Tiêu Sơn đứng ngạo nghễ trên không trung. Tốc độ của Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng cực kỳ nhanh. Nó chỉ mất nữa ngày đã đến được thành Diêm. Ánh mắt Tiêu Sơn ngước nhìn về phía dưới phát hiện được thành Diêm canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt.
Vân Phong vội vàng chỉ về phía trước nói: “Đai nhân! Chúng ta sắp đến rồi. Phía trước là Mặc gia…”
“Ừ…” Tiêu Sơn nhìn về phía một khuôn viên cực kỳ lớn. Hắn thấy khuôn viên này so với phủ thành chủ tại thành Hắc Nham còn lớn hơn rất nhiều. Hắn âm thầm lấy làm kinh ngạc.
Trong đại sảnh rộng rãi đông đảo đầu người, cực kỳ náo nhiệt tràn đầy không khí hỉ khánh vui mừng. Tại đại sảnh bố trí riêng biệt hàng ghế ngồi, dành cho các đại biểu hoặc thủ lĩnh thế lực cường đại nhất đến từ phương Đông Gia Mã đế quốc. Mặc dù nhiều người trong lòng hận mong cho Mặc gia sớm một chút suy sụp nhưng biểu hiện ra vẫn cực kỳ đúng phép.
Tại ghế thủ vị trên đài cao, một vị tóc hoa râm mặc Hoa phục lão giả đang hướng về phía tân khách lui tới ôm quyền hành lễ, hắn tựa hồ là hưởng thụ loại này...vô số ánh mắt đố kị nhìn chằm chằm. Bởi vật trên khuôn mặt già nua vẻ vui mừng pha lẫn tươi cười đắc ý chưa bao giờ gián đoạn. Lão giả này đúng là Mặc gia đại trưởng lão Mặc Thừa đồng thời cũng là một cột trụ chống Mặc gia, Mặc gia bây giờ đạt đến địa vị như bây giờ hầu như hơn phân nửa là công lao của hắn.
“Thành chủ thành Diêm Bác Nhĩ đại nhân đến !”
Nơi đại môn một tiếng hô thông báo truyền vào đại sảnh làm cho đại sảnh huyên náo có chút tĩnh lặng, từng đạo ánh mắt kỳ dị quét về phía cửa lớn. Bình thường mà nói, quan viên đế quốc sẽ không chủ động tới tham gia địa phương thế lực ăn mừng. Bất quá hôm nay, thành chủ thành Diêm trước đông người đến đây ăn mừng, cử chỉ này khiến cho mọi người trong lòng sáng tỏ. Mặc gia nguyên lai đã đả thông trên dưới tất cả các bộ phận thành Diêm.
Thu được sự ủng hộ của quan phương lại có Vân Lam tông hậu thuẫn, cũng khó trách Mặc gia mấy năm gần đây thực lực tăng vọt, hơn nữa còn mơ hồ có xu thế độc quyền vùng Đông Bắc tỉnh.
“Linh Lâm tôn nữ, thúc thúc có quà cho ngươi” Nơi cửa lớn, một đám người bao quanh một vị trung niên mập mạp mặc trang phục tráng lệ, vẻ mặt tươi cười đi đến thân mật cười nói.
Mặc Linh Lâm đã thay một bộ y phục bó sát người màu hồng cực kỳ xinh đẹp, nàng cười nói: “Cảm ơn thành chủ ngài đã đến dự sinh nhật của điệt nhi!”
“Linh Lâm cũng đừng khách khí như thế! Ngươi cứ gọi là một tiếng Bác Nhĩ thúc thúc là được!” Khuôn mặt béo tốt nở một nụ cười thân thiên như vậy về phía thiếu nữ.
“A” Thiếu nữ có chút ngạc nhiên sau đó nói: “Bác Nhĩ thúc thúc!”
Trung niên mập mạp thành chủ cười nói: “Vậy mới tốt!”
“Haha, Bác Nhĩ đại nhân. Làm phiền ngài tự mình đến, mời mời.” Hướng về phía vị mập mạp cười cười này... không biết bao năm mò được Mặc gia nhiều ít. Mặc Thừa trong lòng hiện lên sát ý lạnh như băng. Khuôn mặt nở nụ cười giơ tay hướng về một cái ghế trên đài cao. Hắn cùng vị thành chủ thành Diêm cười truyện ti vài câu chợt vang lên thông báo.
“Diệp gia chủ Diệp Tùng đại nhân đến !” Nghe tên này Mặc Thừa có chút sửng sốt khuôn mặt hiện lên vẻ phi tiếu, Diệp gia đây là một trong Đông Bắc tỉnh tam đại gia tộc. Thế lực Mặc gia dù đang hưng thịnh như mặt trời ban trưa thì vẫn kém hơn một ít. Bất quá nhiều năm tích lũy khiến cho thực lực Diệp gia không thể khinh thường. Trên khuôn mặt Mặc Thừa lộ ra ánh mắt như vậy là vì Diệp gia gia chủ tự mình đến. Dựa theo tình huống bình thường, Đông Bắc tứ đại gia tộc quan hệ xu thế như nước với lửa. Cấp mặt mũi cho đối phương như thế này tuyệt đối không thể. Như hôm nay Diệp gia đến có chút ngoài dự đoán của mọi người, rõ ràng hàm chứa một ít ý tứ lấy lòng. Hiển nhiên, theo Mặc gia thực lực đại tăng tâm tư đối địch của Diệp gia cũng dao động rất nhiều.
Vị nam tử trung tuổi này mỉm cười nói: “Mặc Linh Lâm, thúc thúc chúc ngươi sinh nhật vui vẻ a!”
“Đa ta thúc thúc!” Mặc Linh Lâm mỉm cười với vị nam nhân trung tuổi kia.
“Haha, Mặc Thừa lão gia tử ! quả nhiên càng già càng dẻo dai nha. Đông Bắc tỉnh này sắp hoàn toàn giao cho lão cả rồi.” Một vị trung niên nam tử mặt gầy cười lớn tiến vào đại sảnh hướng Mặc Thừa nói.
“Haha, không nghĩ tới Diệp tộc trưởng lại chạy tới đây. Lão phu thật nhận không nổi vinh hạnh này a.” Mặc Thừa lại cười nói. Cùng Diệp Tùng mặt cười gian nói chuyện với nhau vài câu. Sau đó đưa hắn lên yên vị trên ghế.
Kế tiếp, đến một nhóm lớn thế lực thủ lĩnh địa vị cao tại Đông Bắc tỉnh Gia Mã đế quốc. Trong nhất thời hình thành không khí náo nhiệt trong đại sảnh. Quả nhiên là một lần thịnh hội long trọng. Nhìn khách quý đầy chật người khuôn mặt Mặc Thừa ý cười ngày càng đậm. Tại Đông Bắc tỉnh, ngoại trừ Mặc gia hắn có lực hiệu triệu như vậy không kiếm được nhà thứ hai.
Khuôn mặt Mặc Thừa mang ý cười đang nghe tiếng thông báo cuối cùng rốt cục tự mình xuống đài bước nhanh ra cửa lớn.
Làm nhân vật tiêu điểm toàn trường, cử động của Mặc Thừa tự nhiên là bị mọi người để ý, để hắn tự mình đi ra nghênh đón lập tức cảm giác ngạc nhiên thấp giọng bàn luận. Tại Đông Bắc tỉnh có thể khiến Mặc gia đại trưởng lão đối đãi như thế tựa hồ cũng không nhiều.
Chỗ cửa lớn một đám người quây quần mà đến, đứng đầu là một vị nử tử thân vận nguyệt bào bước nhịp nhàng chậm rãi tiến đến cửa lớn, trên dung nhan xinh đẹp động lòng người mang nét cười nhàn nhạt. Chung quanh những người nhận ra thân phận không kìm được thần tình kinh ngạc.
“Haha, Nạp Lan chất nữ (cháu gái), không nghĩ tới hôm nay lại tự mình đến đây. Thật là cho Mặc gia trên dưới vẻ vang a.” Nhìn nguyệt bài nữ tử tuổi còn trẻ kia, khuôn mặt Mặc Thừa nụ cười càng thịnh tiến lên xưng hô thân mật
“Dĩ nhiên là Vân Lam tông tông chủ thân truyền đệ tử, Nạp Lan Yên Nhiên ? Hắc, thảo nào Mặc Thừa hưng phấn như vậy.”
“Lão gia hỏa này từ nay về sau không biết muốn lấy việc này khoe khoang bao lâu.”
“Ôi, xem ra Vân Lam tông đối với Mặc gia đúng là càng ngày càng coi trọng. Aa, lần này dĩ nhiên Vân Lam tông tông chủ tương lai cũng đến đây.”
Khi nhận ra thân phận của nguyệt bào nữ tử xinh đẹp, trong đại sảnh mọi người thần tình đố kỵ âm thầm thở dài một tiếng. Vân Lam tông đứng sừng sững tại Gia Mã đế quốc khổng lồ, tại đây trong lòng các thế lực trung đẳng không thể nghi ngờ là tồn tại như pho tượng cao tựa núi, cực lực áp bách. Mặc gia có thể cùng bọn họ quan hệ thật khiến không biết bao nhiêu người ghen ghét đỏ con mắt lên.
Thấy thiếu nữ xinh đẹp tiến tới thì Mặc Linh Lâm mỉm cười nói: “Cát Diệp thúc thúc, Yên Nhiên tỷ tỷ!”
“Mặc Thừa trưởng lão khách khí, Yên Nhiên nhiên vốn là bằng hữu của Mặc Linh Lâm.” Nạp Lan Yên nhiên ánh mắt quét một vòng đại sảnh, gần như bao quát Đông Bộ tỉnh mười chi mười bảy tám thủ lĩnh thế lực, sâu trong ánh mắt xẹt qua tia kinh ngạc cùng hứng thú, cười nói.
“Haha, Nạp Lan chất nữ, Cát Diệp trưởng lão, mời !” quay về Nạp Lan Yên Nhiên và Cát Diệp phía sau cười to một tiếng, Mặc Thừa xoay người tự mình đi trước dẫn đường, đem hai người đến vị trí thủ vị rồi tại bên cạnh hai người ngồi xuống, cười lớn không ngừng tâm sự.
Trong đại sảnh náo nhiệt, từng ánh mắt mịt mờ liên tiếp đảo qua thân thể mềm mại Nạp Lan Yên Nhiên. Vị này... trong truyền thuyết có thể trở thành nữ tử nắm giữ Vân Lam tông tương lai, không thể nghi ngờ đã trở thành tiêu điểm trong đại sảnh.
Mặt khác, Diệp gia gia chủ Diệp Tùng một bên thần tình đố kỵ nhìn Nạp Lan Yên Nhiên thân thiết chuyện trò cùng Mặc Thừa, sau một lúc lâu, trong lòng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, miệng khổ sáp, mặc dù hắn cũng muốn tiếp cận vị Vân Lam tông tông chủ tương lai này kéo chút quan hệ, nhưng sau khi cân nhắc thân phận song phương. Hắn đành phải cười khổ lắc đầu, đoạn đứng dậy cầm chén trà dứt khoát đi xuống trong lòng tính toán có nên chăng cùng Mặc gia hợp tác sớm một chút. Để ngừa ngày sau bỗng nhiên Mặc gia thực lực tăng vọt đem cả ngọn cắt đi.
Trong đại sảnh, Mặc Thừa rốt cuộc đình chỉ nói chuyện, chậm rãi đứng dậy ánh mắt nhìn thế lực khắp nơi chung quanh đại sảnh. Cười đè ép tay xuống, nhất thời không khí huyên náo trở nên yên tĩnh dần, từnh ánh mắt chuyển lại gần.
“Haha, phi thường cảm tạ chư vị có thể tới tham gia ... bữa tiệc sinh nhật của tôn nữ ta. Trong thiếp mời hẳn đã viết tinh tường, cuộc tụ hội này chủ yếu là còn có một đại sự muốn cùng chư vị thương lượng.” đợi không khí dần trầm ổn Mặc Thừa lúc này mới cười nói. Nghe được Mặc Thừa nói, đại sảnh tức khắc các lỗ tai đều dựng lên.
Mấy thế lực khác thầm mắng: “Lão cáo già này gian xảo! Đem sinh nhật của tôn nữ mình lấy ra để thực hiện kế hoạch.”
“Gần nhất Mặc gia chúng ta bên trong trải qua thương nghị, chuẩn bị thành lập Mặc Minh. Mặc Minh cũng không phải là cái gì tổ chức nghiêm ngặt, chỉ là muốn một tí thế lực bằng hữu tập hợp cùng một chỗ. Sau đó hợp lực song phương cùng đạt đến một lợi ích, dù sao lực lượng một người xa xa kém mấy nhà hợp lại... hơn nữa lúc này ta thừa nhận, chỉ cần gia nhập Mặc Minh đó là Mặc gia minh hữu cùng hưởng thụ Mặc gia tình báo và vũ lực viện trợ với một chút đặc quyền... chư vị nghĩ như thế nào ? Nếu là đối với Mặc Minh cảm thấy hứng thú, không ngại mọi người nhất khởi hợp tác.” Mặc Thừa cười dài nói.
Nghe được Mặc Thừa nói, trong đại sảnh mọi người sắc mặt bất đồng. Mặc dù ngoài miệng Mặc Thừa nói không phải tổ chức gì đó nghiêm ngặt, nhưng bọn họ cũng rõ ràng một khi gia nhập Mặc Minh đó là tương đương bị khoát lên tiêu chí Mặc gia. Mặc dù từ nay về sau có lẽ được Mặc gia che chở, bất quá chính là gián tiếp bị Mặc gia thu nạp vào biên chế a.
Mặc Linh Lâm không thích đại trưởng lão lấy việc công ra vào sinh nhật của nàng chút nào. Mặc dù nàng có chút khó chịu trong lòng nhưng vẫn phải giữ im lặng.
Trong đại sảnh lâm vào một trận ngắn ngủi trầm mặc, sau một hồi cuối cùng một ít tiểu thế lực yếu nhược đánh tiếng nguyện ý gia nhập Mặc Minh, bọn họ rất nhiều người đã sớm quyết định chủ ý đầu nhập vào Mặc gia.
Có người mở đầu, một ít kiêng kỵ Mặc gia, sợ hãi bị xếp bọn họ vào danh sách đen thế lực ở giữa, sau khi ngập ngừng cũng có không ít người chọn lựa gia nhập.
Ngồi trên thủ vị nhìn các thế lực không ngừng theo về Mặc gia, Nạp Lan Yên Nhiên mày liễu khẽ cau lại quay đầu đi cùng Cát Diệp nhìn nhau. Trong mắt đều hiện lên một vẻ không hiểu ý tứ.
Vẻ mặt tươi cười nhìn các thế lực gia nhập, mặc dù bây giờ nhân số không nhiều nhưng mà đây chỉ là kế hoạch sơ bộ. Chỉ cần ngày đợi ngày sau Mặc gia triển lộ thực lực thì tin tưởng những người đang ngồi này hẳn là biết phải lựa chọn thế nào. Trong lòng thoáng có chút đắc ý, Mặc Thừa lại cười nói: “Mặc Minh mặc dù có chút lỏng lẽo nhưng cũng tạm thời cần nắm trong tay người...”
“Tự nhiên là Mặc Thừa đại trưởng lão chưởng quản là thích hợp nhất.” Mặc Thừa còn chưa nói hết trong đại sảnh đã vang lên một trận thanh âm vuốt mông ngựa đồng thời còn có dàn thanh âm phụ họa.
“Ha hả ha hả, được chư vị ưu ái lão phu từ chối thì bất kính, vậy Mặc Minh tạm thời do lão chưởng quản a.” cũng không để ý tới người khác có hay không ý kiến phản đối, Mặc Thừa vung tay lên như vậy quyết định.
Rầm!
Một tiếng rõ to, sau đó một tên lính đánh thuê trực tiếp bị đánh bay vào phía bên trong đại sảnh. Sau đó một âm thanh vang lên: “Các vị định tổ chức tổ chức gì sao? Vậy thiếu đi ta thật sự không được a!” Nhất thời đám người đều kinh hãi đứng dậy
Bất chợt âm thanh này vang lên, một thanh niên dẫn đầu mang theo ba người khác tiến vào. Hai nam một nữ. Thiếu nữ xinh đẹp giống như tiên tử. Thanh niên tuấn tú đẹp trai. Đồng thời đi cùng bọn họ còn có một nam nhân trung tuổi.
Thanh niên cầm đấu với mái tóc màu bạch kim bay phất phơ trong gió. Hắn ngạo nghễ khoanh tay bước về phía bên trong. Hình ảnh này hẫp dẫn hết thảy ánh mắt nhìn vào. Mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, trong lòng chợt vì vị thanh niên này mà mặc niệm một chút. Đối với việc Mặc Thừa rất coi trọng mặt mũi, tại trường hợp này mà nói thì không thể nghi ngờ chính là đã chọc giận hắn.
Bỗng nhiên sự xuất hiện của thanh niên tóc bạc ăn mặc kỳ quái đồng dạng khiến cho Nạp Lan Yên Nhiên và Cát Diệp hai người thoáng chút ngạc nhiên. Tuy nhiên khi thấy nam nhân trung tuổi đang đi bên cạnh bọn họ thì kinh hãi hô lên: “Chấp sự Vân Phong…”
Cát Diệp kinh ngạc mở to con mắt nhìn về phía Vân Phong hỏi: “Vân Phong, tại sao người ở đây? Không phải ngươi được sai phái đi điều tra việc sát hại ba vị trưởng lão hay sao?”
Vân Phong làm như không nghe thấy, hắn hướng về phía thanh niên có mái tóc màu bạch kim cầm đấu nói: “Đại nhân, hắn chính là đại trưởng lão của Mặc gia Mặc Thừa!?”
Tất cả mọi người đều há hốc mồm kinh hãi. Chính họ cũng không tin tưởng được tại sao Vân Phong lại gọi thanh niên này là đại nhân. Chẳng lẽ lại lịch của thanh niên này rất lớn. Mọi người đang củ kết thì thanh niên này lạnh lùng nhìn về phía lão già hỏi: “Ngươi là đại trưởng lão Mặc gia Mặc Thừa!?”
Biết rõ người này đến có ý bất thiện nhưng đại trưởng lão Mặc Thừa vấn vẻ mặt bình thường đối với thiếu niên kia nói: “Các vị không biết các vị là!?”
Tiêu Sơn đưa lên tay ngăn chặn lời nói Mặc Thừa, ánh mắt hắn nhìn chăm chú về phía Mặc Thừa nói: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu hỏi mà thôi!”
Mặc Thừa hít một hơi vào sau đó bình tĩnh nói: “Vị đại nhân trẻ tuổi này, không biết ngươi muốn gì ở ta!? Hôm nay là sinh nhật của tôn nữ Mặc Linh Lâm hy vọng vị đại nhân trẻ tuổi này có thể nể mặt Mặc gia ta ở đây. Nếu như có việc gì sau đó Mặc Thừa nhất định sẽ đáp ứng để đại nhân vừa lòng!”
Lúc này, Nạp Lan Yên Nhiên và Cát Diệp nhìn về phía nhau. Họ nhìn thấy Vân Phong đối với người thanh niên trẻ tuổi này cực kỳ cung kính. Mặc dù không biết vì sao nhưng họ biết chắc chắn vị thanh niên này có chỗ nào đó bất phàm.
Khóe miệng Tiêu Sơn nhếch lên, hắn ngạo nghễ khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn về phía Mặc Thừa lạnh lùng nói: “Nể mặt? Ngươi có tư cách gì mà nói lời này? Mặc gia tại Đông Bắc tỉnh thế lực tuy không kém, nhưng bất quá nói đến cùng, chỉ là một con chó của Vân Lam tông mà thôi!”
Lời này vừa nói ra, nghe thật sướng cái tai, từng đạo ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía thanh niên vừa khẩu xuất cuồng ngôn. Người này chẳng lẽ thật sự muốn chọc giận vị đã từng chém giết toàn bộ nhóm cường đạo Hắc Toàn Phong máu chảy thành sông sao?
Trên đài cao, nghe được ngữ khí của thanh niên, Nạp Lan Yên Nhiên mặt cười khẽ biến. Từ khi nàng trở thành đệ tử của Vân Lam tông, thật là chưa từng thấy ai có thể bình thản như vậy nói về Vân Lam tông.
Mặc Thừa gắt gao nhìn chằm chằm về phía thanh niên ngạo nghễ đứng ở phía dưới. Khuôn mặt già nua vốn đang rạng rỡ thoáng có chút vặn vẹo, trở nên dữ tợn. Khoé miệng hơi co quắp, tuy nhiên hắn cũng không phải kẻ ngu rất nhanh nén lại sự tức giận trong lòng. Mặc Thừa cố gắng trấn tĩnh nói: “Vị đại nhân này? Ngươi có ý gì!?”
Tiêu Sơn khinh bỉ nói: “Hôm nay ta đến để phá trạng. Nhân tiện đòi lại món nợ trước kia Mặc gia đã gây ra cho ta!”
Mặc Thừa cắn chặt hàm răng, nhất thời không gian xung quanh bàn, bị áp bách dưới hơi thở bạo liệt. Mặc Thừa lên tiếng nói: “Ngươi…”
Tiêu Sơn khóe miệng lại nhếch lên, hắn nhìn về phía Mặc Thừa giống như nhìn một con chó, hắn đạm mạc nói: “Chúng ta đến đập phá vậy ngươi sẽ làm gì? Một con chó của Vân Lam tông mà thôi!”
Cảm thụ được khí thế áp bách đang chậm rãi tràn ngập phòng khách, Cát Diệp trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên. Nạp Lan Yên Nhiên thấy cảnh giương cung bạt kiếm, ánh mắt nàng quét sáng Cát Diệp nói: “Cát Diệp thúc, họ là ai a!? Vì sao chấp sự Vân Phong lại gọi thanh niên kia là đại nhân!? Cát Diệp thúc có hay không nhìn rõ được thực lực của họ!?”
Cát Diệp lắc đầu, hắn nhìn về phía Vân Phong thấy được hắn vẫn ngoan ngoãn cúi đầu. Cát Diệp cười khổ nói: “Tiểu thư, người cũng quá xem trọng lão già này rồi ? Ba người mới tới này ta cũng không nhìn ra thực lực của ai cả, xem ra thực lực của bọn họ đã vượt xa ta.”
Nghe được lời này của Cát Diệp, khuôn mặt của Nạp Lan Yên Nhiên thoáng xẹt qua một tia kinh ngạc, hơn hai năm thời gian, Cát Diệp từ thất tinh Đại đấu sư thuận lợi đột phá tới thất tinh Đấu linh, tuy trong đó có đan dược của Cổ Hà phụ trợ. Bât quá lão hiện tại cũng đã ở trong hàng ngũ cường giả, có thể được lão đánh giá như vậy thì ít nhất cũng là cửu tinh hoặc có khi là đấu vương. Thanh niên này rõ ràng so với tuổi nàng trẻ hơn nhưng lại là một đấu vương, điều này làm sao có thể?
Vẻ mặt Cát Diệp trở nên lo lắng, hắn tiếp tục nói: “Lần này chắc chắn có vấn đề. Tiểu thư chúng ta tuyệt đối không nên xen vào. Ba người đi cùng Vân Phong rất có thể thuộc về thế lực cường hãn nào đó có khi so với Vân Lam tông chúng ta còn mạnh mẽ hơn nhiều. Hơn nữa gần đây, Mặc gia quả thật cũng có chút kiêu ngạo thái quá. Một số trưởng lão trong tông môn đối với bọn họ đã có điều bất mãn. Chúng ta cứ đừng ngoài xem cuộc vui!” Cát Diệp nhìn về phía Vân Phong, Vân Phong đánh ánh mắt cho Cát Diệp sau đó hai người đồng thời cùng gật đầu.
Cảm ứng được khí thế áp bức từ trong cơ thể Mặc Thừa làn tràn ra, xung quanh tân khách đều có chút biến hoá, vài người chưa từng chứng kiến Mặc Thừa xuất thủ, không nghĩ tới thực lực của hắn lại tăng mạnh như vậy.
“Sợ rẳng có thực lực tứ tinh đấu linh? Lúc này mới hơn một năm trôi qua thôi, lão gia hoả này dĩ nhiên đề thăng lên nhị tinh, thật sự là kinh khủng!” Mọi người nhìn nhau, trong lòng không khỏi than thầm.
Tiêu Sơn chẳng thèm để ý, khóe miệng hắn nhếch lên khinh thường nói: “Ngoan ngoãn giao ra Thanh Lân. Thiếu nữ mà các ngươi đã bắt tại thành Thạch Mạc nếu không hôm nay huyết tẩy Mặc gia! Nếu không hôm nay dù cho Vân Vận đến đây cũng không bảo đảm được mạng của ngươi…” Lời nói cực kỳ cuồng vọng khiến cho cả đám kinh hãi.
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì! Các hạ có hay không quá mức cuồng vọng. Ngươi có thể hạ nhục Măc gia ta, nhưng Vân Lam tông Tông Chủ Vân Vận thì không cho phép ngươi làm bẩn!” Nhận thấy ngôn ngữ của thanh niên đậm đặc sát khí thì trong lòng Mặc Thừa run lên. Bất quá hắn vẫn như cũ, hiên ngang, lẫm liệt quát.
Vân Phong đứng ở chỗ đó vội vàng hô lên: “Đại nhân, ngài đừng nghe hắn nói! Việc này không liên can gì tới Vân Lam tông chúng ta…” Ánh mắt Vân Phong tràn đầy tức giận nhìn về phía Mặc Thừa nói: “Mặc Thừa, tên khốn này. Người đừng có dựa dẫm vào Vân Lam tông. Từ khi nào đại nhân nhuốm bẩn tông chủ Vân Vận. Ngươi đây là đang nói sằng. Việc này ta sẽ trở về bẩm báo với các vị trưởng lão để cho họ định đoạt…”
Lời nói này của Vân Phong khiến cho toàn trường cả kinh. Như vậy họ đã nhận định nhân vật thanh niên này tuyệt đối là một nhân vật bất phàm không phải Mặc gia có thể dây vào. Ngay cả một con quái vật như Vân Lam tông cũng còn sờ hãi như vậy thì Mặc gia là cái gì. Với thanh niên này thì Mặc gia chẳng qua chỉ là cái rắm.
Tiêu Sơn khoanh tay lại, hắn nhếch miệng cười gằn nói: “Xem ra Mặc Thừa hôm nay ngươi chán sống rồi!”
Mọi người chỉ thấy được toàn thân Tiêu Sơn bao phủ bởi một lớp áo giáp phát ra ánh sáng ngũ sắc rực rỡ. Thân mình hắn lóe lên, cả thân thể bay thẳng về phía Mặc Thừa với tốc độ cực kỳ nhanh. Bên tai vang lên giọng nói băng lạnh. Đôi mắt Mặc Thừa thấy tốc độ như quỷ dị đó, trong lòng hắn chợt cảm thấy lạnh toát.
Tuy rằng như vậy, nhưng Mặc Thừa cũng thành danh là cường giả. “Đương” nội đấu khí điên cuồng khởi động. Đấu khí đỏ sẫm giống như hồng sắc hảo diễm bao bọc lấy thân thể hắn. Cùng lúc đó, bàn tay co lại thành trảo chộp tới thanh niên, móng tay bén nhọn tựa như vuốt ưng, hung hăng chụp vào thanh niên.
Nhìn một trảo ngoan độc đang chộp đến, thanh niên cười nhạt nói: “Không tự lượng sức!” nắm tay thành quyền, mang theo một cỗ năng lượng hung mãnh vô cùng nện vào lòng bàn tay của Mặc Thừa. Nhất thời, theo một loạt tiếng kêu răng rắc thanh thuý vang lên, Mặc Thừa bắn vọt ra một ngụm máu, ướt cả vạt áo. Thân thể bị cỗ năng lượng hung mãnh đó trực tiếp đánh bay ra ngoài. Thân thể nặng nề rơi trên mặt đất, tiếp tục lăn đi đến hơn mười thước mới chạm rãi ngừng lại.
Chỉ một quyền. Một cường giả nổi tiếng tại Đông Bắc tỉnh, Giã Mã đế quốc cữ nhiên bị thanh niên tuỳ ý đánh bay đi như đánh một con ruồi. Một màn diễn ra khiến cho mọi người trong đại sảnh trợn mắt há mồm. Mặc dù mọi người nhận định thanh niên này có thực lực bất phàm nhưng mà bọn họ vẫn không thể đoán được thực lực của hắn lại kinh khủng như vậy. Một cao thủ ngũ tinh đấu linh mà một chút phản kháng đều không có. Đây là loại lực lượng gì? Đấu Vương? Đấu Hoàng?
Nhìn sắc mặt trắng bệch, chỉ trong một vài giây, một người cao cao tại thượng Mặc gia đại trưởng lão đã biến thành một người thật thảm não. Thanh niên ngạo nghễ khoanh tay trước mặt hắn nói: “Giao ra Thanh Lân đây nếu không chết!”
Mặc Thừa cước bộ có chút lảo đảo, cố gắng bò dậy, nhưng vẫn cường ngạnh nói: “Đại nhân ta không hiểu được ngài đang nói gì!”
Tiêu Sơn lắc đầu nhè nhẹ nói: “Không biết sống chết!” Một cước của Tiêu Sơn đá thẳng vào ngực của Mặc Thừa khiến hắn lăn lộn mấy vòng. Miệng hắn chảy ra đầy máu.
Tiêu Sơn lắc đầu thở dài lại tiếp tục đi về phía lão già Mặc Thừa đồng thời nói: “Ta vốn đã cho người cơ hội nhưng ngươi lại muốn chết!” Thanh niên đi rất bình thường về phía Mặc Thừa, bàn tay đưa ra kéo cổ Mặc Thừa lên giống như đang xác cổ một con gà, con vịt vậy: “Ngươi muốn chết còn là muốn sống? Nếu muốn sống giao ra Thanh Lân!” Nếu không phải dùng linh hồn lực quá mệt mỏi chắc hẳn Tiêu Sơn cũng không muốn làm cái hạ sách này. Hắn tùy tiện dùng linh hồn lực quét xem là xong.
Ánh mắt Tiêu Sơn quét về phía Tiểu Y Tiên hỏi: “Thế nào có hay không phát hiện gì!?”
Thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục màu trắng nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Thiếp không có phát hiện gì! Có lẽ họ đưa Thanh Lân xuống sâu mật thất nên muốn truy tìm rất khó.”
Tiêu Sơn thở dài nói: “Xem ra cần huyết tẩy Mặc gia sau đó mới tìm kiếm a!”
Đại sảnh chìm trong im lặng. Mọi người sững sờ nhìn Mặc Thừa dễ dàng bị thanh niên bóp cổ lập tức không kềm được nuốt một ngụm nước bọt. Hơn mười phút trước còn đang hoạch định kế hoạch nhất thống mấy tỉnh đông bắc của Gia Mã đế quốc, hùng đồ đại lược. Mười phút sau, ngay cả tánh mạng nhỏ cũng bị người khác nắm trong lòng bàn tay. Loại này quả thật là biến hóa nghiêng trời lệch đất, làm cho mọi người trong đại sảnh cò cảm giác cực kỳ khó tin.
Nhưng mặc kệ cảm giác không đúng như thế nào, cái đang xuất hiện trước lại đúng là sự thật, một sự thật tàn khốc. Thanh danh hiển hách khắp mấy tỉnh đông bắc, Mặc gia đại trưởng lão, Quái Tử Mặc, lúc này đang trở thành một món đồ chơi trong tay người khác.
Bất chấp như thế nào, nếu Mặc gia thật sự mất đi một gốc rễ trụ cột như Mặc Thừa, ngày sau, những thế lực nhỏ có thể lợi dụng cơ hội này để thoát khỏi sự khống chế của Mặc gia. Bởi vậy, trong đại sảnh, mặc dù có không ít thế lực đồng minh của Mặc gia, nhưng lại vẫn như cũ, chưa hề có một người nào ra tay tương trợ.
Nhìn về phía khuôn mặt trắng bệch của Mặc Thừa, Tiêu Sơn đưa bàn tay ra, bàn tay hắn bốc ra một ngọn lửa màu vàng kim vô cùng mạnh mẽ: “Ngươi muốn chết còn là giao ra Thanh Lân!”
Từng ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm vào thanh niên đang đứng thẳng bât động. Vẻ mặt khiếp sợ nhìn thanh niên, Cát Diệp thất thanh hô nhỏ: “Là dị hỏa!”
“Đại đại nhân, ta thật sự không hiểu người đang nói gì.” Bị ánh mắt lạnh lẽo chăm chú, gương mặt Mặc Thừa có chút đau đớn, môi run rẩy nói.
Tiêu Sơn khe khẽ thở dài, ngọn lửa của hắn giống như một con rồng lửa đang sống sót. Nó hướng về phía một bên cánh tay của Mặc Thừa đốt cháy. Nó đốt từng tí từng tí một. Nỗi đau đớn khi bị cánh tay bị đốt cháy làm cho khuôn mặt Mặc Thừa trở nên nhăn nhó, nhìn qua cực kỳ dữ tợn, khủng bố. Tiếng kêu thảm thiết, thê lương ẩn chứa sự đau đớn khó có thể che giấu, từ trong miệng ra thật lớn, làm cho mọi người trong đại sảnh, trong lòng không khỏi nỗi lên một cổ hàn ý. “Thật tàn nhẫn.”
Ánh mắt run rẩy nhìn gương mặt của người bị cụt tay, sắc mặt mọi người đều trở nên trắng bệch, khẽ nuốt một ngụm nước bọt. Chỉ trong nháy mắt thời gian, cường giả danh chấn một vùng phía đông của Gia Mã đế quốc, thình lình lại trở thành một người tàn phế, sự chênh lệch này, khiến cho mọi người cảm thấy như lạc vào một giấc mơ.
Bàn tay bị đốt cháy thành tro thân thể Mặc Thừa run rẩy không ngừng, con ngươi rũ xuống, hiện lên vẻ oán độc điên cuồng, gầm gừ: “Người của Mặc gia, mau giết tên hỗn đản này cho ta!”.
Nghe được Mặc Thừa cúi đầu gầm lên, Mặc gia đệ tử chung quanh hai mặt nhìn nhau liếc mắt. Mặc dầu trong lòng có chút sợ hãi, bất quá dưới uy thế của Mặc Thừa trước kia, bọn chúng đành phải cắn răng, mặt đầy hung quang gầm lên giận dữ, nhằm hướng Tiêu Sơn liều chết xông lên.
Bất quá khi đám đệ tử lao lên thì đột nhiên thanh niên kia vung tay lên. Một vệt cắt hình bán nguyệt có màu vàng kim sắc bắn ra ngoài. Ngay lập tức, bầu không khí trong đại sảnh lại một lần nửa trở nên yên tĩnh, một cổ lãnh ý buốt giá lượn lờ trong đại sảnh, khiến cho mọi người cả thở mạnh cũng không dám.
Trên đài cao, nhìn hơn mười Mặc gia đệ tử, không một dấu hiệu báo trước, đầu lìa khỏi cổ, Nạp Lan Yên Nhiên cùng Cát Diệp đều khẽ hút một hơi lãnh khí. Thanh niên có mái tóc bạch kim này có phương thức công kích quỷ dị, thủ đoạn lại tàn nhẫn, làm cho bọn họ thật sự có chút khiếp sợ.
Sau một lần liều chết công lên, để lại hơn mười cái thi thể không đầu, những Mặc gia đệ tử có liên quan, kinh hoàng lùi về phía sau nhanh chóng. Bất kể Mặc Thừa gầm rú như thế nào cũng thấp thỏm không dám tiến vào trong phạm vi công kích của Tiêu Sơn.
“Giao hoặc chết?” Không để ý đến Mặc Thừa đang gầm rú như một người điên, thanh âm của thanh niên vẫn nhẹ nhàng như cũ, tư thái vẫn đạm mạc, giống như việc giết chóc lúc nãy, không phải là hắn gây ra.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Mặc Thừa kịch liệt thở hổn hển, nhìn khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào phía khuôn mặt tuấn lãng băng hàn của thanh niên, cất giọng khàn khàn nói: “Ta thật sựkhông biết ngươi nói gì.”
Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên, hắn bình đạm nói: “Xem ra ngươi đang lãng phí thời gian của ta a!” Lần này một ngọn lửa màu vàng kim rực cháy trong tay của hắn. Lần này ngọn lửa còn mạnh mẽ hơn so với trước nhiều.
Khuôn mặt Mặc Thừa cấp tốc run rẩy, đồng tử co rút nhìn theo bàn tay đang chậm rãi giơ lên. Một lúc sau, cuối cùng nhịn không được, rống lên: “Ngươi giết chết ta, tiểu cô nương kia tuyệt đối cũng phải bồi táng theo!”.
“Nguyên lai Thanh Lân vẫn còn sống a.” Nghe Mặc Thừa gầm rống, Tiêu Sơn nhẹ nhõm thở một hơi, lẩm bẩm trong bụng.
Tiêu Sơn đánh ánh mắt về phía đám người sau đó nói: “Trong những người các ngươi ai có khả năng làm chủ ở nơi này cút ra khỏi đây cho ta!”
“Vô dụng. Tại Mặc gia này không một kẻ nào dám làm trái mệnh lệnh của ta!”. Mặc Thừa thở hổn hển, xoay xoay cái cổ, muốn giãy giụa thoát ra khỏi bàn tay đang nắm chặt lấy cổ mình, nhưng không có nửa điểm tác dụng.
Vân Phong vội vàng trợ uy nói: “Đại nhân, hắn là Mặc Lan gia chủ của Mặc gia có thể chủ trì việc này!” Ngón tay hắn chỉ thẳng về phía một nam nhân.
“Vị đại nhân này, tại hạ chính là Mặc Lan, gia chủ của Mặc gia, không biết Đại trưởng lão đã có điều gì đắc tội đến ngài?” Một trung niên thân mặc hoa phục, bước lên hai bước, có chút khách khí trầm giọng hỏi.
Tiêu Sơn bình thản nhìn về phía vị gia chủ nói: “Trong vòng mười năm phút đem Thanh Lân, thiếu nữ mà các ngươi đã bắt cóc ở thành Thạch Mạc về đây cho ta nếu không hôm nay ta huyết tẩy Mặc gia các ngươi!” Ánh mắt hắn quét về phía Thanh Viêm ở phía sau nói: “Thanh Viêm đếm giờ cho ta bắt đầu từ bây giờ đếm giờ sau mười năm phút còn không có mang đến Thanh Lân, ngươi huyết tẩy toàn bộ mọi người ở đây cho ta bất kể là ai!”
Nghe được lời này thì cả đám người đều run lên. Vân Phong vội vàng hô lên: “Mặc Lan, ngươi còn không theo vị đại nhân này làm việc. Ngươi muốn hại chết chúng ta sao? Ta còn chưa muốn chết a!”
“Chủ nhân, ta biết phải làm gì!” Khóe miệng thanh niên tuấn tú xuất hiện một nụ cười kỳ dị. “Ca sát” Dưới khí thế hào hùng áp bức, từ dưới lòng bàn chân, vô số khe nứt nhỏ lan tràn ra.
“Đấu Hoàng cường giả” Nhìn những khe nứt lan tràn ra, Nạp Lan Yên Nhiên cùng Cát Diệp đã từng lãnh giáo qua khí thế với cường độ như thế này, sắc mặt biến đổi đột ngột, thất thanh nói.
Thanh âm hai người giống như tiếng sấm rền hung hăng bổ vào đầu mọi người trong đại sảnh. Giờ phút này, kể cả vẻ mặt oán độc của Mặc Thừa, cũng không kềm được đờ đẫn ra. Hắn chưa từng nghĩ đến, vị mấy người này dĩ nhiên lại là một Đấu Hoàng cường giả! Ngoài ra để hắn chú ý là người này lại gọi thanh niên có mái tóc bạch kim là chủ nhân. Đến tột cùng người này có thân phận gì!?
Dưới khí thế kinh khủng đó, Mặc gia gia chủ, Mặc Lan, mặt vàng như nghệ, run cầm cập. Khóe miệng cấp tốc run rẩy vài cái: “Tiểu cô nương? Chẳng lẽ là người Đại trưởng lão mang về? Ối giời ơi. Lão già kia rốt cuộc chọc tới người nào? Lại khiến cho một vị đấu hoàng cường giả tìm tới tận cửa.”
“Xin đại nhân chờ tí, tại hạ lập tức thả người.” Dưới áp bức của Đấu Hoàng cường giả, Mặc Lan quyết định cực kỳ dứt khoát. Hắn rất rõ ràng, bản thân mình căn bản không có nửa điểm tư cách để bàn điều kiện, cho nên lập tức gật đầu
“Mặc Lan, đứng lại cho ta! Ai cho phép ngươi thả người.” Mặc Thừa bỗng nhiên ngẩng phẫn nộ quát.
“Đại trưởng lão, người hà tất vì một tiểu cô nương, mà đem dến cho Mặc gia chúng ta loại nguy hiểm này?” Bị Mặc Thừa cản trở, Mặc lan nhíu mày, phẫn nộ nói. Nhìn bộ dạng của hắn, tựa hồ vẫn không biết chuyện Thanh Lân có Bích xà tam hoa đồng.
“Ngươi biết cái rắm, tiểu cô nương kia, tuyệt đối...” Mặc Thừa dữ tợn nghiêm mặt. Nhưng mà tiếng quát chưa dứt, thanh niên đã tung một cú đấm nện thẳng về phía bụng của hắn. Lập tức, lời nói sắp ra khỏi miệng, mạnh mẽ nuốt xuống lại. Tay trái ôm lấy bụng, một ngụm máu tươi điên cuồng phun ra. Hai chân khụy xuống, không ngừng xoa. Liền cố gắng vận Đấu khí thìmới đem luồng kình khí kinh khủng này hóa giải.
Tiêu Sơn dùng một tay ném thẳng Mặc Thừa vào một góc giống như quẳng một con chó chết. Nhất thời đám người đều nhìn về phía Vân Lam tông nhưng không thấy được họ có bất cứ phản ứng nào. Mặc Thừa nhìn về phía Cát Diệp giống như đang cầu cứu đáng tiếng hai người cũng không có đáp lại. Cát Diệp tò mò nhìn về phía thanh niên ngẫm nghĩ: “Gương mặt kia... tại sao lại có chút quen thuộc?”
Trong đầu hiện lên cảnh hai năm trước, gương mặt non nớt ẩn chứa bất khuất, quật cường của Tiêu thiếu gia theo trí nhớ chậm rãi hiện ra. Dĩ nhiên giống nhau. “Không có khả năn.”
Cát Diệp mở lớn con mắt nhìn về phía Tiêu Sơn, hít sâu vài ngụm lãnh khí. Một lúc sau, lắc lắc đầu: “Hoa mắt! Cho dù thiếu niên kia không còn là phế vật nữa, nhưng có thể đạt được cảnh giới này trong vòng hơn hai năm tuyệt đối là không có khả năng!”
Hơn hai năm thời gian, từ một gã đấu sư, trở thành đấu vương, đấu hoàng, chuyện này, Cát Diệp bạo dạn vỗ ngực cam đoan, phóng mắt ra khắp Đấu Khí đại lục tuyệt đối không có người có khả năng làm được!
Tiêu Sơn thoải mái ngồi xuống phía ghế, hắn để một ghế dành riêng cho Tiểu Y Tiên. Thiếu nữ xinh đẹp như tiên tử này ngồi xuống bên cạnh hắn cực kỳ nhu thuận. Thanh niên Thanh Viêm khoanh tay đứng sau lưng hai người. Vân Phong cực kỳ khôn ngoan vội vàng đi lấy hai tách trà đưa đến Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên. Vẻ mặt hắn mỉm cười nói: “Mời vì đại nhân và thiếu phu nhân dùng trà!?”
Tiêu Sơn thở ra một hơi, hắn đưa chén trà lên miệng nhẹ nhàng gạt. Ánh mắt nhìn về phía Nạp Lan Yên Nhiên cười nhẹ nhàng nói: “Không tệ, hai năm đã đạt đến đại đấu sư. Xem ra đan dược của ta dùng không tệ a!”
Nhất thời vẻ mặt Nạp Lan Yên Nhiên và Cát Diệp kinh hãi nhìn về phía nhau. Họ rất rõ ràng bởi vì một viên đan dược của Vân Vận mang trở lại khiến cho Nạp Lan Yên Nhiên tăng lên tốc độ tu luyện vù vù. Nạp Lan Yên Nhiên hướng về phía Tiêu Sơn nói: “Đại nhân, ngài quen với sư phụ của ta sao?”
Tiêu Sơn mỉm cười rất bình thản nói: “Thế nào? Đã quên sao? Ngươi không nhớ được khoảng một năm trước sư phụ ngươi có mang về Tử Linh Tinh và một viên đan dược. Ta cũng rất muốn biết ngươi có phải đã học được thành công tiểu long quyển phong!?”
Nạp Lan Yên Nhiên nhất thời giật mình, nàng thầm nghĩ trong lòng quả thực là người này. Một năm về trước nàng được sư phụ mang về mấy thứ này còn dạy cho nàng một loại đấu kỹ cực kỳ cao cấp khiến cho thực lực nàng tăng lên không biết bao nhiêu lần. Tất nhiên sư phụ nàng cũng kể cho nàng chuyện này không nghĩ tới hai người này lại trẻ như vậy.
Khuôn mặt xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng, Nạp Lan Yên Nhiên nói: “Đa ta tiên sinh đã tặng ta đan dược. Nhờ vào tiên sinh mà tốc độ tu luyện của ta tăng nhanh. Hơn nữa, trong khi tu luyện ra cũng không có gặp phải di chứng. Điều này phải cảm tạ tiên sinh rồi. Không biết tôn tánh đại hanh của tiên sinh!?” Mặc dù khuôn mặt này có chút quen thuộc nhưng Nạp Lan Yên Nhiên không dám nhận bừa.
Hai hàng lông mày Tiêu Sơn cau lại, hắn lên tiếng hỏi: “Vân Vận, nàng ta nhưng chưa nói tên của ta cho các ngươi biết!?” Thiếu nữ nhẹ nhàng lắc đầu, Tiêu Sơn cười mỉm đáp lại: “Tên của ta là Dược Sơn…” Ánh mắt hắn đánh vào thiếu nữ bên cạnh nói: “Đây là ái thê của ta Tiêu Tiên Nhi!”
Nói đến đây, Tiêu Sơn ngón chỏ đưa lên sống mũi gãi gãi cười nói: “Đúng rồi, Vân Vận, nàng ta sau khi trở về có hay không uống đan dược của ta!?”
Nạp Lan Yên Nhiên mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại: “Điều này vãn bối cũng không biết! Chỉ biết sau khi gia sư trở lại phục dụng đan dược của tiền bối thì có chiệu chứng giống như ta đã từng phục dụng thuốc của tiền bối. Hắn gia sư cũng phục dụng qua đan dược của tiền bối!” Nạp Lan Yên Nhiên thay từ tiến bối trực tiếp gọi lên tên hắn.
Tiêu Sơn nhún nhún vai, ngón chỏ gãi gãi sống mũi vẻ mặt trở nên tò mò nhìn về phía Nạp Lan Yên Nhiên hỏi: “Sau khi Vân Vận sử dụng đan dược của ta thì như thế nào? Nàng có phải hay không trở nên xinh đẹp hơn trước kia? Cụ thể… Ui…” Tiêu Sơn cảm giác được hông mình đau nhói. Hắn quay mặt thì thấy Tiểu Y Tiên đang lườm về phía hắn.
Tiêu Sơn bất đắc dĩ ho khan vài tiếng. Mọi người ở đây đều đổ mồ hôi. Chẳng lẽ tên thanh niên tuấn tú có mái tóc bạch kim này lại có một chân với Vân Vận. Chính Nạp Lan Yên Nhiên và Cát Diệp cũng cực kỳ tò mò. Tiêu Sơn ho khan một tiếng nói: “Nói với Vân Vận là có lẽ khoảng một năm sau. Ta sẽ trở lại thăm nàng ấy!”
Lúc này, bất ngờ Cát Diệp lại lên tiếng nói: “Vị đại nhân này, ngài đã cùng với Vân Vận tông chủ có quen biết. Như vậy ngài có thể hay không võng khai một mặt thả Mặc gia một con ngựa!?”
Tiêu Sơn nghe được lời này thì hừ lạnh một tiếng nói: “Chỉ cần Mặc gia ngoan ngoãn giao ra đây người thiếu nữ họ đã bắt ta sẽ không làm khó họ!”
Cầm đầu Mặc Lan vội vàng nói: “Đại nhân, ngài yên tâm! Vị tiểu cô nương Thanh Lân kia vẫn bình yên vô sự, chỉ cần ngài có thể buông tha Đại trưởng lão, Mặc gia chúng ta nguyện ý bồi thường theo điều kiện ngài đưa ra!”
Bất chợt, Nạp Lan Yên Nhiên hít lấy một hơi sau đó nhìn về phía Tiêu Sơn tò mò hỏi: “Vị tiền bối này, ngài hắn là một vi luyện dược sư…” Tiêu Sơn chăm chú nhìn về phía Nạp Lan Yên Nhiên, ánh mắt có chút tò mò. Bởi vì Tiêu Sơn không có phản đối nên Nạp Lan Yên Nhiên tiếp tục nói: “Trong tay ngài có phải hay không dị hỏa!?”
Hai hàng lông mày Tiêu Sơn nhíu lại, hắn tò mò hỏi: “Ngươi có việc gì muốn ta giúp! Là luyện đan sao?”
Chiếc đầu nho nhỏ của thiếu nữ nhẹ nhàng lắc, vẻ mặt nàng có chút lạc phách ngay sau đó nói: “Gia gia của ta tại mấy năm trước, từng cùng một đầu ngũ giai ma thú tên là Lạc Thiết Độc Ấn Mãng kịch độc vô cùng chiến đấu qua, mặc dù cuối cùng đem nó đánh chết, bất quá cũng bất hạnh bị một cắn sau lưng đem một loại độc tố kinh hồn táng đảm, Lạc Độc, tập trung vào trong cơ thể... Ngươi tinh thông luyện dược, nói vậy hẳn là biết sự lợi hại của loại độc tố này. Tại trong ghi chép ghi lại, cũng có không ít lục giai ma thú bị Lạc Thiết Độc Ấn Mãng vượt cấp độc chết, nếu không phải bởi vì gia gia có thực lực đấu hoàng thì…”
Ánh mắt Nạp Lan Yên Nhiên nhìn về phía Tiêu Sơn chờ mong tiếp tục nói: “May mà mấy năm nay nhờ đấu khí mạnh mẻ, gia gia vẫn có thể áp chế độc tố. Bất quá theo tuổi ngày càng tăng, độc tố bắn ngược lại càng là càng ngày mạnh mẽ. Tại vài ngày trước lạc độc vẫn ẩn núp tại trong cơ thể rốt cục thì hoàn toàn bộc phát…”
Con ngươi Tiêu Sơn hơi cau lại, hắn nhìn về phía Nạp Lan Yên Nhiên nói: “Gia gia ngươi bị trúng độc hẳn tên Cổ Hà có thể chữa trị được mới đúng?”
Nạp Lan Yên Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Tông môn đã mời đại sư Cổ Hà nhưng ngay cả đại sư Cổ Hà cũng không có biện pháp thanh trừ lạc độc, cái loại độc tố này nhân tiện giống như tên của nó một bực như nhau, ẩn thật sâu tại trong kinh mạch thậm chí cốt tủy của ngươi, bất cứ đan dược gì, cũng khó có thể đem chúng thanh trừ!”
Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Tiểu ny tử, ngươi quá để ý đến ta rồi! Ngay cả Cổ Hà cũng không thể trị, ta làm sao có thể chữa trị cho gia gia ngươi!?”
Nạp Lan Yên Nhiên nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Đại sư Cổ Hà không thể trị nhưng ngài có thể!”
Tiêu Sơn nhíu mày lại tò mò hỏi: “Ta có thể!?”
Nhẹ nhàng gật đầu, Nạp Lan Yên Nhiên đáp lời hắn: “Bởi vì trong tay ngài có dị hỏa! Dù đại sư Cổ Hà không có cách nào nhưng đại sư đã nói với chúng ta có một cách khác. Đó chính là khống chế ngọn lửa đi vào thân thể của gia gia sau đó dùng nhiệt độ cao, đem lạc độc trong đó bài trừ, đáng tiếc... Việc này có một cái điều kiện tiên quyết trọng yếu đó là ngọn lửa phải là dị hỏa...”
Nói đến đây Nạp Lan Yên Nhiên nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Vị tiền bối này xin hay ra tay giúp chữa trị cho gia gia của ta. Nạp Lan gia tộc ta nhất định sẽ cảm tạ đại nhân!”
Tiêu Sơn quay về nhìn về phía Tiểu Y Tiên. Tiểu Y Tiên mỉm cười những không có nói gì. Tiêu Sơn khoanh tay lại trước ngực sau đó bàn tay phải đưa lên túm cằm mình. Hắn rơi vào suy nghĩ một chút sau đó gật đầu nói: “Được thôi!”
Nhất thời, ánh mắt Nạp Lan Yên Nhiên sang lên, nàng mừng rỡ nói: “Tiền bối ngài đã đồng ý!” Tiêu Sơn mỉm cười, ngón chỏ đưa lên sống mũi liên tục gãi gãi. Hiện giờ Nạp Lan Yên Nhiên chú ý người này vô cùng trẻ hơn nữa cực kỳ tuấn tú mặc dù không bằng người đứng phía sau hắn nhưng khí chất người này… Đây là lần đầu tiên nàng gặp được. Hai má Nạp Lan Yên Nhiên hơi đỏ lên, môi hơi mím lại vài cái.
Mười năm phút thời gian nhanh chóng trôi qua, ở thời khắc cuối cùng, Mặc Lan thần sắc đang kích động bỗng thở ra một hơi dài khi nhìn thấy mấy bóng người xuất hiện trong tầm mắt. Vài bóng người từ cửa lớn chạy vào, trên lưng ba gã Mặc gia đệ tử là một tiểu cô nương mặc thanh y đang mở to cặp mắt xinh đẹp, khiếp đảm nhìn hoàn cảnh lạ lẫm.
Mặc Thừa cắn chặt hàm răng đứng im lặng tại chỗ. Hắn cũng không dám di động một chút nào cả. Trong đại sảnh, tất cả ánh mắt nhìn chằm chằm vào thanh y tiểu cô nương đáng yêu. Trong lòng thoáng có chút ngạc nhiên, bọn họ nghĩ không ra nguyên nhân khiến cho một nhân vật thần bí dẫn theo một gã cường giả đấu hoàng gây chiến lại là một tiểu cô nương xinh đẹp.
Cẩn thận mang Thanh Lân ôm xuống, Mạc Lan trong lòng không yên hướng Tiêu Sơn cười khổ nói: “Đại nhân, tiểu cô nương này chính là người mà đại trưởng lão mang về từ Thạch Mạc Thành, trong thời gian này chúng ta vẫn chưa có làm gì thương tổn nàng.”
Nhìn thấy Thanh Lân mặc dù có chút tiều tuỵ nhưng không đáng lo ngại, Tiêu Sơn mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu thở ra một tiếng nói: ”Tốt lắm!”
Lúc này Thanh Lân nhìn thấy Tiêu Sơn thì mừng rỡ khóc lên lên nói: “Ô, ô… Thiếu gia, Thanh Lân cũng gặp được người!” Thanh Lân vội vã chạy đến bên cạnh Tiêu Sơn.
Tiểu Y Tiên đột nhiên hô lên: “Phu quân, cẩn thận!”
Lúc Tiêu Sơn vươn tay ra, thì một đòn đánh thẳng về phía Tiêu Sơn. Thân mình Tiêu Sơn bẳn thẳng vào trong góc tường làm một cú rất mạnh. Miệng hắn phun ra một ngụm máu. Đạm bụi mù bay lên.
“Oanh!”
Thanh Viêm vội vàng đồng thân thì một tiếng động thanh thuý vang lên, rồi sàn nhà cứng rắn bỗng nhiên mở ra, vố số thân cây màu xanh từ bên dưới đứng thẳng dậy, sau đó nhanh chóng quấn quanh, trong nháy mắt thời gian đã hình thành một nhà giam bẳng gỗ, đem Thanh Viêm phong kín trong đó.
Thình lình xảy ra biến cố trong đại sảnh làm cho Nạp Lan Yên Nhiên cùng mọi người đều sửng sốt, bọn họ không thể nào nghĩ tới có người chủ động công kích đấu hoàng cường giả.
Lúc mọi người còn đang ngây người ra thì trong đại sảnh một đạo nhân ảnh giống với người hầu bình thường trong đột nhiên bắn vọt vào giữa sảnh, thanh sắc nhân ảnh mang theo tốc độ kinh khủng, trong chớp mắt đã tới trước mặt Thanh Lân đang kinh hãi, song chưởng duỗi ra, Thanh Lân đã bị hắn thu vào trong lòng.
“Dám đả thương chủ nhân ta muốn chết!?”
Thanh sắc nhân ảnh sau khi đoạt được Thanh Lân, mũi chân điểm nhẹ xuống đất, muốn cấp tốc rời khỏi nơi này, nhưng mà bên trong lao tù bẳng gỗ kia, một ngọn lửa màu xanh da trời đem toàn bộ gỗ đốt sạch, quát khẽ một tiếng, bàn chân ẩn chứa hung mãnh kình khí hung hăng đá về hướng thanh sắc nhân ảnh.
Nhìn thấy thế công hung mãnh của Thanh Viêm, thanh sắc nhân ảnh bàn tay vung lên, trên mặt đất một cây cọc gỗ thật lớn chợt dựng lên, đón lây công kích của Thanh Viêm.
Sau khi ngăn trở Thanh Viêm thanh sắc nhân ảnh thân thể ở không trung quỷ dị uốn éo, nhằm hướng cửa đại sảnh bắn đi.
Tiêu Sơn quát lạnh nói: “Hóa bản thể chúng ta nhanh chóng đuổi theo!” Đồng thời hắn nhẩy ra khỏi đống gach đá. Khuôn mặt âm trầm nhìn về phía nữ nhân mặc y phục màu xanh đã bay ra ngoài. Bàn tay đem vết máu trên miệng lau sạch.