Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 471: Tranh giành chỗ ngồi

Tả Viêm là một nam tử khôi ngô, tướng mạo hơi thô, mùi vị nam tính rất đậm, tuy bề ngoài khá trẻ nhưng không thể xem như trẻ tuổi, mấy vạn năm trước y đã bái minh chủ Thương Minh làm sư phụ rồi, hôm nay rất nhiều chuyện của Thương Minh đều do y quản lý.

Du Chấn Thiên khá lịch sự với Tả Viêm, tuy vẫn bày ra tư thế trưởng bối, nhưng có thể nghe được từ giọng điệu để biết lão không hề khinh thường tiểu bối này.

Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu liếc nhau, hai người rất ăn ý tìm bóng dáng Phong Trì Vân, nếu như Du Chấn Thiên thật sự mang hắn đến sẽ không khó tìm lắm, chỉ là sau khi hai người tìm quanh một vòng, vẫn không phát hiện bóng dáng của Phong Trì Vân.

Đang mải nghi hoặc, Ngân Qua đột nhiên đi tới, “Ta tìm thấy hắn rồi.”

Du Tiểu Mặc kinh ngạc nói: “Ở đâu?”

“Ngay trong đám người của gia tộc Xích Huyết, đi ở phía sau, thứ hai đếm ngược lên.”

Du Tiểu Mặc nhìn về người thứ hai đếm ngược lên, phát hiện Phong Trì Vân mà Ngân Qua nhắc tới là một thanh niên có khuôn mặt chất phác, ánh mắt không sáng, gương mặt đó không phải là của Phong Trì Vân, “Ây, làm sao ngươi xác định được hắn là Phong Trì Vân?”

Ngân Qua nói: “Ta nhìn ra.”

Được rồi, ngươi thắng!

“Hẳn là Du Chấn Thiên đã động tay động chân với Phong Trì Vân, rất có thể là cấm chế, xem ra Du Chấn Thiên là một kẻ rất cẩn thận.” Lăng Tiêu nhíu mày.

“Vậy bây giờ phải làm sao?”

“Hành sự tùy theo hoàn cảnh.”

Thực ra cũng có thể nói là đi được bước nào hay bước ấy, Du Tiểu Mặc oán thầm, sau đó tộc Huyền Quy làm đúng như những gì Lăng Tiêu đã tả, mãi một khắc cuối cùng mới tới, tật xấu chậm chạp này quả nhiên không phải để trưng cho đẹp đâu nha, bọn họ vừa đến, yến hội cũng bắt đầu rồi.

Hai cái bàn dài bị mang xuống, đổi thành một bàn tiệc rượu, khăn trải bàn màu đỏ được thêu hoa văn tinh mỹ, rất đẹp mắt, tuy người được mời không nhiều lắm, nhưng số người đi theo cũng không ít, Thương Minh đã sớm chuẩn bị, sau khi xác định nhân số liền bảo người ta mang lên thêm mấy chục bàn nữa.

Còn đang hỏi sao nhân vật chính của yến hội không xuất hiện, đám đông đã xao động, sau đó hắn liền nghe thấy ai đó gào to một câu “Minh chủ Thương Minh đã đến.”

Mọi người lập tức nhìn về sau chủ điện, minh chủ Thương Minh, nam nhân được xưng là Song Hùng Nam Lục cùng Du Chấn Thiên, ban đầu còn tưởng người này phải là một ông cụ tóc bạc trắng, kết quả lại là một người đàn ông thân thể cường tráng, tràn đầy khí chất thuần dương, bảo sao người đồ đệ đầu tiên ông ta thu lại là Tả Viêm, có cùng chủ đề chung đúng không hả?

Thử tưởng tượng cảnh hai thầy trò này ngồi cạnh nhau, sau đó thảo luận xem dáng người ai đẹp hơn, Du Tiểu Mặc phun hết đồ ăn trong miệng, sét đánh đen thui, tốt nhất là không nên tưởng tượng mấy thứ khủng khiếp thế này.

Lăng Tiêu nhìn hắn ghét bỏ: “Cho dù em thèm ăn, cũng không nên ở bẩn như vậy.”


Du Tiểu Mặc: “…”

Lúc này, hắn tình nguyện Lăng Tiêu không hiểu hắn nghĩ gì, cho nên thèm ăn thì thèm ăn vậy.

Du Tiểu Mặc yên lặng lau mặt, tiếp tục xem xét nhân vật chính.

Minh chủ Thương Minh họ Phó, tên là Thương Khung (trời xanh), là một cái tên rất hoành tráng, thực lực tương đương Du Chấn Thiên, một đại nhân vật như vậy vốn nên được người ta vây quanh mới đúng, nhưng thái độ của Phó Thương Khung lại rất khiêm nhường, vịn một thanh niên bước chân yếu ớt đi ra ngoài, cái thân cao hơn 2 mét của ông càng khiến thanh niên trở nên gầy yếu hơn.

Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, thanh niên rất được Phó Thương Khung sủng ái trong truyền thuyết này quả nhiên che chắn bản thân kín mít, tiếc nhất là không nhìn thấy mặt hắn.

“Tiểu sư đệ này tên là gì?” Du Tiểu Mặc tò mò hỏi, lại nói tiếp đến bây giờ hắn vẫn chưa biết tên người nọ, bởi vì trên thiếp mời không ghi, chỉ nói là ái đồ, hiển nhiên là ý của Phó Thương Khung rồi, có điều nói sao thì nói bọn họ cũng tới tham gia tiệc sinh nhật của người ta mà, không biết tên nhân vật chính thì kì quá.

“Không biết.” Lăng Tiêu trả lời rất dứt khoát.

Du Tiểu Mặc nhìn về phía Ngân Qua và Triển Vũ Hiên, hai người đều lắc đầu, không khỏi xấu hổ, bọn họ đúng là mấy vị khách không xứng chức, xem ra phải lén lút tìm ai để hỏi mới được.

Phó Thương Khung vịn ái đồ đi tới gần bậc thang, cất cao giọng nói: “Đa tạ các vị đã tới tham gia yến sinh thành của ái đồ, hy vọng mọi người có thể tận hứng, chư vị ngồi vào vị trí đi.”

Nói mấy lời khách sáo cho xong, mọi người đã thành thói quen, cứ dính đến chuyện về ái đồ của Phó Thương Khung thì ông ta sẽ không nói quá nhiều.

Về chỗ ngồi cũng có phân chia.

Càng ngồi gần bàn chính thì địa vị càng cao, mấy việc thế này, bình thường mọi người rất tự giác.

Như Du Chấn Thiên, thân phận của lão cao ngang với Phó Thương Khung, bởi vậy bọn họ cùng ngồi một bàn, có điều một bàn chỉ có mười chỗ.

Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu không tìm chỗ ngồi ngay, người tới tham gia yến hội đều là thanh niên tài tuấn, luận bối phận thì không thể ngồi cùng bàn với đám người như Du Chấn Thiên, nếu muốn nói đủ tư cách cũng chỉ có cường giả trên Thập Thần Bảng, bởi vì dưới Thánh cảnh chính là Thập Thần Bảng rồi.

Nhưng mà, cường giả trên Thập Thần Bảng không đến đông đủ.

Sau khi bị Lăng Tiêu đá bay hai người, hiện tại Thập Thần Bảng chỉ còn chín người, không phải ai cũng tới, có người đang bế quan, có người đang ở xa, thậm chí có người còn đang ở vị diện trung cấp, cho nên lúc này chỉ có ba người xuất hiện, còn uy tín lâu năm thì chỉ có hai.

Một người là người của bộ lạc Cổ Mã ở Đông Châu, người này ít khi ra mặt, người còn lại chính là người của Đan Sư Công Hội, tuy thân phận là đan sư, nhưng có thể đứng trong Bảng Thập Thần, có thể thấy thực lực mạnh mẽ tới nhường nào.


Du Tiểu Mặc không biết ra ai trong số họ, nhưng lại có thể nhận ra rất đơn giản, bởi vì hai người đã ngồi ở chủ vị.

Lại nói tiếp, Lăng Tiêu cũng có tên trên Thập Thần Bảng, hắn không muốn để cho người khác xem thuòng lăng Tiêu, đang định đẩy y qua, tình huống bất ngờ lại xảy ra.

Du Chấn Thiên đột nhiên cười phá lên, kéo cháu của lão, cũng là đứa cháu thứ hai mà Du Tiểu Mặc chú ý lúc trước tới chủ vị, dùng âm thanh vang dội giới thiệu Du Thanh Vân với Phó Thương Khung, sau đó thuận thế mời Du Thanh Vân ngồi xuống cái ghế khách quý còn xót lại trên chủ vị kia.

Lúc này, vẻ mặt mọi người cũng có chút kì lạ.

Với địa vị của Du Thanh Vân ở đại lục Thông Thiên, căn bản không có tư cách ngồi trên chủ vị, việc này không liên quan tới chuyện hắn là cháu trai của Du Chấn Thiên, mà là một loại tán thành của các cường giả trong đại lục.

Hành động này của Du Chấn Thiên không chỉ thể hiện sự coi trọng của lão với Du Thanh Vân, mà còn làm Lăng Tiêu bẽ mặt trước mặt mọi người, ám chỉ y không có tư cách ngồi chỗ ấy, có thể thấy vị lão gia chủ này vẫn hận Lăng Tiêu vì hành động ở sơn mạch Lục Nguyệt ghê lắm.

Lúc đầu bọn họ còn suy nghĩ, chẳng biết gì sao Du Chấn Thiên không dằn mặt cái tên Lăng Mặc đã đánh bại Du An Thái kia nhỉ, hóa ra còn có chiêu này.

Trong lúc mọi người yên lặng quan sát sự tình phát triển, Du Thanh Vân lại chủ động nhường chỗ, giọng nói trong sáng, thái độ cung kính, chắp tay nói: “Gia gia, tôn nhi vừa tình cờ nhìn thấy mấy người quen, tôn nhi sẽ không ngồi đây quấy rầy chư vị tiền bối nữa.”

“Ngươi ngồi ở đây sao lại gọi là quấy rầy, ta tin những người khác cũng không để ý đâu, đúng không.” Khuôn mặt nghiêm túc của Du Chấn Thiên như một cái giếng cổ vừa tối vừa sâu, không chỉ nói với cháu trai, mà còn muốn lôi mấy vị khách cùng ngồi trên chủ vị xuống nước.

Trên mặt mọi người không biểu lộ gì, nhưng trong lòng đã chửi ầm lên.

Du Chấn Thiên quả là lão hồ ly, bản thân có cừu oán với Lăng Mặc thì thôi đi, còn muốn kéo bọn họ theo, nếu đồng ý chẳng phải nói Lăng Mặc – người đã đá hai cường giả khỏi Thập Thần Bảng không xứng ngồi cùng với họ.

Bọn họ đâu có ngu đến mức đi làm cái chuyện vô duyên vô cớ đắc tội người khác này, huống chi bọn họ cũng chẳng có thù oán gì với Lăng Mặc.

“Ta để ý.” Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng, không mang theo chút cảm xúc nào đột nhiên vang lên, phá vỡ không khí trầm mặc.

Tất cả đều sững sờ, mấy giây sau mới kịp phản ứng, hóa ra người lên tiếng là nhân vật chính của yến hội, thanh niên từ đầu đến giờ chưa hề nói câu nào.

Du Chấn Thiên bị làm mất thể diện đang giận tái mặt.

Nhưng thanh niên chẳng hề cảm nhận được áp suất thấp túa ra từ người lão, nói tiếp: “Thân phận của sư tôn ta là gì, thân phận của cháu ngươi là gì, lại để cho một tiểu bối ngồi cùng bàn với sư tôn của ta, ngươi đang vũ nhục sư tôn của ta sao?”

Nói đến thế này, không có cũng thành có.

Du Chấn Thiên nhìn thanh niên thật sâu mới chuyển ánh mắt qua Phó Thương Khung, “Phó minh chủ, lá gan của vị đồ đệ này không nhỏ, dám nói chuyện với trưởng bối như thế.”

Phó Thương Khung nhếch khóe miệng, cười tủm tỉm: “Du gia chủ đừng thấy lạ, vị tiểu đồ đệ này của ta ấy mà, đó giờ nhanh mồm nhanh miệng lắm, có chuyện gì cũng nói thẳng, nếu nói sai cái gì ông cũng chớ để trong lòng, nó vẫn còn nhỏ mà.”

Khuôn mặt già nua của Du Chấn Thiên âm thầm giật một cái, rõ ràng là mấy câu này đang ám chỉ đồ đệ của mình nói đúng, còn bảo lão không nên để trong lòng, Phó Thương Khung, ngươi cũng biết tính toán lắm!

Lão gia chủ đâu biết rằng, Phó minh chủ vừa nghe thấy ái đồ cứ ‘sư tôn của ta, sư tôn của ta’ lại còn bảo vệ mình nữa chứ, tuy rất có thể là bởi vì tâm trạng ái đồ đang không tốt, nhưng Phó minh chủ nghe mà thấy vui quá chừng luôn, lâu lắm mới nghe thấy ái đồ nói nhiều như vậy nha.

Trong lúc bọn họ đối chọi gay gắt, nhân vật chính trong câu chuyện này đã tùy tiện kéo bạn mình ngồi xuống một cái bàn nào đó, thanh danh hả, ăn được không?

Thấy thái độ tùy ý của họ, một số người liền hiểu Lăng Tiêu chẳng thèm để ý đến một chỗ ngồi, nghĩ vậy, so sánh với gia chủ của một gia tộc như Du Chấn Thiên, bỗng thấy lão hẹp hòi gì đâu, dù rằng mọi người cũng chỉ dám nghĩ thầm trong lòng.