Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 569: Mua sắm bằng giá cao

Nhận được sự cho phép, Du Tiểu Mặc kéo Lăng Tiêu vào cùng.

Khu linh thảo đỉnh cấp do linh thảo đường quản lý, khác hoàn toàn với ba khu trước, những quầy hàng ngoài kia đều là người khác thuê để bán linh thảo ở chỗ này.

Linh thảo khu đỉnh cấp do người của linh thảo đường thu mua và bày bán.

Hai người vừa vào, những người bên trong cùng nhìn lại.

Dù không chỉ có đan sư đỉnh cấp mới được bước chân vào đây, nhưng ai được phép tới nơi này đều là cường giả, một lúc mà có tận hai người đi vào, hơn nữa còn đeo mặt nạ xấu đẹp khác nhau, không gây chú ý mới là lạ.

Nhìn một lát không thấy manh mối gì, mọi người lại rời ánh mắt, tranh thủ thời gian tìm kiếm mục tiêu của mình, tránh bị người khác mua mất.

Du Tiểu Mặc tìm một vòng phát hiện giá cả linh thảo đã được ước định trước, nói cách khác ai đến trước thì được, nếu có hai người cùng vừa ý một cây linh thảo, vậy thì phải so đấu.

“Hai vị công tử, tiểu nhân là Lý quản sự, có gì cần biết cứ hỏi ta.”

Một người đàn ông trung niên bỗng bước tới trước mặt họ, lúc hai người bước vào ông ta đã thấy, vốn còn định xem xem thực lực của hai người thế nào, kết quả là không thể phán đoán, Lý quản sự không dám thất lễ nữa.

Du Tiểu Mặc cũng đang muốn tìm ai đó để hỏi một chút, “Ở chỗ các ngươi có tâm linh thảo và hắc liên thảo không?”

Lý quản sự im lặng hai giây, đột nhiên lộ ra vẻ mặt khó xử.

Du Tiểu Mặc hỏi: “Có vấn đề gì à?”

Lý quản sự bất đắc dĩ trả lời: “Cũng không biết có nên nói công tử may mắn không nữa, đúng là chỗ chúng ta không có hắc liên thảo, nhưng đúng lúc đang có một cây tâm linh thảo, chỉ là cây này đã bị người ta định trước.”

Vất vả lắm mới tìm được một cây mà bị định trước rồi sao?

“Không phải linh thảo đường của các vị sẽ bán cho người tới trước sao? Chuyện dự định này là thế nào?”

Nếu như có thể, Du Tiểu Mặc không muốn bỏ qua cây tâm linh hoa này, bởi vì linh thảo có cấp bậc càng cao, càng khó tìm, Chuyển Sinh đan là thải đan tứ phẩm, hơn nữa nơi này khác với Trung Thiên, thị trường không lớn như vậy.

Cho nên nếu để lỡ cây tâm linh thảo này, có lẽ lần sau không còn may mắn thế nữa rồi.

Lý quản sự giải thích: “Công tử, chuyện là thế này, vài ngày trước cũng có người đến tìm tâm linh thảo như các ngươi, có điều lúc ấy linh thảo đường vẫn chưa có cây linh thảo này, hắn đã nhờ chúng ta lưu ý, nếu có phải báo cho hắn ngay, cây linh thảo này vừa được chuyển tới buổi sáng, tiểu nhân đang định phái người đi báo cho người kia.”

Ban đầu còn đang thất vọng, nhưng khi nghe được câu cuối, Du Tiểu Mặc lại cảm thấy có hy vọng rồi.


Nếu quản sự không muốn bán tâm linh thảo cho bọn hắn, vậy thì căn bản đâu cần nói câu cuối cùng, bây giờ đã nói ra, có phải hắn cũng có cơ hội đúng không?

“Lý quản sự, người kia ra giá bao nhiêu, ta sẽ trả cao hơn mười triệu linh tinh, sao nào?” Du Tiểu Mặc tính toán một chút, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, mặc dù linh tinh của hắn không còn dư bao nhiêu, bây giờ còn đang đi về phía con đường nghèo khó, nhưng qua thôn này không còn tiệm kia nữa, đỡ được chút nào hay chút ấy.

“Việc này…”

Lý quản sự do dự, đối với bộ lạc Cổ Mã mà nói, mười triệu linh tinh là một con số lớn, bởi vì tổng tài sản của họ chỉ có vài trăm triệu mà thôi.”

Đừng nhìn bộ lạc Cổ Mã là bộ lạc lớn nhất Đông Châu, nếu so với người khác thì họ rất nghèo, số linh tinh kiếm được hàng năm còn chưa đủ để chi tiêu, bởi vì họ phải nuôi rất nhiều người.

Du Tiểu Mặc đoán được đại khái về băn khoăn của Lý quản sự, “Thế này, ta lại tăng thêm lần cuối, năm triệu linh tinh nữa.” hắn cố gằng cường điệu hai chữ ‘lần cuối’.

Lý quản sự giả bộ khó xử, cuối cùng cũng gật đầu.

Mặc dù ông có hứa hẹn với người kia có tâm linh thảo sẽ báo lại cho người nọ biết, nhưng hiện tại cũng chỉ có người của linh thảo đường biết tin này, không ai nói, người kia sẽ không biết, đợi sau này có một cây tâm linh thảo khác được chuyển tới thì báo cho hắn sau, chắc không sao.

Vứt bỏ mấy chuyện phức tạp, hai bên tiến hành giao dịch rất sảng khoái.

Du Tiểu Mặc ôm lấy cây tâm linh thảo được hắn bỏ ra ba mươi triệu linh tinh để mua, đây là cây linh thảo đắt nhất hắn từng mua đó, linh tinh trên người đã cạn kiệt, bây giờ cả nhà cả cửa chỉ còn lại năm sáu triệu linh tinh mà thôi, căn bản không mua nổi hắc liên thảo.

Trước khi đi, Du Tiểu Mặc vẫn nhờ Lý quản sự lưu ý hộ hắn xem có hắc liên thảo không.

Ngay sau khi hai người rời khỏi không bao lâu, chủ nhân ban đầu của tâm linh thảo bỗng tìm tới cửa, hóa ra là có một tiểu nhị của linh thảo đường lỡ miệng, trước khi quản sự kịp dặn dò người khác, tin tức tâm linh thảo được chuyển đến đã rơi vào tai người kia.

Nhìn thanh niên bất ngờ tìm tới cửa, Lý quản sự hung dữ liếc nhìn tiểu nhị kia, đúng là miệng rộng ngu xuẩn.

“Lý quản sự, ta nghe nói tâm linh thảo đã tới, có việc này không?” Thanh niên mặc một bộ đạo bào màu xanh, bộ dạng thanh tú, thoạt nhìn có vẻ lanh lợi, dùng khuôn mặt mong đợi nhìn Lý quản sự.

Lý quản sự ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nghe hắn hỏi liền khiên tốn đáp: “Công tử, thật ngại quá, tiểu nhị này mới tới, ta bảo hắn đi phân biệt linh thảo, ai ngờ hắn nhìn lầm linh thảo khác thành tâm linh thảo rồi.”

Thanh niên ‘À’ một tiếng, ánh mắt nghi ngờ đảo qua đảo lại giữa hai người.

Tiểu nhị biết mình đã gây họa, không dám nói một câu.

Lý quản sự vội vàng cười làm lành, quản lý khu đỉnh cấp đã vài thập niên, có sóng to gió lớn gì là ông chưa từng thấy, biểu lộ trên mặt được khống chế rất tốt, nhưng tiểu nhị thì khác.


Nghĩ vậy, Lý quản sự vội vàng quát lớn: “Đồ vô dụng, còn không mau xuống dưới, thật là xấu hổ, lần sau còn phạm sai lầm như vậy nữa thì ngươi biến ngay cho ta.”

“Dạ, sau này tiểu nhân không dám nữa.” Tiểu nhị căng thẳng lui ra ngoài.

Thanh niên không thấy được sơ hở của họ, đành phải nói: “Nếu là hiểu lầm thì quên đi, nhưng lần sau Lý quản sự phải báo cho ta biết đầu tiên đấy, linh tinh không phải là vấn đề.”

Lý quản sự vỗ ngực cam đoan chắc chắn sẽ báo cho hắn đầu tiên, rồi dùng vẻ mặt tươi cười tiễn hắn ra khỏi linh thảo đường.

Ra khỏi linh thảo đường, thanh niên quay người đi về phía đám đông, chỉ trong giây lát ấy, sắc mặt gã đã trở nên cực kỳ âm u, Lý quản sự đang may mắn vì tránh được một kiếp hoàn toàn không nhận ra.

Trở lại chỗ ở, thanh niên gạt nguyên cả bàn trà xuống đất, thậm chí có mảnh vỡ còn bay ra ngoài, đập tanh bành của một phòng rồi nhưng cơn giận của hắn vẫn không thể nào hết được.

“Sư đệ, ngươi lại làm sao thế, ai chọc giận ngươi thế này?”

Nghe thấy tiếng ầm ĩ, một người đi tới cửa tình cờ gặp cảnh này, người này có tuổi bề ngoài xấp xỉ với thanh niên, nhưng bất đồng là, trên người hắn có thêm khí chất thành thục rất khác biệt.

Nhìn thấy hắn, cặp mày rậm của Tô Lãng nhướn lên, “Đại sư huynh? Chẳng phải sư phụ đã giao nhiệm vụ cho huynh sao, sao huynh lại xuất hiện ở đây?”

Nam tử giẫm lên những mảnh vụn rơi vãi lung tung để bước vào, “Mục tiêu của nhiệm vụ không còn ở đó, ta ở lại cũng không có tác dụng gì, sư phụ cũng nói thế, cho nên để ta về trước, nói là có nhiệm vụ khác.”

“Sư phụ đối tốt với huynh quá nhỉ, có nhiệm vụ gì cũng giao cho huynh.” Tô Lãng nói, giọng điệu mờ ám khó chịu, còn mang theo cả sự ghen ghét lờ mờ, gã cũng muốn giúp sư phụ, nhưng lúc nào có nhiệm vụ, sư phụ cũng nghĩ ngay đến đại sư huynh, chỉ trừ khi không đủ người mới tìm hắn, làm hắn ghen ghét không thôi.

Nam tử không quan tâm tới giọng điệu của hắn, tiếp tục chủ đề lúc nãy, “Ngươi vẫn chưa nói, có phải đã có người chọc giận ngươi rồi không?”

Nói đến đây, Tô Lãng lại giận điên, “Mấy tháng này ta vẫn tìm tâm linh thảo, còn cố ý dặn dò linh thảo đường nếu có thì phải báo cho ta biết ngay, ấy vậy mà bọn họ dám gạt ta bán cây linh thảo kia cho người khác, còn tưởng ta không biết, định che mắt ta.”

“Biết là ai không?” Nam tử hứng thú hỏi.

Tô Lãng lắc đầu, “Lý quản sự kia không dám nói cho ta biết, nhưng ta đoán có thể để Lý quản sự gật đầu đáp ứng, người kia sẽ phải bỏ rất nhiều linh tinh, không mấy ai trong thị trấn Ô Sơn này đủ vốn để mua linh thảo đắt như thế, cho nên ta đoán có lẽ hắn không phải là người nơi này.”

Nam tử đứng lên đi ra ngoài, đi tới cửa mới dừng lại, quay người nói: “Đã có nhiều sơ hở như vậy, điều tra một chút là biết ngay.”

Tô Lãng không cam lòng, không cần đại sư huynh nói thì hắn cũng sẽ điều tra.



Lại nói về Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, sau khi rời khỏi linh thảo đường, hai người không đi dạo nữa mà đi thẳng ra khỏi thị trấn Ô Sơn, hoàn toàn không biết mưa gió đã nổi lên.

Ban đầu họ định ở tạm trong một khách sạn nào đó, nhưng Du Tiểu Mặc đang xoắn xuýt làm sao để kiếm linh tinh, trong tay hắn chỉ còn có năm sáu triệu linh tinh mà thôi, hoàn toàn không đủ, mà một cây linh thảo đỉnh cấp cũng có giá hơn chục triệu rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ còn con đường luyện đan kiếm tiền. Cho nên hai người vừa rời khỏi thị trấn đã đi tìm một thâm sơn không người.

Du Tiểu Mặc định luyện đan trong không gian, nhưng một khi linh đan đỉnh cấp thành đan sẽ dẫn lôi vân tới, nếu chỉ vì việc này mà làm không gian bị bại lộ, đúng là cái được không bù nổi cho cái mất, hắn không dám thử.

Đông Châu nhiều núi, khá ít đất bằng.

Hai người đi mãi đi mãi, cố gắng rời xa thị trấn Ô Sơn, cuối cùng cũng tìm được một nơi bí ẩn trước khi mặt trời lặn.