Trong mấy ngày này Tiêu Sơn cùng với nữ vương Mỹ Đỗ Toa đều ở trạng thái điên cuồng ân ái cùng với nhau. Bất cứ thời gian nào hai người đều tiến hành giao hoan. Bởi vì mấy ngày nữa sẽ là thời gian mà nữ vương Mỹ Đỗ Toa muốn tiến hóa nên trong việc quan hệ phu thê hai người làm việc này có vài phần điên cuồng.
Tại sa mạc của tộc xà nhân…
Tiếng xé gió vang lên, một đám người bay về phía đế quốc của tộc xà nhân. Núp ở đống cát, một thanh niên cõng sau lưng cự thước thoát khỏi cát. Bàn tay của hắn nắm lấy tay một nữ nhân xinh đẹp mặc y phục màu trắng. Trên khuôn mặt của thanh niên xuất hiện một nụ cười quay sang hỏi vị nữ nhân xinh đẹp: “Mạc Ngân, nàng không có sao chứ?”
Đầu thiếu nữ nhẹ nhàng gật xuống, bàn tay của nàng liên tục phủi bụi trên quần áo của mình: “Phu quân, thiếp không có sao?” đôi mắt xinh đẹp của thiếu nữ quay sang nhìn về phía thanh niên bên cạnh nói: “Mấy người đó, họ… là cường giả đấu tông sao?”
Khóe miệng của thanh niên liên tục giật giật nói: “Hẳn là vậy!”
Thiếu nữ nhẹ nhàng chớp chớp đôi mắt nhìn về phía thanh niên hỏi: “Phu quân, chúng ta vẫn tiếp tục tiến vào bộ lạc của nữ vương Mỹ Đỗ Toa hay sao? Thiếp nghe được hung danh của nàng không kém vẻ đẹp của nàng ta chút nào?”
Vai của thanh niên hơi nhún nhún nói: “Không có cách nào! Mạc Ngân, ta muốn chắc chắn mình sẽ thắng trong đợt chiến đấu. Nàng biết rằng trận quyết đấu của ta và Nạp Lan Yên Nhiên quan trọng thế nào mà!”
Đôi môi đỏ mọng và hồng hào của thiếu nữ hơi mím lại nói: “Phu quân, không phải Nạp Lan Yên Nhiên nàng ta đã thông báo xin lỗi Tiêu gia chàng rồi sao?”
Đầu Tiêu Viêm hơi lắc lắc, hắn nhàn nhạt khoanh tay nói: “Chuyện này không phải chỉ một tiếng xin lỗi là được. Nàng không hiểu được nỗi nhục khi đó mà ta phải chịu. Được rồi, Mạc Ngân chúng ta đi thôi!” Tiêu Viêm tiếp tục bước chân về phía trước. Mạc Ngân bất đắc dĩ đi theo phía sau hắn. Bất cứ là một nữ nhân nào đều hy vọng có được nam nhân ưu tú. Tuy nhiên Mạc Ngân lại hy vọng chỉ cần sống một cuộc sống bình thường, an bình và hạnh phúc với Tiêu Viêm là được. Đáng tiếc…
“Lão sư, ngài làm sao vậy?” Tiêu Viêm vừa đi ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hắc sắc nhẫn, trong lòng thấp giọng nói, dị động lúc trước rõ ràng bởi vì Dược lão trong đó cảm xúc chợt xao động mạnh mẽ. Trong lúc họ nấp trong cát, bàn tay của Tiêu Viêm phát ra từng trận run rẩy do chiếc nhẫn phát ra.
Câu hỏi của Tiêu Viêm cũng không nhận được câu trả lời, lúc này Dược lão giống như hoàn toàn lặng yên lại. Cảm thụ được Dược lão hoàn toàn yên lặng, Tiêu Viêm cũng sáng suốt không có truy vấn thêm, chẳng qua trong lòng hắn lại không biết tư vị gì. Hắn đoán được có lẽ đám người vừa bay qua có liên quan.
Bất chợt âm thanh giọng nói từ trong nhẫn truyền vào tai của Tiêu Viêm: “Tiểu Viêm Tử, lần này ngươi sẽ rất khó đoạt được dị hỏa?”
“A” Nghe được lời này thì Tiêu Viêm đứng người lại phát ra tiếng kêu.
Bất chợt thấy được Tiêu Viêm phản ứng như vậy thì Mạc Ngân tò mò: “Phu quân, chàng làm sao vậy?”
Đầu Tiêu Viêm lắc lắc, hắn mỉm cười nhìn về phía Mạc Ngân nói: “Ta không có sao? Chúng ta tạm thời nghỉ một chút tại dưới vách đá kia được không?” Ngón tay Tiêu Viêm chỉ vào dưới một vách đá lớn. Vì mặt trời khuất về chiều lên tảng đá tạo ra một bóng dâm lớn. Hai người trong lúc này tiến về phía tảng đá ngồi xuống.
Mạc Ngân rút trong tay áo ra một chiếc nhẫn sau đó vì Tiêu Viêm lau một ít bụi bặm ở trên mặt của hắn. Tiêu Viêm lấy ra một túi nước đưa cho nàng. Mạc Ngân mỉm cười cầm lấy túi nước ngửa cổ lên uống vài hớp. Bàn tay của nàng bởi vì trong thời gian dài dưới nắng mà đã trở nên đỏ ửng.
“Bọn họ đến Tháp Nhĩ Qua sa mạc này để làm gì ? Chẳng lẻ họ đến để tìm dị hỏa? ”Trong khi uống nước thì Tiêu Viêm khẽ chau mày nghi ngờ hỏi.
“Đúng vậy! Phương hướng họ hướng tới chính là thần điện Mỹ Đỗ Toa” Dược Lão thở dài một hơi sau đó tiếp tục nói: “Với đội hình khủng bố như vậy, ta không nghĩ tộc xà nhân có thể chống lại được. Có lẽ rất có thể nữ vương Mỹ Đỗ Toa sẽ ngoan ngoãn giao ra dị hỏa?”
Nghe thấy vậy thì hai hàm răng của Tiêu Viêm khẽ cắn lại vào với nhau sau đó tiếp tục nói: “Sư phụ, chẳng lẽ chuyến này đi của chúng ta là công cốc hay sao? Ta thực sự không cam lòng a!”
“Hài…” Dược lão khe khẽ thở dài một hơi. Ngay sau đó Dược Lão tiếp tục nói với Tiêu Viêm: “Với đám người có thực lực khủng bố như vậy thì tỉ lệ đoạt được dị hỏa của chúng ta rất thấp. Vi sư khuyên ngươi từ bỏ. Chúng ta có thể nên đường tìm dị hỏa khác. Ở đại lục đấu khí rộng như vậy thì vi sư không tin không còn đóa dị hỏa nào nữa cho ngươi.”
“Hài…” Tiêu Viêm khe khẽ thở dài ra một hơi.
Mạc Ngân vốn là một nữ nhân tinh tế. Thời gian gần đây nàng cùng với Tiêu Viêm vừa từ thành Thạch Mạc tiến vào sa mạc Tháp Qua Nhĩ. Tuy nhiên nàng mới biết được rằng nữ vương Mỹ Đỗ Toa đang giữ trong tay dị hỏa. Hiển nhiên đám người vừa rồi bay qua nơi này rất có thể chính là đi tìm nữ vương Mỹ Đỗ Toa để lấy đị dị hỏa. Điều này hiển nhiên làm cho Tiêu Viêm không vui. Bất chợt Mạc Ngân lên tiếng nói: “Phu quân, chúng ta có thể đi tìm một đóa dị hỏa khác a! Thiếp tin tưởng trên đại lục đấu khí không chỉ có một đóa dị hỏa này mà thôi!”
“Hừ…” Tiêu Viêm hừ lạnh một tiếng. Khóe miệng nhếch lên mang theo vẻ giễu cợt nhìn về phía Mạc Ngân nói: “Nàng nghĩ dị hỏa là rau củ cải trắng ngoài đường hả? Tùy tiện tìm là có thể thấy sao?” Nghe thấy vậy thì Mạc Ngân có chút buồn bã hơi cúi đầu xuống.
Âm thanh Dược Lão vang lên trong đầu của Tiêu Viêm: “Hài… vậy mà hắn lại tới nơi này, trong mình hắn còn có dị hỏa nữa?” Cảm giác kịch liệt từ chiếc nhẫn truyền vào tay của Tiêu Viêm.
Tiêu Viêm tò mò hỏi: “Lão sư, người biết bọn họ!?”
“Hắn chính là Hàn Phong! Ta vẫn chưa quên được hơi thở của hắn…” Bất chợt âm thanh của Dược Lão vang lên kèm theo một chút bi thương. Nhận thấy rõ ràng cảm xúc trong thanh âm của Dược Lão, Tiêu Viêm sáng suốt bảo trì trầm mặc, không có xen mồm vào. “Một người là đệ tử kế thừa của ta, kẻ mà năm đó được ta coi là đệ kế thừa hoàn mỹ nhất, trên phương diện thiên phú về chế thuốc cũng không kém hơn ngươi, mà tâm huyết của ta đặt trên người hắn cũng đồng dạng không ít hơn ngươi. Lúc hắn vẫn còn là một đứa trẻ, ta đã đem hắn từ trong một phế tích băng lãnh ra ngoài, xem như con mình, hết lòng bồi dưỡng hắn, kẻ mà ta cho là người kế thừa hoàn mỹ nhất.”
Dược Lão cười cười, thanh âm bình thản: “Chẳng qua sau đó, vì một vài đồ vật, hắn lựa chọn phản bội ta. Ha ha, có lẽ, ta biến thành bộ dạng này, ít nhiều cũng có một chút ”phúc” của hắn.
“Hắn đáng chết.”
Cảm thụ được vẻ thê lương bên trong thanh âm của Dược lão, đó là một loại thương tổn do một người chí thân phản bội, hàn ý từ tận sâu trong đáy lòng lan ra. Tiêu Viêm chậm rãi thở ra một hơi, tay nắm chặt lại, nhìn về phía hắn là kẻ mà hắn chưa bao giờ đối mặt trong lời sư phụ nói vậy.
Dược Lão nhàn nhạt nói: “Hài… thực lực của hắn so với ngươi hiện nay mạnh hơn nhiều. Ngoài ra thiên phú chế thuốc của hắn không yếu hơn ngươi, dưới sự dốc lòng bồi dưỡng nhiều năm của ta, năm đó, hắn từng là một viên sao kim sáng chói nhất trong giới chế thuốc Đấu Khí đại lục. Mà trải qua nhiều năm như vậy, chỉ sợ hắn cũng đã tiến xa, hơn nữa, hiện tại ta có lý do riêng, nếu như đối mặt với hắn không thể tùy ý xuất hiện nếu không ta và ngươi đều sẽ gặp phải nguy hiểm bằng vào thực lực cửa ngươi bây giờ, vô luận là trên phương diện chế thuốc hay tu luyện đấu khí, còn xa xa không phải là đối thủ của hắn.”
Tuy rằng lời Dược Lão nói ra thực bình thản, cũng vì vậy mà Tiêu Viêm lại nhận ra một luồng tức giận sâu đậm được che dấu, sự tức giận kia cũng giống như núi lửa bên dưới vỏ trái đất cứng rắn vậy, đè nén thật lâu để đợi một ngày nào đó hoàn toàn bùng nổ.
Hít sâu một hơi, Tiêu Viêm trầm mặc một hồi, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm kia, thanh âm bỗng trở nên mềm nhẹ rất nhiều: “Lão sư, ta sẽ siêu việt hắn, mặc kệ là ở trên phương diện luyện đan hay thực lực đấu khí. Sau đó, ta sẽ vì ngày mà thanh lý môn hộ, ta sẽ cho ngài thấy, ánh mắt của ngài, sẽ không nhìn sai một lần nữa!”
“Ha ha, hảo, hảo. Dược Trần này cũng tin tưởng đôi mắt già này, tuyệt không nhìn sai một lần nữa!” Thanh âm nhè nhẹ của Tiêu Viêm, bỗng nhiên làm cho tận sâu trong linh hồn Dược Lão tràn ra một cỗ chua xót đến gần như rơi lệ. Năm đó bị phản bội, bi thương đó đối với hắn cũng thật sự quá lớn. Bất quá cũng may mắn, ông trời không làm cho hắn lâm vào hắn ám và tuyệt vọng vĩnh viễn này.
Tiêu Viêm nhẹ nhàng vuốt ve, đảo hắc sắc giới chỉ, trong lòng nhẹ giọng nói, “Yên tâm đi lão sư, chuyện thanh lý môn hộ này cứ giao cho ta làm.”
“Ngươi có quyết tâm vậy là được rồi, ngươi bây giờ còn không phải đối thủ của hắn, thời gian tu luyện của hắn dài hơn ngươi, hiện giờ còn có thêm Dị hỏa, cho nên trong khoảng thời gian tới không nên cùng hắn xung đột.” Dược Lão thở dài nói.
Tiêu Viêm yên lặng gật đầu, hắn biết lời Dược Lão nói không sai, lấy bổn sự của hắn hiện giờ, mặc kệ là ở thực lực hay cấp bậc luyện dược, đều là kém xa so với vị sư huynh này.
“Bất quá”, đột nhiên, Tiêu Viêm nghi hoặc nhíu nhíu mày, trong lòng thấp giọng nói
“Lão sư, ta nhớ rõ, Luyện dược sư bình thường chỉ có thể hấp thu một loại Dị hỏa a? Sao Hàn Phong đã có rồi mà còn muốn đi cướp đoạt?”
Lời Tiêu Viêm vừa nói ra, Dược Lão liền lâm vào trầm mặc, mãi một lúc sao mới nghe một âm thanh khàn khàn trầm thấp vang lên, “Bởi vì hắn cũng tu luyện Phần quyết.”
Thân thể đột nhiên cứng ngắc, Tiêu Viêm vẻ mặt khiếp sợ.
“Bất quá hắn tu tập chỉ vẻn vẹn là tàn cuốn Phần quyết mà thôi.” Dược Lão nói, nghe vậy Tiêu Viêm thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Tàn cuốn? Đây là ý tứ gì?”
“...Năm đó, khi hắn vẫn là đệ tử của ta, nhân lúc ta không phòng bị, học trộm Phần Quyết, bất quá bị ta phát hiện, bởi vậy lúc đó hắn chỉ có được một phần nhỏ công pháp Phần quyết.”
Làm như nhớ lại chuyện xưa, thanh âm Dược Lão hơi có chút khàn khàn, “Bất quá ta cũng đã nói, thiên phú của hắn trong thuật luyện dược là vô cùng mạnh mẽ, không thể yếu hơn nếu đem so với ngươi, trải qua nhiều năm nghiên cứu mày mò như vậy, ta nghĩ hắn cũng mò ra được một chút gì đó, nếu không sẽ không đối với loại Dị hỏa thứ hai này hứng thú như vậy.”
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh trên bầu trời kia, không nghĩ tới hắn cũng tu luyện Phần quyết, tuy rằng chỉ vẻn vẹn là tàn cuốn, nhưng vẫn làm cho Tiêu Viêm có cảm giác hơi quái dị, đó là nhất định phải giết hắn.
Loại cảm giác này không phải từ tâm Tiêu Viêm sinh ra, mà ngược lại như một loại bản năng, trực tiếp phản ánh, xâm nhập vào sâu trong óc Tiêu Viêm, làm cho sát ý của hắn đối với Hàn Phong nảy sinh càng thêm nồng đậm.
Dược Lão tiếp tục lại nói với Tiêu Viêm: “Nếu như ngươi không đành lòng có thể đi một chuyến. Mặc dù Hàn Phong có lẽ sẽ rất dễ dàng đạt được dị hỏa tuy nhiên tôn nghiêm của tộc xà nhân khó mà có thể xâm phạm. Lần này cử động của Hàn Phong hiển nhiên đã chọc giận tới tộc xà nhân, hắn đã đi quá giới hạn. Có lẽ rất có thể tộc xà nhân sẽ khai chiến với Hàn Phong đến lúc đó chúng ta sẽ nhân cơ hội mà vào. Tuy nhiên việc này rất nhỏ…”
Nghe thấy vậy thì Tiêu Viêm hơi gật đầu. Hắn biết hiện giờ dù rằng có tỉ lệ rất nhỏ nhưng hắn nhất định phải đánh cược. Hắn đánh cược hắn có thể sẽ là người chiến thẳng trong trận cá cược này. Mặc dù tỉ lệ thua rất lớn nhưng hắn vẫn muốn ca. Tiêu Viêm truyền âm cho Dược lão: “Lão sư, tốt! Chúng ta sẽ đến tộc xà nhân một chuyến!”
“Hài…” Dược Lão khe khẽ thở dài, hắn tiếp tục nói với Tiêu Viêm: “Đồ đệ, nếu như ngươi đã quyết định như vậy thì vi sư cũng không có tiếp tục ngăn cản ngươi. Tuy nhiên lão sư cảnh cáo ngươi lấy an toàn của ngươi là chính. Ngoài ra, ngươi nên để Mạc Ngân ở lại. Thực lực nàng ta mặc dù đạt đến đấu linh tuy nhiên đi với ngươi cũng rất nguy hiểm. Ngươi nên an bài một chút cho Mạc Ngân sau đó chúng ta sẽ rời đi!”
Nghe được lời nói của Dược Lão nói với mình, ánh mắt của Tiêu Viêm nhìn về phía Mạc Ngân một chút. Sau đó không biết hắn nghĩ gì, trong ánh mắt lóe lên tinh quang.
Chấm đen vừa xuất hiện không lâu thì hộ vệ trên tường thành đã phát hiện ra. Nhất thời một đạo âm thanh cảnh báo vang lên, vô số xà nhân đều giơ cao độc mâu trong tay, tuỳ thời đều có thể công kích.
Bóng người mặc hắc bào bay tới cách tường thành chừng trăm thước thì dừng lại giữa không trung. Một tiếng quát âm lãnh, hùng hồn vang lên:” Thủ lĩnh Mặc Xà bộ lạc, Mặc Ba Tư cần bái kiến Nữ Vương bệ hạ.” Âm thanh như sấm động giữa sa mạc làm cho đám người tộc xà nhân đang canh giữ tại cổng thành cũng có chút giật mình.
Trong đại điện hào hoa rộng rãi, một bóng hình xinh đẹp có chút mệt mỏi đang nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế. Ánh mắt ngẫu nhiên quét qua quét lại thủy tinh vương tọa màu tím trên đài. Nhịn không được lắc đầu bất đắc dĩ.
Bàn tay xoa xoa cái trán sáng bóng. Trên mặt nữ nhân bỗng nổi lên một nét vui mừng. Ngẩng đầu nhìn phía ngoài đại điện. Một bóng người màu đen bắn vào nhanh như tia chớp.
“Rốt cục chạy tới a...” Nhìn bóng đen tiến vào đại điện. Nữ nhân nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Nguyệt Mị. Đến tột cùng phát sinh chuyện gì rồi? Thế nhưng phát ra liên tiếp ba lệnh giới nghiêm? Bọn nhân loại đó rất mạnh sao?” Người tiến vào đại điện. Rõ ràng là một vị nam tính xà nhân. Thể hình của nam tử có chút cường tráng. Một bộ áo quần đơn giản tùy ý quấn trên người. Trên hai tay. Vẽ đầy hình xăm màu đen kì dị. Tại nơi hình xăm tới chỗ bàn tay. Lộ ra hai cái đầu rắn màu đen dữ tợn. Đầu rắn hơi ngước lên trên. Giống như lúc nào cũng có thể phá thể mà ra. Ẩn ẩn lộ ra một cỗ hơi thở hung lệ.
Liếc mắt nhìn một cái vị nam tính xà nhân này cùng mình tương đương ở trong tộc. Nguyệt Mị khẽ thở dài một hơi. Thoáng đứng thẳng người một chút. Vóc người đầy đặn nhất thời hiện ra hình dáng mê người, mệt mỏi nói: “Rất mạnh, rất mạnh tựa hồ hai người trong đó là cường giả đấu tông. Hai người đều là lăng không phi hành trong đó tất cả mọi người đều có đấu khí hóa cánh. Đây là theo thám bảo báo lại!”
“Cái gì?” Miệng của Mặc Ba Tư mở lớn có thể đút cả một quả trứng vào bên trong. “Như thế nào bỗng nhiên tụ tập nhiều cường giả như vậy?” Sắc mặt lộ vẻ ngưng trọng, nam tính xà nhân được xưng là Mặc Ba Tư nói trầm giọng hỏi: “Báo cho nữ vương bệ hạ chưa? Nàng nói như thế nào?”
“Báo rồi. Nhưng nữ vương bệ hạ tựa hồ rất bình tĩnh. Chỉ là làm ta gửi đi tình báo. Đem bọn người đó gọi đến.” Nguyệt Mị gật gật đầu bất đắc dĩ nói.
Khóe miệng Mặc Ba Tư liên tục giật giật, hắn lên tiếng hỏi: “Ngươi biết họ là ai sao?”
Nguyệt Mị mở miệng đáp lại: “Dược Hoàng của vực Hắc Giác, Hàn Phong!”
Nghe được lời này khuôn mặt của Mặc Ba Tư trợn trừng lại. Hắn nhìn về phía Nguyệt Mị lên tiếng hỏi: “Đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao hắn từ vực Hắc Giác tiến vào trong lãnh địa tộc xà nhân chúng ta. Đến cùng thì hắn muốn cái gì?”
“Nghe ý tứ của bọn hắn. Tựa hồ là muốn tìm đại nhân luyện dược sư của chúng ta...” Ngón tay Nguyệt Mị cầm một sợi tóc đen ngắm nghía, có chút thích thú nói.
“Tìm đại sư?” Nghe vậy. Mặc Ba Tư có chút ngạc nhiên. Thế nào mà họ muốn gặp luyện dược sư Dược Nam của tộc xà nhân đây? Chẳng lẽ giữa các luyện dược sư muốn tiền hành trao đổi tâm đắc về luyện dược?
Nguyệt Mị có chút lo lắng nói: “Ta không biết họ muốn gặp tiểu đệ đệ làm gì đây? Chẳng lẽ muốn hảo hảo cùng với nhau trao đổi thuật luyện dược?”
Hai hàng lông mày chau lại, Mặc Ba Tư bỗng nhiên đứng dậy nói: “Vậy đã cảnh báo cho hắn sao? Nếu không chúng ta đi gặp hắn một chuyến nói rõ chuyện này?”
“Đừng đi. Nữ vương bệ hạ hiện tại ra mệnh lệnh ngài cùng với đại sư không muốn gặp người. Lúc trước ngay cả ta đều không gặp. Tất cả lời nói đều được đội trưởng Mỹ Đỗ Toa xà vệ Hoa Xà Nhi truyền đạt.” Nguyệt Mị bĩu môi, đem thân thể nhu nhược không xương mềm mại co lại ở trên ghế dựa giống như một mỹ nữ xà lười biếng.
Khóe miệng Mặc Ba Tư liên tục giật giật: “Ta không biết nữ vương bệ hạ nghĩ gì! Mặc dù thân phận luyện dược sư của hắn không sai đi! Tuy nhiên hiện giờ hắn mang đến phiền phức cho chúng ta như vậy thì hắn không thể đẩy hết trách nhiệm lên người chúng ta. Ta nhất định phải đi gặp hắn nói rõ việc này!”
Thấy Mặc Ba Tư biểu hiện như vậy thì Nguyệt Mị không sao cả ừ nhẹ một tiếng. Vừa muốn nhắm mặt lại. Mặt cười đột nhiên biến đổi. Thân thể khoát nhiên từ trên ghế ngồi dậy. Con người hẹp dài lạnh như băng nhìn lên không trung bên ngoài đại điện lạnh giọng nói: “Đến rồi!”