúng biến thành một đám khí sáng màu trắng bắn tán loạn khắp nơi.
Toàn cánh tay của Tiêu Sơn phát ra tiếng răng rắc. Rõ ràng hắn đã bị gậy xương. Toàn bộ ống tay áo bể nát tan tành. Hiển nhiên nhìn thấy tận vai. Làn da của hắn đỏ bừng. Trên làn da của hắn đã bị rách toạc hiện ra đấy vết rạch chằng chịt. Máu từ đó trực tiếp bắn vọt ra thành từng tia trông cực kỳ khủng khiếp.
Thấy được cái bàn tay khổng lồ mặc dù bị ngọn lửa đánh xuyên qua nhưng vẫn đánh về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn ngay lập tức vận dụng thân pháp vọt nhanh sang một bên. Bàn tay khổng lồ trực tiếp đánh hụt vào không khí.
“Ầm!” Nó bay vút tới khoảng cách vô cùng xa sau đó khảm lên trên một vách đá một cái tay ấn khá sâu. Bụi bắn tung tóe khắp nơi.
Mặc dù thương thế của Tiêu Sơn khiến cho người khác khiếp sợ nhưng khiến cho người khác khiếp sợ hơn nhiều chính là tốc độ khôi phục của hắn. Bàn tay còn lại của hắn xuất hiện một lớp ánh sáng màu trắng. Nó đưa lên chỗ cánh tay bị thương của hắn. Vậy mà với mắt thường có thể thấy được đám ra thịt rách ra đang ngọ nguậy giống như mấy con râu màu đỏ. Sau đó vết thương hoàn toàn liền lại với nhau.
Thấy được thương thế như vậy thì lão già Vân Lăng hoàn toàn kinh hãi. Hắn chẳng qua chỉ muốn chế phục Tiêu Sơn một chút sau đó nói chuyện một lần đem chuyện này khuyên giải. Hắn cho rằng một khi giết chết Tiêu Sơn thì thế lực sau lưng hắn nhất định sẽ không bỏ qua. Đến lúc đó sợ rằng có mười cái Vân Lam tông cũng không để cho người ta giết. Vân Lăng cũng không ngu đến thế.
Hai hàm răng Vân Lăng khẽ cắn lại, hắn quay đầu xuống phía dưới thấy được hai nữ nhân đang đứng sát với nhau. Hắn vội vã quát lên một tiếng: “Đệ tử Vân Lam tông mau chế phục hai nữ nhân kia!”
Nghe lời này thì Tiêu Sơn cảm giác vô cùng tức giận. Tuy nhiên hắn cũng biết được đám đệ tử muốn bắt được hai người Tiêu Ngọc và Tiểu Y Tiên là vô cùng khó khăn. Ngay cả Cát Diệp muốn thắng được Tiểu Y Tiên sợ rằng không thể nào có thể xảy ra. Tiểu Y Tiên đã sớm bước vào dung hồn kỳ đỉnh phong. Thực lực của nàng tương đương với đấu vương tam tinh. Cát Diệp muốn thắng Tiểu Y Tiên trừ khi có công pháp tăng lên chiến lực nghịch thiên hoặc cộng thêm đấu kỹ cực kỳ mạnh mẽ. Đáng tiếc hiện giờ Cát Diệp đang hỗ trợ Vân Lăng chủ trì trận, làm sao có thể rời đi vị trí. Đám người tham gia khống chế hai người cũng chỉ có thể sai phái một đám đệ tử có thực lực nhỏ yếu.
Vân Lăng vốn cũng không nhìn ra hai người Tiểu Y Tiên và Tiêu Ngọc có thực lực bao nhiêu. Tuy nhiên hắn không cho rằng thực lực của hai người so với Tiêu Sơn mạnh hơn. Tiểu Y Tiên tại thời gian này hoàn toàn dùng việc chữa bệnh cho người tăng lên tu vi. Nếu như không áp chế sợ rằng tu vi của nàng đã sớm đạt đến đâu vương có khi là đấu hoàng. Tu vi tăng quá nhanh mà căn cơ không vững chắc rất dễ dẫn đến tâm ma cắn trả.
Tham gia chuyến đi lần này cũng có thêm hai vị chấp sự. Một lão già béo tốt cùng với một người nam nhân cao gầy. Hai người có thực lực tương đối cao, cả hai đều đạt đến đấu linh cao cấp. Một người đạt đến đấu linh thất tinh, một người đạt đến đấu linh bát tinh. Thực lực không tầm thường đáng tiếc với thực lực hai người như vậy quả thực không thể làm gì hai người Tiểu Y Tiên và Tiêu Ngọc.
Tiêu Ngọc sớm đã chứa một đám lửa trong bụng, hai hàm răng nàng nghiến lại phát ra âm thanh kèn kẹt. Nàng quát lên một tiếng cực lớn: “Tốt lắm. Nợ máu Tiêu gia ta thì lấy mạng đệ tử Vân Lam tông các ngươi bồi lại đi!” Toàn thân Tiêu Ngọc được bao phủ trong khí lạnh. Ánh sáng lạnh lẽo bức ra khiến cho người ta cảm giác được rét lạnh.
Thanh kiếm Tiêu Ngọc phát ra ánh sáng màu xanh rực rỡ. Nàng trực tiếp phất ra một kiếm. Kiếm này trực tiếp biến hóa bắn ra một chúm khí màu xanh. Chúm khí màu xanh nhanh chóng chuyển hóa thành hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn những đoạn băng nhỏ bắn tung tóe khắp nơi. Đám băng này trực tiếp gào thét hướng về phía đám đệ tử Vân Lam tông, chúng xé gió phát ra âm thanh vun vút mà bay đi.
Tên vị chấp sự cao gầy vội vàng quát lên: “Mau ngăn lại!” Nhận được lời của vị chấp sự cao gầy thì vị chấp sự béo tốt hoảng hốt. Hắn vội vã vươn tay ra, tay hắn biến thành trảo. Cả hai bàn tay của hai vị chấp sự nhanh chóng lóe ra ánh sáng màu xanh rực rỡ. Đám băng nhọn bị ánh sáng màu xanh này đánh vào trực tiếp vỡ vụn thành những mảnh nhỏ.
Đáng tiếc số lượng băng như vậy vốn không nhỏ lên có khá nhiều cái thoát khỏi phạm vi phòng ngự của hai vị chấp sự. Đặc biệt Tiêu Ngọc hiển nhiên còn liên tục chém ra vô số bóng kiếm. Các loại đòn tấn công đều được thi triển ra. Những vệt sáng hình nửa vầng trăng bắn ra tua tủa. Những mũi băng sắc nhọn biến thành hàng trăm hàng ngàn. Khí lạnh phun ra khắp nơi. Đủ các chiêu số bị Tiêu Ngọc trực tiếp đánh về phía đám đệ tử Vân Lam tông.
Tiểu Y Tiên vốn cũng không có ý định chiến đấu nhưng hiện giờ nàng không thể không đánh. Nàng không nghĩ đến Vân Lăng lại đê hèn như thế, trực tiếp nghĩ ra biện pháp bắt hai người làm con tin uy hiếp Tiêu Sơn. Điều này làm cho Tiểu Y Tiên vô cùng tức giận. Điều thứ hai Tiêu Ngọc đã ra tay, nàng cũng không thể không ra tay được.
Không giống như Tiêu Ngọc chủ tu băng công thì Tiểu Y Tiên lại chủ tu đủ loại pháp thuật. Nàng có thể thi triển bất cứ loại thuộc tính công kích nào. Thấy được đám người tiến hành vây công Tiêu Ngọc như vậy thì Tiểu Y Tiên cũng không nhịn nữa. Nàng trực tiếp hai tay kết ấn. Bàn tay của nàng trực tiếp đánh ra một quả cầu giống như bong bóng nhưng ở bên trong bong bóng lại trực đầy lôi điện. Quả cầu bay vút về phía hai người chấp sự Vân Lam tông.
Ầm!
Vậy mà không nghĩ tới khi bay tới gần hai vị chấp sự thì vòng bảo hộ quả cầu trực tiếp biến mất. Nó trực tiếp hóa thành từng tia chớp bắn tung tóe khắp nơi. Tuy nhiên hai người chấp sự chẳng khác nào một cái cột thu lôi. Tia sáng chớp lên lóe lòe đánh thẳng vào cơ thể hai người. Mặc dù đã dùng phòng hộ những cả hai người bị đánh bay về phía sau.
Cả hai vị chấp sự cảm giác được toàn thân mình tê dại, một trận đau nhức lan trán khắp toàn thân. Bộ khôi giáp trên cơ thể họ bị đánh nát, toàn thân nám đen. Miệng cảm giác được ngọt ngọt. Hai tiếng phốc lên tục vang lên, miệng hai người trực tiếp phun ra máu tươi.
Cát Diệp mặc dù đang hỗ trợ Vân Lăng những cũng chú ý bên này. Hắn kinh hãi thầm nghĩ trong lòng: “Đòn tấn công vừa rồi thì chí ít cũng phải đạt đến cấp bậc đấu vương. Chuyện này, chuyện này...không thể nào a! ” Tuy nhiên sự thật xuất hiện sờ sờ trước mắt Cát Diệp. Tiểu Y Tiên có thực lực đấu vương.
Đáng tiếc Cát Diệp cũng không suy nghĩ được nhiều như vậy bởi vì tiếng hét thảm liên tục vang lên. Một đám đệ tử bị băng đâm chúng phát ra những tiếng hét thảm thiết. Mặc dù có hộ trận bảo vệ nhưng hiện giờ thực lực cả đám đã suy yếu lại thêm đại trận không hoản hảo trực tiếp bị băng đâm sắc bén khảm vào da thịt.
“A, a... Không... Cứu với...”
Không có một tia máu bị bắn ra, băng đâm khi đâm vào da thịt của họ nhanh chóng khiến làn da trở nên tím tại. Máu ở vết băng không ngờ lại kết băng. Mặt mày Tiêu Ngọc trong lúc này không còn là đại mỹ nữ xinh đẹp lạnh lùng nữa mà là một nữ ác mà giết người không ghê tay.
Bàn tay nàng vươn ra trực tiếp chặt đầu một đệ tử nam của Vân Lam tông gần nàng. Hắn chưa kịp hô lên thì đầu đã lìa khỏi cổ. Cái đầu bay đi trong khi trong khi vẻ mặt của hắn bộc lộ ra giống như không thể tin tưởng được. Trong vẻ mặt của hắn có lẽ có cảm xúc không tin tưởng, sợ hãi, hối hận, tức giận...
Vòi màu từ cổ hắn vọt ra thấm đậm lễn thân thể Tiêu Ngọc. Nó nhanh chóng kết thành bằng tạo ra một bộ áp giáp màu đỏ rực ở người Tiêu Ngọc. Vẻ mặt Tiêu Ngọc hoàn toàn biến thành điên cuồng. Nếu như Tiêu Ngọc trước đây có lẽ nàng sẽ sợ hãi hoặc tránh xa chín vạn dặm nhưng lúc này nàng không... Nàng không có chút sợ hãi nào mà nàng đang cười như điên. Một nụ cười ma quỷ trên khuôn mặt nàng. Nàng điên cuồng cười lớn: “Hahahaha... chết đi... chết đi... các người xuống địa ngục đi... bồi mạng cho thân nhân của ta... các người chết hết đi!” Tiếng của nàng đã biến thành uất ức. Nàng điên cuồng gào lớn.
Vân Lăng đứng ở trên cao nhìn thấy được cảnh đệ tử bị chu diệt như vậy thì nghiến răng nghiến lợi. Hắn vô cùng tức giận vội vã vọt xuống phía dưới. Tuy nhiên một thân ảnh loáng lên, bàn tay của người này trực tiếp đánh ra. Một quả cầu lửa trực tiếp đánh về phía hắn.
“Đáng chết!” Vân Lăng quát lớn một tiếng. Bàn tay của hắn vung kiếm lên chảm mạnh xuống. Nhất thời quả cầu lửa trực tiếp bị cắt làm đôi. Chúng nhanh chóng tiêu tan trong không khí.
Một người thanh niên với quần áo rách nát, đặc biệt một bân tay của hắn đã hoàn toàn bại lộ trong không khi. Ánh mắt của hắn âm trầm nhìn về phía Vân Lăng mà gằn từng chữ: “Đối thủ của các ngươi là ta!”
Vân Lăng hét ầm lên với giọng nói vô cùng tức giận: “Tiểu nhi Tiêu Sơn kia, lão phu nói rồi Vân Lam tông ta không có diệt Tiêu gia ngươi. Ngươi nhất định phải nhất quyết tử chiến với Vân Lam tông ta hay sao?” Trong giọng nói biến thành uất ức và phẫn hận. Đôi mắt của hắn trở nên đỏ bừng, chúng tràn ngập những tia màu đỏ. Đôi mắt âm trầm nhìn thẳng về phía Tiêu Sơn.
Hai hàm răng Tiêu Sơn nghiến lại, hắn cắn bật ra cả máu. Hắn quát lên: “Hừ... Vân Lam tông, nếu như không phải Vân Lam tông các ngươi làm thì là ai làm?”
“Khốn kiếp!” Từ miệng Vân Lăng không ngờ phát ra tiếng chửi rủa. Hắn trực tiếp nhổ ra một ngụm nước bọt dính ít màu đỏ. Hắn lớn tiếng nói với Tiêu Sơn: “Chuyện này chúng ta làm sao biết được? Ngươi hỏi ta thì ta đi hỏi ai! Vân Lam tông chúng ta không làm chuyện này. Tin hay không tùy ngươi!?”
Tiêu Sơn lạnh lùng đáp lại: “Bất kể chuyện này có phải Vân Lam tông làm hay không nhưng có một điều chắc chắn nếu như không phải Vân Lam tông đi tới Tiêu gia ta đòi ngọc thì đã không xảy ra chuyện này. Việc này không thể nào không dính dáng đến Vân Lam tông các ngươi. Đánh đi!”
Hai tay Tiêu Sơn chập vào với nhau, một luồng khí màu trắng phát ra khí lạnh um tùm, một luồng khí màu đỏ phát ra khí nóng rừng rực. Cả hai luồng khí uốn lượn với nhau giống như hai con rắn. Tuy nhiên chúng lại không va chạm với nhau mà lúc nào cũng đi song hành. Nó rời tay bắn vút về phía Vân Lăng.
Mặc dù nhiều đệ tử đã bị giết chết nhưng vẫn có một phần đại trận được duy trì. Quanh cơ thể Vân Lăng vẫn bao bọc bởi một lớp khí màu trắng. Hắn quát lớn một tiếng: “Khốn kiếp!” Một tay cầm kiếm quay tròn. Ngay sau đó hình thành chín thanh kiếm xếp thành hình tròn có chuôi hướng về phía thanh kiếm gốc của Vân Lăng làm tâm điểm.
“Chết tiệt!” Vân Lăng quát lạnh lên một tiếng. Dưới sự điều động Vân Lăng thì chín thanh kiếm rối rít bắn về phía Tiêu Sơn đồng thời nghênh hướng hai chùm khí song hành liên tục quay tròn kia.
Thấy được đám kiếm này thì Tiêu Sơn quát lạnh một tiếng: “Chỉ được cái hình thức mà thôi!”
“Hình thức sao? Đấu kỹ Vân Lam tông không có đơn giản như ngươi tưởng tưởng. Nó không chỉ đẹp thôi đâu!” Vân Lăng toàn lực thúc dục đấu khí đem uy lực của kiếm khí đề cao thêm vài thành. Hắn vừa dứt lời thì cũng là lúc hai chùm khí và đám kiếm khí va chạm.
Oanh! Tiếng nổ vô cùng lớn lóe lên. Không nghĩ tới khi mà đám khí này lại va đậm với đám kiếm khí do đấu khí Vân Lăng tụ tập nhanh chóng hóa nổ lớn. Không khí phát ra loại khí lúc thì nóng, lúc thì lạnh có vẻ cực kỳ quỷ dị . Ánh sáng làm cho con mắt của người ta hoàn toàn không nhìn rõ.
Ánh sáng như vậy khiến chó Vân Lăng hoàn toàn khó mà tìm được đối thủ tấn công. Hắn ngay lập tức vận khởi đấu khí tạo ra một bộ khôi giáp che chắn thân thể. Đồng thời di chuyển bản thân tránh được việc đối phương tiếp tục nhắm vào chỗ bản thân mình đã từng đứng để tấn công.
Vậy mà không nghĩ tới được khiến cho Vân Lăng phát hoảng. Thân mình Tiêu Sơn trực tiếp xuyên qua đám ánh sáng này. Con mắt Vân Lăng trợn tròn bởi vì trên người Tiêu Sơn tràn ngập vết thương. Hiển nhiên Tiêu Sơn dùng thân thể của mình lao vào vụ nổ. Thân mình hắn bay vút đi với tốc độ cực kỳ nhanh. Hướng bay trực tiếp hướng về phía Vân Lăng mà bay đi.
Tất nhiên Vân Lăng lâm nguy không loạn, hắn ngay lập tức đưa kiếm lên bổ thẳng về phía Tiêu Sơn. Đáng tiếc lần này Tiêu Sơn hắn tránh thoát. Bàn tay hắn bốc ra ngọn lửa đỏ rực. Một quyền đấm ra, trên quyền giống như nhô ra một nắm đấm bằng lửa khác. Toàn bộ quyền này nện thẳng lên ngực của Vân Lăng.
Phanh!
Nắm đấm nện vào ngực Vân Lăng phát ra một tiếng va đập cực kỳ mạnh. Vân Lăng cảm giác được ngực mình bị đấm nõm vào phía trong. Thân mình bắn bắn ngược lại phía sau.Từ xương sườn của Vân lăng phát ra từng tiếng răng rắc. Hắn cảm giác được ngọn lửa xâm nhập da thịt mình phát ra cảm giác đau nhức thấu xương.
Phốc!
Từ miệng Vân Lăng trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi. Hắn vội vã đem đấu khí toàn lực chuyển tới chỗ vết thương. Mặt Vân Lăng trong lúc này đã trở nên tím tái. Trên ngực hắn đã xuất hiện một dấu quyền đen kịt. Làn da nơi đó đã biến thành đen nhanh. Xung quanh nơi đó còn chằng chịt các vết bỏng nặng.
Thân thể Vân Lăng theo đường cong tuyệt đẹp đập mạnh vào đất. Thân mình hắn đập xuống dưới đất tạo ra một cái hố khá nhỏ. Bụi mù đem thân thể Vân Lăng che kín. Một hồi bụi mù tản đi thì Vân Lăng đã nằm giữa hố, toàn thân rách nát, máu me bắn tung tóe. Máu trực tiếp lẫn với đất đá tạo ra chất sền sệt. Mùi thịt cháy lan tỏa khắp nơi. Vân Lăng trực tiếp rơi vào hôn mê bất tỉnh.
Toàn thân Tiêu Sơn nhiễm đỏ máu tươi. Xem ra một lần phát tiết khiến cho hắn cảm giác được thỏa mái một chút. Tuy nhiên khiến cho Tiêu Sơn giật mình trong lúc này là Tiểu Y Tiên lại cùng với Tiêu Ngọc giao thủ. Tiêu Ngọc vừa giết người Vân Lam tông lại vừa cười lớn. Toàn thân nàng nhiễm đỏ máu tươi. Tiểu Y Tiên hô lên: “Tiêu Ngọc tỷ tỷ, ngươi mau tỉnh lại đi!”