Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 498: Hoa cô

Rừng Tử Vong, khu rừng Du Tiểu Mặc bị truyền tống tới lúc trước, dưới gốc cây làm mồ chôn bao nhiêu người kia, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đang kiểm kê chiến lợi phẩm.

Đối với Du Tiểu Mặc mà nói, thứ quý giá nhất không phải là long huyết, mà là mười mấy cây linh thảo đào được ở thôn Hồ, tuy số lượng không nhiều lắm, nhưng lại vô cùng quý giá.

Ngày đó, sau khi đào xong linh thảo, Du Tiểu Mặc nhanh chóng trồng chúng vào ruộng linh thảo trong không gian, dù đa số đã mọc rễ nảy mầm, nhưng vẫn cần một khoảng thời gian dài để thành thục, hắn phải chuẩn bị sẵn sàng mới được.

“Trong số đó có linh thảo cần dùng cho Luân Hồi đan không?”

Du Tiểu Mặc kích động nói, tám vị linh thảo được Phó Thương Khung miêu tả đều ở trạng thái thành cây, không đề cập đến lúc phát triển, mà số linh thảo hắn lấy được đều chưa nẩy nở, cho nên hắn cũng không rõ lắm.

Lăng Tiêu vuốt cằm: “Hẳn là không có.”

Du Tiểu Mặc suy sụp, “Sao anh chắc chắn vậy?”

Lăng Tiêu nghiêm túc đáp: “Em đã coi như không có, nếu bỗng phát hiện có chắc chắn sẽ cảm thấy vui mừng khôn xiết.”

Du Tiểu Mặc xạm mặt, lại đem cái đống lý luận tiêu cực kia ra lừa gạt hắn, tuy rất có tác dụng, nhưng vô dùng lừa đảo, “Không nói nữa, vậy phải xử lý long huyết thế nào?”

Nếu long huyết thật sự là máu của vợ Du Chấn Thiên, vậy thì phải sử dụng sơm sớm, bởi vì Long tộc nhạy cảm với máu mình lắm, một khi tới phạm vi gần là phát hiện ra ngay, Giang Lưu muốn dùng long huyết để luyện đan, nhưng hắn không có loại linh đan nào cần dùng tới long huyết.

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào cái chai chứa long huyết, cau mày không nói gì.

Du Tiểu Mặc đang định hỏi y làm sao thế, một hồi tiếng bước chân dồn dập bỗng truyền tới từ một hướng khác, tình hình này có vẻ quen thuộc.

Vừa vểnh tai nghe, Lăng Tiêu đã ôm hắn nhảy lên trên cây.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, lúc đám người kia xuất hiện trong tầm mắt, Du Tiểu Mặc há hốc mồm, vậy mà lại là đám người đầu tiên hắn gặp sau khi bị truyền tống đến rừng Tử Vong, ba người này không hề thay đổi, nữ nhân dẫn đầu, hai nam vác một cái bao đi theo như trước.

Ba người nhanh chóng đi tới gốc cây bọn hắn đang ẩn thân.

Lần này được nhìn từ chính diện, Du Tiểu Mặc thấy rõ cái hầm mấy người này đào đã có một đống xương trắng chồng chất, thi thể bị chôn nửa tháng trước đã hư hối.

Mùi hôi đầy trời, Du Tiểu Mặc trốn phía trên suýt thì ói ra.

Sau khi đào xong, hai nam nhân nâng bao tải lên chuẩn bị ném vào, đúng lúc này, bao tải đột nhiên nhúc nhích, sau đó là giằng co kịch liệt, còn có tiếng ưm ưm truyền tới, hiển nhiên là nạn nhân vẫn chưa chết.

Một trong hai nam tử lập tức rút dao ra, chuẩn bị đâm vài cái vào bao tải, nữ nhân đột nhiên ngăn gã lại, “Buông ra xem thế nào.”

Nam tử cắt dây thừng, một cái đầu trẻ tuổi đẹp đẽ lộ ra.


Người trong bao bố là một cô nương xinh đẹp trẻ trung, miệng đang bị đút vải, đầu bê bết máu nhưng đã khô.

Cứ tưởng ả đã chết rồi, không ngờ vẫn còn sống.

Nữ nhân tiến lên rút miếng vải trong miệng ả ra.

Cô nương trẻ tuổi mở to cặp mắt hoảng sợ, kích động lắc đầu liên tục, “Không được, không được, ta là Cửu tiểu thư Du Vịnh được sủng ái nhất của gia tộc Xích Huyết, nếu không tin các ngươi có thể đi thăm dò.”

Khuôn mặt bình thường của nữ nhân nở một nụ cười trào phúng, “Ngươi nói ngươi là Cửu tiểu thư Du Vịnh của gia tộc Xích Huyết? Vậy ta chính là đồ đệ được minh chủ Thương Minh sủng ái nhất.”

“Ta không lừa ngươi đâu, ta đang nói thật!” Du Vịnh sợ hãi tới nỗi hai hàm răng cứ run lên bần bần.

Ả chỉ nhất thời tò mò lén chạy ra ngoài để tới một sòng bạc ngay sau hoa phố, bởi vì bị trò chơi bên trong sòng bạc hấp dẫn, nhất thời chơi quên trời đất, cuối cùng những thứ đáng giá đều bị thua sạch, thậm chí còn thiếu nợ một khoản lớn.

Du Vịnh cảm thấy mình không thể xui xẻo như vậy, sao có thể đánh ván nào thua ván ấy, cho nên nghi ngờ sòng bạc gian lận, sòng bạc không thừa nhận, còn uy hiếp nếu ả không trả tiền nợ sẽ bị bán vào hoa phố.

Du Vịnh làm đại tiểu thư cao quý đã quen, không cho phép người khác trái ý mình, vì vậy hai bên đánh nhau, Du Vịnh không đánh lại được, liền nói thân phận cho mình, ai ngờ chúng không nói gì, đợi lúc ả mở mắt tỉnh lại, người đã ở chỗ này.

“Hoa Cô, ta thấy rất có thể ả nói thật đấy.” Một nam tử đột nhiên lên tiếng.

Du Vịnh mừng rỡ gật đầu lia lịa.

Nữ nhân liếc mắt nhìn hắn, “Thật thì sao, với tính cách có thù tất báo của nữ nhân này, nếu thả ả ra, chắc chắn ả sẽ quay đầu lại trả thù chúng ta, cho nên ả phải chết!”

Du Vịnh hoảng sợ trợn mắt.

Trên cây, Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhìn nữ nhân tên Hoa Cô kia vài lần.

Tuy hắn rất ngạc nhiên với sự xuất hiện của Du Vịnh, nhưng Hoa Cô này khiến hắn lau mắt mà nhìn, không những không bị thân phận của Du Vịnh làm dao động, ngược lại càng quyết đoán giải quyết gọn gàng đến đáng sợ.

Không thể không nói, Hoa Cô này có cặp mắt tinh tường lắm, mới tiếp xúc với Du Vịnh không bao lâu đã nhìn thấu tính cách của cô ả.

“Giết ả!” Hoa cô thúc giục.

“Thế nhưng mà, nếu gia tộc Xích Huyết truy cứu thì phải làm sao đây, lúc ấy ả gây ra động tĩnh không nhỏ, rất nhiều người nhìn thấy.” Nam nhân hơi do dự.

Hoa Cô nói: “Thế thì rời khỏi thành Tinh La, đại lục Thông Thiên rộng lớn, lão nương không tin không có chỗ cho mình dung thân, càng không tin gia tộc Xích Huyết có thể một tay che trời.”


Những lời này đã thuyết phục hai người, bọn hắn theo Hoa Cô nhiều năm, làm tay sai cho sòng bạc cũng chỉ là nhất thời, không có tình cảm quá sâu đậm với sòng bạc.

Du Vịnh nào ngờ nữ nhân này lại hung ác đến thế, đường đường là thân thể thiên kim, bảo ả chết thế này, sao ả có thể cam tâm, trong mắt lóe lên chút âm tàn, hai tay đặt trong bao bố lặng lẽ sờ tới chiếc nhẫn trong tay.

Hoa Cô cho rằng Du Vịnh đã chết, cho nên không trói chặt tay ả lại.

Chiếc nhẫn này là không gian giới chỉ, khác với túi trữ vật, một khi nhận chủ sẽ không ai lấy được, đây cũng là lý do vì sao ba người không gỡ chiếc nhẫn xuống, hơn nữa bọn họ ít khi được thấy không gian giới chỉ, không phát hiện cũng là chuyện bình thường.

Với thân phận của Du Vịnh, trên người phải có ít nhất vài món đồ bảo mệnh.

Tranh thủ lúc bọn họ đang nói chuyện, Du Vịnh nhanh chóng lấy ra một miếng không gian phù, bây giờ muốn giết cả ba kẻ này là chuyện bất khả thi, cho nên ả phải rời khỏi nơi này trước rồi quyết định sau.

“Không ổn!” Thực ra Hoa Cô vẫn luôn chú ý tới nhất cử nhất động của Du Vịnh, thấy nét mặt ả khác thường liền đoán ra ngay.

Du Vịnh nhanh chóng bóp nát không gian phù, nhìn vào sắc mặt hoảng hốt của ba người mà cười ha hả càn rỡ, biểu lộ dữ tợn: “Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi, đợi sau khi ta thoát, nhất định sẽ bảo gia gia rút gân lột da các ngươi, giải mối hận trong lòng ta.”

Hoa Cô nhìn khuôn mặt tràn đầy oán độc của Du Vịnh, nét mặt chậm rãi bình tĩnh lại.

Tiếng cười của Du Vịnh đột nhiên ngừng bặt, ngơ ngác nhìn ba người vẫn đứng trước mặt ả, hoảng hốt, “Sao lại thế này, sao ta không được truyền tống đi?”

Hoa Cô đoạt lấy dao găm của nam tử, đâm thẳng vào tim Du Vịnh, không chậm trễ một giây, động tác cũng quyết đoán như sát ý trong mắt nàng.

Du Tiểu Mặc nhìn mà thấy bội phục không thôi, Hoa Cô này phải giết nhiều người làm rồi, lòng dạ còn hung ác hơn đàn ông, hành xử vô cùng quyết đoán, nếu gặp loạn thế, những người thế này sẽ thành bá chủ một phương cho coi.

Hoa Cô rút dao găm ra, cặp mày nhíu chặt vẫn không buông lỏng, thậm chí còn cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của hai nam nhân, Hoa Cô chắp tay cung kính về bốn phía: “Không biết là vị tiền bối nào ra tay tương trợ, có thể hiện thân gặp mặt không?”

Du Tiểu Mặc lại cộng thêm cho Hoa Cô một đặc điểm —— Thông minh!

Du Tiểu Mặc nhìn về phía Lăng Tiêu, tràn đầy phấn khởi: “Muốn hiện thân không?”

Lăng Tiêu liếc mắt nhìn hắn, “Lần sau lúc hỏi mấy vấn đề như thế này nhớ đừng có dùng miệng nói, bằng không thì ta sẽ nghi ngờ là em đang cố ý đấy.”

Du Tiểu Mặc lập tức im miệng, cúi đầu đã gặp tầm mắt của ba người bên dưới, được rồi, thực ra hắn theo tiềm thức cảm thấy ba người này không thể nò là đối thủ của bọn họ, cho nên mới không kiêng dè.

Hai người đáp xuống, hoa cô quỳ một gối xuống, “Hoa Cô đa tạ ân công cứu giúp.”

Du Tiểu Mặc đi đến trước mặt nàng, “Chúng ta đâu có ra tay, sao ngươi biết chúng ta ra tay cứu các ngươi?”

Hoa Cô tự tin nói: “Hoa Cô đoán từ lời nói của ả, nếu ả thật sự là Cửu tiểu thư của gia tộc Xích huyết, chắc trên người không thiếu không gian phù, mà không gian phù do cường giả Thánh cảnh luyện chế sao lại đột nhiên mất hiệu lực, trừ khi có nhân tố bên ngoài can thiệp, vì thế Hoa Cô cả gan suy đoán, ngoài chúng ta thì ở đây còn có những người khác.”

Hóa ra nàng chỉ thăm dò bọn họ mà thôi.

Du Tiểu Mặc thất vọng, hắn lại lần nữa chứng minh được chỉ số thông minh của mình là số âm hay là hai số.

Hoa Cô kích động nhìn Lăng Tiêu, nếu nàng không đoán sai, người ra tay hẳn là nam nhân này, người có thể khiến không gian phù mất hiệu lực, chắc chắn tu vi phải cao hơn Thần cảnh.

“Nếu không có ân công ra tay tương trợ, chỉ sợ ba chúng ta phải chạy trốn khắp đại lục, nếu ân công không chê chúng ta, chúng ta nguyện ý đi theo ân công.”

“Ngươi cũng thông minh lắm.” Lăng Tiêu nói.

Du Tiểu Mặc không nhịn được mà xem xét Hoa Cô vài lần, chẳng lẽ Lăng Tiêu định thu tiểu đệ, à nhầm, tiểu muội hả?