Tại phòng bí mật dưới khu vực phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ tại thành Hắc Nham, một thanh niên với mái tóc bạch kim tràn ngập mồ hôi. Hắn thở ra hồng hộc. Hắn nhìn về phía hai lão già cũng cả người ướt đẫm mồ hôi, hai thiếu nữ cũng cả người ướt đẫm mồ hôi. Họ đều thở ra hồng hộc
Thanh niên chắp tay về phía hai vị lão già nói: “Hai vị đại sư, hiện giờ công việc của ta đã xong cũng là lúc ta nên rời đi!” Hắn nở nụ cười thân thiên nhìn về phía hai thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp nói: “Hai vị tiểu thư hy vọng sau này ta thấy được hai vị ở công hội luyện dược sư tỏa sáng!”
Cả người Tuyết Mị bị mồ hôi chảy ra ướt đẫm. Thân thể ướt đẫm mồ hôi hiện ra những đường cong mê người. Nàng chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía thanh niên trước mặt này hỏi: “Tiêu Sơn, ngươi chẳng lẽ không muốn tham gia đại hội luyện dược sư?”
Đầu Tiêu Sơn lắc lắc, hắn cười khổ đáp lời: “Hiện giờ cấp bậc luyện dược sư của ta đã đạt đến lục phẩm. Nếu như đi thi đại hội luyện dược sư đối với mọi người không quá công bằng. Tuy nhiên hai vị tiểu thư yến tâm, ái thê của ta đến lúc đó nhất định cũng tham gia luyện dược sư. Hy vọng hai vị sẽ chiếu cố đến thê tử của ta a!”
Ánh mắt Lâm Phỉ nhìn về phía Tiêu Sơn tràn ngập khó chịu. Nàng ngay lập tức phản bác nói: “Phu thê nhà các ngươi đều là quái vật. Ta muốn thắng được là chuyện chẳng thể nào xảy ra được.” Đôi môi đỏ mọng của nàng hơi bĩu lên mở miệng đáp: “Vậy sao ngươi không thi vào vòng trung kết sau đó nhường cho ta!”
Bất chợt Áo Thác quát lên nói: “Lâm Phỉ không được hỗn lão!” Thấy ánh mắt tràn ngập sát khí của sư phụ mình nhất thời Lâm Phỉ ngay lập tức im lặng. Áo Thác chắp hai tay cực kỳ cung kính với Tiêu Sơn: “Tiêu Sơn, ngươi yên tâm sau này chúng ta sẽ phụng ngươi làm chủ tuyệt đối không vi phạm ước định!”
Đầu Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật xuống, hắn đáp lại: “Ta tin tưởng các vị! Chúng ta trước hết giời đi nơi này đã!” bàn tay Tiêu Sơn đưa về phía cảnh của căn phòng. Thấy được mấy người ngay lập tức gật đầu. Ngay sau đó đám người nhanh chóng rời đi khỏi căn phòng.
Lão bản Tô Phong cực kỳ kính cẩn mời mọi người ở lại dùng bữa nhưng bị mọi người nhất quyết từ chối. Tiêu Sơn cũng không có ở lại cùng đám người này. Sau khi rời khỏi thành được một đoạn, hắn ngay lập tức cưỡi Thanh Viêm bay về đế quốc.
Tại vực Hắc Giác, học viện Già Nam…
Một thiếu nữ đứng trên đỉnh núi cao nhìn xuống phía dưới. Ở phía dưới tràn ngập ánh đèn treo ở các cánh cửa. Đôi mắt xinh đẹp thiếu nữ hơi chớp nhè nhẹ. Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến cho mái tóc thiếu nữ nhẹ nhàng bay. Một bóng đen giống như một cơn gió bay vụt qua. Bóng đen quỳ gối đằng sau lưng của thiếu nữ. Bóng đen nhẹ giọng mở miệng nói: “Tiểu thư?”
Bàn tay thiếu nữ đưa lên nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nàng. Thân mình của thiếu nữ uyển chuyển quay lại nhìn về phía bóng đen kia hỏi: “Có tin tức gì của Tiêu Viêm biểu ca và Tiêu Sơn ca ca hay không?”
Khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử ngoài hai mươi xuất hiện trong không khí. Y phục màu đen bó sát khiến cho thân thể của nàng càng hiện lên mê người. Đôi môi đỏ mọng hé mở đáp lại lời của thiếu nữ: “Tiểu thư, thiếu gia Tiêu Viêm hiện giờ đã dẫn theo Mạc Ngân đã tiến tới thành Hắc Nham. Tại đây thiếu gia Tiêu Viêm lấy được tư cách luyện dược sư tam phẩm! Xem khí phù của thiếu gia dường như thiếu gia cũng sắp đột phá đại đấu sư”
“A” Nghe được lời này từ miệng nữ nhân xinh đẹp thì Huân Nhi có vài phần kinh ngạc. Hai hàng lông mày của Huân Nhi nhíu lại. Ngay sau đó nàng lên tiếng hỏi: “Nhanh như vậy? Xem ra ta còn nhìn lầm Tiêu Viêm biểu ca a!”
Hai tay nữ nhân xinh đẹp mặc y phục màu đen chắp lại mở miệng nói: “Tiểu thư, theo như chúng ta nhìn nhận thì rất có thể người đi bên cạnh thiếu gia có thể chất đặc biệt. Nếu như Lăng Ảnh không có nhìn lầm thì thể chất này chính là âm viêm độc thể!”
Đôi lông mày như lá liễu của Huân Nhi nhăn lại, nàng đột nhiên mở miệng nói: “Âm viêm độc thể?”
“Vâng!” Nữ nhân xinh đẹp gật đầu đáp lại. Ngay sau đó nàng tiếp tục nói: “Âm viêm độc thể là một loại thể chất đặc biệt xuất hiện tại thân thể nữ nhân. Trên bụng có một ấn ký nho nhỏ hình mặt trăng. Theo tuổi tác và thể chất mở ra thì hình mặt trăng sẽ dần trở nên hình tròn. Sau khi hình mặt trăng hoàn toàn tròn chính là thể chất bị mở ra hoàn toàn. Đến lúc đó độc bay vạn dặm khiến cho cả vùng đất biến thành chết chóc. Thể chất này nếu như gặp phải luyện dược sư chính là chí bảo của luyện dược sư. Chỉ cần luyện dược sư tiến hành âm dương giao dung sẽ thành công dựng dục ra âm viêm đan. Nó so sánh còn có khả năng hấp dẫn hơn nhiều so với dị hỏa. Rất có thể vì vậy mà thiếu gia Tiêu Viêm để cô ta ở cạnh bên mình!”
Bàn tay của thiếu nữ nhẹ nhàng vân vê ngọn tóc, hai mắt nàng nheo lại. Nàng mở miệng tò mò tự hỏi mình: “Lại có loại thể chất này?” Ngay sau khi tự hỏi mình thì thiếu nữ lên tiếng tiếp tục hỏi: “Có hay không thông tin của Tiêu Sơn ca ca.”
“Vâng!” Nữ nhân xinh đẹp mặc y phục màu đen nhanh chóng đáp lại: “Hiện giờ thiếu gia Tiêu Sơn đã trở lại đế đố Gia Mã. Ngoài ra thiếu gia Tiêu Sơn cũng gặp mặt thiếu gia Tiêu Viêm một lần ở thành Hắc Nham. Chỉ là… tiểu thư… thiếu gia Tiêu Sơn hiện giờ sắp có cả nhi tử. Tiểu thư làm nhiều việc như vậy vì hắn…”
“Đủ rồi!” Ngay lập tức một giọng vang lên tức giận từ miệng của Huân Nhi phát ra. Ánh mắt của nàng nhìn về phía nữ nhân đang quỳ gối ở phía trước. Nữ nhân biết mình nói quá lời ngay lập tức đáp lại. Huân Nhi ngay sau đó mở miệng đáp: “Chuyện này ngươi không cần nhắc lại!”
“Vâng!” Nữ nhân xinh đẹp ngay lập tức cúi đầu khom người lĩnh mệnh.
Vài chiếc lá rơi rụng từ trên cây, nó lơ lửng trong không trung sau đó có một vài chiếc lá rơi lên mái tóc của Huân Nhi. Bàn tay trắng nõn ngọc ngà của Huân Nhi nhẹ nhàng vuốt tóc đem chiếc lá phủi đi. Ánh mắt nhìn về phía nữ nhân đang quỳ ở dưới đó hỏi: “Bên kia có chuyện gì hay không?”
Miệng nữ nhân xinh đẹp hơi mấp máy sau một hồi nàng mới lên tiếng nói: “Tiểu thư, gia chủ bên kia nói với tiểu thư ngài nên nhanh chóng ra tay với thiếu gia Tiêu Sơn. Bởi vì hiện giờ các trưởng lão trong tộc đều có ý kiến bất đồng. Người thì nói sử dụng chính sách mạnh mẽ bức bách thiếu gia Tiêu Sơn mang ra công pháp. Người khác thì muốn sử dụng chính sách ôn hòa. Mọi việc đều xoay quanh vấn đề làm cách nào để thiếu gia Tiêu Sơn giao ra công pháp mà hắn tu luyện.”
Hai hàm răng trắng của thiếu nữ khẽ cắn vào với nhau. Nàng ngay lập tức khó chịu lên tiếng hỏi: “Không phải ta đã nói với họ ta nhất định sẽ mang công pháp trở lại gia tộc hay sao? Mấy lão già ấy chẳng nhẽ không ngồi yên được một chút nào hay sao?”
Nữ nhân xinh đẹp nhìn về phía Huân Nhi khe khẽ thở dài nói: “Hồn tộc ở bên kia bắt đầu rục rịch hướng về phía bên này. Họ cảm nhận được bên này có chuyện nên đã để ý bên này. Nếu như họ không kiêng kị Cổ tộc chúng ta cũng như nắm bắt tình hình không rõ ràng có lẽ họ đã sớm ra tay với thiếu gia Tiêu Sơn.”
“A” Thiếu nữ Huân Nhi ngay lập tức kêu nhỏ ra một tiếng. Khuôn mặt của nàng trong lúc này cực kỳ lo lắng. Nàng rất sợ hồn tộc không nể trọng cái hiệp định của các gia tộc mà ra tay với Tiêu Sơn. Có khi họ trực tiếp bỏ qua mặt mũi mà sai phái người hơn vài giai có khi là đấu thánh chỉ để bắt ép Tiêu Sơn giao ra công pháp.
Từ trước đến nay các viễn cổ gia tộc đều có quy định hiệp ước với nhau dù có thù hằn thế nào đi nữa cũng không thể sai phái người có thực lực hơn người bị đuổi giết quá nhiều. Mặc dù điều này cũng không có được nói rõ nhưng chính là quy định ngầm của các tộc với nhau. Điều này tránh cho thiên tài trong các gia tộc bị chết non. Ngoài sáng họ không dám làm nhưng bên trong tối khó mà không thể biết được họ có ra tay. Nếu như Hồn tộc bỏ qua mặt mũi đến lúc đó mọi sự khó mà nói được.
Đầu Tiêu Huân Nhi nhẹ nhàng lắc lắc, nàng ngay lập tức mở miệng nói: “Hài… Tiêu Sơn ca ca đúng là để cho người khác lo mà! Nếu như không phải nguyên khí cạn kiệt không có cách nào đột phá lên đấu đế có lẽ không người để ý đến Tiêu Sơn ca ca nhưng…” Huân Nhi biết rõ một điều rằng đấu khí tu luyện đạt đến đỉnh cấp đấu thánh chính là cực hạn. Nếu như không có nguyên khí thì không có cách nào đột phá lên cấp bậc cao hơn. Tu chân lại khác. Nó không bị hạn chế bởi nguyên khí có trong trời đất.
Đôi môi thiếu nữ hơi mím lại, nàng lên tiếng nói: “Ngươi về thông báo với phụ thân, ta sẽ sớm tìm cách lấy công pháp từ tay của Tiêu Sơn ca ca. Chỉ hy vọng phụ thân có thể kiềm chế Hồn tộc là được!”
“Vâng!” Nữ nhân mặc y phục màu đen ngoan ngoãn nhận mệnh.
“Hài…” Huân Nhi khe khẽ thở dài một hơi. Tuy nhiên bởi vì nãy giờ nữ nhân mặc y phục màu đen vẫn im lặng khiên hàng lông mày của nàng cau lại. Đôi mắt xinh đẹp của Huân Nhi nhìn về phía nữ nhân xinh đẹp hỏi: “Còn có việc!?”
Nữ nhân mặc y phục màu đen ngấp ngứng một chút sau đó lại nói: “Tiểu thư, ta không biết có lên báo cho tiểu thư biết hay không?”
“Chuyện gì?” Huân Nhi tò mò lên tiếng hỏi.
“Hài…” Bàn tay của nàng chạm đất, y phục màu đen phấp phới trong gió. Nữ nhân xinh đẹp mở miệng đáp: “Vâng là về hai con sủng thú của tiểu thư và thiếu gia Tiêu Sơn!”
Nghe được lời này thì bàn tay của Huân Nhi đưa lên nhẹ nhàng vuốt vuốt một trùm tóc. Bởi vì sau cái ngày Tiêu Huân Nhi tiến tới học viện Già Nam thì không ngờ hai con ma thú kia biến mất. Mặc dù nàng đã cho người đi tìm nhưng đều không có phát hiện được con Xú Bà Nương và con Xú Tiêu Sơn đâu cả. Điều này làm cho nàng cực kỳ ngạc nhiên.
Đôi mắt nàng mở to nhìn về phía nữ nhân đang quỳ xuống dưới đất. Nàng tiếp tục nghe nữ nhân này nói: “Hai con sủng thú chính là hai người thuộc về đế quốc Thần Thú. Sủng thú của tiểu thư chính là tộc Ngọc Thố còn sủng thú của thiếu gia Tiêu Sơn chính là tộc Hắc Dực Linh Báo. Chỉ là không biết vì sao hai người này lại có thể tới nơi hẻo lánh tại nơi đế quốc Gia Mã.”
Nghe được lời này thì Huân Nhi tràn ngập tò mò và hứng thú, nàng ngay sau đó mở miệng nói: “Vậy ngươi hãy để người điều tra việc này cho ta!”
“Vâng!” Nữ nhân mặc y phục màu đe khom người lĩnh mệnh.
Huân Nhi ngay lập tức phất phất tay nói: “Được rồi! Ngươi cũng nhanh rời khỏi nơi này đi. Mấy lão nhân ở học viện Già Nam này cũng không phải người dễ qua mặt!”
Khuôn mặt nữ nhân mặc y phục màu đen xuất hiện vẻ tươi cười. Nàng đáp lại lời Huân Nhi: “Tiểu thư, ta còn rất tự tin vào thuật ẩn thân của mình. Ngoài ra dù mấy lão già ấy biết được thì sao? Mấy lão già ấy vẫn một mắt nhắm, một mắt mở cho qua việc này mà thôi!” Sau khi cười đáp lại Huân Nhi thì nữ nhân mặc y phục màu đen cũng ngay lập tức biến mất.
Huân Nhi quay đầu nhìn về hướng xa xăm, nàng nhìn bầu trời tối bị đám mây đen che phủ, gió thổi mạnh khiến cho thân mình Huân Nhi càng trở nên đơn bạc. Huân Nhi trong lúc này vươn tay lên đem đám tóc bay bị rối nhẹ nhàng vuốt phẳng lại sau đó nhỏ giọng gọi: “Tiêu Sơn ca ca…”
Tại đế đô Gia Mã, gia tộc Mễ Đặc Nhĩ…
Bốn người quây quần trên một cái bàn ăn lớn, phía dưới một đám tiểu hài tử đang chạy đùa với nhau. Trong tay của chúng cầm mấy viên ma tinh. Mấy viên ma tinh bị mờ đi bởi bàn tay của chúng. Điều này khiến cho mọi người cảm giác cực kỳ quái dị. Thiếu phụ ngoài ba mươi tuổi thì nhìn thấy được mấy đứa trẻ chạy vui đùa với nhau như vậy thì cực kỳ vui mừng, trên mặt nàng xuất hiện một nụ cười hạnh phúc. Đầu nàng nhẹ nhàng gật xuống.
Một bàn tay cầm chiếc đũa nâng lên một miếng thịt đặt vào bát của nàng. Ánh mắt nàng nhìn về phía người gắp cho nàng. Nàng mở miệng nói: “Tiểu tử này, xem ra ngươi còn có lòng a!”
“A” Thanh niên nghe thấy vậy thì cười khổ lên tiếng nói: “mẫu thân, nhi tử tốt với người là chuyện đương nhiên a!” Nói xong hắn gắp cho hai thiếu phụ ở bên cạnh mấy món đồ ăn. Không khí trở nên vô cùng ấm cúng. Hắn tò mò hướng về phía mẫu thân hỏi: “Mẫu thân, người tu luyện công pháp kia thế nào rồi!?”
Thiếu phụ mặc áo hoa đang gắp miếng thịt của mình bỏ vào miệng thì ngừng lại mới mở miệng đáp: “Tu luyện, tu luyện ngươi ngày nào cũng chỉ biết tu luyện. Có thời gian rảnh rỗi sinh cho ta vài đứa tiểu hài tử đi!”
Khuôn mặt của thanh niên trở nên méo lại, hắn lên tiếng nói: “Mẫu thân, cái này sao cũng phải tùy duyên đi! Hơn nữa Nhã Phi cũng không phải không mang bầu rồi sao? Hơn nữa nàng còn mang thai là một tiểu bảo bảo a!”
Bất chợt thiếu phụ trong lúc này không ngờ lại mở miệng đáp: “Hôm nay tông chủ Vân Vận có đến đây tìm ngươi?”
“A” Nghe thấy vậy thì khuôn mặt Tiêu Sơn tỏ ra ngạc nhiên. Tiểu Y Tiên đang ăn cơm bên này thì nhíu mày lại. Nhã Phi vẫn bình thản gắp lấy một miếng thịt vào bát của Tiểu Y Tiên. Thanh Lân ngồi bên cạnh thiếu phụ vẫn tiếp tục ăn. Tiêu Sơn tò mò hỏi: “Nàng ta tìm ta có việc gì hay không?”
“Hừ…” Thiếu phụ hừ lạnh một tiếng sau đó lên tiếng nói: “Không có việc gì thì không tìm được ngươi hay sao?”
Khuôn mặt của Tiểu Y Tiên trong lúc này đã tỏ ra cực kỳ khó chịu. Nàng tiếp tục ăn mấy miếng thịt nhưng rõ ràng cơm nuốt cũng không dứt. Đôi môi nàng hơi mím lại vài lần. Thiếu phụ lại tiếp tục nói: “Tông chủ Vân Vận tìm ngươi để cảm ơn ngươi đã tặng đại sư Cổ Hà dị hỏa a! Ngươi làm việc tốt a. Nếu như sau này hắn lên luyện dược sư thất phẩm thì phải làm sao đây?”
Nghe được lời này thì Tiêu Sơn cau mày lại. Hắn thực sự không hiểu những lời này của thiếu phụ có ý gì. Khóe miệng hắn liên tục giật giật. Hắn lại nghe được lời Tiêu Yến nói: “ngươi phải biết luyện dược sư thất trọng ở đế quốc Gia Mã này có ý vị gì. Đến lúc đó địa vị của hắn ở Vân Lam tông được củng cố như vậy Vân Vận nhất định sẽ để ý đến hắn!”
Tiêu Sơn hoàn toàn không thể nói nổi. Cái này có liên quan tới nhau hay sao? Khóe miệng hắn liên tục giật giật co quắp. Thiếu phụ lại tiếp tục nói: “Ta xem Vân Vận nàng ta không lỗi a! Vú có, mông có tuyệt đối chính là nữ nhân mắn đẻ a…”
“Nương a!” Tiêu Sơn hoàn toàn không thể nói gì! Hắn bất chợt thốt ra lời này ngăn lại lời nói của thiếu phụ. Hắn thở dài ra một hơi nói: “Nương, hiện giờ chúng ta đang ăn cơm a!” Nói đến đây Tiêu Sơn đem gắp mấy món ăn về phía bát của Nhã Phi và Tiểu Y Tiên nói: “Trong giờ ăn chúng ta tuyệt đối không bàn thứ khác được không?”
Thiếu phụ bất chợt lên tiếng nói: “Ta chỉ sợ ngươi không nhanh tên Cổ Hà kia sẽ nhanh hơn mà thôi!”
“Cạch!” Tiểu Y Tiên không ngờ lại đặt đũa xuống bàn. Nàng ngay lập tức mở miệng đáp lại: “Nương, con ăn no rồi!” Nói xong nàng đứng dậy ngay lập tức làm lễ sau đó xoay người rời đi. Khuôn mặt của Tiêu Yến xuất hiện vẻ không vui bởi vì Tiểu Y Tiên hành động như vậy.
Đầu Tiêu Sơn lắc lắc. Hắn cười khổ ngẫm nghĩ: “Chuyện gì vậy nhỉ? Hài… Chẳng lẽ là chuyện giữa bà bà và nàng dâu?” Tiêu Sơn đánh ánh mắt sang bên cạnh Nhã Phi.
Nhã Phi dùng âm thanh truyền âm cho Tiêu Sơn: “Phu quân, ngày hôm nay tông chủ Vân Vận có tìm đến nhà cảm ơn chàng đã tặng dị hỏa cho đan vương Cổ Hà. Chỉ là Tiểu Y Tiên muội muội tính khí không tốt nên có chút xích mích nho nhỏ. Thực sự không có việc gì lớn a!”
“Là như vậy?” Tiêu Sơn cau mày nhìn về phía Nhã Phi. Hắn cảm giác nhiều lúc phụ nữ thật sự khó hiểu. Chỉ vì những việc cỏn con đều có thể xảy ra xích mích. Trong lòng Tiêu Sơn thầm nghĩ: “Sau đó tìm Tiên Nhi hỏi nàng một chút đi!”
Tiểu Y Tiên trong lúc này ngồi tại một đình viện. Bàn tay của nàng vuốt ve cái bụng của mình. Khuôn mặt lại tỏ ra buồn bã. Cả ngày hôm qua Tiêu Sơn phun nhiều vào bụng nàng như vậy nhưng không hiểu sao trứng của nàng không có thành công thụ tinh. Mỗi khi thấy được Nhã Phi xoa xoa bụng của mình là trong lòng Tiểu Y Tiên cảm giác được có chút hâm mộ, có chút ghen ghét.
Khi mà nàng nhìn lên bầu trời đầy mây khiến cho trái tim của nàng mê man. Một bàn tay nhẹ nhàng vòng qua ôm lấy cổ của nàng. Đầu Tiểu Y Tiên quay ra nhìn về phía hắn nói: “Phu quân!”
Tiêu Sơn nhẹ nhàng hôn về phía tai của nàng. Hắn ngay lập tức nói nhỏ: “Tiên Nhi, nàng có tâm sự!?”
Tiểu Y Tiên lắc lắc nhẹ, cái miệng đỏ thắm chu ra: “Không có!”
“Còn nói không có!?” Tiêu Sơn nhẹ nhàng kéo Tiểu Y Tiên vào ngực. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của nàng.
Bàn tay Tiểu Y Tiên vươn lên vuốt vuốt bụng, vẻ mặt của nàng trở nên buồn bã: “Phu quân, tại sao a!? Mỗi ngày thiếp rụng trứng đều để ngươi làm! Ngươi bắn nhiều vào trong bụng của thiếp như vậy tại sao thiếp vẫn không có hoài bảo bảo a!”
“Hahaha…” Tiêu Sơn mỉm cười lên tiếng nói: “Tiểu hài tử tùy vào duyên a! Không phải nàng còn có mấy tiểu tinh linh sao?”
Bàn tay mềm mại Tiểu Y Tiên cầm lấy tay của Tiêu Sơn sau đó nói: “Phu quân, ta cũng muốn hoài bảo bảo a!”
Tiêu Sơn nhìn xung quanh không thấy ai. Hắn mở miệng nói: “Vậy chúng ta vào bên trong tạo bảo bảo a!”
“Không muốn!” Bất chợt Tiểu Y Tiên ngay lập tức phản bác. Nàng tại sau đó đáp lại: “Trong bụng của ta ngươi phun tại ngày hôm qua vẫn còn chưa hết a!”
“Ách!” Tiêu Sơn nghe được lời này thì cảm giác cười khổ không nói ra lời.
Bất chợt Tiểu Y Tiên mở miệng hỏi: “Phu quân, có phải do công pháp thiếp tu luyện hay không? Tại sao ngươi phun vào trong bụng thiếp nhiều như vậy. Lần nào cũng chọn thời gian thiếp rụng trứng, chúng ta mới giao hoan. Tại sao thiếp không có mang thai đây? Phu quân cùng với Nhã Phi tỷ tỷ mới có làm với nhau vài tháng mà tỷ ấy đã hoài thai rồi! Thật không công bằng mà!”
Nghe được lời này thì Tiêu Sơn cau mày lại. Hắn cảm giác được lời này của Tiểu Y Tiên cũng không phải là không có lý. Đầu Tiêu Sơn liên tục lắc lắc, hắn mỉm cười nói: “Không thể nào đâu? Công pháp sao có vấn đề được…” Nói đến đây Tiêu Sơn hơi ngừng lại một chút sau đó mới nói: “Mà dù… nàng không có hoài bảo bảo cũng không sao? Ta vẫn yêu nàng a!” Tiêu Sơn nhẹ nhàng hôn lên vành tai của Tiểu Y Tiên.
Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng cảm thụ nụ hôn của Tiêu Sơn, hai má của Tiểu Y Tiên trở nên ửng đỏ. Bất chợt Tiêu Sơn nghe được lời nói: “Phu quân, thiếp muốn chúng ta sinh bảo bảo!”
“Nga” Tiêu Sơn bất chợt lên tiếng. Hắn cực kỳ tò mò hỏi lại: “Không phải vừa rồi nàng bảo không muốn sao?”
Tiểu Y Tiên bĩu môi nhìn về phía hắn nói: “Bây giờ thiếp đổi ý không được sao?”
Tiêu Sơn gào lớn trong lòng: “Nữ nhân thật sự là một động vật khó hiểu a!” Nói đến đây Tiêu Sơn mỉm cười ra mặt nói: “Được a!” Hắn bất đắc dĩ phải bế theo Tiểu Y Tiên vọt thẳng vào trong phòng. Một lúc sau trong phòng bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp của nữ nhân và tiếng thở dốc của nam nhân.
Bóng hình một thiếu nữ mặc y phục màu xanh nhìn về phía trong căn phòng, hai má nàng đỏ bừng. Đôi môi nàng hơi mím lại. Hai mắt nàng xuất hiện một chút nước mắt đồng thời khóe mắt đỏ lên. Nước mắt từ đó rơi xuống đất. Nàng cảm giác được trái tim như thắt lại. Nàng hy vọng người ở trong đó là nàng mà không phải Tiểu Y Tiên. Cảm giác này đau nhói đến tận tâm can.
“Thanh Lân!” Bất chợt một âm thanh vang lên đánh thức nàng. Nàng quay đầu lại thì thấy được một thiếu phụ nâng cái bụng bầu của mình nhìn về phía nàng.
Thiếu nữ có chút lúng túng mở miệng nói: “Thiếu phu nhân!”
“Hài…” Nhã Phi khe khẽ thở dài nhìn về phía Thanh Lân. Ngay sau đó nàng nhẹ nhàng lên tiếng nói: “Một tuần nữa là đến học viện Già Nam chiêu sinh. Đến lúc đó ngươi hãy chuẩn bị cho tốt!”
Thanh Lân mím mím đôi môi tái nhợt của mình nói: “Thiếu phu nhân, ta biết!”
Bàn tay Nhã Phi phẩy phẩy nhẹ nhàng nói: “Ngươi rời đi thôi!”
“Vâng!” Thanh Lân ngoan ngoãn đáp lời. Nàng sau khi hành lễ thì ngay lập tức cáo lui. Nhã Phi nhìn thấy bóng dáng của Thanh Lân rời đi thì trong lòng Nhã Phi có cảm giác thương cảm.
Đúng hơn hiện giờ Nhã Phi cũng có cảm giác ghen tuông trong lòng. Dù nàng trở thành thê tử của Tiêu Sơn nhưng làm gì có nữ nhân nào nguyện ý cùng chia sẻ trượng phu của mình với người khác. Trong lúc Tiêu Sơn đang ân ái với Tiểu Y Tiên như thế này thì nàng cảm giác được toàn thân nóng nên đồng thời cũng có cảm giác có chút đau lòng. May mắn tiểu hài tử trong bụng của nàng lúc này nhanh chóng xua đi cái cảm giác này. Bàn tay nàng đưa lên vuốt ve bụng của mình.