Đôi mắt thiếu nữ mặc y phuc màu tím nhăn lại. Nàng không nghĩ được tại sao đám người này lại tới nơi này. Tuy nhiên sau khi nàng suy nghĩ minh bạch thì cũng xác nhận một điều nguyên nhân do đám người học viện Già Nam tới đòi người. Dù sao đi nữa thì đám người học viện học viện Già Nam cũng bị một đám bắt đi như vây thì sao các gia tộc cùng với học viện Già Nam không lo lắng cho được. Đám gia tộc này cũng chắc chắn đã gây áp lực với học viện Già Nam khiến cho học viện Già Nam nhanh chóng gửi người đi giải quyết việc này. Dù sao trong đám người học viên đó cũng là tử tôn của các gia tộc.
Một đám lão già đang tụ tập bay ở trên trời. Có ba lão già lơ lửng trong không trung đủ biểu hiện ra việc hai người đó có thực lực đạt đến cấp bậc đấu tông. Còn đâu mấy lão già đều là cường giả có đấu khí hóa cánh. Hiển nhiên thực lực như vậy thì biểu hiện ra được họ đã đạt đến cường giả đấu vương trở nên.
Lão giả một thân hắc bào, râu bạc tóc bạc, ánh mắt trong trẻo nhưng sắc bén như lưỡi đao, ánh mắt vừa đảo qua đại điện đang sừng sững ở phía dưới. Ngay sau đó hắn quay sang nhìn về phía hai lão già mặc áo bào xám con đang lơ lửng trong không khí lên tiếng hỏi: “Lần này chúng ta xuất động nhất định phải đòi lại công bằng cho học viện Già Nam! Bách lão, Thiên lão, lần này chúng ta tuyệt đối phải sử xuất tử thủ, Học Viện học viện Già Nam trong mấy năm nay của chúng ta đã có không ít học viên bị Ma Viêm cốc hãm hại, hôm nay chúng ta không trừ đi Ma Viêm cốc, đây tuyệt đối là họa lớn!” Trong ánh mắt Tô Thiên tràn ngập sát ý.
Nghe vậy, đôi mắt Thiên Bách nhị lão híp lại, trên khuôn mặt già nua không có mấy hứng thú, chỉ nhàn nhạt gật đầu, bọn họ cũng hiểu rõ, một thế lực như Ma Viêm cốc đối với Già Nam Học Viện chính là một uy hiếp rất lớn, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, lấy tính nết của hai lão già thành tinh này, tự nhiên là biết rất rõ điều đó.
Hai người bọn họ cũng không thể thường xuyên xuất hiện, đạt đến mức độ này rồi bọn họ cần phải bế quan để đột phá cấp độ Đấu Tông bất cứ lúc nào, có đôi khi một lần bế quan thời gian rất lâu, Già Nam Học Viện có xảy ra chuyện gì bọn họ cũng khó cảm ứng được. Lần này không phải phó viện trưởng Hổ Kiền trực tiếp ra mặt đối chất mời hai lão già này ra e rằng cũng khó có thể khiến bọn họ chịu rời đi nơi bế quan.
Lão già tóc bạc Hổ Kiền quay về phía hai người nói: “Đại trưởng lão, Bách Lão, Thiên lão, chúng ta lập tức đánh vào còn là chờ?”
Bách Liệt quay sang nhìn về phía Hổ Kiền sau đó lên tiếng nói: “Trong Ma Viêm cốc, ta không có cảm nhận được hơi thở của Địa Ma Lão Quỷ tuy nhiên ta cảm nhận được ba hơi thở khác khá mạnh. Hơn nữa trong ba hơi thở này có một hơi thở chúng ta vô cùng quen thuộc!”
Nghe được lời Bách Liệt nói thì lão già Tô Thiên cũng giật mình một cái. Hắn nhíu mày lại nhìn về phía dưới đại điện nói: “Đúng vậy! Hơi thở này có chút suy yếu nhưng quả thực rất quen thuộc. Là của ai nhỉ?” Hai mắt Tô Thiên nhăn lại tò mò nhìn về phía dưới.
Trong đại điện không ngờ bay ra một đám người. Đó là một lão già tóc bạc với khuôn mặt hết sức bình thường mặc một thân quần áo màu xanh lam. Tô Thiên nheo mắt nhìn về phía lão già này phát hiện được lão già này có thực lực đạt đến đấu hoảng thất tinh. Đấu khí có chút hư phù giống như sắp đột phá. Hắn vỗ một đôi cánh màu xanh phát ra hàn khí nhè nhẹ nâng cơ thể của hắn bay lên.
Một thiếu nữ khác măc y phuc màu tím có mái tóc đen bồng bềnh. Khuôn mặt không có xinh đẹp nhưng dáng người cực kỳ bốc lửa. Bộ ngực cao khá lớn, vòng eo thon thả uyển chuyển trực tiếp lăng không phi hành. Đôi mắt Tô Thiên cùng hai lão già Thiên Mộc và Bách Liệt híp lại, bởi vì nữ nhân này có thực lực cực kỳ khủng bố. Nàng đã đạt đến đấu tông ngũ tinh. Ngoài ra hơi thở của nàng tỏa ra mãnh liệt rõ ràng là hơi thở không phải loài người. Nói đúng hơn hơi thở vừa giống người vừa giống ma thú, có một nửa là người một nửa là ma thú. Nàng tỏa ra khí chất có sức hút giống như ma quỷ.
Một thiếu nữ khác cũng khá bình thường nhưng nàng có mái tóc màu vàng óng ả mê người. Nàng cũng mặc một thân quần áo màu tím bó sát người. Từng đường cong uyển chuyển đến mê người hiện ra trước mắt mọi người. Đôi mắt màu tím có sức hút vô cùng lớn. Khí chất của nàng giống như phóng túng không câu chấp. Tô Thiên cùng với hai lão già Thiên Mộc và Bách Liệt nhìn được tu vi của người này. Người này là một con ma thú hóa hình nên hơi thở có chút cuồng bạo. Thực lực đã đạt đến đấu tông nhất tinh.
Một thiếu nữ khác mặc y phục màu trắng, mặc dù khuôn mặt bình thường đồng thời không có thân hình lồi lõm ma quỷ giống như hai nữ nhân còn lại nhưng nàng lại có một khí chất vô cùng ôn nhu. Ngươi nhìn về phía nàng sẽ cảm giác được ngươi giống như đứng giữa thiên nhiên vô cùng đẹp đẽ. Có rất nhiều loài hoa đua khoe sắc bên cạnh nàng. Một khí chất không linh bao quanh thiếu nữ này. Tà áo của nàng tung bay nhẹ nhàng trong gió khiến cho người khác có cảm giác giống như tiên tử.
Trong đó có chỉ có lão già mới cần sử dụng đấu khí hóa cánh để phi hành. Trong đó ba người kia rõ ràng là lăng không phi hành. Mà khiến cho ba lão già ở đây kinh ngạc nhất chính là thiếu nữ măc y phục màu trắng phiêu nhiêu trong gió này. Hiển nhiên họ không có nhìn thấu tu vi của nữ nhân này. Trong lòng của họ thầm nghĩ: “Chẳng lẽ thiếu nữ trước mặt này có thực lực mạnh hơn chúng ta? Không, chắc là nàng ta sử dụng một loại nào đó che dấu đi tu vi của mình!”
Thiếu nữ mặc y phục màu tím có những đường cong quỷ dị mê người kia mỉm cười bình thản hướng về phía đám người Bách Liệt và Thiên Mộc nói: “Các vị là trưởng lão từ học viện Già Nam!?”
Tô Thiên gật đầu, hắn mỉm cười nói: “Chúng ta là người của học viện Già Nam. Ta là đại trưởng lão của học viện Già Nam, đây là hai vị thủ hộ học viên Già Nam Bách lão và Thiên lão. Vị này là phó viện trưởng Hồ Kiền. Còn vị này...” Tô Thiên bình tĩnh giới thiếu đám người cho thiếu nữ mặc y phục màu tím xinh đẹp này.
Thiếu nữ mặc y phục màu tím gật nhẹ đầu, nàng mỉm cười đáp lại: “Các vị, các vị phải chăng vì đám học viên học viện Già Nam mà tới nơi này?”
“Khụ…” Hai tay Tô Thiên nắm lại, hắn ho khan nhẹ một tiếng. Hắn lên tiếng nói: “Đúng vậy! Lần này chúng ta tới nơi này chính là vì việc này. Chỉ là không biết các vị là ai? Ngoài ra lão già Địa Ma Lão Quỷ phải chăng vẫn ở trong cốc!”
Nghe được từ miệng Tô Thiên nói ra những lời này thì thiếu nữ mặc y phục màu tím nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nàng mỉm cười bình thản đáp lại: “Các vị đến từ học viện Già Nam, Địa Ma Lão Quỷ đã sớm bị người giết chết rồi!”
“Cái gì?” Nghe được lời này thì mấy người Tô Thiên đều há hốc miệng kinh ngạc nói.
Lão già Bách Liệt mặc y phục màu xám lắp bắp nói: “Làm sao có thể? Lão già ấy thời gian trước sợ rằng đã có thực lực đấu tông ngũ tinh đi!” Đôi mắt của Bách Liệt nheo lại nhìn về phía thiếu nữ mặc y phục màu tím, hắn tò mò hỏi: “Vị tiểu thư này, chẳng lẽ ngươi ra tay giết Địa Ma Lão Quỷ”
“Không phải!” Thiếu nữ nhẹ nhàng lắc đầu đáp lại mấy người ở đây.
Đôi lông mày già nua của Thiên Mộc nhăn lại, bàn tay của hắn đưa ra, cái miệng của lão chu ra, lão tò mò hỏi: “Vậy không biết tại sao Địa Ma Lão Quỷ lại chết! Vị tiểu thư này phiền ngươi giải thích cho đám người chúng ta hiểu một chút!?”
Đôi mi thanh tú của thiếu nữ mặc y phục màu trắng hơi nhăn lại. Nàng có chút khó chịu với cái giọng điệu ra lệnh của lão già tên Thiên Mộc này. Đôi mắt của nàng quay sang nhìn về phía thiếu nữ mặc y phục màu tím có mái tóc màu đen mượt mà giống như dòng suối. Thiếu nữ với mái tóc màu đen nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại: “Đó là chuyện của mấy ngày trước. Không biết vì lý do gì mà Địa Ma Lão Quỷ bị thương năng, thực lực mười không còn tám kết quả là bị tông chủ Hắc Hoàng tông là Mạc Thiên Hành đáng bại và giết chết. Hiện giờ Ma Viêm cốc đã vào tay chúng ta!”
“Vậy các người là người Hắc Hoàng tông!” Nghe được lời này thì Tô Thiên có chút đề phòng nhìn về phía đám người trước mặt. Dù sao Hắc Hoàng tông cũng là một thế lực lớn ở vực Hắc Giác. Các thế lực không có nhau sắc mặt tốt chính là việc bình thường. Ngoài ra học viện Già Nam đối với vực Hắc Giác đó chính là cường thế trấn áp dẫn đến một số thế lực có chút bất mãn. Hiển nhiên Hắc Hoàng tông cũng nằm trong số này.
Thiếu nữ mặc y phục màu tím bốc lửa lại lên tiếng mở miệng đáp: “Không phải! Chúng ta không phải là người Hắc Hoàng tông nhưng Hắc Hoàng tông lại là của chúng ta!”
Nghe được lời này thì đám người ở đây càng nghe càng hồ đồ. Tô Thiên nhăn mày lại sau đó nhìn về phía đám người lên tiếng hỏi: “Các vị, các ngươi đang trêu đùa chúng ta sao?”
Đầu thiếu nữ mặc y phục màu tím nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không! Sau khi tông chủ Hắc Hoàng tông Mặc Thiên Hành chiếm Ma Viêm cốc thì chúng ta cũng thu phục luôn Ma Viêm cốc và Hắc Hoàng tông. Mọi việc chỉ đơn giản như vậy!”
Hổ Kiền tại trong thời gian này vẫn im lặng thì ngay lập tức không nhịn đươc mà tò mò hỏi: “Ý các vị là toàn bộ Ma Viêm cốc và Hắc Hoàng tông đã nằm trong tay các vị?”
Thiếu nữ mặc y phục màu tím bình thản mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đúng vậy! Lần này các vị cũng vì học viên học viện Già Nam mà đến. Chúng ta cũng không có làm khó. Chúng ta sẽ lập tức sai phái người đem toàn bộ học viên thả ra ngoài!”
“A” Nghe được lời của thiếu nữ mặc y phục màu tím mà bốc lửa kia nói thì mấy lão già ở đây kinh ngạc hô lên. Họ cứ nghĩ lần này nhất định phải đánh một trận ai dè lại đơn giản như vậy có thể giải cứu đám người ở đây. Đám người nhìn về phía nhau không biết nói gì cho phải.
Tuy nhiên trong lúc này thì Thiên Mộc không ngờ lại chắp tay lên tiếng hỏi: “Xin hỏi quý tính đại danh của các vị!?”
Thiếu nữ mặc y phục màu tím xinh đep bốc lửa lên tiếng nói: “Ta là Lung Linh. Vị thiếu nữ tóc vàng này nàng là Tử Nữ, còn vị lão nhân đây tên là Hàn lão. Cuối cùng là vị thiếu nữ mặc y phục màu trắng, tên nàng là Dược Tiên!” Bàn tay uyển chuyển nhu mì của thiếu nữ nhẹ nhàng đưa lên chỉ về phía đám người ở bên cạnh nàng. Mấy người cũng chỉ khẽ khom người để tỏ rõ lễ với đám người ở đây.
Đôi mắt thanh tú của thiếu nữ mặc y phục màu trắng hơi nhăn lại một cái. Nàng quay sang nhìn về phía thiếu nữ mặc y phục màu tím. Rõ ràng trong lòng nàng có chút khó chịu bởi vì thiếu nữ mặc y phục màu tím bốc lửa giới thiệu nàng ở phía cuối. Đây rõ ràng là đang cố ý.
Thiếu nữ mặc y phục màu tím có thân hình bốc lửa không ngờ lại vận đấu khí vào cổ họng của mình. Nàng hô lên một tiếng lớn nói: “Tông chủ Mạc Thiên Hành, ngươi hãy đem toàn bộ số người học viên học viện Già Nam thả ra ngoài.” Trong lời nói của thiếu nữ mặc y phục màu tím này thì rõ ràng là mệnh lệnh mà không phải là nhờ vả. Ngay sau đó nàng quay về phía mấy vị lão già lên tiếng nói: “Mấy vị, không biết ta làm như vậy đã đủ hay chưa?”
“A” Mấy lão già có chút ngạc nhiên kinh hô một tiếng. Lão già Bách Liệt chắp tay lại sau đó hướng về phía thiếu nữ mặc y phục màu tím nói: “Cảm ơn các vị, lần này nhờ ơn các vị mà đám người lão phu tiết kiệm được một phen công phu. Đa tạ các vị đã ra tay trượng nghĩa!”
Bàn tay của thiếu nữ mặc y phục màu tím bốc lửa nhẹ nhàng phất tay sau đó bình thản đáp lại: “Không có việc gì! Việc này chỉ là một việc nhỏ nhoi mà thôi. Lần sau có lẽ biết đâu chúng ta lại có việc cần nhờ đến học viện Già Nam thì sao? Đến lúc đó ta chắc phải làm phiền các vị đây!”
“Hahaha… nếu đến lúc đó xin cứ nhờ cậy!” Lão già Bách Liệt nhìn sang Thiên Mộc mỉm cười một cái. Bàn tay của lão trực tiếp đưa lên vuốt nhẹ bộ râu của mình.
Trong lúc này Tô Thiên lại tò mò lên tiếng hỏi: “Từ trước đến nay học viện Già Nam cùng với Ma Viêm cốc và một số thế lực khác có xích mích. Không biết ý của tiểu thư Lung Linh đối với việc này có cái nhìn như thế nào?” Dường như Tô Thiên đang muốn nói với thiếu nữ tên là Lung Linh này một câu: “Sau này ngươi không chế Ma Viêm cốc và Hắc Hoàng tông, vậy ngươi có ý định như thế nào đối với học viện Già Nam của chúng ta!”
Đôi mắt câu người của Lung Linh nhẹ nhàng chớp động. Đôi môi hồn hơi mấp máy. Trên đôi môi hồng mê người kia nhẹ nhàng cong lên. Nàng bình thản đáp lại lời của Tô Thiên: “Học viện Già Nam vốn là một nơi chiêu sinh tốt bởi vì nó có hàng nghìn, hàng vạn công pháp đồng thời có các đạo sư giỏi hỗ trợ cho học viên. Tuy nhiên khiến cho học viện Già Nam nổi tiếng không phải những thứ này mà là một vực Hắc Giác đầy hỗn loạn. Nơi này chính là nơi rèn luyện lý tưởng cho học viên học viện Già Nam. Nếu không có nơi như vậy liệu học viện Già Nam có đào tạo ra được các học viện mạnh mẽ hay không?”
Đôi lông mày già nua của Tô Thiên nhăn lại, hắn lên tiếng nói: “Ý của tiểu thư Lung Linh là để cho Ma Viêm cốc và Hắc Hoàng tông đối đầu với học viện Già Nam chúng ta?”
Lung Linh nhẹ nhàng lắc đầu, nàng bình thản đáp lại: “Ta không có nói như vậy!” Trên khuôn mặt của nàng xuất hiện một nụ cười bình thản. Nàng lên tiếng tiếp tục nói: “Người của thế lực nào thì cũng cần một nơi rèn luyện, không phải sao? Chỉ cần không làm quá mức thì các vị vẫn sẽ để yên để cho nó tồn tại đi!”
Nhất thời mấy lão già nhìn về phía nhau. Hiển nhiên mấy lão vẫn biết được lời này của thiếu nữ là hoàn toàn chính xác. Thực lực của thế lực đứng đằng sau học viện Già Nam vốn không phải nhỏ. Họ có thể tùy tiện bình định vực Hắc Giác. Tuy nhiên họ bình định như vậy làm gì! Mặc dù làm vậy sẽ khiến cho học viên an toàn khi ra ngoài nhưng lợi không bù được hại. Chính sự tồn tại của vực Hắc Giác mới khiến cho học viện Già Nam đào tạo ra những học viên mạnh mẽ.
Mặc dù học viên học viện Già Nam đi ra ngoài vực Hắc Giác sẽ gặp nguy hiểm. Họ sẽ gặp phải tình trạng người vực Hắc Giác tấn công nhưng chính sự ma luyện ấy đã thúc đẩy học viên học viện Già Nam trở nên mạnh mẽ hơn. Tất nhiên điều này có nghĩa là nguy hiểm và lợi ích song hành. Nếu không có vực Hắc Giác thì học viện Già Nam chắc chắn không đào tạo ra được các học viên mạnh mẽ.
Tô Thiên bình thản gật đầu nói: “Như vậy hy vọng tiểu thư Lung Linh có thể giữ được lời hứa của mình!” Đầu Lung Linh nhẹ nhàng gật xuống. Đám người trưởng lão cũng không có tiếp tục nói lời nào khác. Đám người ở đây cũng không có ý định truy cứu thân phận của đám người này. Hai người thiếu nữ trong đó đã có một đấu tông ngũ tinh, một thiếu nữ nhìn không biết nhưng lại có khả năng lăng không phi hành. Có lẽ là bí thuật của gia tộc, cũng có lẽ là thực lực người này đã đạt đến đấu tông. Dù bất cứ loại nào thì đám người ở đây biết mình cũng không nên hỏi.
Một thanh niên tóc mái tóc bạch kim, đẹp trai đến yêu dị đem đám người học viện Già Nam cứu ra bên ngoài. Hắn đang cùng với đám người này rời khỏi đại điện. Con mắt lão già tóc bạc Hổ Kiền nhìn về phía người thanh niên tóc bạch kim đẹp trai đến yêu dị này thì mừng rỡ bay thẳng xuống. Hắn mừng rỡ đến rơi nước mắt.
Thân mình của lão lao thẳng về phía người thanh niên tóc bạch kim này nói: “Ôi, ôi… tôn nữ tế ngoan của gia gia, cuối cùng thì gia gia cũng tìm được ngươi rồi!”
Hai tay của lão già siết chặt lấy cổ người thanh niên kia khiến cho hắn thở khò khè không ra hơi. Hắn cố gắng dặn ra lời nói: “Gia gia, người sắp làm nghẹt chết ta rồi!”
Bàn tay của lão già giống như một dâm tặc sờ khắp người người thanh niên kia, lão già với vẻ mặt cực kỳ lo lắng lên tiếng nói: “Tiểu tử nhà ngươi, ngươi trốn đi để cho tiểu nha đầu kia đến tìm làm phiền lão phu, Lão phu bị hắn làm phiền đến gần chết đây này!”
“Phó viện trưởng!” Một âm thanh của một thiếu nữ vang lên. Đó là một thiếu nữ mặc y phục màu xanh làm. Trên người toát ra vẻ đẹp thành thục. Đám người kia cũng nhất thời đều cực kỳ cung kính chắp tay nói: “Phó viện trưởng!”
Một đám người bay về phía đám người học viên học viện Già Nam ở dưới. Thấy được đám người ở dưới đó thì một lão già cầm đầu mặc y phục màu vàng kim , sắc mặt của lão già trở nên tái nhợt. Hai tay của hắn chắp lại mỉm cười nói: “Thiên Lão, Bách lão cùng Tô lão, đã lâu không gặp!”
“A” Bách Liệt và Thiên Mộc kinh ngạc hô lên. Thiên Mộc đưa tay vuốt nhẹ chòm râu của mình sau đó mỉm cười nói: “Thì ra là tông chủ Mạc Thiên Hành của Hắc Hoàng tông. Đã lâu không gặp!”
“Các vị khách khí rồi!” Hai tay của Mạc Thiên Hành chắp lại.
“Khụ, khụ…” Bàn tay của Tô Thiên nắm lại. Hắn ho khan nhìn về phía đám người học viên học viên Già Nam khá lớn này. Hắn lên tiếng nói: “Lần này để các vị cảm thất uất ức rồi! Lão phu là Tô Thiên, đại trưởng lão của nội viện học viên Già Nam…” Bàn tay của hắn chỉ về phía hai lão già sau đó cười nói: “Hai vị này nữa là thủ hộ giả của học viện Già Nam chúng ta Bách Lão và Thiên Lão”
Lời này nói ra không ngờ mấy học viên cùng với mấy đạo sư cũng cung kính. Hai lão già nhẹ nhàng gật xuống đáp lễ. Mấy lão già nheo mắt lại nhìn về phía mấy thiếu nữ. Phát hiện được mấy thiếu nữ ngoài việc gầy rộc đi thì có vài thiếu nữ khóc òa lên trông giống như con nít. Mấy lão già khe khẽ thở dài một hơi. Có lẽ chuyến này đi đã để lại bóng ma cho đám học viên ở đây.
Một thiếu nữ không ngờ lại dám liều lĩnh quỳ xuống: “Xin các vị trưởng lão của học viên Già Nam vì chúng ta làm chủ?”
“Hả!?” Nghe được lời này thì mấy lão già ở đây kinh ngạc nhíu mày lại. Họ tò mò nhìn về phía thiếu nữ này. Tuy nhiên mấy lão già của Ma Viêm cốc và Hắc Hoàng tông lại cảm giác bối rối. Từng trận mồ hôi và hắc tuyến ở trên đầu của mấy lão già này hiện ra.
Sau khi không ngờ thiếu nữ này quỳ xuống thì hàng loạt các thiếu nữ khác cũng quỳ xuống: “Xin các vị trưởng lão vì chúng ta làm chủ!”