Nghe được lời của hai người thị nữ xinh đẹp như vậy thì ánh mắt Tiêu Sơn khẽ liếc về phía hai người. Dường như cả hai giống như mình đã hỏi vẫn đề không lên hỏi thì vội vã rụt lại thân hình. Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên, hắn suy nghĩ một chút nói: “Đây là sư môn truyền thừa có lẽ cùng với công pháp ở bên trong đó có liên quan gì đó?”
“A” Hai vị thiếu nữ ngạc nhiên mở to miệng. Hai người cũng không có tiếp tục hỏi nữa mà quay mặt nhìn về phía nhau. Hiển nhiên họ biết khi nào lên hỏi khi nào không lên hỏi.
Khóe miệng của thanh niên cong lên, hắn xuất hiện một nụ cười phóng khoáng và mê người nói: “Mấy ngày này ta ở trong thần điện cũng muốn đi đâu đó một chút khuây khỏa. Hai vị muội muội có thể dẫn ta dạo quanh thành một vòng hay không?” Thật sự thì mấy ngày hôm nay hắn đều yên tâm ở lại đây tránh cho xảy ra nhiều động tính khác lạ đảm bảo mình không gây phản cảm gì với tộc xà nhân.
Nhất thời hai vị thiếu nữ xinh đẹp của tộc xà nhân nhìn về phía nhau. Đại Song cười lanh lảnh như chuông bạc. Nàng cúi khom người nói: “Đại nhân, nếu như ngài đã có nhã hứng như vậy? Vậy thì chúng ta sẽ dẫn ngài đi thăm thú quanh thành. Đối với nơi này chúng ta cực kỳ thân quen. Đại nhân muốn đến bất cứ nơi nào ta cũng có thể dẫn đại nhân đi!”
Tiêu Sơn nghe thấy vậy thì gật đầu. Hắn muốn đi nhìn nhiều nơi này một chút. Ngoài ra thời gian trước hắn phần lớn đều là ở bộ lạc Mị Xà. Ngự tại trung quanh thần điện nữ vương Mỹ Đỗ Toa sẽ xuất hiện khá nhiều chủng tộc. Mỗi một bộ lạc có một thể chất riêng biệt, Tiêu Sơn cũng không biết có cần thiết phải mở thêm kho để lấy ra bộ bí tịch khác hay không? Tất nhiên hắn cũng có chút tò mò về nơi này. Kiếp trước là một tên thanh niên bình thường nơi nào được đến những nơi như thế này cơ chứ! Hắn không đi thăm thú một phen quả thật uổng cả kiếp làm người.
Đôi môi đỏ ướt át trên miệng Tiêu Sơn mở ra, hắn nhìn về phía hai vị thiếu nữ xinh đẹp nở một nụ cười thân thiện nói: “Vậy phải làm phiền hai vị muội muội rồi!” Một nụ cười phong hoa tuyết nguyệt của một vị đại mỹ nam.
Quả nhiên nụ cười mê người của Tiêu Sơn khiến cho hai vị thiếu nữ hoàn toàn ngây ngẩn. Hai nàng giống như hoa si chăm chú hăn một chút sau đó đỏ ửng mặt đồng thời cúi đầu. Tiêu Sơn cau mày ngẫm nghĩ: “Thiếu nữ mới lớn thật là loài động vật khó hiểu?”
Hai người đồng thời gầm mặt xuống, chiếc cặm ấn lên bộ ngực mới lớn tràn đầy sức sống của mình. Biểu hiện quả thực đáng yêu khiến cho người ta có cảm giác yêu thương. Hai người đột nhiên đồng thời ngẩng đầu nói: “Tốt” Sau đó cả hai vị thiếu nữ nhìn nhau ngây ngẩn trong khoảng khắc. Sau đó cả hai đều đồng thời xuất hiện một nụ cười. Đại Song mở miệng đáp lại: “Đại nhân, đó là vinh hạnh của chúng ta!”
“Hà…” Tiêu Sơn lắc lắc đầu cúi đầu thầm nghĩ: “Hai tiểu ny tử này thật là quái quái… Không thể hiểu nổi!”
Thấy bộ dang cùi đầu thở dài của Tiêu Sơn thì hai nàng thầm nghĩ: “Đại nhân lúc nào cũng thật đẹp trai. Ngay cả thở dài cũng rất đẹp trai a!” Hai nàng ngây ngẩn nhìn về phía hắn. Sau đó hai người lại đồng thời thở dài ra một hơi.
Ánh sáng nắng gắt chiều xuống hạt cát khiến cho cả nền đất trở nên nóng rực. Bao trung quanh thần điện nữ vương Mỹ Đỗ Toa lại cực kỳ phồn vinh không giống như quang cảnh chết chóc ở bên ngoài thành. Khắp mọi nơi đều là người tộc xà nhân đi lại.
Ánh mắt đảo qua mấy người tộc xà nhân, bởi vì trong cái nắng khô không khốc của sa mạc mà các tộc nhân tộc xà nhân dù đứng nói chuyện với nhau thì đuôi rắn của họ vẫn luôn luôn lay động để tránh cho phần đuôi của mình tiếp xúc khá lâu với nền đất nóng.
Tộc xà nhân cũng giống như nhân loài đều có phiên hội trợ. Cửa hàng của họ mặc dù đơn sơ nhưng cũng khá nhộn nhịp. Các sạp hàng thì đều được che một chỗ rộng lớn làm khách ở. Không thể không nói cửa hàng đắt khách ở nơi này nhất không nghi ngờ gì chính là các cửa hàng nước.
Mặc dù xà nhân rất thích ăn thịt nhưng họ vẫn bày bán hoa quả. Phần lớn hoa quả là nhập từ thương nhân loài người. Các loại hoa quả có tính mát nhiều nước hoặc các loại hoa quả phục vụ cho nấu nướng là nhiều.
Đột nhiên xuất hiện một thanh niên với mái tóc bạch kim, làn da trắng hồng. Hắn cũng giống như nam tính xà nhân khác để hở ngực trần. Phía dưới thân hắn là một cái đuôi rắn màu đen cực kỳ khỏe mạnh. Hắn để ngực trần khiến cho ánh sáng phơi vào đó, từng đợt mồ hôi lăn tăn trên người của hắn làm cho làn da hắn trở nên bóng bẩy. Tuy nhiên điều làm cho mọi người cảm giác quái dị là làn da của hắn trắng mềm còn hơn xa so với nữ nhân. Tuy nhiên từng khúc thịt ở ngực cùng bụng lại cuồn cuộn đầy sức bộc phá. Thân mình hắn so với nam tính xà nhân ở đây hoàn mỹ gấp mấy lần. Bất cứ nữ nhân nào khi nhìn thấy đều rất muốn áp đầu vào ngực hắn, bàn tay mình ở trên ngực và bụng của hắn mà liên tục du tẩu.
Trên khuôn mặt xuất hiện một nụ cười giống như phong hoa tuyết nguyệt tuyệt đại mỹ nam tử khiến cho mấy nữ nhân ở đây đều ngây ngẩn nở nhìn về phía hắn. Mày kiếm mắt sáng, cả khuôn mặt lại hiện nên nét tuấn láng đến bức người. Con ngươi màu xánh nước biển sâu thẳm thì giống như đang muốn hút hồn nữ nhân. Các nữ nhân nhìn về phía mắt của hắn không nhịn được mà đều ngây ngẩn cảm nhận được linh hồn của mình bị ánh mắt thâm thúy đó hấp dẫn.
Mái tóc bạch kim của hắn phất phơ nhè nhẹ trong gió càng làm cho hắn có khí thế phong thần tuấn lãng. Mọi người khi nhìn hắn đều phát hiện được khí chất mát mẻ khiến cho họ đều muốn lại gần.
Đi bên cạnh thanh niên tuấn tú là hai vị thiếu nữ tộc xà nhân xinh xắn. Vị thiếu nữ tộc xà nhân có đuôi rắn màu đen quẫy nhẹ đuôi rắn của mình, bàn tay ngọc che lên miệng cười khanh khách nói: “Đại nhân, xem ra người rất được nữ nhân yêu thích a! Ngài nhìn xem có biết bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp đang ngây ngẩn nhìn về phía nàng!”
Thiếu nữ tộc xà nhân có chiếc đuôi rắn màu xanh gật đầu nói: “Đúng vậy! Đại nhân rất được họ ưa thích!”
Ngón chỏ đưa lên gãi gãi sống mũi, đôi môi đỏ xuất hiện một nụ cười bình thản nói: “Không phải chứ? Đại Song, Tiểu Song, ta thấy mình cũng rất bình thường mà!” Hắn hiện giờ đã quá quen thuộc rồi. Ngoài ra nam nhân nhìn nam nhân thì thấy rất bình thường trừ khi là đồng tính luyến ái. Đây là mấy mức ảnh mỹ nam tử được bầu chọn trong mấy forum. Hắn chỉ biến hình thành mấy người này mà thôi vậy mà cũng có hiệu quả đến mức ấy sao?
Đại Song cười nói: “Đại nhân, nếu ngài bình thường thì tất cả nam tính tộc xà nhân thì quả thực dưới mức bình thường a!”
Nghe được lời này thì tất cả nam tính tộc xà nhân đều nhìn về phía đám người Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cười khổ bóp nhẹ mũi của mình. Hắn cảm nhận được ánh mắt đầy mùi sát khí từ nữ tính tộc xà nhân. Tiêu Sơn thực sự không hiểu được tại sao mình lại bị họ đổi xử như vậy. Chẳng lẽ chỉ vì hắn tuấn lãng đến bức người mà bị ghét?
Ba người tiến vào một thương điếm nhỏ, không ngờ thương điếm này lại có một vị quản sự là loài người trong đó có những người thuê đều là người tộc xà nhân. Dường như ở đó đang có ồn áo gì đó. Một vị nam tính tộc xà nhân, cả người đều hoa văn trông rất dữ tơn cùng với một đám người tộc xà nhân nam tính đang đứng trước cửa chất vấn lão bản.
Tiêu Sơn quay về phía hai vị tiểu thị nữ hỏi: “Không phải tộc xà nhân rất cắm hận loài người hay sao? Tại sao tại thành thị của tộc xà nhân vẫn có loài người tồn tại!?”
Ánh mắt hẹp dài xinh đẹp của đại song nhìn về phía người lão bản đang cố gắng giải thích với vị nam tính xà nhân kia. Tiêu Sơn nhìn về phía vị nam tính xà nhân này có chút quen thuộc. Hắn nhớ người này hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải. Đại Song đột nhiên mở miệng nói: “Người đó là đại thống lĩnh của bộ lạc Mặc Xà, Mặc Ba Tư…”
Tiêu Sơn nghe thấy vậy thì gật đầu. Người này thì ra là Mặc Ba Tư hắn đụng đồ tại bộ lạc Mị Xà sau khi nhìn trộm rồi quyết đấu với Nguyệt mị. Hai hàng lông mày của Tiêu Sơn cau lại, Tiểu Song đột nhiên đáp lời hắn: “Đúng là tộc xà nhân của chúng ta đối với loài người có hận rất lớn nhưng lần này nhân loài có một gia tộc là Mễ Đặc Nhĩ đem một lượng lớn tài phú cho tộc xà nhân. Nữ vương đều đã ra lệnh đồng ý cho họ ở lại nơi này bán hàng. Chỉ là… Không biết vì cái gì thống lĩnh Mặc Ba Tư lại muốn làm khó cửa hàng của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ!”
Một vị nữ tính tộc xà nhân ở gần đó bĩu môi khinh bỉ nói: “Còn không phải tại lần trước đệ đệ của vị thống lĩnh này chết trong tay người khác hay sao?” Tiêu Sơn quay ra thì thấy được vị thiếu nữ xinh đẹp tộc xà nhân xuất hiện.
Hắn cực kỳ kinh hãi bởi vì nàng rất quen thuộc đối với hắn. Hắn mỉm cười nói: “Ra là tiểu thư Nguyệt Linh Nhi.”
Nguyệt Linh Nhi thường ngày đối với Tiêu Sơn cũng khá tốt. Có lẽ bởi vì hắn tuấn lãng đi. Tuy nhiên lần này Nguyệt Linh Nhi lại nhìn về phía Tiêu Sơn cau mày lên. Rõ ràng nàng không cho hắn một cái thái độ tốt. Nguyệt Linh Nhi đáp lại lời: “Ra là vị luyện dược sư cao cấp Dược Nam đại sư. Ngài lần này cũng đến tham gia tế lễ!?”
“Tế lễ!?” Mặt của Tiêu Sơn ngẩn ra. Hắn tự lẩm bẩm một câu. Sau đó nhìn về phía hai vị tộc xà nhân thiếu nữ đang ở bên cạnh của mình.
Thấy bộ mặt ngơ ngạc không hiểu gì của Tiêu Sơn thì Nguyệt Linh Nhi bĩu môi khinh bỉ nói: “Ngay cả đến tế lễ ngươi cũng không biết?”
Tiểu Song vội vàng đỡ lời cho hắn: “Đại nhân, ngài không biết tế lễ của tộc xà nhân cũng không có gì lạ cả. Thường thường sau khi trời bắt đầu mưa. Tại thời gian này nữ vương bệ hạ sẽ tự mình chủ trì đại hội tế lễ. Các vị có quyền lực và vị thế cao trong bộ lạc các tộc xà nhân sẽ tham gia tế lễ cảm ơn trời vì đã đem mưa đến cho tộc xà nhân chúng ta!”
Ngón chỏ Tiêu Sơn gãi gãi sống mũi, hắn lẩm bẩm nói: “Đây chính là nguyên nhân vì sao sáng nay nàng không đến tìm ta sao?” Hắn quay về phía Nguyệt Linh Nhi tò mò hỏi: “Xin hỏi tiểu thư Nguyệt Linh Nhi, tiểu thư vừa nhắc đến cái chết của đệ đệ Mặc Ba Tư phải không?”
Ánh mắt Nguyệt Linh Nhi nhìn về phía hắn một chút sau đó quay sang nhìn về phía Mặc Ba Tư đang gây khó dễ cho ông chủ tiệm. Khóe miệng Nguyệt Linh Nhi cong lên xuất hiện một nụ cười khinh thường nói: “Còn không phải do tên Mặc Lôi đệ đệ của Mặc Ba Tư gây ra. Lần đó hắn nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp của nhân loài muốn bắt về chơi đùa một phen ai ngờ chọc phải cường giá bị đánh chết. Thiếu chút nữa kéo chân bản tiểu thư cùng chết cùng hắn. Nếu không phải có tỷ tỷ của ta ra mặt thì ta sớm cũng bị giết chết rồi!”
Mắt Tiêu Sơn hơi ngước lên trời, bàn tay sờ vào cằm. Tiêu Sơn nhớ được cái tên Mặc Lôi gì đó hình như hắn nghe được ở đâu rồi thì phải. Hắn lại nghe được Nguyệt Linh Nhi nói, trong giọng nói của nàng mang theo vẻ khinh thường: “Mặc Ba Tư biết mình không phải là đối thú của kẻ đã giết chết đệ đệ của hắn đành đem việc này nuốt xuống. Ngoài việc chút giận lên mấy cửa hàng của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ thì có thể làm gì!”
Giờ Tiêu Sơn đã nhớ ra được Mặc Lôi là ai rồi. Người này chính là người đã dẫn một đám xà nhân đi cướp đoàn xe của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Kết quả là đám người tộc xà nhân đen đủi gặp phải Tiêu Sơn bị Tiêu Sơn giết chết. Mấy tên ngu ngốc đá phải thiết bản sau đó Nguyệt Linh Nhi ra mặt cuối cùng rồi đến Nguyệt Mị, Cơ bản là thông qua Nguyệt Mị thì Mặc Ba Tư biết được kẻ giết đệ đệ của mình không phải là loại mình có thể đối địch. Kết quả là Mặc Ba Tư ngoài việc đem chút giận lên mấy cửa hàng của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ ra thì không làm gì được hơn.
Mặc Ba Tư vươn tay đem một món đồ của cửa hàng hất bay đi. Hắn tức giận quát thảo: “Nếu hôm nay ngươi không cho ta một cái công đạo thì ta sẽ không để yên cho ngươi!”
Vị lão bản với vẻ mặt đau khổ, hắn biết rõ người này đến đây là gây sự với cửa hàng của mình. Ngoài ra người này còn là một vị thống lĩnh trong tám đại bộ lạc của tộc xà nhân. Hắn ở tộc xà nhân có địa vị và danh vọng cực cao. Một ví thiếu nữ tộc xà nhân trong quan vẻ mặt có chút tức giận nói: “Thống lĩnh Mặc Ba Tư, cửa hàng chúng ta tuyệt đối không có hàng giả!?”
Nghe thấy vậy Mặc Ba Tư cười lạnh khinh bỉ nhìn về phía thiếu nữ trẻ tuổi tộc xà nhân này hỏi: “Vậy ý ngươi đang nói bản thống lĩnh vu vạ cho cửa hàng của các ngươi!” Hắn cười lạnh.
Vị thiếu nữ tộc xà nhân này đã bị uất ức đến đôi mắt đã đỏ lên như muốn đang khóc vậy. Ở đây rõ ràng ai cũng biết tên Mặc Ba Tư đem một hàng giả trả lại. Nếu như đám người cửa hàng dám nói đồ hắn mang đến là giả như vậy không chỉ đắc tội với hắn mà còn cả bộ lạc Mặc Xà nữa. Đến khi đó họ muốn bán hàng tại tộc xà nhân cũng cực kỳ khó khăn. Ông chủ của cửa hàng cười khổ nói: “Thống lĩnh Mặc Ba Tư đại nhân, đây hết thảy là hiểu lầm! Ngài yên tâm, chúng ta nhất định sẽ làm một món hàng khác cho ngài!”
Đây là một cửa hàng trang sức đặc biệt. Cả cửa hàng cực lớn nhìn vào có thể thấy bày la liệt mấy món hàng khá là xinh đẹp. Mặc Ba Tư cười lạnh nói: “Không được, món hàng đó là bản thống lĩnh thích nhất! Bản thống lĩnh lâu như vậy mới tìm được một món hàng như thế. Lần này bản thống lĩnh muốn dâng nó cho nữ vương bệ hạ. Bây giờ món hàng đó là một món đồ giả vậy ngươi nói phải làm sao đây?”
“Việc này?” Ông chủ không biết mở miệng làm sao? Cả người của hắn tràn đầy mồ hôi. Ông chủ lên tiếng nói: “Thống lĩnh đại nhân, lần này cửa hàng chúng ta làm không tốt. Hy vọng đại nhân có thể bó qua cho chúng ta lần này. Đại nhân có yêu cầu gì cứ việc nói ra! Bản tiệm nhất định sẽ cố gắng hoàn thành!”
“A” Vẻ mặt của Mặc Ba Tư cố gắng tỏ ra ngạc nhiên. Hắn khoanh tay trước ngực nhìn về phía cửa hàng đá quý sau đó lên tiếng nói: “Bộ trang sức đó chính là một bộ đồ mà bản thống lĩnh hết sức ưng ý. Ngươi biết đấy, bản thống lĩnh định đem nó tặng cho nữ vương bệ hạ. Hy vọng nàng ở trong buổi tế lễ có thể đeo bộ trang sức của bản thống lĩnh. Hà…”
Hắn thở dài một hơi. Khuôn mặt của ông chủ nhất thời xám xịt lại. Hắn hiểu tên này đang muốn làm khó cửa tiệm của mình. Mặc Ba Tư tiếp tục nói: “Sở thích của nữ vương bệ hạ thật là khó đoán? Bản thống lĩnh dựa vào sở thích của nữ vương bệ hạ mà tìm được mỗi một món đồ kia. Bây giờ muốn tìm một món đồ khác để nàng yêu thích thật là khó. Bản vương không biết nàng thích loại nào trong những thứ này!”
Vẻ mặt của ông chủ tiệm có vẻ tái đi, hắn quét mắt về phía đám trang sức đang đặt ở các ô trống sau đó cười khổ nói: “Nếu đại thống lính không ngại thì tùy tiện ngài chọn. Đại nhân có thể lấy bất cứ thứ gì mình thích trong cửa hàng!”
“A, thật sao!?” Vẻ mặt của Mặc Ba Tư ngạc nhiên nhìn về phía ông chủ. Ông chủ gật đầu một cái. Ngay sau đó Mặc Ba Tư mỉm cười gật đầu một cái, hắn quay về phía một đám người lâu la tộc xà nhân ở phía sau nói: “Các ngươi tất cả vào đây!”
“Vâng!” Đám tộc xà nhân tiến vào phía bên trong. Khuôn mặt của ông chủ trở nên xám xịt.
Ngón tay của Mặc Ba Tư liên tục chỉ những món hàng đó nói: “Được rồi, ông chủ đây đã có lòng như vậy. Các ngươi đến mang những món hàng đó trở về cho ta!” Hắn liên tục chỉ mấy món hàng đẹp nhất và đắt nhất: “Món này, cả món này nữa… đúng rồi còn cả món này…”
Nhìn thấy ngón tay của Mặc Ba Tư liên tục chỉ về phía mấy món đồ đẹp nhất và quý nhất thì khuôn mặt của ông chủ trở nên xám xịt. Cả đám không dám nói gì chỉ biết cúi đầu, hai hàm răng cắn chặt vào với nhau. Ngay cả những tộc xà nhân ở bên ngoài cũng có vài phần bất bình. Tuy nhiên với khả năng của họ cũng chẳng dám ra mặt chỉ nín nhịn nhìn đứng ở ngoài quan sát.
Mỗi món hàng ở đây đều cực kỳ quý giá, Ngoài ra mỗi món hàng đều được tạo ra cực kỳ thẩm mỹ và đẹp mắt. Nói chúng là không có một món hàng nào giống món hàng nào cả. Đám người cũng có chút ngạc nhiên bởi vì phong cách thiết kế đa dạng của những món hàng trang sức ở đây. Chính vì nguyên nhân này mà các cửa hàng của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ đều vô cùng đông khách. Ngoài ra họ giải quyết được một lượng lớn việc cho tộc xà nhân khiến cho cả tộc xà nhân được hưởng lợi ích. Dù thù hằn thuộc về thù hằn nhưng tộc xà nhân cũng không phải mù, cũng không phải ngu ngốc. Họ biết thứ gì có lợi với mình, thứ gì không.
Đứng trước sự cắp bóc trắng trợn của Mặc Ba Tư, mấy người tộc xà nhân làm nhân viên trong quán đều căm tức nhìn về phía Mặc Ba Tư. Trong con mắt mang theo tức giận, khinh bỉ cùng không cam lòng.
Bất chợt một âm thanh mang theo lạnh nhạt nói: “Đúng là không có chó nào mà không ắn c*t!” Âm thanh ong ỏng phát ra lan tràn vào tai tất cả mọi người đang bu xung quanh xem xét.
Khuôn mặt của Mặc Ba Tư tím tái vì tức giận. Hắn quát lớn một tiếng: “Khốn kiếp! Là kẻ nào cút ra đây cho bản thống lĩnh!” Uy áp đấu vương của hắn tràn ngập ra ngoài. Cả đám người đều giật mình không tự chủ theo bản năng lùi lại. Duy nhất chỉ có hai người đang đứng ở đó. Một thanh niên tuấn tú tộc xà nhân với mái tóc bạch kim tuấn mỹ, một thiếu nữ xinh đẹp của bộ lạc Mị Xà. Họ đang đứng ở bên cạnh nhau nhìn về phía Mặc Ba Tư, trong con mắt họ mang theo vài phần khinh bỉ.