Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 571: Tìm tới cửa

Thời gian tiếp theo, Du Tiểu Mặc không luyện đan thì sẽ tu luyện để tăng tu vi.

Hắn luyện được năm viên thải đan, sau đó dùng toàn bộ thời gian còn lại để tăng tu vi, nếu không đợi đến lúc tìm được hắc liên thảo mà tu vi của hắn vẫn chưa đủ, chẳng lẽ lại giương mắt nhìn.

Ngoài ra, Du Tiểu Mặc còn tiện thể học luôn kỹ pháp Tố Tâm Lưu Ly Thủ lấy được lúc trước.

Trong hai tháng ngắn ngủi, hắn chỉ hận một ngày không có thêm hai mươi tư tiếng nữa.

Ngoại trừ thời điểm Du Tiểu Mặc luyện đan Lăng Tiêu sẽ giúp hắn đối phó với lôi vân, thì thời gian còn lại y cũng đang diều dưỡng, sự tấn công sau khi cả bốn loại huyết mạch thức tỉnh mang lại hậu quả nghiêm trọng hơn y tưởng tượng nhiều, lúc này việc Lăng Tiêu cần làm là nghĩ cách dung hợp chúng lại.

Hai tháng sau, Du Tiểu Mặc vặn eo bẻ cổ bước ra khỏi sơn động.

Hắn cảm nhận năng lượng trong cơ thể, tuy chỉ có hai tháng ngắn ngủi, nhưng hắn đã dùng vài viên linh đan, hiện tại tu vi sắp đột phá khỏi nhị phẩm đỉnh phong rồi. Du Tiểu Mặc biết lên cấp quá nhanh thế này rất nguy hiểm, nhưng hiện tại hắn không thể quan tâm nhiều thứ như vậy nữa.

Lăng Tiêu đi ra ngay sau hắn.

Du Tiểu Mặc quay đầu lại hỏi: “Hai tháng rồi chưa tới thị trấn Ô Sơn, em muốn tới đó xem sao, nói không chừng Lý quản sự đã tìm được hắc liên thảo rồi cũng nên, có khi đang buồn phiền vì không tìm được chúng ta.”

Lúc trước họ không có địa điểm cố định, nên Du Tiểu Mặc không để lại địa chỉ có Lý quản sự, chỉ dặn ông ta nếu tìm được hắc liên thảo thì để lại cho hắn, đến lúc ấy họ sẽ tới xem, mặc dù hơi phiền toái, nhưng cũng an toàn.

Vì vậy, buổi chiều hai người ăn hết chỗ thịt nướng còn dư lại, bắt đầu xuất phát.

Trong hai tháng này, Du Tiểu Mặc săn được không ít yêu thú cấp thấp, ăn thịt nướng đến sắp mất vị giác luôn rồi, gia vị cũng gần hết.

Lần này vào thị trấn, ngoại trừ nghe ngóng tin tức của hắc liên thảo, hắn còn phải mua thêm chút gia vị.

Hai người vẫn ăn mặc theo kiểu một đẹp một xấu như lần tước.

Nhưng hai tháng đã đủ mài mòn sự kiên nhẫn không nhiều của Tô Lãng, bây giờ gã không nghe ngóng hành tung của họ, cũng không biết mục tiêu của mình đã đến thị trấn Ô Sơn.

Du Tiểu Mặc tới tiệm tạp hóa mua một số thứ cần dùng trước, sau đó lại tìm một đan phố có vẻ lớn để bán mấy viên linh đan cấp mười.

Bởi vì hắn không xác định được liệu linh thảo đường có đồng ý đổi linh đan không, như Hắc Tri Chu ấy, không thích lấy vật đổi vật, chỉ thích linh tinh, sau đó hai người mới đi tới linh thảo đường.

Lý quản sự đã đợi họ từ nửa tháng trước rồi, nguyên nhân là đã tìm được hắc liên thảo, việc này cũng phải nhờ phúc của Tô Lãng.

Vì muốn dụ Du Tiểu Mặc ra mặt, Tô Lãng đã giúp hắn một đại ân, nhưng gã không ngửa bài với Lý quản sự, chỉ xếp đặt cho linh thảo đường mua cây linh thảo này rồi chờ đợi cá cắn câu.


“Sư đệ, đã hơn nửa tháng rồi, ngươi xác định bọn chúng sẽ quay lại sao?”

Đại sư huynh của Tô Lãng ngồi bên cửa sổ, từ góc nhìn của hắn có thể chứng kiến tình hình bên ngoài cửa lớn của linh thảo đường, quan sát tỉ mỉ mỗi người ra ra vào vào.

Vì ôm cây đợi thỏ, hai người đã lãng phí thời gian ở đây khá lâu rồi.

Nam tử không khỏi hối hận, nếu sớm biết như vậy thì lúc trước đừng vì buồn tẻ mà làm chuyện này với Tô Lãng, bây giờ muốn đi cũng chẳng đi được nữa.

“Đương nhiên.” Tô Lãng khẳng định, “Bọn chúng muốn mua tâm linh thảo tới nỗi chịu bỏ ra mấy chục triệu linh tinh, chắc chắn cũng sẽ bất chấp tất cả để mua được hắc liên thảo, hơn nữa tiểu nhị kia cũng nói, bọn chúng không để lại phương thức liên lạc, cho nên chỉ có thể đợi chúng tự tìm tới cửa thôi.”

Nam tử lơ đễnh nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, sững sờ, “Sư đệ, ngươi mau nhìn xuống phía dưới.”

Tô Lãng xem xét, trên con đường phía bên phải linh thảo đường có hai bóng người chậm rãi đi tới, chính là mục tiêu của gã, vừa nói mà người đã tới rồi.

“Tốt lắm, không uổng công ta chờ hai tháng.”

Khuôn mặt Tô Lãng hiện lên sự vui vẻ âm lãnh, kiên nhẫn của hắn sắp cạn kiệt, bây giờ chính là thời điểm để tính toán tổng nợ.

Tô Lãng lập tức đứng lên.

Nam tử đột nhiên đưa tay ra níu gã lại, cau mày nói: “Ngươi định xuống tìm chúng ngay bây giờ?”

Tô Lãng quay đầu lại, mất kiên nhẫn mà nói: “Không được sao?”

Nam tử đáp: “Ngươi làm việc vẫn lỗ mãng như vậy, cho nên sư phụ mới không muốn giao nhiệm vụ cho ngươi, ngươi phải nhớ, trước khi chưa xác định được thực lực của đối phương mà tùy tiện lao xuống như ngươi, chỉ làm mình chết rất khó coi thôi.” Chưa kể, hắn cảm thấy bóng lưng của hai người này hơi quen thuộc, như đã gặp ở đâu rồi, trước khi chưa làm rõ, hắn thấy không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Tô Lãng bị đâm vào chỗ đau, giận dữ nhảy dựng lên, “Vâng vâng vâng, huynh thì trầm ổn, huynh lợi hại rồi, nếu huynh đã sợ chúng như vậy thì cứ đi đi, ta không cần huynh hỗ trợ.”

Nói xong liền hất tay nam tử ra, lao xuống lầu.

Nam tử không cảm được Tô Lãng, dù hắn không thích người sư đệ này, rõ ràng chẳng có năng lực gì, nhưng sư phụ lại đối đãi với Tô Lãng như con ruột, hắn cũng biết Tô Lãng ghen ghét với hắn, nhưng lại không biết, hắn ghen ghét với Tô Lãng đến nhường nào, nếu như có thể, ai lại thích làm mấy cái nhiệm vụ có nguy hiểm tới tính mạng cơ chứ.

Linh thảo đường.

Du Tiểu Mặc ôm tâm lý thử một lần xem sao, ai ngờ lại có hắc liên thảo thật, hắn vui quá đi mất, dù sao bây giờ cũng chỉ thiếu mỗi tu vi nữa thôi.


Cây hắc liên thảo này là một cây linh thảo hạ phẩm, chất lượng không tốt lắm, nhưng nếu được ngâm trong linh thủy chắc cũng đỡ hơn ít nhiều, bởi vì chất lượng không cao như tâm linh thảo, nên giá cả bớt xuống bao nhiêu.

Du Tiểu Mặc thanh toán chín triệu linh tinh rồi đi cùng Lăng Tiêu rời khỏi linh thảo đường.

Trải qua sự kiện lần này, hắn bỗng thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, linh thảo đỉnh cấp thật sự quá quá đắt, đúng là tự mình trồng là lời nhất, xem ra phải liên hệ với Mạc Cảnh sớm sớm, lấy nốt chỗ linh thảo còn lại.

Ngay sau khi hai người rời khỏi linh thảo đường, Lăng Tiêu đột nhiên giữ chặt tay hắn.

Du Tiểu Mặc định hỏi tại sao, bỗng cảm thấy mấy ánh mắt đầy ác ý truyền tới từ bốn phương tám hướng, dùng khóe mắt liếc qua, có khoảng bốn người đang núp trong bóng tối.

“Có chuyện gì thế này, chúng ta đến thị trấn Ô Sơn có hai lần thôi mà, hẳn là không đắc tội ai chứ hả?” Du Tiểu Mặc buồn bực.

“Ai nói.” Lăng Tiêu đáp, “Đừng quên, cây tâm linh thảo kia là do em giật từ tay người khác, không có nghĩa là người kia chịu từ bỏ ý định, nhưng có vẻ người nọ không muốn ra tay ở đây, chúng ta rời khỏi thị trấn trước đã.”

Hai người bỗng tăng tốc, Tô Lãng phỏng đoán có lẽ họ đã phát hiện rồi, lập tức bảo người của mình đi theo, mãi tới khi rời khỏi thị trấn Ô Sơn mới dừng lại.

Tô Lãng đi tới trước mặt họ, ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai người, đúng là gã không đoán được tu vi của họ, nhưng không có nghĩa là thực lực của cả hai người đều cao hơn gã, bởi vì có vài người thích che giấu tu vi, hành vi này không có gì là lạ.

“Giao tâm linh thảo ra đây, bản thiếu gia sẽ tha cho các ngươi một lần.”

Tô Lãng không muốn nói nhảm với họ, gã chỉ muốn cây tâm linh thảo kia thôi, nếu như hai người ngoan ngoãn giao đồ ra, gã có thể bỏ qua chuyện cũ.

Cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng xác định người thanh niên này chính là tên xui xẻo bị hắn giật đồ, nhưng muốn bảo hắn đưa tâm linh thảo ra á, không có cửa đâu, ba mươi triệu linh tinh của hắn, tên này tưởng mình là ai chứ, chưa nói tới việc linh thảo đường tự nguyện bán cho hắn nhé.

“Lập tức dẫn người của ngươi cút ra khỏi đường ta đi, bản công tử sẽ tha cho ngươi một mạng.”

Du Tiểu Mặc lạnh lùng nhìn gã, khuôn mặt vô cảm, bộ dạng “ra vẻ ngầu” chẳng khác gì ảnh đế, cơ mà chẳng biết hắn sẽ chịu được đến bao giờ.

“Thế thì đừng trách bản thiếu gia không khách khí, mọi người xông lên cho ta!”

Tô Lãng thấy hắn không uống rượu mời lại muốn uống rượu phạt, không nói nhảm nữa, nhưng may mà gã chưa ngu tới nỗi tự mình ra tay, bốn tên thuộc hạ rút đại đao ra, hét lớn một tiếng, đồng loạt xông về phía Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc thấy tu vi của đám người này thê thảm quá chừng, hắn cũng lười ra tay, phất tay quăng ra một dòng sức mạnh linh hồn, đánh mạnh vào bốn tên kia, bốn người không chịu được đòn tấn công này, miệng phun máu tươi, nặng nề ngã bên chân Tô Lãng.

Sắc mặt Tô Lãng âm u khó đoán, gã nhớ tới lời của đại sư huynh.

Quả nhiên hai người này không hề đơn giản, bây giờ một mình hắn đấu với hai người này, phần thắng không lớn.

Du Tiểu Mặc cũng mặc kệ suy nghĩ của gã, đã đến thì sao có thể để gã rời đi nhẹ nhàng như vậy, cũng đúng lúc thử xem Tố Tâm Lưu Ly thủ mới học.

Tố Tâm Lưu Ly thủ là kỹ pháp cao cấp, tuy kém kỹ pháp đỉnh cấp, nhưng uy lực khó lường.

Du Tiểu Mặc nhanh chóng kết ra mười thủ ấn, bàn tay của hắn đã bắt đầu thay đổi, bên ngoài bàn tay có màu xanh biếc như bảo thạch, tản ra ánh sáng rất đẹp, đánh thẳng về phía Tô Lãng.

Tô Lãng không ngờ Du Tiểu Mặc chưa nói gì đã tấn công, bị hắn đánh cho không kịp trở tay, đang lúc gã muốn trả đòn, một bóng đen bất chợt xuất hiện trước mặt gã, tóm chặt tay Tô Lãng rồi bỏ chạy, đúng là đại sư huynh của gã.

Không có mục tiêu, Tố Tâm Lưu Ly thủ đánh vào một cây đại thụ cách đó không xa, tất cả những thứ trong vòng bán kín mười mét đều bị đánh bay, chỉ còn lại một bàn tay khổng lồ.

Du Tiểu Mặc không kinh ngạc với uy lực của Lưu Ly thủ, giờ phút này hắn đang trợn mắt líu lưỡi, như gặp phải thứ gì kì lạ lắm, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng hắn thấy rất rõ, chắc chắn người cứu đi Tô Lãng là người quen của hắn.