Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 576: Đánh bậy đánh bạ

Không đợi Du Tiểu Mặc nói chuyện, hai gã áo đen khác đã rút đao xông ngay về phía hắn, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào họ, hiện lên hai khuôn mặt dữ tợn, tím tái.

Suýt nữa thì Du Tiểu Mặc đã nhảy dựng lên, nếu không biết hai người này còn sống thì chắc hắn lại tưởng mình gặp quỷ cũng nên, thực lực của hai người không tệ, nhưng có lẽ là do bị thương, động tác nhìn có vẻ nhanh, nhưng trên thực tế vẫn chậm chạp lắm.

Không bao lâu, hai người đã bị Du Tiểu Mặc giải quyết.

Lăng Tiêu thong thả bước vào.

Du Tiểu Mặc dừng động tác một lát, trong một giây này, ba người đột nhiên kêu lên đau đớn, đồng thời cắn lưỡi tự vẫn, mùi máu tươi càng nồng nặc hơn.

“Anh biết ba người này không?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc, cố ý chạy tới sơn động của bọn hắn chỉ để tự sát sao, còn tưởng rằng không địch nổi lại với bọn hắn nên mới tự sát chứ?

“Không biết!” Lăng Tiêu ghét bỏ đá thi thể của hai gã áo đen ra khỏi sơn động, máu trên mặt đất nửa khô nửa ẩm, hiển nhiên là đã trốn ở đây được một thời gian rồi.

Du Tiểu Mặc ném cỗ thi thể thứ ba ra khỏi sơn động, “Anh nói có phải họ đang tránh né kẻ thù, kết quả lại tưởng chúng ta là kẻ thù của mình, vì không chịu nhục, nên mới tự sát?”

“Quá ngốc!” Lăng Tiêu đi về phía giường đá, quả nhiên thấy chăn đã bị một vết máu lớn làm ô uế, ghét bỏ ném xuống mặt đất, “Chúng không tránh né sự đuổi giết của ai, mà phải nói chính chúng mới là kẻ đi đuổi giết, chỉ có điều đoán sai lực thực của đối phương, cuối cùng chỉ có ba tên chạy trốn, vì không muốn bị tiết lộ thân phận nên mới tự sát, thân phận của đám người này chắc cũng tương tự như tử sĩ.”

“Sao anh rành quá vậy?” Du Tiểu Mặc hoảng sợ.

Nói cứ như thể y đang ở ngay tại hiện trường ấy, còn biết luôn cả tử sĩ mới ghê.

Lăng Tiêu cười khẽ một tiếng, sung sướng nói: “Nếu em có một nửa chỉ số thông minh của ta, em cũng sẽ đoán được thôi, nhưng đáng tiếc ghê, cả đời này em không có hy vọng gì rồi.”

Lão tử đây không thèm một nửa chỉ số thông minh của anh nhá, lão tử muốn chỉ số thông minh gấp đôi kìa.

Du Tiểu Mặc trợn mắt lườm y, lại lấy ra một bộ chăn nệm mới.

“Chỉ có tử sĩ mới tự sát khi xác định không còn đường sống, người bình thường không thể dứt khoát được như thế đâu, mà tử sĩ thì rất ít người sợ chết.” Lăng Tiêu đứng lên để cho hắn trải giường chiếu.

Du Tiểu Mặc nhún nhún vai thờ ơ: “Thế ba thi thể bên ngoài phải xử lý thế nào, nếu cứ ném đó, đồng lõa của chúng sẽ tìm tới cửa còn tưởng là liên quan tới chúng ta, hay là anh thiêu đi.”

Lăng Tiêu búng ngón tay, kể cả cái chăn vừa bị ném xuống kia và vết máu trên sàn, tất cả đều bị đốt cháy, sơn động bị ngọn lửa chiếu sáng một màu đỏ rực, bên ngoài cũng có ánh lửa như ẩn như hiện.

Rất nhanh thôi, trên mặt đất chỉ còn một đống tro tàn.

Tay áo Lăng Tiêu khẽ vung lên, đám tro như một quả cầu tuyết tự động lăn ra khỏi sơn động, bị gió thổi qua, lập tức tiêu tan giữa thiên địa, biến mất như vậy đó.


Về sau hai người lại sinh hoạt như chưa có chuyện gì xảy ra, lúc muốn ăn thì ăn, thích tu luyện thì tu luyện.

Cùng lúc ấy, những người truy theo tung tích của ba người đột nhiên mất dấu, đành phải chạy về bộ lạc Thủy Tây.

Một gã nô bộc gõ vang cánh cửa phòng, thấp giọng nói: “Phương tiên sinh, đội trưởng La Văn Tông muốn gặp ngài.”

“Để cho hắn tiến vào.”

Một giọng nói ôn hòa truyền ra khỏi cửa phòng.

La Văn Tông đẩy cửa đi vào, hình ảnh đầu tiên là một nam tử ngồi bên bàn sách, con người cũng như giọng nói, tràn đầy khí chất dịu dàng và nho nhã, dù là người có tâm trạng tồi tệ, nhưng chỉ cần tới trước mặt hắn đều thấy bình tĩnh đến kì lạ.

“Tiên sinh, là ta thất trách, không thể bắt ba tên thích khách kia về.” La Văn Tông chắp tay áy náy nói.

Nam tử khoát tay, khẽ cười: “Không sao, cho dù không bắt được chúng, ta cũng biết ai phái chúng tới rồi, thực ra ngươi cũng có thể đoán được.”

“Đúng vậy.” La Văn Tông đáp lại.

Bộ lạc Cổ Mã và bộ lạc Thủy Tây đã xích mích rất nhiều năm rồi, mâu thuẫn này không phải do bộ lạc Thủy Tây khơi mào trước, mà là do bộ lạc Cổ Mã muốn chiếm đoạt bộ lạc Thủy Tây.

Đông Châu có ba bộ lạc lớn, bộ lạc Cổ Mã mạnh nhất, và cũng là bộ lạc có dã tâm nhất, tù trưởng của bộ lạc Cổ Mã vẫn muốn thôn tính bộ lạc Thủy Tây yếu nhất, luôn lén lút đâm sau lưng, cũng may mà họ vẫn phải bận tâm tới các bộ lạc khác, bởi vậy không dám làm quá phận.

Mãi tới hai năm trước, bộ lạc Thủy Tây cứu được hai người.

Vì báo đáp ơn cứu mạng, hai người này ở lại bộ lạc Thủy Tây, họ có kiến thức, có thực lực, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi đã giúp cho bộ lạc Thủy Tây rất nhiều. Bộ lạc Thủy Tây của ngày hôm nay đã thoát khỏi nghèo khó, hai người cũng được bộ lạc Thủy Tây coi như khách quý.

Việc này bị bộ lạc Cổ Mã vốn mưu đồ chiếm đoạt bộ lạc Thủy Tây biết được, bọn họ tìm trăm phương ngàn kế để diệt trừ hai người, thường xuyên lén lút giám thị, thậm chí không tiếc vận dụng những quân cờ đã cài sẵn trong bộ lạc Thủy Tây, chỉ tiếc là kế hoạch hoàn toàn thất bại.

“Xin tiên sinh trách phạt, nếu không phải ta vô dụng, ba tên thích khách kia cũng không chạy thoát, nhỡ chúng đem tin tức và những món đồ trộm được ở đây cho tù trưởng của bộ lạc Cổ Mã, chỉ sợ sẽ gây bất lợi lớn cho bộ lạc Thủy Tây chúng ta.” La Văn Tông tự trách, chuyện này hắn khó thoát tội.

“Đội trưởng La, ngươi đừng tự trách, việc đã đến nước này, nói nhiều hơn cũng không cứu vãn được, việc chúng ta phải làm bây giờ là đền bù hậu quả sau khi tin tức lộ ra ngoài, trước mắt thì việc này rất cấp bách, còn trách nghiệm của ai, sau này hãy nói.” Giọng điệu của nam tử cực kỳ cương quyết.

La Văn Tông còn định nói gì, nhưng nhìn thấy nét mặt của tiên sinh liền tự động nuốt về, “Vâng, tiên sinh.”

Nam tử gật đầu thỏa mãn.

Hai người không ngờ tới, sự việc họ lo lắng sẽ không bao giờ xảy ra, thích khách mà họ nhắc tới đã sớm đi gặp Thượng Đế rồi, có điều Thượng Đế đang ở phương Tây, chưa chắc đã muốn gặp tên kia.


Thời gian thấm thoắt trôi qua, chỉ ngoảnh đi ngoảnh lại mà đã hơn một tháng.

Hôm nay tiết trời nắng ráo, linh khí xung quanh sơn động đột nhiên chấn động dữ dội, linh khí thi nhau ùa vào, dùng sơn động làm trung tâm, hình thành một vòng xoáy khổng lồ.

Kim Sí trùng Tiểu Binh vội vàng chạy tới lập tức thắng gấp, cũng may mà nó phản ứng nhanh, nếu không đã bị cuốn vào vòng xoáy của linh khí rồi, Tiểu Binh trốn sau thân cây không dám ló đầu.

Trong sơn động, người tạo ra hiện tượng này chính là Du Tiểu Mặc.

Lúc này, trong tay hắn đang nắm chặt một viên nội đan, đúng là nội đan của Hình Thất, vì muốn lên cấp thật nhanh, cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng lấy nó ra dùng.

Nhờ viên nội đan này, hắn mới lên được một cấp nữa trong vòng ba tháng ngắn ngủi.

Mặc dù hành động này có vẻ chỉ vì cái trước mắt, nhưng trì hoãn ba tháng là đỡ lắm rồi, lần trước Du Tiểu Mặc suýt tăng từ nhất phẩm tới tam phẩm chỉ trong phòng ba bốn tháng đó, nếu không phải có Lăng Tiêu ngồi bên cạnh dùng ánh mắt cực kỳ nguy hiểm theo dõi hắn, chắc hắn đã manh động rồi.

Tu vi đâu thể tăng khi cứ ngồi không chứ, thời gian và lý luận kết hợp lại mới là đạo lý mạnh mẽ nhất, nếu nhỡ gặp phải bình cảnh thì dù có ngồi thêm trăm năm nữa cũng khó lòng đột phá.

Du Tiểu Mặc gần như không có bình cảnh, việc này có liên quan rất lớn tới chuyện hắn mang linh hồn thất thải. Tựa như lúc tham gia đại hội tuyển sinh của Tiêu Dao Viện, thứ những người khác kiểm tra là ô vuông mà sợi màu sẽ đi tới, nếu linh hồn chưa tu luyện được tới màu sắc tương ứng, lúc ấy bình cảnh lớn nhất khi lên cấp của hắn sẽ xuất hiện.

Đây cũng là lý do vì sao Tô Lãng không chịu tin tưởng.

Rất nhiều người phải dừng lại ở một cấp bậc rất lâu, bởi vì họ cần ưu tiên tăng cấp bậc linh hồn lên, đợi tới khi linh hồn đủ điều kiện để đạt tới cấp bậc ấy, việc lên cấp mới trôi chảy được.

Linh hồn của Du Tiểu Mặc đã tu luyện đủ bảy màu, cho nên việc hắn có thể làm được, còn đan sư chỉ có một màu như Tô Lãng hoàn toàn bó tay.

Vòng xoáy linh khí duy trì hơn hai canh giờ mới lắng xuống.

Nội đan trong tay Du Tiểu Mặc đã không còn dồi dào như trước, chỉ có điều vì đột phá chướng ngại kia, hắn đã hấp thu hết hơn nửa năng lượng của viên nội đan này.

Vừa nghĩ tới việc còn thiếu một cấp, mà năng lượng đã chẳng còn dư lại bao nhiêu, Du Tiểu Mặc hoàn toàn không cảm nhận được sự vui sướng khi lên cấp nữa.

Có lẽ lúc này người khác đã hưng phấn tới nỗi không tìm thấy phương hướng, còn Du Tiểu Mặc chỉ cảm thán một câu:

“Quá xa xỉ.” Hắn giơ nội đan lên, thở dài thườn thượt, “Lần lên cấp sau đành phải dựa vào mấy viên linh đan thải cấp tam phẩm tự luyện rồi.”

Nói đến đây, trong đầu hắn vô thức hiện lên mấy đơn thuốc thải cấp trong ngọc giản.

“Chẳng phải trong tay em vẫn còn một viên nội đan nữa sao, không muốn dùng hả?” Lăng Tiêu nhảy xuống giường, chỉnh trang lại mấy nếp gấp trên quần áo, mặc dù bây giờ y rất cần Chuyển Sinh đan, nhưng cũng không nóng vội tới mức ấy.

Du Tiểu Mặc sửng sốt một chút mới nhớ ra thứ y nói là nội đan của Tham Lang, lắc đầu: “Việc này phải đợi lúc gặp được Lam Cầu rồi nói sau, dù sao hắn cũng là khế ước thú của em, Tham Lang lại là huynh đệ thân thiết nhất của hắn, nếu em âm thầm hấp thu nội đan của huynh đệ hắn, nói không chừng trong lòng Lam Cầu sẽ sinh ra bất mãn.”

Lăng Tiêu xùy một tiếng, bật cười, “Em cũng có nghĩa khí ghê, tình nguyện cho không mấy trăm triệu linh tinh.”

Du Tiểu Mặc xua xua tay, “Chịu thôi, ai bảo em là một chủ nhân rất có tư cách cơ chứ.”

Nét mặt Lăng Tiêu đột nhiên trở nên sâu xa khó lường, ngoài miệng lại cười nhạo: “Ôi chà, ta cứ tưởng em muốn dùng nội đan của Tham Lang để lôi kéo Thất Tội thú đấy.”

Du Tiểu Mặc: “…”

Mọi người tự hiểu là được rồi, đừng nói trắng ra như vậy, hắn sẽ ngượng ngùng đó.