Tiêu Sơn tò mò, đôi mắt của hắn chăm chú nhìn về phía Tiểu Y Tiên. Khôi giáp tín ngưỡng đã thu lại, thân thể của Tiêu Sơn có chút mệt mỏi. Tuy nhiên vừa nghe được lời nói của Thanh Lân thì Tiêu Sơn vui mừng, hắn tò mò hỏi: “Thanh Lân, cô biết sao?”
Cái miệng nhỏ nhắn khẽ cười, Thanh Lân đột nhiên dãy trong lòng Tiêu Sơn. Đứng dậy, chậm rãi đến chỗ thông đạo, bàn tay thiếu nữ che cái miệng nhỏ nhắn hô lên : “Đi theo Thanh Lân.” Trong hồ dung nham, thân thể khổng lồ của song đầu hỏa linh xà đột nhiên chậm rãi bơi về hương thông đạo.
Nhìn thấy song đầu hỏa linh xà thì Tiêu Sơn hừ lạnh một tiếng. Hắn khoanh tay trước ngực, ánh mắt quét về phía song đầu hỏa linh xà. Song đầu hỏa linh xà cực kỳ sợ hãi Tiêu Sơn, nó theo bản năng co rụt thân thể lại.
“Thiếu gia, đừng đánh nó, nó sẽ không công kích chúng ta.” Nhìn thấy Tiêu Sơn cử động, Thanh Lân vội nắm tay hắn nói.
Đầu Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật xuống. Ánh mắt quét qua Thanh Lân, miệng nở một nụ cười thân thiện, hắn bình tĩnh nói ra: “Ta biết! Thanh Lân, là nó nói cho cô biết dị hỏa hay sao?” Con ngươi của hắn chăm chú nhìn về đóa hoa màu xanh biếc trên trán của song đầu hỏa linh xà. Hắn có chút tò mò về cái loại Bích Nhãn Tam Hoa Đồng này.
Thanh Lân có chút ngạc nhiên, thiếu nữ mở to mắt nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Sao thiếu gia biết được chuyện này!?”
Tiêu Sơn bất đắc dĩ nhũn nhún vai một cách nhẹ nhàng nói: “Thanh Lân, ngươi biết vì sao ngươi vẫn còn sống sót đến tận bây giờ hay không!?” Chiếc đầu nhỏ nhắn xinh xắn của Thanh Lân nhẹ nhàng lắc lắc. Phải biết người sinh ra lại giữa xà nhân và loại người thường không sống lâu nhưng Thanh Lân hiện giờ đã mười bốn tuổi rồi. Tiêu Sơn thấy vậy mỉm cười nhìn nàng nói: “Bởi vì ngươi có Bích Nhãn Tam Hoa Đồng.”
Thanh Lân ngạc nhiên hỏi: “Bích Nhãn Tam Hoa Đồng? Đó là cái đồ vật gì”
Đầu nhẹ nhàng gật xuống, bàn tay đưa ra phẩy phẩy tà áo, hắn bước về phía trước vài bước. Song đầu hỏa linh xà có chút sợ hãi Tiêu Sơn, thân mình của hắn co rụt xuống phía dưới. Tiêu Sơn khoanh hai tay trước ngực cực kỳ cao ngạo mà nhìn về phía con rắn nói: “Bích Nhãn Tam Hoa Đồng có rất nhiều tên gọi Bích Xà Tam Hoa Đồng, Khống Hồn Xá Nhãn, Bích Sắc Ma Nhãn… Một loại mắt trời sinh chỉ xuất hiện trên người có hai dòng máu rắn và người. Chính xác ngươi do con người và tộc xà nhân sinh ra mới sinh ra thứ này. Khi ngươi nắm giữ thuần thục được con ngươi này có thể khiến cho người sinh ra ảo giác làm cho tinh thần đối phương hoảng hốt. Nếu như ngươi tu luyện tốt công pháp thì chỉ bằng ánh mắt cũng có thể giết người…”
“Loại con mắt này có thể nói là khắc tinh của các loại Xà thú. Bởi vì nó có chút đơn phương khế ước cưỡng chế, cái này gọi là cưỡng chế khế ước, một loại khế ước lực lượng dùng linh hồn tiến hành cưỡng chế đối với đối phương” Ánh mắt quét về phía con song đầu hỏa linh xà, Tiêu Sơn tiếp tục nói: “Rất hiển nhiên con song đầu hỏa linh xà này bị ngươi tiến hành cưỡng chế ký kết khế ước.” Hắn quét mắt về phía song đầu hỏa linh xà giờ hắn mới để ý con song đầu hỏa linh xà này hình như vốn có một vết thương lớn vẫn chưa lành không biết là ai gây ra. Con này đã đạt đến tam giai đỉnh phong ma thú tùy thời có thể đạt đến tứ giai bất cứ khi nào. Nếu như có thời gian rảnh rỗi Tiêu Sơn sẽ giúp nó tiến giai.
Nghe được lời của Tiêu Sơn thì thân hình của Thanh Lân hơi run lên, sau đó nàng lắc lắc đầu. Tiêu Sơn tò mò, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, hắn có chút cảm giác khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì vậy!?”
Thanh Lân lắc đầu nói: “Thiếu gia nếu như vậy ta tình nguyện cũng không muốn có đôi mắt này. Đôi mắt này chính là sinh ra để hại người sao? Nếu như vậy Thanh Lân không muốn!?”
“Cô bé ngốc!” Đôi môi khẽ mở, một hơi thở dài ra, bàn tay đưa lên xoa xoa đầu của thiếu nữ. Tiêu Sơn mỉm cười sau đó tiếp tục nói: “Đừng có ngốc như thế. Thanh Lân ngươi nên nhớ đến một điều trên đời này thứ gì xinh ra cũng có tác dụng của nó. Đôi mắt xinh đẹp của ngươi cũng như vậy. Nếu như ngươi dùng nó làm việc tốt có nghĩa nó sinh ra chính là một thứ tốt còn ngược lại nếu như ngươi dùng nó làm việc xấu như vậy nó sẽ là một mòn đồ xấu…”
Hai má Thanh Lân hơi đỏ nên, nàng nhẹ nhàng gật đầu nói: “Thiếu gia, ta đã biết!”
“Biết là tốt rồi!” Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu. Hắn mỉm cười một cách thân thiện nhìn về phía Thanh Lân.
Thanh Lân tiến tới đưa bàn tay ra. Con song đầu hỏa linh xà ngoan ngoãn cúi đầu xuống để cho nàng sờ lên đầu của nó. Bàn tay khẽ vuốt ve nó, bộ dạng của nàng trong lúc này khá là khả ái, Thanh Lân vỗ nhẹ đầu của nó tiếp tục nói: “Thì ra là do ta có được Bích Nhãn Tam Hoa Đồng, thảo nào ta cùng nó thành lập một loại phương thức liên lạc. Mà Ta lại cảm ứng được ý niệm của nó...”
Tiêu Sơn ngước nhìn về phía con song đầu hỏa linh xa lên tiếng nói: “Dị hỏa hắn là ở phía dưới kia. Thanh Lân, cô hỏi nó xem nó biết chính xác chỗ ở dị hỏa hay không?”
“Ừ...” Thanh Lân khép hờ con ngươi trong một lát. Chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt đảo qua xung quanh, cuối cùng ngượng ngùng chỉ vào phía hồ dung nham đang nóng chảy, rụt rè nói : “Nó nói...Ở dưới này. Hơn nưa, nó nói có thể dẫn đường cho thiếu gia xuống đó tìm!”
Đứng ở một bên, Thanh Lân nhìn khuôn mặt biến ảo của Tiêu Sơn một chút cũng không yên. Đối với tin tức của song đầu hỏa linh xà, nàng cũng không dám tin nhiều. Nếu Tiêu Sơn thật sự xảy ra sự cố khi nhảy xuống, vậy nàng cũng chỉ có cách cùng chết theo...
Ánh mắt của Tiêu Sơn quét về phía Thanh Viêm hỏi: “Ngươi có thể giúp ta tiến xuống phía dưới hay không?” Tiêu Sơn có chút chần chờ khi thám hiểm xuống phía dưới. Bởi vì thể lực của hắn lúc này khá là mệt mỏi. Mặc dù hắn đấu với song đầu hỏa linh xà cũng không có tiêu tốn bao nhiêu nhưng sau khi hắn thu hồi tin ngưỡng khôi giáp thì thân thể đã rơi vào tình trạng mệt mỏi.
Thanh Viêm cau mày sau đó nói: “Chủ nhân, hẳn là không có vấn đề gì. Ta sẽ lấy thanh hỏa bao bọc lấy chủ nhân. Ta vốn là hỏa thuộc tính thế nên vừa hấp thu đấu khí hệ hỏa vừa bảo vệ hai người sẽ không có vấn đề gì. Bất quá ta chỉ có thể duy trì được ba canh giờ mà thôi. Sau bốn canh giờ ta không có cách nào khác…”
“A” Tiêu Sơn hởi ngẩn ra. Ngay sau đó hắn nhớ đến gì đó, đôi mắt hơi cau lại, khóe miệng cong lên một nụ cười. Nếu như hết hắn chỉ cần triệu hồi ra mấy người Hoàng Phi Hổ cùng với Hắc Nha để cho đám này thay phiên nhau là ổn.
Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía Thanh Lân nói: “Thanh Lân, cô bảo nó dẫn đường giúp chúng ta đi!”
“A...” Nghe lời này của Tiêu Sơn, thân mình xinh xắn của Thanh Lân khẽ run lên, đành khép hờ đôi mắt ra lệnh cho song đầu hỏa linh xà.
Nhận được lệnh của Thanh Lân, con mắt của song đầu hỏa linh xà hiện lên một vẻ không muốn. Tuy nhiên dưới sự cưỡng chế khế ước, nó cũng đành phát một tiếng rống đối với Tiêu Sơn. Sau đó chui đầu vào trong dung nham, ngước cái đầu lớn đầy khiêu khích nhìn về phía Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn mỉm cười nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của Thanh Lân an ủi nàng: “Yên tâm ta không có sao!?” Ánh mắt của Tiêu Sơn quét qua chỗ Thanh Viêm nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi!”
“Vâng!” Thanh Viêm gật đầu.
“Hí…” Con rắn cảm giác được từ cơ thể của Thanh Viêm có cái khí thế của cao giai ma thú uy hiếp đến sự tồn tại của nó. Thanh Lân mờ mịt nhìn về phía Thanh Viêm. Thiếu nữ cảm giác người này có hơi thở so với người đã từng đến đây mặc dù yếu hơn nhưng cũng không yếu hơn là bao nhiêu.
Bàn tay của Thanh Viêm đưa lên chụp vào vai của Tiêu Sơn. Thân mình cả hai phóng xuống hồ dung nham.
Nhiệt độ càng ngày càng nóng chảy, tiếng vang phía ngoài cũng từ từ biến mất...
“Phù...phù...”
Thanh thúy tiếng vang của dòng nước, Trong địa huyệt, tâm trạng của Thanh Lân giống như một cái lò xo bay vút đi...
Ngay khi sắp bị ngọn lửa trong hồ nham thạch nuốt lấy, thì trong nháy mắt, ngọn lửa màu xanh da trời đột nhiên từ trong cơ thể của Thanh Viêm vọt ra bao bọc lấy cơ thể của cả hai người. Con ngươi của Tiêu Sơn chăm chú nhìn về phía Thanh Viêm. Xem ra khả năng khống chế ngọn lửa của Thanh Viêm cũng cực cao.
“Phù...phù...” Từ thân thể hai người, các mảnh nham thạch liền bị bắn ra bốn phía.
Nghe thấy tiếng vang, Thanh Lân đem ánh mắt dời về chỗ có tiếng động nhưng lại không nhìn thấy thân ảnh nào...
“A...?” Thanh Lân lui xuống một bước, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhìn vào hồ nham thạch không có chút động tĩnh. Chẳng lẽ hai thân ảnh nhảy xuống hồ Nham thạch liền bị hóa thành tro bụi, ngay cả hét lên một tiếng cũng không kịp phát ra.
“Hí...” Trong hồ nham thạch đột nhiên truyền ra tiếng kêu của song đầu hỏa linh xà.
Nghe thấy tiếng kêu này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Lân hiện lên vẻ vui mừng. Ánh mắt vội vàng dời qua hồ nham thạch, thấy hai người được bao phủ bởi một ngọn lửa màu xanh da trời trong nham thạch hiện ra, người thanh niên phất tay về phía hai người.
“Cảm ơn trời đất...Hoàn hảo không có xảy ra việc gì” Nhìn Tiêu Sơn đang coi thường dung nham xung quanh, nàng đưa tay lên che miệng của mình.
Thân thể đang trôi nổi ở dòng nham thạch, ánh mắt quét nhìn những dòng nham thạch đang chậm rãi lưu động, những bọt khí ở dòng nham thạch chậm rãi nổi lên, sau đột nhiên bạo liệt ra, một ít nham thạch bắn tung tóe ra, một ít bắn thẳng vào mặt của hai người, bất quá trong giây lát liền bị ngọn lửa màu xanh da trời thôn phệ mất.
Phía ngoài thân hình, được ngọn lửa màu xanh da trời bảo vệ, ngoại giới tất cả đều bị đẩy ra ngoài, trong thân thể còn có chút ấm áp, không cảm giá nóng chảy. Ánh mắt của hắn hướng về phía song đầu hỏa linh xà nói: “Được rồi, việc dẫn đường phải nhờ ngươi rồi!”
Nghe được thanh âm của Tiêu Sơn, song đầu hỏa linh xà không có chút để ý. Nó đem cái đầu lớn về phía thông đạo đợi Thanh Lân hạ lệnh. Lúc này, nó mới cực kỳ không muốn xoay người bơi xuống nham thạch.
Nhìn song đầu hỏa linh xà đang bơi trong hồ dung nham, Tiêu Sơn thở ra một hơi. Sau đó một lần nữa tiến vào dung nham, gắt gao ở bên cạnh song đầu hỏa linh xà. Trong Nham thạch, một màu lửa. Tuy nhiên may mắn là có ngọn lửa màu xanh của Thanh Viêm có thể miễn cưỡng nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, thân mình hai người rất nhanh du động thân hình, không ngừng đi theo Hỏa linh xà đi xuống dưới hồ nham thạch.
Trong thế giới màu đỏ của nham thạch, trong dòng chảy ngầm thỉnh thoảng không biết từ địa phương nào bạo liệt bắn ra, những dung nham bắn ra có năng lượng rất lớn, nếu bị đánh trúng thân hình, cho dù là đại đấu sư nếu bị đánh trúng chắc chắn cũng sẽ bị trọng thương.
Bất quá, song đầu hỏa linh xà đối với đị phương này hết sức quen thuộc, trong phía tối của dòng dung nham, đều có thể tìm được đúng lộ trình thích hợp. Mà hai người ở sau nó cũng mượn cơ hội để thuận lợi tránh né.
Ở trong thế giới nham thạch này tựa hồ không có sinh vật nào khác ngoại trừ song đầu hỏa linh xà. Cũng khó trách, dù sao điều kiện tồn tại ở nơi này quá mức khắc nghiệt. Nếu không phải dị thú song đầu hỏa linh xà này dựa vào thôn phệ nham thạch mà sống, sợ rằng cho dù cấp bậc cường giả như Tử Tinh Dực Sư Vương hay Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng cũng không thể ở loại địa phương này sinh sống.
Không ngừng đi xuống dòng nham thạch cơ hồ như không thấy đường cuối, cho dù là Tiêu Sơn có thanh hỏa che chở, thì cũng bắt đầu mơ hồ thấy nhiệt độ càng ngày càng tăng. Trong lòng của hắn đang củ kết thì song đầu hỏa linh xà ở phía trước vẫn như cũ không có chút nào dừng lại, cũng không quay đầu nhìn xem hai người có đuổi kịp hay không, chỉ chăm chú bơi sâu vào huyệt động.
Tiêu Sơn chặc lưỡi hít hà. Tại nơi như thế này hắn không thích chút nào thần thức bị hạn chế, năm giác quan thì hoàn toàn vô dụng. Tại một nơi như thế này hắn sợ mình sẽ sớm mà điên mất thôi. Bất chợt thanh âm của Thanh Viêm thông quan khế ước lên tiếng nói: “Chủ nhân, có chuyện không ổn!?”
Tiêu Sơn tò mò lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì!?”
Thanh Viêm trầm giọng nói với hắn: “Chủ nhân, người xem ở bên cạnh đi!”
“A” Nhất thời Tiêu Sơn ngẩn người. Hắn kinh hãi kinh hãi bởi vì ngọn lửa đỏ ở dung nham xung quanh không biết khi nào đã biến thành màu xanh. Ngọn lửa chuyển thành màu xanh khi mà nhiệt độ tăng quá cao. Hắn chặc lưỡi hít hà.
Thanh Viêm tiếp tục nói: “Chủ nhân! Bởi vì nhiệt độ tăng cao kèm theo áp lực nơi này tăng cao thế nên ta chỉ có thể bảo vệ chúng ta trong vòng nửa canh giờ nữa thôi.”
Tiêu Sơn ngẫm nghĩ sau đó lên tiếng nói: “Không sao, ngươi cứ tiếp tục đi đi sau đó ta sẽ để cho đám người Hoàng Phi Hổ cùng với Hắc Nha thay thế ngươi là được” Ánh mắt hắn quét về phía song đầu hỏa linh xà lên tiếng nói: “Tiểu tử nhanh lên một chút. Nếu như vậy chúng ta bao giờ mới tới đây?” âm thanh của Tiêu Sơn xuyên thấu các trở ngại của dung nham lọt vào trong tai của song đầu hỏa linh xà. Nó tùy ý rống lên vài tiếng sau đó tốc độ lặn xuống ngày càng tăng vọt.
Nhìn cử động của song đầu hỏa linh xà, ánh mắt của hắn quét về phía Thanh Viêm nói: “Tăng tốc nhanh lên một chút!”
Thanh Viêm cười khổ gật đầu nói: “Vâng!” Thân thể hai người được bao phủ bởi ngọn lửa màu xanh da trời hóa thành một đạo màu trắng lao nhanh xuống. Càng đi xuống sâu khiến cho màu ngọn lửa trung quanh càng trở nên sáng màu xanh hơn. Thanh Viêm nhìn cảnh này mà toát cả mồ hôi.
Bất quá, ánh mắt của hai người bị ánh sáng phía trước kinh động. Đó là một nơi phát ra quang mang ánh sáng màu xanh vô cùng mạnh mẽ. Ánh sáng màu xanh bao phủ lấy phiến dung nham Tiêu Sơn định thần lại, đột nhiên mơ hồ nhìn thấy trong quang mang có một đóa hoa sen màu xanh, đang đứng dịu dàng ở giữa. Hắn kinh hô lên tiếng nói: “Thanh liên địa tâm hỏa sao?”
Thanh Viêm cười khổ lên tiếng nói: “Chủ nhân, ta rất mệt mỏi. Chúng ta mau sớm rời nơi này một chút!”
Tiêu Sơn nhếch miệng cười, hắn nhắm mắt lại, ngay sau đó một thanh niên mặc trên thân mình một bộ khôi giáp màu đen bóng nhẫy. Hắn đối với thanh niên cúi chào một tiếng: “Chủ nhân…”
Song đầu hỏa linh xà thấy được thanh niên này thì kinh hãi vội vàng hí một tiếng nhưng cũng không có nói thứ gì. Tiêu Sơn đạm mạc nhìn về phía thanh niên mới tới này nói: “Hắc Nha, lần này phải nhờ ngươi rồi!”
Hắc Nha bình thản lên tiếng nói: “Chủ nhân yên tâm đi, ở đây đã có ta!” Nghe được lời này thì Thanh Viêm thở phù ra một hơi. Bàn tay của Hắc Nha chụp lên người của Tiêu Sơn. Một luồng ngọn lửa màu đen bao bọc lấy cơ thể của hai người. Bàn tay của Tiêu Sơn vung lên, thân mình của Thanh Viêm đột nhiên biến mất trước mặt của song đầu linh xà khiến cho nó cảm giác được kinh ngạc.
“Thanh liên địa tâm hỏa” được xếp thứ mười chín trên bảng dị hỏa. Nó sinh sống trong lòng đất, trải qua vô số lần rèn luyện của hỏa nham, áp súc, dung hợp...Mười năm thành linh. Trăm năm thành hình. Ngàn năm thành liên chính là lúc hình thành “Thanh liên địa tâm hỏa”.
Lực lượng ngọn lửa này vô cùng lớn, thường sống trong miệng núi lửa. Nó thậm chí có thể dẫn phát núi lửa ! Hình thành rất lớn lực lượng hủy diệt. Đây toàn bộ là những thứ hắn nhớ về ngọn lửa này khi đọc được thông tin của nó trong động phủ của Hỏa Liên Yêu Thánh.
Con ngươi chăm chú nhìn về phía bông sen, hắn lên tiếng nói: “Hắc Nha, chúng ta đi thôi!” Hắc Nha gật đầu cầm Tiêu Sơn tiến về phía bên trong. Bất chợt một tiếng hí làm cho Tiêu Sơn nhíu mày, ánh mắt của hai người quay lại nhìn về phía sau.
“Hí...” Song đầu hỏa linh xà ở phía sau hí lên một tiếng. Cái miệng rộng của song đầu hỏa linh xà phát lên từng tiếng rít bén nhọn, hai người quay đầu nhìn lại, phát hiện con ma thú này dường như có chút úy kỵ quang mang màu xanh, thân thể to lớn có chút run lên.
“Được rồi vậy ngươi ở đây đi!” Tùy tiện ném cho song đầu hỏa linh xà một câu, hắn hướng về phía Hắc Nha nói: “Hắc Nha chúng ta đi thôi!” Thân thể của hai người giống như hai con cá nhỏ bơi nhanh tới tảng đá mà quang mang đang bao phủ.
Khi thân thể của hai người càng ngày càng đến gần quang mang màu xanh, họ càng cảm giác được nhiệt độ của nơi này càng tăng cao. Hắc Nha hít một hơi đem lượng ngọn lửa bao bọc thân thể của hai người tăng cao một phần sau đó mới tiến vào bên trong. Tuy nhiên không như họ dự tính khi thân thể hai người tiến vào quang mang màu xanh thì nhiệt độ bên trong tựa hồ giảm đi rất nhiều.
Đối với một màn có chút kỳ tích, Vẻ mặt Tiêu Sơn ngạc nhiên, sau một lát, phục hồi lại tinh thần, ánh mắt vội vã đảo qua, cuối cùng tập trung tai phía giữa vị trí đang có đóa hoa sen màu xanh.
Hoa sen màu xanh, phân thành tám lá, giống như một khối ngọc hoàn mỹ do thiên nhiên tạo thành. Liếc mắt nhìn qua, trong suốt long lanh làm cho người ta cảm giác yêu thích không nỡ rời.
Phía trong hoa sen, tựa bồ có một cái đài sen nho nhỏ. Đài sen phía trên có chút lỗ hổng, tản ra một ít huỳnh quang, vật này chắc chắn do năng lượng của hỏa thuộc tính ngưng tụ thành hạt sen.
Phía dưới hoa sen màu xanh còn có một cái rễ cây nhỏ dài khoảng mười thước, trên rẽ cây có nhiều rẽ nhỏ đâm tua tủa, lắc nhẹ nhàng. Tiêu Sơn có thể cảm giác được rõ ràng chúng nó đang trong trạng thái tham lam, điên cuồng hấp hấp thu năng lượng dung nham ở xung quanh.
Đóa sen màu xanh, như vậy trôi nổi trong nham thạch vô tận, giống như lục bình trong biển rộng, phiêu bạt khắp nơi. Lần này nếu không có song đầu hỏa linh xà dẫn đường hắn chắc chắn sẽ gặp phải không biết bao nhiêu nguy hiểm. Ánh mắt của Tiêu Sơn hướng về phía Hắc Nha nói: “Cẩn thận mấy cái rễ cây, đừng để rẽ cây đâm trúng. Nếu ngươi để rễ cây đâm trúng, đấu khí trong cơ thể trong chớp mắt sẽ vị hút sạch. Ta không muốn cùng chết với ngươi ở đây đâu nhé!”
Hắc Nha gật đầu một cách nhẹ nhàng nó: “Chủ nhân, ta biết!” Hắc Nha kéo theo Tiêu Sơn tiến tới gần bông hoa sen kia. Càng đến gần bông hoa sen, Tiêu Sơn càng cảm thấy nó xa hoa, lộng lẫy, loại này gần như hoàn mỹ, chỉ có thời gian cùng với thiên nhiên thế này mới tạo ra sự hoàn mỹ này.
Cẩn thận tránh né những rễ cây tua tủa, hai ngườichậm rãi đi tới thanh liên, ánh mắt của Tiêu Sơn đảo qua vị trí chỗ đó thì thở dài một hơi. Tại trong thanh liên, có một lỗ hổng bằng nắm tay, song lúc này...Trong lỗ hổng hoàn toàn không có gì. Đưa bàn tay túm lấy một tấm vảy phát ra ánh sáng bảy màu. Trong lòng bàn tay của Tiêu Sơn có một miếng bảy màu sắc khoảng bằng nửa bàn tay, nhìn vật phẩm màu tím phát ra bảy màu này rất lộng lẫy, lại có chút rực rỡ, khóe miệng của Tiêu Sơn hơi cong lên.
Tiêu Sơn mở miệng nói: “Thật sự nàng ta mang đi hay sao?”
Hắc Nha kinh ngạc lên tiếng nói: “Chiếc vảy này? Nữ vương Mỹ Đỗ Toa!”
Tiêu Sơn cau mày lại, sau đó hắn lên tiếng nói: “Thực sự là nàng ta sao? Cô nàng này muốn cái gì đây? Rõ ràng là tộc xà nhân trời sinh thiên tính âm hàn, nàng muốn luyện hóa dị hỏa? Đâu thể được a!?”
“Có lẽ…” Hắc Nha trầm ngâm sau đó lên tiếng nói: “Nàng muốn dùng dị hỏa để tiến hóa!?”
Tiêu Sơn cau mày hỏi: “Nàng muốn tiến hóa? Có ý gì!?”
Hắc Nha khi nhắc đến nữ vương Mỹ Đỗ Toa thì trong giọng nói mang theo vài phần phẫn hận. Hắn hừ nhẹ sau đó mới chịu nói ra: “Dù sao ta cũng là ma thú họ rắn nên cũng biết một chút liên quan tới tộc xà nhân. Khi nữ vương Mỹ Đỗ Toa đạt đến đỉnh cấp đấu hoàng có thể dùng một loại bí pháp để tiến hóa. Tuy nhiên loại tiến hóa này có tính tùy thích và khả năng thành công khá thấp. Ngoài ra khi nàng tiến hóa thành công sẽ có thể túy ý biến thành nhân loài và thực lực sẽ như nước tràn vào nhanh chóng tấn cấp đấu tông. Mà quan trọng nhất thứ cần thiết để cho tiến hóa này phải cần đến dị hỏa…”
Hắc Nha hít một hơi khí lạnh sau đó thở ra: “Ta không nghĩ đến nàng thực sự muốn tiến hóa a!”
Tiêu Sơn quan sát khu vực xung quanh, khuôn mặt của hắn xuất hiện một nụ cười, hắn lẩm bẩm: “Tuyệt địa chi hỏa a, tốt… Mặc dù không lấy được dị hỏa nhưng có mấy thứ này cũng đủ rồi!” Ánh mắt của Tiêu Sơn quét về phía Hắc Nha sau đó lên tiếng nói: “Hắc Nha, chúng ta rời đi nơi này trước!”
Ra khỏi đoàn ánh sáng, Tiêu Sơn vẫy vẫy với Hỏa linh xà, sau đó bắt đầu lặn ra ngoài.