Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 622: Độc miệng

Tin tức Du Chấn Thiên đụng độ Lăng Tiêu lần thứ hai nhanh chóng lan ra ngoài sau khi truyền tống của Linh Sơn mở ra. Vị gia chủ của gia tộc Xích Huyết này, cường giả đỉnh cao của đại lục Thông Thiên này, đã hai lần thua dưới tay cùng một người.

Nếu nói lần đầu do khinh địch thì còn có thể hiểu, dù sao trên người Lăng Tiêu cũng có quá nhiều bí ẩn, nhưng lần thứ hai mà còn như vậy, việc này khiến mọi người không thể không hoài nghi liệu vấn đề có phải nằm ở Du Chấn Thiên hay không. Chỉ là trước mặt lão đám đông vẫn rất nể tình, không thảo luận về đề tài này nữa.

Mặc dù tất cả mọi người bị truyền tống ra cùng một lúc, nhưng thời gian truyền tống có dài có ngắn, khoảng cách giữa vị trí đang đứng và cửa vào cũng ảnh hưởng tới tốc độ.

Lúc Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc bị truyền tống ra ngoài, người của Thương Minh đã đứng đó, tất cả đều là người quen. Bất thình lình, một bóng trắng đánh lén từ sau lưng hắn, Du Tiểu Mặc không kịp chuẩn bị đã bị ôm chầm lấy.

“Con trai, cha nhớ con quá à!” Du Quân Kỳ ôm con trai bảo bối nhà mình, dùng đầu cọ cọ vài cái, có câu nói một ngày không gặp như cách ba năm, ông đã nhớ nhung con trai mấy trăm năm rồi á.

Khuôn mặt Du Tiểu Mặc đỏ mừng, sắp tắt thở.

Cuối cùng vẫn phải nhờ Lăng Tiêu giải cứu hắn, kéo người từ trong lòng Du Quân Kỳ tới bên cạnh mình, vị nào đó còn bày ra cái vẻ mặt u oán nhìn phu phu hai người đồng tâm.

Du Tiểu Mặc ho khan vài tiếng, thấy cha hờ nhà mình vẫn còn muốn nhào tới, vội vàng đưa tay cản lại, “Cha, chúng ta có chuyện gì đợi về rồi hãy nói, bây giờ không phải là thời gian ôn chuyện, được không nào?”

“Thế thì… Được rồi.” Du Quân Kỳ miễn cưỡng nói.

Phải biết, đám người đứng phía sau bọn họ đã sớm rớt cằm trên mặt đất rồi kia kìa, bởi vì thời gian Du Quân Kỳ ở Thương Minh biểu hiện khác lắm cơ. Mọi người vẫn coi ông như tiền bối mà tôn kính, chưa kể Du Quân Kỳ cũng có phong phạm của tiền bối, cái nét mặt ủy khuất kia ở đâu ra vậy, trong lòng họ cảnh tượng này tuyệt đối là tuyết rơi mùa hè.

Cũng không lâu sau, những người khác cũng có mặt.

Tổn thất nhân số thảm trọng nhất phải kể tới mấy thế lực giao chiến vào ngày cuối cùng, nhưng nghiêm trọng nhất vẫn là Hắc Tri Chu, mười mấy người đi vào, lúc ra chỉ còn đúng một người, người kia chính là gã áo đen duy nhất đào tẩu được khỏi Tử Môn.

Sau khi gã nọ đi ra không thấy đồng bọn đâu là trong lòng tự biết có lẽ bọn họ đã chết sạch, gã không dám ở lại lâu, vội vã bỏ chạy không thấy tắm hơi.

Về phần bộ lạc Thủy Tây, bởi vì có bộ lạc Vạn Sa giúp đỡ, cuối cùng họ không bị tổn thất lớn lắm, hai cha con Mặc Sĩ Tây Nguyên đều bình an vô sự. Nhưng việc này cũng có ý nghĩa là một đoạn thời gian rất dài tiếp theo, bộ lạc Thủy Tây và bộ lạc Vạn Sa sẽ lên cùng một con thuyền.

Thời điểm ở Tử Môn, Kỳ Lân tộc không chiếm được lời, đối với Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc càng ngày càng khó chịu hơn, ngoại trừ một người cá biệt không quan tâm, thì sắc mặt những người khác đều rất khó coi, vừa ra đã phất tay áo rời đi.

Người được Yêu Hoàng tộc phái đi là Cơ Hách, nghe nói Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc đang có mặt ở Linh Sơn, lão còn chủ động dẫn người đi tìm, cơ mà hình như là không có duyên phận, mãi tới lúc đi ra mới gặp, nhưng bọn hắn đã có Thương Minh làm chỗ dựa, muốn ra tay rất khó.

Người có suy nghĩ nhanh chóng phát hiện ra một sự thật làm họ vừa tặc lưỡi lại vừa hưng phấn, có vẻ trong mười thế lực lớn thì đã có ba thế lực chĩa mũi dùi vào Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, khả năng kết thù này đúng là xưa nay hiếm thấy, mới nghe lần đầu.


Ngay lập tức, bộ lạc Cổ Mã dẫn quân tiên phong.

Mạc Mã dẫn thuộc hạ đi về phía Thương Minh, ánh mắt lạnh lùng âm u lia thẳng vào Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc.

Phó Thương Khung khoát khoát tay ý bảo đệ tử của mình không cần nôn nóng, mỉm cười đi tới: “Không biết Mạc tù trưởng có gì chỉ giáo?”

Mạc Mã hừ lạnh một tiếng, “Chỉ giáo thì không dám nhận, lão phu hy vọng Phó minh chủ đừng ngăn cản bộ lạc Cổ Mã tìm kẻ thù tính sổ, đây là ân oán riêng của lão phu và chúng, lão phu rất kính trọng thái độ làm người của Phó minh chủ, chắc ông cũng không phải là loại người tùy tiện nhúng tay vào việc tư của người khác.”

“Vậy thì cũng phải xem liệu có thật hay không đã, nếu là vu oan hãm hại, bất cứ kẻ nào cũng đừng hòng động tới họ.” Phó Thương Khung không phải là loại thanh niên nghe vài câu ba xạo đã không ngẩng đầu lên được.

“Nếu Phó minh chủ đã cho rằng việc này là vu oan hãm hại, vậy để hai kẻ kia đi ra đối chất với lão phu.” Mạc Mã nói, lão biết muốn qua cửa ải của Phó Thương Khung rất khó, nhưng hôm nay tất cả các thế lực lớn đều có mặt, gia tộc Xích Huyết là đồng minh của họ, Yêu Hoàng tộc cũng có thù oán với hai người này, đây chính là thời cơ tốt để hỏi tội.

Lăng Tiêu đứng bên cạnh nghe thấy đối thoại của họ liền xoay người lại, khóe miệng hơi nhếch lên, khẽ cười: “Lão già, ngươi nói xem, ngươi muốn đối chất gì với chúng ta?”

Sắc mặt Mạc Mã âm u, “Các ngươi giết con gái ta!”

“Chúng ta không giết hai đứa con gái của ngươi.” Lăng Tiêu thản nhiên trả lời.

Bởi vì chỉ giết có một đứa thôi à, Du Tiểu Mặc âm thầm bổ sung trong lòng.

Mạc Mã nổi giận: “Ngươi nói láo, rõ ràng là chính các ngươi giết.”

Lăng Tiêu xoa tay, “Chứng cớ đâu?”

Lửa giận trên mặt Mạc Mã trì trệ, lông mày nhăn lại thật chặt, ánh mắt âm u lia qua lia lại trên người Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, “Có người tận mắt thấy ngươi hủy hoại dung mạo con gái lớn của ta, ngươi dám không thừa nhận?”

Lúc này đến phiên Du Tiểu Mặc bật cười, “Hủy dung con gái lớn của ngươi thì chúng ta thừa nhận, ai bảo ả nói năng lỗ mãng với chúng ta, lại nói đây là trách nhiệm của ngươi á, thân làm cha mà dạy dỗ ra hai đứa con gái không coi ai ra gì, cuồng vọng tự đại, đã thế còn lăng loàn, người đời đều nói làm cha không biết dạy con, nếu thật sự muốn truy cứu, ngươi nên tự phạt mới đúng!”

Lăng Tiêu tặng cho hắn một ánh mắt khen ngợi.

Du Tiểu Mặc tiếp thu.

“Nói hươu nói vượn!” Mạc Mã quát lớn, đương nhiên lão biết đức hạnh của hai đứa con gái thế nào, nhưng biết cũng không có nghĩa là mặc kệ người ngoài dám chửi bới con lão trước mặt lão.


Du Tiểu Mặc giận dữ nói: “Tù trưởng Mạc Mã, ta biết ngươi lại tự lừa mình dối người, nếu ngươi không tin có thể hỏi những người từng tiếp xúc với con gái mình, tính tình của hai ả thì chắc ai cũng biết rồi đấy, cuối cùng ta nói cho ngươi một điều, hủy dung không có nghĩa là giết người, làm ơn đừng hiểu lầm hai từ hủy dung và giết người, không có học thức không đáng xấu hổ, đáng xấu hổ nhất là ra vẻ hiểu biết, hiểu không?”

“Giỏi!” Du Quân Kỳ cực kỳ phối hợp, vỗ tay vang dội, kích động tới nỗi hai con mắt tỏa sáng luôn kìa, “Con trai, con nói đúng lắm, đúng là có văn hóa có khác.”

“Cha, làm người phải khiêm tốn!” Du Tiểu Mặc ngượng ngùng nói.

Mấy giây sau, xung quanh vang lên mấy tiếng nín cười rất tế nhị, không ít người lộ ra vẻ mặt muốn người mà cố nén, bả vai cũng run run.

Mạc Mã thì giận tới nỗi bắp thịt trên mặt giật giật, hơi thở dồn dập, cơn tức nghẹn ngay yết hầu mà không thể xả, hai mắt trợn ngược như muốn phun lửa nhìn Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc mỉm cười: “Tù trưởng Mạc Mã, không cần cảm tạ ta đâu, ta rất vui vẻ dạy cho ngươi một bài, không thu phí.”

Đúng lúc này, một âm thanh mỉa mai truyền tới từ phía Yêu Hoàng tộc, “Hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt, lần đầu tiên lão phu chứng kiến một kẻ không biết xấu hổ như vậy, đã hủy dung người khác còn dám lẽ thẳng khí hùng, đừng bảo ngươi coi bộ lạc Cổ Mã là không khí?”

Du Tiểu Mặc nhìn thoáng qua người lên tiếng, hóa ra là lão tiện nhân Cơ Hách, đảo mắt một vòng, nói vu vơ: “So với lão tiện nhân nào đó đứng đằng kia nói gần nói xa, ta còn kém xa lắm.”

“Đồ khốn nạn, ngươi mắng ai là lão tiện nhân?” Mặt mũi Cơ Hách tràn đầy nộ khí, khí thế trên người tràn ra như bão táp, đánh thẳng về phía Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc không ngốc đến mức đối cứng với lão, ló ra sau lưng Lăng Tiêu, cợt nhả: “Ta đâu có chỉ mặt gọi tên, lão già ngươi kích động cái gì, chẳng lẽ ngươi cảm thấy mình chính là lão tiện nhân kia? Thật là tự mình biết mình mà!”

Vừa nói xong, xung quanh lại rộ lên tiếng cười vang, một vài tán tu không dám cười, nhưng các thế lực khác thì ngược lại, cười ầm lên, hoàn toàn không chừa cho Cơ Hách chút mặt mũi nào.

Cơ Hách chỉ hận không thể xé nát miệng Du Tiểu Mặc.

Lăng Tiêu đi ra tổng kết, “Mạc tù trưởng, việc gì không có chứng cớ thì không nên tùy tiện vu oan cho người khác, cuối cùng nhắc nhở ngươi một câu, đừng để bị lừa bán rồi vẫn còn đếm linh tinh cho người ta, đến tột cùng chân tướng như thế nào, ta nghĩ ngươi là người thông minh.”

Nói đến đây thì ngừng, cho dù Lăng Tiêu không nói rõ, nhưng Mạc Mã có thể làm tù trưởng sao lại là người không có đầu óc chứ, bây giờ không muốn nghĩ, đợi lão trở về suy ngẫm lại tiền căn hậu quả một lần, y không tin lão sẽ không nghi ngờ Hạ Âm, mà bản thân y cũng không đời nào tự nhiên chịu tiếng xấu thay cho người khác.

Cuối cùng đương nhiên là tan rã trong không vui, tất cả các thế lực lớn lần lượt rời đi.

Du Tiểu Mặc nói vài lời với đại thúc, bởi vì đại thúc không định tham gia tỉ thí mà Thông Thiên Điện tổ chức, cho nên ước định với Du Tiểu Mặc sau này có cơ hội sẽ đi tìm hắn, sau đó đại thúc liền rời đi, bộ lạc Thủy Tây và bộ lạc Vạn Sa đều sợ bị phục kích, cho nên bọn họ đi cùng nhau.

Trước khi Chân Long tộc rời đi, Du Tiểu Mặc trao đổi phương thức liên lạc với thanh niên tên Long Việt kia.

Đại biểu của Huyền Quy tộc cũng tới nói chuyện với Du Tiểu Mặc, nghe nói sau khi tiểu ô quy rời khỏi hắn có một thời gian ngắn không chịu ăn cũng chẳng chịu uống, dù người của Huyền Quy tộc xưa nay có tiếng rất ôn hòa, nhưng nếu không phải về sau tiểu ô quy cũng chịu phục hồi từ trong mất mát, có lẽ họ sẽ cân nhắc tới việc trói Du Tiểu Mặc mang về Huyền Quy tộc.

Du Tiểu Mặc nghe mà lau mồ hôi lạnh, sau đó lại đau lòng cho tiểu ô quy, chưa lớn mà đã biết tuyệt thực, nếu nó ở đây, phải đánh cho một trận trước rồi nói sau.

Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc lấy ra một lọ linh đan cho đại biểu của Huyền Quy tộc, “Đây là một vài loại linh đan ăn ngon lắm, không những đỡ thèm mà còn có lợi cho tiểu ô quy, làm phiền ngài giao cho tiểu ô quy giúp ta.”

Đại biểu của Huyền Quy tộc không sĩ diện cão láo, đưa tay nhận lấy, đồng thời thay mặt tiểu ô quy cám ơn hắn, sau đó mới dẫn tộc nhân rời khỏi.

Đang lúc Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu chuẩn bị rời đi, người của Ngự Thú Công hội đột nhiên đi tới.