Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 652: Suy tính

Ngày ấy, Phương Thần Nhạc chỉ ở trên lầu hai đúng nửa canh giờ, về sau hắn không ở lại thư khố bao lâu đã rời đi, trong khoảng thời gian đó chỉ nói với Du Tiểu Mặc mấy câu.

Thời điểm Mặc Sĩ Tây Nguyên nghe kể về chuyện này, tộc nhân trông coi lầu hai nói rằng họ không hề thấy bất cứ sự dị thường nào, vì vậy lão hoàn toàn yên tâm.

Buổi tối, Du Tiểu Mặc nhận được từ Phương Thần Nhạc một cái ngọc giản.

Quả nhiên lầu hai của thư khố cất giấu rất nhiều thư tịch, trong đó bao gồm cả bản đồ phân bố của Linh Nhãn, Phương Thần Nhạc chỉ lướt qua một lần rồi ghi nhớ vào ngọc giản.

Nửa canh giờ không sao chép được nhiều lắm, nhưng cũng may mà từ trước đến nay sách vở trong thư khó đều được phân loại rõ ràng, vị trí Linh Nhãn mà Lăng Tiêu muốn đều có trong ngọc giản.

Tối muộn, Lăng Tiêu bắt đầu suy tính.

Cùng lúc đó, người của bộ lạc Cổ Mã cũng đang mưu đồ bí mật.

Tổ Mã đích thân ra trận không chỉ là vì giúp bộ lạc Cổ Mã đối phó với Thủy Tây và Vạn Sa, nguyên nhận thực sự chính là Linh Nhãn cực phẩm.

Phải nói động tác của bọn hắn nhanh hơn Lăng Tiêu, ngay từ lúc phái người tới đã suy ra được vị trí của Linh Nhãn cực phẩm, chỉ là bởi vì Linh Nhãn nằm dưới lòng đất của bộ lạc Thủy Tây, cho nên chậm chạp không ra tay mà thôi.

“Phải chỉnh đốn tinh thần cho ta, tiếp theo sẽ có một trận ác chiến!” Tổ Mã nhìn về phía ba người mà mình dẫn tới, hàng lông mày thanh tú hơi chau lại.

Nam tử ngồi gần nàng nhất nâng nên cái cái cổ mềm dẻo như không có xương, mặt mày nhuộm phong tình tà khí, đưa mắt nhìn Tổ Mã thánh khiết như đóa hoa sen, cười ha ha một tiếng, “Tổ Mã đại nhân, trò hay còn chưa bắt đầu, lo lắng như vậy làm gì?”

Nam nhân là một viên đại tướng dưới trướng Lân Thiếu Dật, tu vi thâm sâu khó đoán, tình cách thì lười không thể nói, bản thể của gã này là một con rắn, mặc dù không cao quý như Cửu Đầu Xà Hoàng, nhưng cũng thuộc huyết mạch cao cấp trong loài rắn.

Tu vi của gã chỉ kém mỗi Tổ Mã, yêu thú cấp mười hai, hai người còn lại có tu vi Thần cảnh, bởi vì tranh đấu bên Tây Cảnh vẫn chưa chấm dứt, không điều được thêm nhân thủ, cho nên chỉ có thể phái mấy người họ tới, cũng phải nói đội hình thế này đã rất mạnh rồi, nhìn là biết Lân Thiếu Dật rất xem trọng Lăng Tiêu.

“Chủ nhân cực kỳ coi trọng lần hành động này.” Tổ Mã thản nhiên nói.

Nam tử ngồi thẳng người, ngẹo đầu nhìn nàng chằm chằm, nét mặt như cười như không, “Đương nhiên ta biết rõ, dù sao thứ kia cũng là Linh Nhãn cực phẩm.”

Nam tử tên là Phương Dương, mặc dù địa vị của Tổ Mã trong Hắc Tri Chu rất cao, ngẫu nhiên chủ nhân cũng có thể vui vẻ hòa nhã với nàng, còn gã lại không tôn trọng nàng là mấy, lúc nói chuyện với nàng luôn thờ ơ cợt nhả, có khi còn cáu gắt.

Tổ Mã cũng biết điểm này, từ trước tới nay, đối với người không tôn trọng mình, nàng chưa bao giờ khách khí, thấy gã không đếm xỉa tới, liền nói: “Người biết tin tức về Linh Nhãn cực phẩm không chỉ có một, đối thủ của chúng ta không chỉ có Lăng Tiêu…”

Sắc mặt Phương Dương khẽ động, lập tức nở nụ cười tà ác, “Cũng chỉ là mấy con chuột thôi, còn phải sợ chúng lật trời sao…”

“Ngươi đừng xem thường mấy con chuột, dù sao bọn chúng cũng là mấy lão hồ ly đã thành danh đã lâu, cẩn thận sẽ giữ được thuyền vạn năm.” Tổ Mã khẽ nhíu mày, không đồng ý với lời gã nói.


“Thôi thôi, câu này ngươi đã nói đi nói lại nhiều lắm rồi, không đổi được cái nào mới mẻ hơn à?” Phương Dương không nhịn được mà phẩy phẩy tay, “Vị trí của Linh Nhãn cực phẩm ở đâu, ta đi dăm dò một chút.”

“Không được.” Vượt qua dự liệu của Phương Dương, Tổ Mã lập tức phản bác lại.

Phương Dương nhíu mày, dùng ánh mắt khó chịu nhìn nàng chằm chằm, “Vì sao?”

Tổ Mã giải thích: “Tuy tu vi của ngươi rất cao, nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của Lăng Tiêu, lần này ngươi đi qua, nếu không thể đảm bảo trăm phần trăm không để hắn phát hiện, thì chẳng khác nào đánh rắn động cỏ, hơn nữa còn nói cho hắn biết Linh Nhãn đang nằm ngay trong bộ lạc Thủy Tây.”

“Cái này không được, cái kia cũng không được, vậy ngươi nói ta phải làm sao?” Liên tục bị phản bác, ánh mắt Phương Dương đã có vẻ âm u.

Tổ Mã nhếch khóe môi, “Đợi!”

Phương Dương nhìn nàng chằm chằm.

Thời điểm Tổ Mã nói chữ này, bộ lạc Thủy Tây đang náo loạn, trong màn đêm, từng ngọn đèn liên tiếp phát sáng, khắp bộ lạc đã sáng trưng như ban ngày.

Du Tiểu Mặc chạy ra khỏi phòng, níu lấy một tộc nhân của bộ lạc Thủy Tây, hỏi: “Có chuyện gì xảy ra thế?”

Tộc nhân nọ nhận ra hắn là khách quý của Mặc Sĩ tù trưởng, cố nén lo lắng đáp lại: “Hình như là có người xông vào bộ lại của bọn ta, đội trưởng triệu tập bọn ta tới để truy bắt kẻ này.”

Đừng bảo là Hắc Tri Chu chứ?

Càng nghĩ càng thấy có khả năng, Du Tiểu Mặc quay người chạy về phòng, thấy Lăng Tiêu vẫn đang tính toán, chỉ sợ lúc này cắt ngang y không tốt lắm.

Tính toán là là một sự lĩnh ngộ cực kỳ uyên thâm, càng gần cảnh giới của Chí Tôn giả, kết quả tính toán càng gần với sự thật. Loại việc này không cần học, mà là xem khả năng nắm giữ quy tắc thiên địa của bản thân, bởi vì mỗi lần tính toán đều vô cùng phiền phức, cho nên không thể cắt ngang giữa chừng, nếu không lại phải bắt đầu lại từ đầu.

Du Tiểu Mặc vừa nghĩ, vừa đi ra ngoài nghe ngóng tin tức.

Tên trộm xông vào bộ lạc vẫn chưa bị bắt, có vẻ tu vi không hề thấp, hơn nữa rất quen thuộc đường đi lối lại, thậm chí còn kinh động tới Mặc Sĩ Tây Nguyên.

Mãi tới lúc trời sắp sáng, kẻ kia đã biến mất tăm hơi, người của bộ lạc Thủy Tây lại mệt mỏi cả đêm, kết quả là chỉ bắt được mỗi cái bóng, lần nào cũng khiến kẻ nọ lẻn mất, còn chẳng thấy được chính diện.

Lúc này, Lăng Tiêu cũng đã tính toán xong.

Du Tiểu Mặc tựa vào bên cạnh y, vội vàng kể chuyện hay ho tối qua cho y biết, nét mặt rõ ràng là mới đi xem trò vui về xong, “Anh cảm thấy có phải là người của Hắc Tri Chu không?”


Lăng Tiêu nhấp trà, nói: “Chắc là không phải.”

“Vì sao?”

“Theo miêu tả của người khác về thánh nữ tiền nhiệm của bộ lạc Cổ Mã, đối phương hẳn là một nữ nhân cẩn thận có tâm cơ, trước khi chưa xác định được chúng ta có biết về Linh Nhãn cực phẩm không, ả sẽ không tùy tiện phái người tới, trừ phi muốn làm ta hoài nghi, có thể thấy người này không liên quan tới Hắc Tri Chu và bộ lạc Cổ Mã.”

Du Tiểu Mặc chớp mắt mấy cái, “Vậy thì là ai?”

Nét mặt Lăng Tiêu trở nên sâu xa, xoa xoa cằm một lát, chợt nói: “Câu này… hỏi rất hay, có điều ta không biết.”

Du Tiểu Mặc: “…”

Tên này đang cố ý đùa giỡn hắn phải không!

Mặc kệ kẻ nọ là ai, nếu không phải là người của Hắc Tri Chu và bộ lạc Cổ Mã, vậy thì tính uy hiếp không lớn, hiện tại hắn tò mò về Linh Nhãn cực phẩm hơn, rốt cuộc thì nó nằm ở nơi nào mà có thể khiến cho Hắc Tri Chu đợi đến tận bây giờ vẫn chưa động thủ, lại còn phải liên minh với bộ lạc Cổ Mã.”

“Anh mau mau nói cho em biết đi.” Du Tiểu Mặc thúc giục.

Lăng Tiêu lại bình thản uống trà, trà này là trà ngon mà Mặc Sĩ Tây Nguyên tặng, mấy ngày nay đã bị uống vơi bớt không ít.

Trong lòng Du Tiểu Mặc ngứa ngáy muốn chết, nóng lòng lắm rồi nè, vậy mà cái tên Lăng Tiêu này cứ làm cho hắn bứt rứt, xem ra phải mạnh tay mới được! Hắn chạy ra phòng ngoài khóa cửa lại, sau đó lại chạy về, chui vào dưới tay Lăng Tiêu, đặt mông ngồi lên đùi y, hai tay thì ôm cổ, hai cái đùi thì quắp chặt vào eo Lăng Tiêu, dùng sức lay lay y.

“Đến cùng thì anh có nói không, không nói là em không xuống đâu.”

Lăng Tiêu nín cười, mạnh miệng: “Không nói.”

Du Tiểu Mặc nhe răng nhếch miệng, không nói thì đừng trách hắn ‘tâm ngoan thủ lạt’, vì vậy hắn giơ tay tóm lấy lão nhị của Lăng Tiêu, còn dùng sức nhéo nhéo một chút, lão nhị đang ngủ say trong bụi cỏ lập tức tỉnh dậy.

Bên tai vang lên tiếng hít khí hơi yếu của Lăng Tiêu, không bao lâu nữa lão nhị đã hoàn toàn thức tỉnh, một cột chống trời, nhô lên tại thành một đỉnh núi nhỏ giữa hai chân, tốc độ nhanh tới nỗi Du Tiểu Mặc không biết bước tiếp theo nên làm gì.

Trên thực tế hắn cũng chưa kịp phản ứng, xưa nay Lăng Tiêu luôn là người chủ động, hắn chỉ nằm thưởng thụ mà thôi, ngẫu nhiên cũng chủ động một chút nhưng vẫn bị dẫn dắt.

“Tiếp tục đi!” Lăng Tiêu đặt cằm lên vai hắn, híp mắt, hơi thở nóng rực phả vào tai hắn.

Khuôn mặt Du Tiểu Mặc đỏ bừng, suýt nữa thì đã quên mất cầm thú thích nhất là kiểu này, còn hắn là bánh bao thịt tự động dâng đến tận miệng, nghĩ vậy, hắn liền có kè mặc cả: “Anh nói cho em, sau đó em sẽ… A!”

Lăng Tiêu đột nhiên cắn vành tai hắn, làm Du Tiểu Mặc sợ tới mức la lên, muốn lui ra đã không còn kịp nữa rồi, tay bị y đưa vào trong quần đặt lên cự vật đã nóng hổi như bàn ủi, nóng tới nỗi Du Tiểu Mặc muốn rụt tay lại, nhưng không biết vì sao mình không mạnh được bằng người ta.

Không bao lâu, y phục của Du Tiểu Mặc đã rơi lả tả trên mặt đất, nửa người trên chỉ mặc áo trong màu trắng, nửa người dưới không một mảnh vải, đang ngậm lấy cữ vật dữ tợn, dùng tần suất cao để lên xuống phun ra nuốt vào, hình ảnh *** loạn như ẩn như hiện này càng khiến người ta xấu hổ tới nỗi mặt đỏ tim đập.

Du Tiểu Mặc với vẻ mặt mê loạn đằng kia đang ôm cổ Lăng Tiêu, hai cái chân trắng nõn quắp chặt vào eo y, còn việc bức cung hả, hắn đã sớm quên đến chín tầng mây rồi, kết quả là không ép cung được thì thôi, còn dâng mình cho người ta ăn sạch.

Cái này gọi là tự làm tự chịu!

Ngày hôm sau, Lăng Tiêu không cho hắn uống linh thủy để rũ bỏ mệt nhọc, di chứng sau khi mây mưa lại xuất hiện, may mà hắn đã quen, chể thất cũng tăng theo tu vi không ít, nghỉ ngơi mấy canh giờ là khôi phục.

Buổi chiều, cuối cùng Lăng Tiêu cũng rủ lòng từ bi dẫn hắn đi xem Linh Nhãn cực phẩm.

Có điều khi Du Tiểu Mặc nhìn thấy chỗ kia, suýt nữa thì đã rớt cằm xuống đất bảo sao Hắc Tri Chu lại muốn liên minh với bộ lạc Cổ Mã, không làm vậy thì chắc việc này sẽ huyên náo tới mức ai ai cũng biết.