Tiêu Sơn mặc một thân quần áo bắt mắt của luyện dược sư lên người. Cả người hắn tỏa ra khí thế cùng với anh toán. Đáng tiếc là hắn không có đẹp trai được như Thanh Viêm. Đi vào thành thì có rất nhiều nam nhân đối với hắn kính nhi viễn chi. Thái độ cực kỳ cung kính. Ánh mắt của đám nữ nhân đối với hắn đều xuất hiện đầy sao? Tuy nhiên đám nữ nhân cũng len lén nhìn về phía người phía sau là Thanh Viêm.
Tiêu Sơn cá một điều rằng hiện giờ đám nữ nhân trong đầu này đang nghĩ đại loại như là: “Nếu như có thể trở thành nữ nhân của vị luyện dược sư kia thì tốt! Hắn thật đẹp trai mặc dù không đẹp trai như người phía sau nhưng cũng rất tuấn tú a! Nếu ta được gả cho hắn thì tốt rồi!” Hoặc có ý nghĩ khác: “Nếu như vị soái ca ở phía sau vị đại nhân kia cũng là một vị luyện dược sư thì tốt. Ta nhất định sẽ gả cho hắn a!”
Trên đường đi của Tiêu Sơn và Thanh Viêm thì một đám nữ nhân đều bắn liệt diễm về phía Tiêu Sơn. Hy vọng hắn sẽ để ý đến mình. Một vị luyện dược sư ngũ phẩm lại trẻ tuổi như vậy hẳn có rất nhiều nữ nhân bên cạnh. Nếu như mình trở thành một trong các nữ nhân của hắn là tốt rồi. Thường thường các luyện dược sư có cấp bậc cao cấp lại trẻ tuổi như Tiêu Sơn thì đều nữ nhân hàng đống. Hiển nhiên đây là điều mà các nàng đang nghĩ.
Tiêu Sơn nhìn ra được có khá nhiều nữ nhân xinh đẹp. Hiển nhiên không kém so với Nạp Lan Yên Nhiên và Vân Vận chút nào. Mặc dù khí chất thua xa nhưng về dung mạo thì đều ngang bằng. Tiêu Sơn chỉ nhìn về phía các nàng cười một cái. Nhất thời đám nữ nhân rú lên như một đám bị điên làm cho Tiêu Sơn nhíu mày lại. Hắn thầm nói trong lòng: “Nữ nhân thật sự là loại động vật khó hiểu a!”
Hai người đáp bằng trên con đường đá tiến về phía trước của tiệm. Ánh mắt Tiêu Sơn tùy ý quét lên trên thấy được bảng hiệu: “Phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ”. Khi mà hắn ngước lên trên thì thấy được một vị thị nữ mặc một thân quần áo màu đỏ bóng bẩy. Khuôn mặt có vài phần tư sắc. Tuy nhiên dáng người nồi lõm cực kỳ mê người. Mái tóc màu vàng phất phơ trong gió. Nàng mang theo nét đẹp lai Á và Âu mỉm cười vội vã tiến tới tiếp đón.
Nàng hướng về phía Tiêu Sơn và Thanh Viêm nói: “Hai vị đại nhân, mời vào trong!”
Đầu Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật xuống. Hắn bước về phía bên trong thì Thanh Viêm bước theo sau hắn. Ánh mắt của thiếu nữ lóe lên vẻ tinh ranh. Hiển nhiên nàng nhận ra thanh niên tuấn tú và anh tuấn này rõ ràng có thân phận thấp hơn vị thanh niên có mái tóc bạch kim nhưng không anh tuấn bằng.
Bất chợt nàng nghe được lời của vị thanh niên có mái tóc bạch kim kia: “Mời chủ quản sự của nơi này ra gặp ta!” Bàn tay của thanh niên kia đưa ra một tấm lệnh bài. Thiếu nữ nhìn thấy tấm lệnh bài này thì cực kỳ kinh ngạc.
Ngay sau đó nàng như nhớ đến cái gì đó. Nàng giật mình hô lên: “A, đại nhân ngài chờ một chút!” Nếu nàng nhớ không nhầm thì vị luyện dược sư cao cấp này chính là một vị thanh niên mà nàng đã từng gặp trước kia tại thành Hắc Nham này.
Thiếu nữ cung kính chắp hai tay rời đi. Ánh mắt Tiêu Sơn nhìn thấy được đám người ra vào nơi này. Xem ra tràng đấu giá khá là tấp nập. Thấy được Tiêu Sơn còn trẻ như vậy đã là một vị luyện dược sư. Nhiều người muốn bắt chuyện làm quen đáng tiếc trong lòng họ lại sợ vị luyện dược sư không vui nên không có dám làm phiền.
Chỉ một lúc sau vị lão bản béo mập tầm trung tuổi tiến ra phía ngoài. Tiêu Sơn có chút tò mò tại sao vị lão bản nào cũng là nam nhân béo mập thế nhỉ? Chẳng lẽ không đổi thể loại mỹ nữ được sao. Người nam nhân béo mập kia lên tiếng nói: “Đại nhân!”
Đầu Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu nói: “Lão bản tốt, ta là Tiêu Sơn còn đây là hộ vệ của ta Thanh Viêm!”
Nghe được cái tên này thì vị lão bản béo tốt này giật mình một cái. Ngay sau đó hắn vội vã đưa tay ra mỉm cười nói: “Đại nhân, mời ngài đi theo ta!” Hắn chưa kịp giới thiệu tên của mình thì ngay lập tức đã đưa ra lời mới với Tiêu Sơn rồi.
Hai người theo lão bản đi dọc con đường đầy hoa cương. Hai bên đều có lính gác cực kỳ cẩn mật. Một đám người ăn mặc quyền quý khi nhìn thấy được trên ngực Tiêu Sơn có năm cái kim tinh biểu hiện cho thân phận luyện dược sư ngũ phẩm thì đều kinh hãi há hốc miệng. Sau khi đám người Tiêu Sơn rời đi thì đám người này mới xì xào bàn tán với nhau.
Một người nam nhân trung tuổi mở miệng nói: “Này, này… còn trẻ như vậy thực sự là luyện dược sư ngũ phẩm?”
Một vị thiếu phụ khác híp mắt lại nói: “Thật là tuấn lãng a! Hơn nữa lại còn là một vị luyện dược sư ngũ phẩm!” Nói xong nàng lè chiếc lưỡi mềm mại và ướt át trên đôi môi đỏ mọng liếm một cái.
Một vị luyện dược sư ở đấy hơi nhíu mày lại. Ngay sau đó hắn giật mình kinh hãi lên tiếng nói: “A… là hắn! Là hắn a!”
Thấy vậy mọi người quay về phía vị luyện dược sư này hỏi: “Đại nhân Viêm Đan có quen biết vị thiếu niên anh tuấn có cấp bậc luyện dược sư cao siêu kia sao?” Một đám xúm lại hỏi chuyện vị luyện dược sư cấp thấp này.
Đám người Tiêu Sơn được lão bản béo tốt dẫn vào trong một căn phòng cực kỳ sang trọng. Đám thị nữ đối với Tiêu Sơn cực kỳ kính ý. Đối với trà họ chuẩn bị hết sức kỹ càng. Ngoài ra một số thị nữ còn lớn mật vứt cái mị nhãn cho Tiêu Sơn. Tuy nhiên Tiêu Sơn chỉ cười đáp với mấy nàng một cái.
Vị nam nhân béo tốt tầm trung tuổi kia cực kỳ kính cẩn mở lời nói: “Đại nhân, ngài đến đây hẳn bởi vì đại sư Cổ Đặc!?”
“A” Tiêu Sơn có vài phần ngạc nhiên kêu lên. Ngay sau đó hắn gật đầu nói: “Không sai! Hắn hẳn đã từ nơi này truyền tin đến!”
Vị nam nhân trung tuổi mở miệng nói: “Ngày hôm qua đại sư Cổ Đặc có dẫn thêm hai vị nữa. Một nam một nữ. Hơn nữa vị thanh niên kia còn là một vị luyện dược sư tam phẩm!”
Hai hàng lông mày của Tiêu Sơn hơi cau lại. Ánh mắt của hắn tràn ngập kinh ngạc. Hắn chớp chớp đôi mắt nhìn về phía vị nam nhân trung tuổi mà ăn mặc sang trọng kia. Đôi môi của hắn hơi mím lại cong lên hình nửa vầng trăng. Trên khuôn mặt xuất hiện sự tò mò, hắn tự lẩm bẩm nói: “Lại có thêm hai người nữa!” Ánh mắt Tiêu Sơn nhìn về phía vị nam nhân trung tuổi mà béo tốt hỏi: “Ngươi có biết họ là ai sao?”
Đầu vị nam nhân trung tuổi này liên tục lắc lắc vài cái, ngay sau đó hắn mở miệng nói: “Vị đại sư trẻ tuổi đó không có nói rõ tên tuổi với chúng ta. Hắn nói nếu như ngài gặp phải hắn nhất định sẽ rõ!”
Con mắt đen nhánh của Tiêu Sơn hơi nhíu lại, trong con mắt của hắn tràn ngập tò mò. Dường như người này biết rõ Tiêu Sơn nhưng hắn lại không biết người này là ai. Hắn tự lẩm bẩm: “Ai a!?”
Bất chợt vị nam nhân trung tuổi kia mở miệng nói: “Đại nhân, ngài yên tâm chúng ta đã cho người truyền lời tới đại sư Cổ Đặc. Đến lúc đó ngài sẽ biết vị luyện dược sư này là ai!? Nếu như đại nhân thấy cần thiết chúng ta sẽ giúp đại nhân tra ra thân phận của hắn!”
Bàn tay Tiêu Sơn đưa lên phất nhẹ, hắn lắc lắc đầu cười nói: “Thôi đi! Đến lúc đó hắn đến là ta biết là ai! Đối với luyện dược sư mà tiến hành điều tra thân phận rất có thể sẽ chọc tức đối phương gây ra những phiền toái không cần thiết!”
“Vâng!” Nam nhân trung tuổi cực kỳ kính cẩn đáp lại.
Nhẹ nhàng nâng lên chén trà, Tiêu Sơn cảm giác được hưng vị nhẹ nhàng và thanh thoát. Hắn cảm giác được tinh thần có vài phần thoải mái. Dù sao sống ở nơi sa mạc như thế này thì không gì bằng chén trà giải nhiệt. Tuy nhiên Thanh Viêm là yêu thú nên hắn không có biết hưởng thụ đồ uống của con người.
Sau hơn nửa ngày thì Tiêu Sơn nghe được âm thanh vang lên của tiếng bước chân. Cánh cửa ngay lập tức mở ra. Bàn tay Tiêu Sơn đưa lên khịt khịt mũi. Hắn ngửi được mùi hương thơm thoang thoảng của thiếu nữ mặc y phục màu đỏ đã tiếp hắn ở ngoài cửa cùng với một thiếu nữ hắn cực kỳ quen thuộc. Trong thoáng một giậy hắn lâm vào tình trạng ngơ ngẩn.
Két! Cánh cửa từ từ mở ra. Hương thơm phả vào bên trong kèm theo một mùi hôi thối của người lâu ngày không tắm.
Sau khi dùng xong linh hồn lực quét xem, tiếng mở của đánh thức Tiêu Sơn trong sự kinh ngạc tỉnh dậy. Ánh mắt Tiêu Sơn hơi cau lại. Mùi hương lan tỏa bao gồm hai mùi thơm và thối lọt vào phía bên trong. Vị thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục màu đỏ cực kỳ kính cẩn hành lễ với Tiêu Sơn: “Đại nhân…”
Vị nam nhân trung tuổi này cũng phẩy phẩy tay hướng về phía vị thiếu nữ. Vị thiếu nữ cũng cực kỳ cung kính khom người sau đó nhanh chóng rời đi. Tiêu Sơn đánh ánh mắt về phía nam nhân trung tuổi. Nam nhân trung tuổi cũng cực kỳ kính cẩn nhanh chóng rời đi.
Tiêu Viêm khi bước vào trong phòng, ánh mắt của hắn nhìn thấy được Tiêu Sơn đang ngồi đầy thì cực kỳ kinh hãi. Đặc biệt là Tiêu Sơn mặc một thân quần áo bào luyện dược sư. Trên ngực của hắn có gắn một cái huy hiệu và năm cái kim tinh thì Tiêu Viêm hoàn toàn đờ đẫn.
Mạc Ngân trong lúc này cũng tràn ngập kinh hãi. Nàng không ngờ gặp lại hắn ở đây. Ánh mắt của nàng nhìn về phía hắn tràn ngập cái cảm giác kỳ quái. Quả thực có chút xấu hổ khi nàng nhìn về phía hắn. Dù sao chính nàng cũng đã một lần xin hắn cùng nàng quan hệ ân ái nhưng hiện giờ đối mặt trong tình trạng này khiến nàng cực kỳ xấu hổ.
Cổ Đặc mặc một thân quần áo phát ra mùi hôi thối tiến về phía Tiêu Sơn cười nói: “Tiểu huynh đệ ngươi đã đến a!”
Tiêu Sơn mỉm cười hành lễ nói: “Đại sư tốt a!”
“Đến đến…” Cổ Đặc đưa tay ra phất phất sau đó hướng về phía sau lên tiếng nói: “Đến đây ta giới thiệu cho tiểu huynh đệ hai vị bằng hữu ta mới quen!”
Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Tiêu Viêm biểu ca, tiểu thư Mạc Ngân tốt a!”
Tiêu Viêm mỉm cười hòa nhã đáp lại hắn: “Tiêu Sơn biểu đệ tốt!”
Mạc Ngân cũng nhẹ nhàng hành lễ đáp lại: “Tiêu Sơn, ngươi tốt a!”
Thấy được ba người biểu hiện với nhau như vậy thì Cổ Đặc nhíu mày. Khuôn mặt của hắn tràn đầy ngạc nhiên nói: “Các người quen biết nhau?”
“Đâu chỉ là quen biết nhau xuông thôi đâu!” Tiêu Viêm mỉm cười nhàn nhạt đáp lại: “Hắn chính là biểu đệ của ta a!”
“A” Nghe thấy lời này thì Cổ Đặc cùng với Mạc Ngân đều kinh ngạc không dứt. Trong ánh mắt của họ tràn ngập ngạc nhiên. Đôi mắt mở to nhìn về phía hai người.
Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu nói: “Đúng vậy là huynh đệ cùng trong tộc!” Cổ Đặc và Mạc Ngân không hiểu tại sao lại cảm giác được trong lời nói của Tiêu Sơn mang theo một chút địch ý nhàn nhạt không quá rõ ràng. Trên khuôn mặt tuấn lãng của Tiêu Sơn xuất hiện nụ cười vô cùng hòa nhã. Hắn mở miệng hỏi: “Tiêu Viêm biểu ca, ngươi thế nào lại xuất hiện ở nơi này? Còn nữa tại sao tiểu thư Mạc Ngân lại đi cùng với biểu ca ngươi a!”
Mạc Ngân không ngờ bàn tay Tiêu Viêm lại vươn ra kéo theo mình vào trong ngực. Hắn mỉm cười đáp lại Tiêu Sơn: “Biểu ca ta cũng giống như biểu đệ cũng ra ngoài lịch lãm. Còn vì sao Mạc Ngân đi cùng với ta không liên quan gì với ngươi đi!”
Nghe được lời này thì hai má của Mạc Ngân hơi đỏ lên. Trong lòng nàng có chút chua xót bởi vì Tiêu Viêm lấy mình ra chỉ để chọc giận Tiêu Sơn. Đôi môi đỏ mọng của Mạc Ngân hơi mím lại sau đó đáp lời: “Hắn hiện giờ là phu quân của ta!”
“A” Tiêu Sơn nghe thấy vậy thì có chút ngạc nhiên. Nghe được lời này hắn mỉm cười nói: “Chúc mừng tiểu thư Mạc Ngân!”
Đôi môi đỏ mọng của Mạc Ngân hơi giật giật. Ngay sau đó nàng mím môi hơi cúi thấp đầu nói: “Cảm ơn ngươi!”
Ánh mắt Tiêu Sơn cũng rời bỏ Mạc Ngân cùng với Tiêu Sơn. Dù sao hắn là nam nhân khi có một nữ nhân xinh đẹp rơi vào trong vòng bàn tay của nam nhân khác thì trong lòng có tí ti không đành lòng. Tuy nhiên điều này rất bình thường dù sao thì đó chẳng qua là cảm giác muốn chiếm hữu đối với phát đẹp mà thôi. Đôi mắt nhìn về phía Cổ Đặc lên tiếng hỏi: “Đại sư, ngươi dùng lệnh bài kêu ta tới nơi này hẳn là đã có những thứ ta có!?”
Cổ Đặc cười lên tiếng nói: “Lần này cho ngươi mấy cái mừng rỡ không nhỏ!”
Bàn tay Tiêu Sơn đưa ra mỉm cười nói: “Mọi người đến đây đi! Chúng ta cùng với nhau ngồi lại nói chuyện!?”
Cổ Đặc gật đầu nói: “Được!”
Tiêu Sơn thầm nghĩ: “Cứ thủ tục kiểu này thực sự là rắc rối a!” Hắn ngồi lại trên ghế. Ngay sau khi ba người ngồi xuống ghế phía dưới. Tiêu Sơn mới mở miệng nói: “Đại sư Cổ Đặc lần này đến đây chắc hẳn là để giao dịch mấy món đồ với ta. Tuy nhiên…” Ánh mắt Tiêu Sơn nhìn về phía Tiêu Viêm và Mạc Ngân ngồi xuống ghế hỏi: “Biểu ca, ngươi tìm đến ta có việc gì hay sao?”
Tiêu Viêm nhẹ nhàng gật đầu. Ngay sau đó hắn nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Biểu đệ, ngươi có hay không băng linh hàn tuyền. Nếu như ngươi có ta nhất định sẽ ra giá cao thu mua lại!”
“Băng linh hàn tuyền!?” Tiêu Sơn hơi lẩm bẩm. Hắn đột nhiên nhớ lại trước đây quả thực tại nơi này hắn đã đổi lấy băng linh hàn tuyền. Đầu Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật xuống mở miệng đáp lại: “Ta quả thật có thứ này! Tuy nhiên biểu ca muốn lấy thứ gì đổi lấy thứ này của ta?”
Ngón tay Tiêu Viêm nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn. Trầm mặc một lát, ngón tay mới nhẹ nhàng cọ xát nhẫn cổ trên tay. Ngay sau đó hắn mỉm cười giống như nhớ đến thứ gì đó. Hắn lấy ra mấy viên đá cùng với mấy loại dược liệu. Thấy được mấy viên đá này khiến cho Tiêu Sơn ánh mắt sáng lên. Tiêu Viêm nở nụ cười nói: “Biểu đệ, nghe nói ngươi đối với mấy loại đá kim loại rất có hứng thú. Không biết thứ này có hay không hợp pháp nhãn của ngươi!”
“Nạp!” Đột nhiên Tiêu Sơn mở miệng ra mấy thứ này. Ngay sau đó hắn gật đầu mở miệng đáp: “Không tệ chút nào! Mấy viên đá này cùng với cây dược thảo kia ta đều cần. Không biết biểu ca có thể để lại cho ta hay không?” Tiêu Sơn dùng ngón tay chỉ về mấy viên đá và một cây dược thảo khá đặc biệt.
Nghe được lời này thì Tiêu Viêm thầm cười trộm trong lòng. Tiêu Viêm đáp lại: “Hảo a! tuy nhiên một bình linh dịch Băng linh hàn tuyền không đủ đổi đám đồ này trong tay ta a!”
Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên. Hắn rơi vào trầm tư một chút ngay sau đó hắn khoanh tay trước ngực, một tay kia cầm lấy cằm. Bộ dáng dường như rơi vào suy tư. Đầu hắn hơi lắc một chút ngay sau đó mở miệng đáp lại: “Biểu ca, nếu như ta đoán không nhầm thì biểu ca muốn mua băng linh hàn tuyền để luyện chế dùng lấy dị hỏa?”
“A” Khuôn mặt của Tiêu Viêm xuất hiện sự ngạc nhiên. Ngay sau đó hắn kêu lên một tiếng. Khuôn mặt trong lúc này trở nên âm trầm nhìn về phía Tiêu Sơn. Tuy nhiên hắn cũng không ngại mà đáp lại: “Chỉ là chuẩn bị trước sau này nếu có gặp phải dị hỏa còn có cơ hội lấy được!”
Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu, hắn lấy ra một viên tử linh tinh, một cuốn phi hành đấu kỹ, một bình đan dược. Hắn mở miệng đáp lời: “Đây là tử linh tinh, một cuốn phi hành đấu kỹ cấp bậc huyền giai cao cấp: ưng chi dực có tác dụng đối với người có thực lực dưới đấu vương có thể phi hành. Một bình băng tâm thanh thần đan gồm ba viên. Nếu như sử dụng nó trong thời gian ngắn tinh thần rơi vào trạng thái cực kỳ minh mẫn. Dù có đau đớn thế nào thì cũng không bị rơi vào trạng thái hôn mê. Mấy thứ này cộng thêm băng linh hàn tuyền đã đủ hay chưa?”
Khóe miệng Tiêu Viêm liên tục giật giật. Ngay sau đó mỉm cười gật đầu nói: “Được rồi!”
Bàn tay Tiêu Sơn lấy ra một bình ngọc. Cả cái bình ngọc này không ngờ lại bốc ra hàn khí kinh người. Bao quanh lớp bình ngọc là một lớp sương nhàn.
Thấy được chiếc bình ngọc thì Tiêu Viêm không nhịn được kích động. Bàn tay Tiêu Viêm vừa mới tiếp xúc đến bình ngọc nhỏ, trong lòng liền căng thẳng mãnh liệt, chỉ thấy chỗ tiếp xúc lạnh như băng thấu xương, trong nháy mắt trên bàn tay đã bị một làn băng mỏng bao trùm, hơn nữa còn có xu hướng nhanh chóng lan tràn ra ngoài.
Biến cố thình lình xảy ra làm cho Tiêu Viêm sắc mặt hơi đổi, khẽ nhúc nhích. Trong cơ thể từng đợt đấu khí màu đục nhanh xuyên qua kinh mạch tới cánh tay. Nhất thời, ngọn lửa màu trong suốt thi thoảng lóe ra màu bạc và vàng kim nhàn nhạt từ khuỷu tay Tiêu Viêm bốc lên, cùng hàn khí lạnh như băng giằng co. Chỉ trong chốc lát đem nó hòa tan.
Đem nước trên cánh tay rảy đi, Tiêu Viêm dùng ngọn lửa kỳ dị bọc bàn tay lại, chụp lấy bình ngọc. Lần này sắc mặt không đổi đem nó cầm lên
Ở một bên, nhìn thấy ngọn lửa kỳ dị trên tay của Tiêu Viêm, khuôn mặt Cổ Đặc thoáng hiện một nét kinh ngạc, thất thanh nói:” Dị hỏa? Không đúng...” Lần nữa cảm thụ uy lực của ngọn lửa này, Cổ Đặc hơi hơi lắc đầu, nhìn thanh niên trước mắt, trong lòng nhẹ giọng nói:”Khá lắm, ta dĩ nhiên không nhìn sai, tiểu tử này cũng không phải là một cái đèn dầu.”
Không để ý đến ánh mắt của Cổ Đặc, Tiêu Viêm tinh tế đánh giá cái bình ngọc nhỏ không ngừng tản ra hàn khí lạnh như băng trên tay, cẩn thận mở nắp bình, lộ ra bên trong một dung dịch màu trắng nhũ chiếm khoảng nửa cái bình, phía trên mặt mơ hồ có thể thấy một ít băng đông cứng, khẽ hít nhẹ một hơi hàn khí trong đó, nhất thời thân thể kịch liệt rung mình một cái, trong cơ thể ngọn lửa kỳ dị cùng đấu khí cấp tốc vận chuyển, chỉ trong chốc lát đem băng hàn chi khí toàn bộ bức ra ngoài.
Tiêu Viêm đưa tay vuốt vuốt tóc, ngạc nhiên phát hiện mặt trên dĩ nhiên đã bị một tầng băng mỏng bao trùm, lập tức có chút kinh hãi chép chép miệng. Băng linh hàn tuyền này không hổ là dị bảo khó gặp, khó trách khi thôn phệ dị hỏa phải có thứ này tương trợ. Mà nhờ vậy, Tiêu Viêm mới biết được uy lực của dị hỏa đến tột cùng có bao nhiêu kinh khủng, để đến nỗi phải dùng vài loại kì vật phối hợp mới có thể gia tăng xác suất thành công...
Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Thứ này là băng linh hàn tuyền không giả đi!?”
Tiêu Viêm mỉm cười nói: “Tất nhiên ta tin vào biểu đệ rồi!”
Tiêu Sơn cũng không nói nhiều đem toàn bộ những thứ mà Tiêu Viêm đã đưa cho mình ném vào khu vực phía bên trong không gian trữ vật của mình. Trong lúc này hắn mới quay ra hỏi Cổ Đặc nói: “Đại sư, ngài có thứ gì hay không?”
“hắc, hắc…” Trên mặt Cổ Đặc tràn ngập vui vẻ. Bàn tay của hắn vươn ra đem một đống đá vô cùng kỳ dị đặt trên mặt bàn khiến cho cả cái bàn bị phủ kín là các loại đá lập lóe quái dị. Đủ các loại màu sắc xuất hiện trên bàn.