Vừa nghe thấy âm thanh này, hai gã tộc nhân đã nói thầm một tiếng không ổn, nhưng không đợi họ đáp lại, người kia đã đi ra khỏi cấm địa.
Thân hình cao lớn cản hết nửa lối vào cấm địa, người này có một gương mặt chữ điền, ngũ quan tổng hợp lại không khó nhìn, nhưng nét mặt lại uy nghiêm mười phần, cặp mắt của người này không mang màu đen mà còn lẫn chút màu nâu rất khó nhận ra, ánh mắt ông ta có cảm giác tang thương được năm tháng lắng đọng lại, nhưng lúc nhìn về phía người khác lại lờ mờ lộ ra uy áp.
Hai gã tộc nhân nhìn nhau, không biết nói gì.
Ánh mắt lão giả chợt nhìn về phía Tiểu Kê, cực kỳ lạnh lùng, “Hắn chính là cháu trai của đại trưởng lão – Cơ Ninh Vũ?”
Một tộc nhân đáp: “Bẩm tứ trưởng lão, đây đúng là thiếu cốc chủ.”
Trên cơ bản thì địa vị thiếu cốc chủ của Tiểu Kê đã được xác định, cho nên tộc nhân của Yêu Hoàng tộc đều dùng danh xưng thiếu cốc chủ để gọi Tiểu Kê, cũng không cảm thấy có gì kì lạ.
Lão giả nhìn Tiểu Kê một hồi liền thu ánh mắt lại, dùng khuôn mặt vô cảm nói với họ: “Nếu như không có sự đồng ý của cốc chủ và đại trưởng lão, bất kể là ai cũng không được phép tiến vào cấm địa, ngay cả thiếu cốc chủ cũng không được, dẫn người đi.”
Nói xong ông ta xoay người bước vào cấm địa.
Tiểu Kê không có ý định bỏ cuộc, dù sao cũng tới được đây rồi, lần sau muốn tới nữa lại phải mất công cắt đuôi mấy tên cứ suốt ngày kè kè bên cạnh.
Đang lúc nó chuẩn bị liều xông vào, một đôi tay đột nhiên vươn ra từ phía sau, kẹp vào nách bế nó lên, giọng nói dịu dàng mang theo ý cười truyền vào tai Tiểu Kê.
“Thiếu cốc chủ, chớ nghịch ngợm, nếu để đại trưởng lão biết, ngài sẽ bị phạt đấy.”
Người này chính là Cơ Phượng, bây giờ cũng có thể coi như bảo mẫu của Tiểu Kê, lúc trước hắn hơi lơ là liền bị Tiểu Kê cắt đuôi, Cơ Phượng biết ngay nó đang ở gần cấm địa mà, Thiếu cốc chủ cái gì cũng tốt, chỉ mệt ở chỗ tò mò hơi quá, rất thích đi vào những chỗ không thể đi.
Trong cấm địa, lão giả đi theo một con đường mòn dẫn vào bên trong.
Cấm địa của Yêu Hoàng tộc không phải là kiểu địa lao âm u ẩm ướt, ngược lại, cấm địa được trang hoàng rất đẹp đẽ, cái gì bên ngoài có, ở đây đều có hết, khắp nơi đều là dạ minh châu rực rỡ, khiến toàn bộ cấm địa sáng như ban ngày.
Lão giả bước vào một cánh cửa lớn, bên trong lại có một cái hang rất rộng, phía bên kia là một tòa đình đài lầu các* đứng yên lặng trên mặt nước, bên cạnh đình có một bóng người mờ ảo đang ngồi, nước chảy từ những chỗ hẻo lánh phía trên xuống trong hồ nước rồi hòa vào làm một, nhìn sao cũng thấy giống một nhà tù mỹ lệ.
Lão giả đi đến bên hồ, nhìn qua người trong đình, không nói một lời.
Hai bên im lặng thật lâu, mãi tới khi người nọ mở mắt, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía lão giả, giọng nói mỹ diệu như chim oanh chậm rãi tuôn ra từ làn môi mỏng.
“Phụ thân đại nhân, ngài có tâm sự chăng?”
Ánh mắt lão giả đột nhiên trở nên âm u khó đoán, nghe thấy nữ tử hỏi, mãi một lúc sau mới lên tiếng: “Nếu như sự việc năm ấy không xảy ra, thiếu cốc chủ của Yêu Hoàng tộc sẽ là ngươi.”
Nữ tử trong đình bỗng nhiên nở một nụ cười làm người ta mê đắm, “Phụ thân đại nhân, đã qua nhiều năm như vậy rồi, ngài vẫn còn suy nghĩ về chuyện này sao? Từ rất lâu trước đây con đã nói, con tự nguyện, không liên quan đến bất cứ kẻ nào.”
Sắc mặt lão giả vẫn không khá hơn, “Nếu như năm ấy không có hắn thì tốt rồi, ngươi cũng không phải trở thành bộ dạng của ngày hôm nay.”
“Phụ thân đại nhân, ngài cần gì phải chấp nhất chuyện đã qua, thời gian sẽ không trở lại, mà con cũng không bao giờ hối hận.” Nữ tử than nhẹ một tiếng, nàng luôn biết tâm kết của phụ thân, nhưng nàng không thể nào cởi bỏ giúp ông.
“Ngươi không hối hận?” Lão giả đột nhiên cười lạnh một tiếng, “Tú Tâm, ngươi gạt được người khác, nhưng không gạt được ta đâu, nếu như ngươi thật sự không hối hận, vì sao qua bao nhiêu năm như vậy ngươi chưa từng hỏi về tình hình của đứa bé kia một lần?”
Cơ Tú Tâm lập tức im lặng.
Lão giả nhẹ giọng nói: “Tú Tâm, đã bao nhiêu năm như vậy ngươi vẫn ở trong cấm địa chưa từng bước ra ngoài một bước, hoàn toàn không biết gì về tình huống ngoài kia, ngươi cũng không biết tình hình hiện tại của con mình, nếu ngươi muốn biết, ta có thể nói cho ngươi biết.”
“Phụ thân đại nhân, chuyện đã qua không nên nhắc lại nữa, bây giờ con gái chỉ mong được yên lặng một mình.” Cơ Tú Tâm rũ mắt, sắc mặt rất bình tĩnh.
Nhưng lão giả không có ý định bỏ qua, đã bao nhiêu năm như thế, ông vẫn hy vọng con gái có thể nhận sai, sau đó sẽ ra khỏi nơi này, nhưng không hiểu sao, ông không thể nhìn thấu tâm tư của con gái mình. Cơ Tú Tâm nói không hối hận chuyện năm ấy, nhưng lão giả chưa bao giờ thấy nàng nhắc tới người nam nhân kia và con của mình, dù chỉ một lần.
“Mấy năm gần đây, con của ngươi đã tỏa sáng rực rỡ ở đại lục Thông Thiên rồi, liên tiếp vì một người nam nhân mà đắc tội rất nhiều thế lực lớn, từng chơi vơi bên bờ sinh tử, nhưng đúng là thiên phú của nó rất xuất chúng, đoạn thời gian trước, nó lãnh đạo một đám người đi phá hủy Thông Thiên Điện, hôm nay, thế lực uy tín lâu năm kia đã phải trốn chui trốn nhủi, còn nó cũng trở thành cường giả ngang hàng với các nhân vật đỉnh cao như Du Chấn Thiên…”
Trong giọng kể nhẹ nhàng của lão giả, nét mặt của Cơ Tú Tâm đột nhiên thay đổi rất khẽ.
“Đúng rồi, con của ngươi tên là Lăng Tiêu.” Lão giả biết rõ từ lúc Cơ Tú Tâm sinh ra đứa bé kia đến nay vẫn chưa được gặp lại một lần, đương nhiên cũng không biết tên con mình, vì vậy thuận miệng báo cho nàng một tiếng, nào có thể đoán được sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi.
Cơ Tú Tâm ngẩng đầu, ánh mắt toát ra vẻ lạnh lẽo, “Phụ thân đại nhân, ngài xác định nó tên là Lăng Tiêu, là Lăng trong tráng chí lăng vân (lí tưởng cao đẹp)?”
“Đúng vậy, với danh tiếng hiện tại của nó, gần như không ai không biết.” Lão giả không hiểu vì sao nàng đột nhiên lại trở mặt, cũng không hiểu cái tên này có vấn đề gì, ông chỉ biết, trái tim lặng như nước nhiều năm của con gái mình, đột nhiên nổi sóng vì cái tên này.
Cơ Tú Tâm cười khẽ vài tiếng, “Phụ thân đại nhân, con mệt mỏi, mời ngài rời đi.”
Trên mặt lão giả lóe lên vẻ giận dữ, nhưng vẫn cố nén xuống, tức giận phất tay áo bỏ đi, ông nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao con gái mình lại cố chấp như vậy.
Trước kia Tú Tâm rất nghe lời ông, nhưng kể từ sau khi gặp được người nam nhân kia, mọi chuyện đều thay đổi, vì thế, ông không ít lần oán hận nam nhân nọ, cũng không thích con của hai người.
Chuyện ở Cơ Tú Tâm là cấm kỵ trong Yêu Hoàng tộc.
Tiểu Kê đã từng nghe ngóng từ người xung quanh, nhưng họ đều im lặng không nói, thậm chí lần nào cũng chủ động đổi chủ đề, cho nên nó chỉ biết mẫu thân của lão đại rất có khả năng bị giam giữ trong cấm địa, hoàn toàn không biết gì về việc khác.
Sau khi bị Cơ Phượng bế đi, Tiểu Kê cũng không tức giận.
Đại trưởng lão đã từng nói, một người cầm quyền hợp cách, quan trọng nhất là phải có kiên nhẫn, mà mấy năm này nó không bao giờ thiếu kiên nhẫn hết.
Rất nhanh, cơ hội của Tiểu Kê đã tới.
Như đã từng kể qua, hiện tại Tứ Linh và Hắc Tri Chu đang tranh đấu tới nước sôi lửa bỏng.
Thực ra Hắc Tri Chu cũng không tính là một thế lực mới quật khởi, sau khi nó nổi lên mặt nước, sự mạnh mẽ của nó dần dần lọt vào tầm mắt của mọi người, vài cường giả Thánh cảnh, rất nhiều cường giả Thần cảnh, số lượng ấy nhiều tới nỗi làm cho Tứ Linh cũng cảm thấy kinh hãi.
Qua điều tra, mọi người mới biết rõ địa bàn hoạt động nhiều nhất của Hắc Tri Chu chính là Tây Cảnh, năm đó thế lực thần bí mà Thiên Đao mơ hồ phát hiện chính là Hắc Tri Chu, chỉ là lúc ấy bọn hắn không tự xưng là thành viên của Hắc Tri Chu, cho nên không ai liên hệ giữa hai thế lực này với nhau.
Hiện tại, Tây Cảnh đang tranh đấu rất kịch liệt.
Hắc Tri Chu không ngừng mở rộng địa bàn, đã chạm tới lợi ích của Tứ Linh, trước mắt vì đối phó với Hắc Tri Chu, Yêu Hoàng tộc cũng phải phái cường giả ra ngoài trấn thủ, vì thế cường giả phía trong Bách Điểu cốc không còn nhiều lắm, kể cả phụ thân của Cơ Tú Tâm cũng không có mặt.
Tiểu Kệ nhẹ nhàng cắt đuôi mấy người đại trưởng lão phái tới trông coi nó, lần này nó rất thông minh không đích thân ra mặt, mà để Cơ Phượng giữ chân họ.
Chớ nhìn Tiểu Kê chỉ có mấy tuổi, nhưng chỉ số thông minh của nó không thấp, ban đầu Cơ Phượng không đồng ý, vì vậy nó phải hứa hẹn với Cơ Phượng một vài điều tuyệt đối có thể khiến hắn động tâm, cuối cùng mới thuyết phục được.
Trong đình Lưu Quang, tư thế của của Cơ Tú Tâm vẫn không thay đổi.
Tiểu Kê đứng bên ngoài đình, nhìn chằm chằm vào Cơ Tú Tâm vẫn luôn rũ mắt, người này chính là mẫu thân của lão đại sao?
Dung mạo của Cơ Tú Tâm rất đẹp, bộ y phục làm bằng tơ trắng khiến cho nàng như tiên nữ trong đình, thánh khiết xuất trần, ngũ quan tinh xảo mỹ lệ, thậm chí năm đó nàng còn có danh xưng đệ nhất mỹ nữ của đại lục Thông Thiên, không ai không biết thánh nữ của Yêu Hoàng tộc, bề ngoài rất thanh nhã nhưng trái tim lại rực lửa, nếu không thì sao nàng lại để sinh ra chuyện như vậy với phụ thân của Lăng Tiêu.
Nửa canh giờ sau, Cơ Tú Tâm ngước mắt nhìn về phía Tiểu Kê vẫn im lặng từ đầu tới giờ, nó có bề ngoài của một đứa trẻ ba tuổi, nhưng tu vi lại cao đến thái quá.
“Ngươi chính là Cơ Ninh Vũ?”
Cơ Ninh Vũ không đáp, chỉ hỏi ngược lại: “Bà chính là thánh nữ năm đó đã cấu kết với người của Kỳ Lân tộc rồi sinh ra một đứa con trai hả?”
Sắc mặt Cơ Tú Tâm thay đổi, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Tiểu Kê mỉm cười, “Bà không nói thì ta cũng biết, bà có muốn đi ra ngoài không?”
Cơ Tú Tâm hơi nhếch môi dưới, “Ngươi muốn thả ta ra ngoài?”
“Ta có khế ước với phu nhân của con trai bà, nếu như bà muốn ra ngoài, ta có thể cân nhắc tới việc thả bà đi tìm con mình, bà có muốn ra ngoài không?” Tiểu Kê không dùng cách cung kính để gọi họ, người của Yêu Hoàng tộc rất cao ngạo, không cho phép bản thân và tộc nhân phải hạ mình trước mặt người khác.
Nằm ngoài dự liệu của nó, nụ cười bên khóe miệng Cơ Tú Tâm đột nhiên biến thành trào phúng.
Ngay thời điểm Tiểu Kê còn đang nghi ngờ, đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Cơ Tú Tâm gắt lên: “Không cần, ngươi đi đi!”