Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 637: Chân tướng

Trên bệ đá khổng lồ là một chùm sáng rực rỡ đang lơ lửng, trong chùm sáng có bảy loại màu sắc đan xen vào nhau, hình như chùm sáng khổng lồ này đang bao quanh một viên gì đó rất giống linh đan.

Bốn góc của bệ đá có điêu khắc bốn con rồng đá, rồng đá mở to miệng, dường như có một cái ống trong suốt nối liền giữa rồng đá và chùm sáng kia, một thứ năng lượng màu trắng đang được truyền vào bên trong, không ngừng tuôn vào linh đan.

Nhưng đây không phải là thứ khiến Du Tiểu Mặc bất ngờ.

Phía dưới bệ đá là một nhà tù trong suốt, bên trong có rất nhiều người bị nhốt, mà không, phải nói là linh hồn, có đan sư, cũng có tu luyện giả, còn có cả yêu thú, giờ phút này những linh hồn kia đang đau đớn rít gào, nét mặt dữ tợn vặn vẹo như chỉ hận không được chấm dứt tính mạng ngay giờ phút này.

Du Tiểu Mặc nhìn thấy có thứ gì đó bong tróc từ trên người họ, đúng là ngọn nguồn khiến họ đau đớn.

“Đó là tín ngưỡng và sức mạnh linh hồn.”

Đúng lúc này, bên tai hắn vang lên một giọng nói khàn khàn.

Du Tiểu Mặc quay đầu nhìn sang, phát hiện gã áo choàng trắng dẫn hắn tới đã rời đi, đổi thành một nam tử trung niên mặc áo bào rất giống pháp sư, giờ phút này gã đang nhìn chằm chằm vào chùm sáng kia như bị mê hoặc, nếu không phải bên cạnh hắn chỉ có một mình gã, có lẽ Du Tiểu Mặc sẽ nghi hắn bị ảo giác.

Từ lúc bị bắt cho tới bây giờ, hắn chưa từng nghe thấy mấy kẻ mặc áo choàng trắng nói nửa lời, hôm nay đột nhiên có người nói chuyện với hắn, đúng là không quen.

Nam tử trung niên chậm rãi nở nụ cười, “Chắc chắn ngươi rất muốn biết đây là gì, ta có thể nói cho ngươi biết.”

Du Tiểu Mặc nhìn gã, không lên tiếng.

Nam tử trung niên không quan tâm, nhưng câu nói tiếp theo lại khiến hắn cực kỳ khiếp sợ, “Ta cũng như ngươi, đều là người đến từ thế giới khác, hoặc nên nói là một vị diện khác.”

“Ngươi đang lảm nhảm gì thế?” Du Tiểu Mặc nhướn mày.

Nam tử trung niên quay đầu nhìn hắn, dường như cặp mắt kia có sức mạnh nhìn thấu lòng người, chỉ thấy khóe miệng gã từ từ nhếch lên: “Thế giới ta đang ở có thể dựa vào tín ngưỡng để lên cấp, mặc dù hiệu quả không nhanh như bản thân tự tu luyện, nhưng ở thế giới của chúng ta, việc này không thể thiếu, hơn nữa năng lượng từ tín ngưỡng có thể trợ giúp tu luyện giả đột phá khỏi cảnh giới kia.”

Du Tiểu Mặc thấy gã nói những bí mật này không chút e dè, cũng đoán được đại khái gã muốn làm gì, trong lòng chợt bình tĩnh, “Năng lượng tín ngưỡng mà ngươi nói có liên quan gì tới việc này? Đến cùng thì các ngươi có mục đích gì?”

“Đúng là tín ngưỡng có thể giúp tu luyện giả đột phá khỏi cảnh giới kia, nhưng về sau ta lại phát hiện nó thiếu mất một nhân tố quan trọng nhất.” Nam tử trung niên nói.


Du Tiểu Mặc hỏi: “Nhân tố gì?”

Ánh mắt gã đột nhiên lóe lên vẻ hưng phấn điên cuồng, “Đó chính là năng lượng gốc của mỗi linh hồn, sở dĩ loài người khó có thể đột phá khỏi cảnh giới kia là vì tính hạn chế của thế giới, nó chỉ thừa nhận một người, con đường tu luyện này vốn đã làm trái ý trời, thường thường không ai có thể nắm giữ vận mệnh, nhưng chỉ cần một người đột phá tới cảnh giới ấy, không chỉ có thể xoay xở vận mệnh tùy ý, mà còn trở thành chủ nhân của thế giới này, người nọ có thể dễ dàng xóa bỏ quay tắc mà chủ nhân trước kia để lại, tạo nên quy tắc mới, mà tất cả mọi người sẽ phải sống bằng quy tắc của hắn.”

“Đúng rồi, ngươi biết vì sao quy tắc của thế giới này không rõ ràng không?” Nam tử trung niên đổi đề tài, bỗng hỏi một câu như vậy.

Du Tiểu Mặc sững sờ, sau đó mới lắc đầu, hắn nào biết gì về chuyện này, Lăng Tiêu chưa từng nói cho hắn nghe, hắn cũng không nghĩ tới để mà hỏi.

Nam tử trung niên cười ha hả nói: “Đó là bởi vì chủ nhân tiền nhiệm đã chết, mặc dù quy tắc hắn để lại vẫn tồn tại, nhưng không còn rõ ràng như trước kia, việc này rất có lợi cho người kế nghiệm, vì không bị ảnh hưởng, Thông Thiên Đế muốn đột phá cảnh giới kia cũng chắc chắn hơn hai phần.”

Du Tiểu Mặc cảm thấy hôm nay thế giới quan của hắn lại bị đổi mới ngàn lần.

Lúc trước khi nghe Lăng Tiêu kể về chuyện đột phá khỏi Thánh cảnh bảy sao đỉnh phong, hắn chưa bao giờ ngờ được cảnh giới kia lại dữ dội đến thế, hơn nữa còn tạo ra quy tắc mới sao, chẳng phải tương đương với lẽ trời?

“Ta đã hiểu về cảnh giới kia, nhưng liên quan gì tới năng lượng gốc của linh hồn?” Hắn vẫn không hiểu, vì sao để đột phá cảnh giới kia lại cần cách máu me như vậy.

Hình như đối với hắn, nam tử trung niên này biết gì đều nói hết, không hề giấu diếm, đại khái là nghĩ dù hắn biết cũng không thể tiết lộ được, vì hắn sẽ chết, cho nên giúp hắn giải đáp nghi ngờ trong lòng.

Năng lượng gốc của linh hồn thực ra là năng lượng khởi điểm của thế giới, mà linh hồn cơ bản nam tử trung niên nhắc tới chính là người của vị diện trung cấp và cao cấp, Thông Thiên Điện cần 9999 người của 9999 vị diện khác nhau, sau đó rút năng lượng gốc trong linh hồn họ ra.

Rất không may, Du Tiểu Mặc chính là người cuối cùng.

Thông Thiên Đế đã áp dụng kế hoạch này rất nhiều năm, tại sao bao nhiêu năm gã không hề lộ diện, là bởi vì gã bận rộn dẫn thuộc hạ không ngừng bôn ba tới các vị diện khác.

Hơn chín ngàn vị diện, nghĩ sao cũng thể hoàn thành trong thời gian ngắn, huống chi số lượng vị diện trung cấp không nhiều, muốn xác định vị trí của chúng khá phiền toái, cho nên Thông Thiên Đế chỉ có thể tới vị diện cấp thấp để tìm, vị diện cấp thấp rất nhiều, bắt người cũng dễ, nhưng đây cũng là một việc vô cùng tốn thời gian.

Chỉ là dưới sự kiên trì và nhẫn nại của Thông Thiên Đế, kế hoạch đã tiến hành gần xong, cũng chỉ thiếu một người.

Nhưng càng ngày càng khó xác định vị trí của các vị diện, để xác định được vị diện thứ 9998, Thông Thiên Đế đã mất bốn trăm năm, chứng tỏ vị diện cuối cùng còn khó nắm bắt hơn.


Tình cờ làm sao, gã lại gặp được Du Tiểu Mặc, biết được hắn là linh hồn từ dị giới cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

Gia tộc Xích Huyết đã làm rùm beng chuyện của Du Tiểu Mặc lên, mặc dù có che giấu mục đích thực sự, nhưng Thông Thiên Đế lại biết bí mật của Du tộc.

Rõ ràng Du tộc thực sự đã diệt tộc từ thời viễn cổ, những kẻ còn sống sót chỉ là bàng chi, nếu Du Tiểu Mặc có thể mở báu vật truyền tộc chứng tỏ hắn chính là hậu duệ chân chính của Du gia, nhưng đây không phải là chi tiết khiến Thông Thiên Đế phát hiện ra hắn là người từ dị giới, mà là thời điểm diễn ra thử thách thứ hai.

Lúc Du Tiểu Mặc bị bóng đen đuổi giết, hắn đã từng lỡ lời, mặc dù lúc ấy chỉ có một mình hắn, nhưng thật ra thế giới kia nằm trong tay Thông Thiên Đế, mọi cử động của Du Tiểu Mặc đều nằm trong tầm giám thị của gã.

“Được rồi, nói nhiều như vậy, ngươi cũng phải lên đường thôi.” Dường như nam tử trung niên nói ra chỉ để xả hết những gì đã tích tụ trong lòng bấy lâu nay, ánh mắt vui sướng lại nhìn về phía Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc liếc thủ vệ xung quanh, một mình hắn không đối phó được với nhiều người như vậy, vội vàng nói: “Chờ một chút, ta còn có một vấn đề nữa.”

“Vấn đề gì?”

Du Tiểu Mặc nói: “Nếu các ngươi chỉ cần 9999 người ở các vị diện khác nhau, vì sao còn bắt nhiều cường giả ở đại lục Thông Thiên như vậy?”

Nam tử trung niên lắc tay áo, nhìn hắn cười mà như không cười, “Dù sao ngươi cũng chết, nói cho ngươi biết không sao, vị diện cao cấp chỉ có một, chắc ngươi cũng biết điều này, nhưng bởi vì chỉ có một, cho nên cần nguồn năng lượng gốc lớn hơn, giải thích như vậy ngươi đã minh bạch chưa?”

“À, đúng rồi, còn có một việc nữa.” Nam tử trung niên đột nhiên cười khẽ, như nhớ tới cái gì: “Mặc dù ngươi là người cuối cùng, nhưng đám người trong địa lao kia cũng không thoát đâu, không bao lâu nữa chúng sẽ xuống dưới kia với ngươi, chắc ngươi vẫn không biết, tuyệt linh trận ở nơi đó không phải là trận pháp thông thường, nó còn có một cái tên khác, gọi là —— Tuyệt sát trận!”

“Tuyệt sát trận là một loại lễ tế, nó có thể chuyển hóa tất cả sinh linh trong phận pháp thành năng lượng, ngươi nghĩ vì sao Thông Thiên Điện không phong ấn tu vi của chúng, đó là vì phải đảm bảo chúng có thể chuyển hóa thành năng lượng một cách thuận lợi nhất, phản kháng càng kịch liệt, tuyệt sát trận càng phát huy hiệu quả, đợi tới lúc năng lượng đạt tới đỉnh điểm, kết giới viễn cổ bao phủ bên ngoài Thông Thiên Điện sẽ được mở ra, khi ấy những kẻ xông vào đây sẽ chết hết, một tên cũng không trốn thoát.” Ánh mắt nam tử lóe lên vẻ âm tàn.

Du Tiểu Mặc hít vào một hơi, đúng là mất hết tính người.

Bảo sao Hà Đông lại nói câu kia, quả nhiên không phải không có căn cứ.

Nam tử cười: “Những gì nên biết ngươi cũng biết rồi, tiếp theo ngươi có thể lên đường.” Nói xong, gã liền vươn tay tới gần Du Tiểu Mặc.

Sao Du Tiểu Mặc có thể ngoan ngoãn chờ chết, một dòng sức mạnh linh hồn mênh mông gào thét lao về phía gã.

Nam tử trung niên cười lạnh một tiếng, biết ngay là hắn sẽ không ngoan ngoãn chịu chết mà, một dòng sức mạnh linh hồn hung hãn hơn phun ra từ trong cơ thể gã, thoáng cái đã va chạm với sức mạnh linh hồn của Du Tiểu Mặc, gió lớn nổi lên, bên tai còn vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc, đợi tới khi dư chấn tan dần, Du Tiểu Mặc đã biến mất.

Nam tử trung niên quay phắt sang bệ đá, chỉ thấy trên bệ chợt có thêm một bóng người, chính là Du Tiểu Mặc.

Không đợi gã quát lên, một quyền của Du Tiểu Mặc đã nện thẳng vào đầu con rồng đá kia, tiếng động ầm ầm, đầu của rồng đá lăn lông lốc, năng lượng gốc phun ra, vô hình vô sắc, lập tức lan vào không khí…

Nam tử trung niên trợn tròn mắt, điên cuồng gào lên.

“Khốn kiếp, ta sẽ giết ngươi!”

Du Tiểu Mặc vội vã bỏ trốn.