Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 582: Vô ơn

Bên phía cường đạo chỉ có năm người, dù thực lực tổng hợp cũng cao, nhưng đội ngũ thám hiểm kia không chỉ đông gấp đôi chúng, mà thực lực của đội trưởng bên ấy cũng không hề thua kém gã.

Sau khi nhanh chóng cân nhắc được mất, gã thủ lĩnh xác định không chiếm được chỗ tốt, lập tức dẫn theo thuộc hạ nhẹ nhàng và gọn gàng chạy thoát, cũng tiện tay trộm luôn túi trữ vật của hoa tỷ muội nọ.

“Hai vị tiểu thư, các nàng không sao chứ?”

Đội trưởng Tạ Tuấn là người lao tới đầu tiên, sắc mặt quan tâm nhìn Mạc Tuyết đang cực kỳ chật vật, ánh mắt nhìn về phía hai cục thịt trắng nõn trước ngực cô nàng, nuốt nước miếng một cái, lập tức rời ánh mắt.

Mạc Tuyết xem xét thấy dung mạo của người này rất anh tuấn, rất hợp khẩu vị của nàng, hai chân tự nhiên mềm nhũn ngả vào lòng Tạ Tuấn.

Tạ Tuấn vội vã đỡ lấy nàng, biểu lộ thoáng xấu hổ, quan tâm hỏi han, “Tiểu như, nàng làm sao vậy, có phải bị thương ở đâu không?”

Mạc Tuyết nhu nhược tựa vào ***g ngực gã, khóc nức nở, lắc đầu: “Ta không bị thương, ta chỉ là vui đến phát khóc, nếu không có công tử đến cứu kịp thời, ta, ta… Hức hức hức, ân cứu mạng của công tử, Mạc Tuyết không biết phải báo đáp thế nào.”

“Mạc cô nương đừng nghĩ thế, thực ra Tạ mỗ cũng đâu giúp được gì.” Tạ Tuấn vội vàng nói.

Mạc Tuyết cầm chặt tay Tạ Tuấn, dịu dàng nhìn gã rồi nói: “Không, Tạ đại ca đừng khiêm tốn, chàng đã cứu hai tỷ muội chúng ta, Mạc Tuyết nhất định sẽ báo đáp chàng.”

Tạ Tuấn cười cười, rút tay ra: “Mạc cô nương, gần đây Động Vực rất nguy hiểm, số lượng cường đạo tăng đột biến, các vị nên tìm thêm nhiều người rồi hãy tới đây, bằng không sẽ dễ lọt vào tầm ngắm.”

Mạc Tuyết chỉ thấy gã vô cùng khôi ngô, cực kỳ dịu dàng, hơn nữa còn có thực lực, trái tim sắp tan chảy mất rồi, nghe thấy Tạ Tuấn nói thế vội vàng phụ họa: “Tạ đại ca nói đúng lắm, nhưng trước mắt chúng ta không tìm được đồng bạn…”

Hiểu ý nàng, Tạ Tuấn lập tức nói tiếp: “Nếu như Mạc cô nương không chê, có thể đi cùng với chúng ta.”

“Thật vậy chăng, thế thì cám ơn đại ca nhé.” Mạc Tuyết nín khóc mỉm cười, hai bàn tay mềm mại lại cầm chặt tay Tạ Tuấn, nhìn hắn đầy mị hoặc.

Lần này Tạ Tuấn không rút tay ra nữa, cười cười, “Không cần khách khí, chiếu cố các tiểu thư xinh đẹp là nghĩa vụ của nam nhân chúng ta mà.”

Khuôn mặt Mạc Tuyết bén màu thẹn thùng, như thể say đắm trong sự dỗ dành ngon ngọt của hắn.

“Buông Mạc Tuyết ra!”

Một âm thanh sát phong cảnh như tiếng sấm vang lên bên tai hai người, Ngưu Từ Dương gục ở cách đó không xa đã đứng lên, khí huyết sôi trào xong ngực dần dần bình phục lại, sau đó hắn thấy Mạc Tuyết và Tạ Tuấn sắp quấn lấy nhau, tức giận đến nỗi mặt đỏ rần, mặc dù vốn đã đỏ sẵn từ lúc nãy.

Mạc Tuyết nghe giọng của Ngưu Từ Dương lập tức lạnh mặt, “Ngưu Từ Dương, Tạ đại ca là ân nhân của chúng ta, sao ngươi lại dám quát chàng, hơn nữa nếu không phải vì ngươi vô dụng, sao chúng ta lại rơi vào tình thế này?”

“Mạc Tuyết, ta…” Ngưu Từ Dương tự biết đuối lý, đúng là hắn không phản bác được, nhưng hắn không thể nhìn Mạc Tuyết xum xoe với người đàn ông khác.

“Ta cái gì mà ta, còn không mau tới xin lỗi Tạ đại ca.”


Ngưu Từ Dương nhíu mày thật chặt, “Mạc Tuyết, thực ra người cứu nàng không phải là hắn, mà là một người khác.”

Ngưu Từ Dương tận mắt thấy một hạt trái cây đánh trúng vào tay của gã thủ lĩnh, hơn nữa hướng cái hạt kia bay tới ngược lại với đám người Tạ Tuấn đang đứng.

Mạc Tuyết chần chừ một chút, nàng không nhìn thấy hướng cái hạt kia bay tới, nhưng lúc ấy bọn họ đưa lưng về phía đám Tạ Tuấn, đúng là Tạ Tuấn không thể nào ra tay.

Ngưu Từ Dương thấy Mạc Tuyết đã dao động, lập tức chỉ vào hướng Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đang ẩn thân, lớn tiếng nói: “Ta tận mắt nhìn thấy, chính là từ chỗ kia, bọn họ đang núp sau tảng đá.”

Ngồi sau tảng đá, Du Tiểu Mặc rất rất rất muốn cắt lưỡi Ngưu Từ Dương cho rồi.

Ghen thì ghen một mình đi, sao lại kéo hắn vào, hắn chỉ muốn làm anh hùng vô danh thôi.

Lăng Tiêu ngồi bên cạnh cười cười rất chi là hả hê.

“Xin hỏi vị cao nhân nào đã cứu chúng ta, có thể hiện thân để chúng ta gặp mặt một lần không?” Ngưu Từ Dương chắp tay gọi lớn, lại nhét thêm một một đống củi vào cơn hâm hực trong lòng Du Tiểu Mặc.

Mạc Tuyết và Mạc Phỉ mong đợi nhìn sang, nếu là một anh đẹp trai nhiệt tình một chút thì tốt, còn không phải thì cám ơn một câu là xong.

Không ai ngờ, Tạ Tuấn quăng ánh mắt âm u liếc nhìn Ngưu Từ Dương.

Thời điểm mọi người ở đây mong đợi, một cái đầu màu đen thò ra khỏi tảng đá, lộ ra gương mặt mà ba người cực kỳ quen thuộc, dáng cười của Mạc Tuyết và Mạc Phỉ trở nên sượng ngắt.

“Hey, chào mọi người!”

Du Tiểu Mặc vẫy vẫy tay với họ, vốn là hắn đề nghị rời khỏi đây ngay, nhưng Lăng Tiêu không chịu cơ, còn nói gì mà cứu được người ta rồi, ít nhất cũng phải lộ mặt chứ, lộ cái con khỉ, hắn biết ngay là Lăng Tiêu muốn xem kịch vui!

“Là ngươi!” Mạc Tuyết nghiến răng nghiến lợi.

Du Tiểu Mặc gật đầu, cười cợt nhả: “Không ngờ là ta hả?”

Ngưu Từ Dương cũng không ngờ lại là họ, hắn biết Mạc Tuyết và Mạc Phỉ không thích người này, nhưng để hắn nhìn Mạc Tuyết xum xoe quanh Tạ Tuấn, hắn tình nguyện người ra tay cứu chính là Du Tiểu Mặc, ít nhất Mạc Tuyết sẽ không có hảo cảm với Du Tiểu Mặc, bởi vì vẻ bề ngoài của Du Tiểu Mặc không phù hợp với tiêu chuẩn của Mạc Tuyết.

“Hóa ra là công tử đã cứu chúng ta…”

“Ngưu Từ Dương!” Mạc Phỉ đột nhiên quát lớn, hung tợn trợn mắt nhìn Du Tiểu Mặc, “Người thực sự cứu chúng ta căn bản không phải hắn, cùng lắm là hắn chỉ cản lại động tác của cường đạo thôi, người thực sự dọa cho cường đạo bỏ chạy là nhóm của Tạ đại ca.”

Mạc Tuyết hậm hực nói thêm, “Đúng vậy, hơn nữa ta nghi ngờ, hắn đã ngồi bên cạnh nhìn thật lâu, cái hạt kia chính là chứng cớ, nếu hắn thật sự muốn cứu chúng ta, sao có thể đợi một khắc cuối cùng mới ra tay?”


Hạt vẫn còn nước, vừa nhìn đã biết là mới ăn xong.

Quả nhiên là bằng chứng như núi.

Cơ mà hai người này có thể phủ nhận tất cả việc này cũng thật là hiếm thấy, nhất là Mạc Tuyết, dù Du Tiểu Mặc không cứu họ, nhưng ít ra hắn đã ngăn cường đạo không giật mất cái yếm của nàng, không thì nàng sẽ bị một đám đàn ông ở đây thấy hết.

Du Tiểu Mặc chợt hiểu vì sao Lăng Tiêu lại cười như vậy.

Hóa ra y đã biết Mạc Tuyết sớm nhận ra sự thật này, quả nhiên muốn xem hắn bị mất mặt mà.

Lòng tốt không được báo đáp tử tế!

Du Tiểu Mặc tựa vào lòng Lăng Tiêu, “Em đau lòng quá, lần đầu tiên diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân mà còn bị oán trách không ra tay ngay, sao đến đời lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ!”

Lăng Tiêu vuốt tóc hắn, khóe miệng khẽ cong cong: “Đây đâu phải là lần đầu tiên em gặp mấy kẻ không biết xấu hổ, lần sau nhớ kỹ, không phải cứ gặp ai cũng cứu, có một số kẻ mưu kế bất chính chưa chắc đã cảm tạ em, loại người này phải để chúng nếm thử mùi vị tuyệt vọng.”

Thời điểm nói câu cuối, ánh mắt như cười mà không cười của y liếc về phía Mạc Tuyết.

Toàn thân Mạc Tuyết lạnh lẽo, rùng mình một cái.

Du Tiểu Mặc lẩm bẩm một câu, lần nào cũng thế, đáng lẽ y phải nhắc nhở hắn chứ, cách này hoàn toàn không có tác dụng gì hết, mặc dù sẽ khắc sâu ấn tượng trong hắn, ngã một lần khôn ra một chút, nhưng hắn cũng hối hận vì đã ra tay cứu người.

“Được rồi được rồi, lần sau nhất định em sẽ nhớ rõ, em khắc sâu trong lòng rồi đây.”

“Còn nữa.” Lăng Tiêu thờ ơ bổ sung, “Về sau nhớ rõ nghe ngóng xung quanh, thời điểm không cần thì đừng ra tay, cũng đừng cướp mất danh tiếng của người khác.”

Du Tiểu Mặc chớp mắt mấy cái, có ý gì?

Tạ Tuấn đứng phía đối diện chợt thấy tim đập thật mạnh, người nam nhân này lại có thể biết rõ bọn họ đang ở phụ cận?

Đúng vậy, đám người này cũng giống như Du Tiểu Mặc, đã có mặt ở đây từ trước, chỉ là đến chậm hơn một chút mà thôi, nhưng không lập tức ra tay cứu giúp ngay. Thực ra thì hành động này rất thường, chẳng ai có nghĩa vụ cứu giúp ai, nhưng sau khi nghe thấy Mạc Phỉ khoe khoang về thân phận, Tạ Tuấn bỗng nổi lên tâm tư khác.

Tạ Tuấn tin lời của Mạc Phỉ, nhưng gã không ra tay ngay, mà chuẩn bị chọn giai đoạn quan trọng nhất, phải như vậy thì ấn tượng của Mạc Tuyết và Mạc Phỉ đối với gã mới có thể khắc sâu hơn, cảm kích gã hơn.

Chỉ là không ngờ lại có người ra tay trước, gã sợ bị Du Tiểu Mặc phá vỡ kế hoạch, lúc này mới dẫn mọi người chạy tới.

Hai tỷ muội kia không hiểu được ý của Lăng Tiêu, nàng chỉ cảm giác mình đang bị người nam nhân này khinh thị rất sâu đậm, cảm giác bị người ta nhìn như con sâu cái kiến làm lòng nàng ứa ra lửa.

“Ai thèm nhờ các ngươi cứu, xen vào việc của người khác!”

Mạc Tuyết thẹn quá hóa giận, cặp mắt đẹp kia sắp phun lửa đến nơi, ví dụ điển hình cho sự vong ân phụ nghĩa, có điều Du Tiểu Mặc cũng không hy vọng Mạc Tuyết sẽ báo ân.

Hay nên nói là Du Tiểu Mặc rất muốn tát cô ả này một cái, nhưng hắn nhịn, chỉ là ngoài miệng không có ý định lưu tình, vì vậy trước khi rời đi, hắn ném lại cho Mạc Tuyết một nụ cười thật tươi kèm câu nói: “Mỹ nữ, trước khi rời đi ta tặng cho ngươi và em gái ngươi một câu —— Chúc các ngươi sớm ngày bị người cường bạo.”

Nói xong lập tức kéo Lăng Tiêu bỏ đi.

Mạc Tuyết giận tới nỗi trái tim cứ đập thình thình, dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với nàng, nếu bây giờ đang ở bộ lạc Cổ Mã, nàng đã sớm ra lệnh cho người ta xé nát miệng hắn rồi.

Sắc mặt Ngưu Từ Dương cực kỳ phức tạp, hắn nhìn khuôn mặt đã giận dữ đến vặn vẹo của Mạc Tuyết, ban đầu hắn rất thích tính cách ngay thẳng của nàng, nhưng bây giờ chính hắn cũng không xác định được nữa rồi. Đối với hắn và Mạc Phỉ mà nói, đúng là người thực sự cứu họ là Tạ Tuấn, nhưng Mạc Tuyết thì khác, nàng phải cảm tạ Du Tiểu Mặc mới đúng.

Mạc Tuyết và Mạc Phỉ quyết định gia nhập vào đội ngũ của Tạ Tuấn, Ngưu Từ Dương nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn quyết định đi cùng, một mình hắn không có năng lực tự bảo vệ bản thân.