Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 611: Trở ngại kia

“Nghe nói gần đây có một cường giả Thánh cảnh liên tục vơ vét động phủ Linh Sơn, đã có sáu bảy động phủ bị hắn càn quét, tốc độ rất nhanh, ngay cả cỏ dại cũng không bỏ qua.”

Cái gọi là cỏ dại chính là cỏ mọc xung quanh ruộng linh thảo, thời điểm Lăng Tiêu đào linh thảo phải bốc trọn vẹn cả một mảnh ruộng linh thảo, cho nên không chừa được cỏ dại, tất cả đều vào trong không gian của y hết.

“Chắc người kia không phải là đan sư thải cấp, tám chín phần là cường giả Thánh cảnh.”

“Nói thế không phải là thừa lời sao?”

Nếu như không phải là cường giả Thánh cảnh thì rất khó để phá hủy cấm chế bên ngoài động phủ một mình, chớ nói chi là nhanh như chớp, dùng phương thức bạo lực như vậy, tỷ lệ là đan sư cực kỳ nhỏ.

“Các ngươi cảm thấy là ai?”

“Ây, có vẻ đối phương hành động một mình, còn rốt cuộc là ai thì phải điều tra mới biết được.” Cường giả Thánh cảnh hành động một mình rất dễ gây chú ý, các thế lực khác sao có thể bỏ qua được.

Không để ý đến suy đoán của những người khác, Phó Thương Khung nhìn về phía Du Quân Kỳ đứng cạnh mình, “Du huynh, ông cho rằng người kia là ai?”

Du Quân Kỳ nhíu mày, tác phong này rất giống người nam nhân nọ, nhưng ông đã chưa gặp hai đứa những một năm rồi, liệu có phải là họ không?

“Ông cảm thấy thế nào?” Du Quân Kỳ ném ngược lại câu hỏi.

Phó Thương Khung hứng thú nói: “Ta đoán suy nghĩ của chúng ta rất giống nhau.”

Du Quân Kỳ cười ha ha, “Hi vọng là chúng ta đoán đúng.” Những ngày qua, giờ nào khắc nào ông cũng nhớ về con mình, cũng không biết thằng bé sống thế nào, Du Quân Kỳ nghe nói Lăng Tiêu bị thương nhẹ, chẳng biết có phải thật không.

“Nhưng dù sự thật thế nào, gia tộc Xích Huyết và Yêu Hoàng tộc cũng không bỏ qua cho họ.” Phó Thương Khung lạnh nhạt nói.

Từ sau khi Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc bỏ trốn thành công, Du Chấn Thiên vẫn luôn phái thuộc hạ đi tìm kiếm tung tích của hai người, đã gần một năm mà vẫn chưa bỏ cuộc, cố chấp đến mức làm cho người ta hoài nghi. Nếu như chỉ phản bội gia tộc Xích Huyết thì căn bản là không cần gióng trống khua chiêng như thế. Vậy mà Du Chấn Thiên vô cùng coi trọng chuyện này, coi trọng đến thái quá, khiến người ta không muốn nghi ngờ cũng không được.

Về phần Yêu Hoàng tộc, sau khi Cơ Vân Lang gặp chuyện không may, Cơ Hách vẫn luôn coi hai người như cái gai trong mắt.

Khoảng thời gian này, mặc dù bề ngoài Cơ Hách tới gây sự với Thiên Cẩu, nhưng sau lưng vẫn lén lút phái người đi tìm tin tức về Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc.

“Còn cả bộ lạc Cổ Mã nữa.” Du Quân Kỳ bình tĩnh nói.

Ba tháng trước, Thương Minh nhận được tin tức nói Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu xuất hiện ở Đông Châu, vốn cũng không có gì hay ho, nhưng ai mà ngờ tin tức họ nhận được lại là hai người của bộ lạc Cổ Mã đã chết trong tay Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, mà còn là con gái của tù trưởng Mạc Mã kia, cuối cùng kết tử thù với bộ lạc Cổ Mã. Dựa vào sự hiểu biết của Du Quân Kỳ với con trai bảo bối và Lăng Tiêu, chưa hẳn là do bọn hắn giết hai nữ nhân kia.


Lúc ấy Du Quân Kỳ chỉ cảm thấy con trai và con rể nhà mình đúng là giỏi kéo thù hận, đại lục Thông Thiên có mỗi mười thế lực lớn, ấy vậy bọn hắn đã kết nợ máu với ba thế lực, đây tuyệt đối là tiết tấu muốn chết mà.

Du Quân Kỳ cảm thấy mình phải mau chóng tăng thực lực lên, bằng không thì với tính cách của hai đứa nhỏ này, khẳng định sẽ kết thêm thù với người khác, người làm cha như ông cũng mang áp lực lớn lắm!

Phó Thương Khung thấy vẻ mặt xoắn xuýt của Du Quân Kỳ, thong dong nói: “Du huynh đừng lo lắng quá, bọn họ đã dám vào hang hổ, chứng tỏ cũng tự tin có thể toàn thân trở ra, hơn nữa ông chớ xem thường Lăng Tiêu, ta cảm thấy hắn không đơn giản, nhất định sẽ bảo vệ con ông chu toàn.”

Đối với việc này, Du Quân Kỳ hoàn toàn không lo lắng.

Mặc dù thời gian ông đi cùng Lăng Tiêu rất ngắn, nhưng Du Quân Kỳ có thể nhìn ra được, Lăng Tiêu coi mạng của con trai nhà ông quan trọng hơn cả bản thân y.

“Ta nghe thấy đã có năm phủ trong Linh Sơn Bát Phủ bị mở, trước mắt chỉ còn lại ba phủ…”

Linh Sơn Bát Phủ theo thứ tự là Khai Môn, Hưu Môn, Sinh Môn, Thương Môn, Ðỗ Môn, Cảnh Môn và Kinh Môn. Hôm nay chỉ còn lại Sinh Môn, Thương Môn và Kinh Môn chưa mở, nhưng trừ Sinh Môn ra thì cả Thương Môn và Kinh Môn đều là một trong tam đại hung môn. Tử Môn đã xuất hiện Thủy yêu cấp mười hai, có thể thấy nguy hiểm ở Thương Môn và Kinh Môn đều không tầm thường.

“Không phải còn có Sinh Môn sao, chỉ cần tìm ra trước những người kia là được.” Mắt Phó Thương Khung lóe lên tinh quang.

Sinh Môn là cát môn, tên cũng như ý nghĩa, hoàn toàn không có nguy hiểm, so với Đỗ Môn và Cảnh Môn ở chính giữa, muốn vào Sinh Môn chỉ việc phá bỏ cấm chế, bên trong hoàn toàn không có nguy hiểm gì.

Mọi người đã được nếm ngon ngọt từ Hưu Môn, tuyệt đối không buông tha cho Sinh Môn.

Đừng nhìn Linh Sơn Bát Phủ được phân bố không theo quy luật nào, nhưng nếu dùng Kỳ Môn Độn Giáp để sắp xếp, nhất định sẽ thấy được quy luật của nó, điểm ấy đối với mọi người mà nói căn bản không phải việc gì khó, tìm được Sinh Môn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Du Quân Kỳ cũng rất có hứng thú với Sinh Môn, nhưng hứng thú không phải cho bản thân, mà là bởi vì con trai của ông.

Lần này Du Quân Kỳ xuất hiện ở di tích Đào Nguyên cũng là vì nguyên nhân ấy, ông thấy mình nên thu thập mấy loại hạt giống và linh thảo quý hiếm giúp con trai cưng.

“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau đi tìm Sinh Môn.”

Phó Thương Khung dẫn đầu đệ tử Thương Minh tiếp tục trèo lên đỉnh núi Linh Sơn, bởi vì căn cứ vào suy tính của họ, phủ thứ ba rất có thể nằm trên đỉnh núi, không những thế, hai đại hung môn là Thương Môn và Cảnh Môn cũng có khả năng ở phía trên.

Giữa đường họ gặp được Huyền Quy tộc và Ngự Thú Công Hội cũng coi đỉnh núi thành mục tiêu, cuối cùng tạm thời kết thành đồng minh. Ngự Thú Công Hội đã nói cho họ biết một tin tức, gia tộc Xích Huyết, bộ lạc Cổ Mã và Yêu Hoàng tộc đã liên minh lại, mục tiêu của đám người này cũng là đỉnh núi Linh Sơn.

Linh Sơn là một ngọn núi rất lớn, dường như cường giả thời viễn cổ cũng đã ngờ tới sẽ có ngày hôm nay, bởi vậy họ cài đặt rất nhiều chướng ngại trên Linh Sơn, nhất là con đường dẫn đến đỉnh núi, dù đi đường nào cũng gặp nguy hiểm khó lường. Có vài tán tu tự cho là có thể dựa vào sức mình để đi lên, kết quả đều gục ngã giữa đường.


Lời hẹn nửa tháng của Lăng Tiêu đã đến.

Trên đường y cũng thăm dò tin tức, mục tiêu của tất cả các thế lực lớn đều là đỉnh núi Linh Sơn, bởi vì Linh Sơn Bát Phủ chỉ còn dư lại ba phủ, có điều y không tới góp vui.

Thời gian vừa đến, Lăng Tiêu đã trở về.

Cấm chế quanh động phủ do Lăng Tiêu bày ra, cấm chế lúc trước đã bị hủy, cho nên thời điểm y đi vào hoàn toàn không kinh động tới bất cứ ai.

Nửa tháng này, có mấy đám người đi qua, chín phần đi thẳng, nhưng có một nhóm giảo hoạt hơn, thấy động phủ có cấm chế, cứ tưởng là bên trong chưa bị càn quét. Cả lũ hè nhau phát động công kích với cấm chế. Cũng may mà cấm chế Lăng Tiêu bày ra rất kiên cố, những người kia dùng hết tất cả sức lực từ hồi bú sữa mẹ đến giờ mà cũng không phá nổi, cuối cùng đành phải bỏ cuộc.

Chỉ chốc lát, Lăng Tiêu đã tìm được thạch thất mà Du Tiểu Mặc đang bế quan.

Giờ phút này, Du Tiểu Mặc đang ngồi xếp bằng chính giữa thạch thất, linh khí thiên địa xung quanh như nước xoáy điên cuồng chảy vào mi tâm của hắn, duy trì tới hai canh giờ mới ngừng lại.

Sau đó Du Tiểu Mặc biến đổi thủ thế, da thịt trắng nõn đã biến thành màu hồng phấn, càng ngày càng đỏ hơn, như sắp nhỏ máu đến nơi, thân thể ngồi im cũng chậm rãi rung động.

Lúc này, trong đầu hắn đang phát sinh biến hóa nghiêng trời lật đất.

Bảy điểm sáng như bị một dải ánh sáng kết nối lại, chúng không ngừng biến đổi tốc độ và hình dạng, chẳng khác nào Thất Tinh Bắc Đẩu. Bảy loại màu không ngừng lóe lên, một lúc thì ánh sáng màu vàng chiếm vị trí chủ đạo, lúc sau lại tới ánh sáng màu tím thay thế vị trí ấy, cứ như thể chúng đang tranh đoạt quyền chủ đạo ấy. Thời gian dần qua, bảy loại màu sắc dần dần cân đối.

Không biết đã qua bao lâu, khi bảy điểm sáng xoay tròn đến cực hạn, Du Tiểu Mặc chợt thấy bên tai vang lên một tiếng nổ thật lớn, cảm giác cứng ngắc này cũng biến mất, chuyển thành một loại cảm giác sảng khoái như được thấy trời cao biển rộng.

Du Tiểu Mặc quan sát trạng thái cơ thể, suýt nữa thì đã vui tới nỗi nhảy dựng lên.

Chướng ngại cản trở hắn bấy lâu nay cuối cùng cũng biến mất, hắn cẩn thận ngẫm lại, rốt cục đã hiểu vì sao trước kia hắn tìm đủ mọi cách mà không đột phá nổi.

Điểm sáng trong biển ý thức có bảy màu, lúc này mỗi điểm đều đại biểu cho một loại màu sắc khác nhau, tản ra ánh sáng dìu dịu, như đang làm dịu cho nhau sau khi đạt được sự cân đối.

Sở dĩ hắn không đột phá nổi là bởi vì không cân bằng.

Đối với đan sư thải cấp, từ tam phẩm đến tứ phẩm có một bức tường lớn cần phải vượt qua, muốn lên càng cao thì nhất định phải đạt được một điểm cân đối, mà cái ấy chính là màu sắc của mỗi điểm sáng.

Lúc ở tường Thời Gian, Du Tiểu Mặc từng được nghe tổ tiên Đan Thanh truyền thụ kinh nghiệm của đan sư thải cấp, lúc ấy nghe ông nói về cân đối, hắn còn không hiểu gì, bây giờ thì đã biết. Linh khí thiên địa trên Linh Sơn có hiệu quả làm dịu tâm trạng, phòng ngừa lúc lên cấp sinh ra tâm lý tiêu cực, cho nên mọi người mới nói tu luyện ở Linh Sơn có thể làm chơi ăn thật, lời này không sai.

“Lăng Tiêu, em có thể luyện Chuyển Sinh đan cho anh rồi.”

Du Tiểu Mặc đứng dậy liền thấy Lăng Tiêu đứng ở cửa thạch thất, nhào về phía y không chút do dự, trong giọng nói là sự hưng phấn khó kìm nén nổi. Hắn vẫn luôn nhớ mục tiêu để lên cấp của mình là luyện Chuyển Sinh đan cho Lăng Tiêu, bây giờ rốt cục cũng đạt đủ tất cả điều kiện rồi.

Lăng Tiêu ôm eo Du Tiểu Mặc, nâng cằm hắn lên như đang đùa giỡn.

Hai tay Du Tiểu Mặc vịn vai y, nhón chân lên, cực kỳ phối hợp, cực kỳ nóng lòng hôn lên môi y, chủ động hé miệng đưa lưỡi, còn khát khao hơn cả người đùa giỡn hắn nữa.

Đậu hủ tự dâng lên tận miệng sao có thể không ăn.

Lăng Tiêu không thể từ chối thịnh tình, ngậm lấy đầu lưỡi của hắn, bá đạo hôn, làm một người chồng hoàn mỹ hợp cách, y phải thỏa mãn bất cứ nhu cầu nào của phu nhân.