Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 456: Thiên phú dị bẩm

Sau khi trở về Tiêu Dao Viện, Du Tiểu Mặc nhận được sự quan tâm an ủi của đám Kiều Vô Tinh, nhưng mọi người đều tự giác không nhắc tới việc Thiên Tâm thích hắn, nhất là sau khi biết rõ thực lực của lăng Tiêu, còn Thiên Tâm thì như chuột thấy mèo, bắt đầu trốn tránh Du Tiểu Mặc.

Muốn nói ai không bất ngờ nhất, chắc phải kể tới Kiều Vô Tinh và Cửu Dạ, bọn họ đã sớm biết về Thập Thần Bảng.

Đuổi hết mọi người đi, Lăng Tiêu lấy ngọc giản ra.

Du Tiểu Mặc lập tức đóng chặt cửa.

Không biết Hùng Tiếu nghĩ gì, có lẽ là cho rằng bọn họ không biết về tình hình của gia tộc Xích Huyết, cho nên còn kèm giới thiệu về bổn gia và hai nhánh bên.

Tộc trưởng đương nhiệm của gia tộc Xích Huyết có bốn người con trai, cả bốn đều mang dã tâm bừng bừng, mơ ước tới vị trí tộc trưởng, dưới tay họ có một vị Chiến Thần thuần phục, dưới trướng của Chiến Thần lại có nhiều nhánh chiến đội, cái tên Vũ Văn Nam đã bắt Phong Trì Vân đi tên là Du Thiên Nam, gã là thủ hạ của Tam chủ tử.

Hùng Tiếu điều tra theo nhánh của Du Thiên Nam, lần được tới chỗ Tam chủ tử của gia tộc Xích Huyết, nhưng Phong Trì Vân không có trong tay hắn.

Ba chủ tử khác cũng biết hành động của Du Thiên Nam, cho rằng rất có khả năng Phong Trì Vân chính là con đường duy nhất để tìm Du Tiểu Mặc, cho nên cả bốn vị chủ tử đều muốn nắm Phong Trì Vân trong tay mình, bởi vậy mà dẫn tới tranh chấp.

Về sau lão gia chủ biết được chuyển này, đem Phong Trì Vân đi.

Nhưng Hùng Tiếu thăm dò được, Phong Trì Vân không hề bị giam giữ ở địa lao của bổn gia, còn nhắc nhở một khi tiến vào địa lao của gia tộc Xích Huyết, rất ít khả năng có thể trở ra.

Lão gia chủ không giam cầm Phong Trì Vân, nhưng chắc chắn là hắn đang ở bổn gia.

Sợ họ không biết bổn gia của gia tộc Xích Huyết ở nơi nào, Hùng Tiếu còn tặng kèm một tấm bản đồ.

Hùng Tiếu nhắc nhở thêm, vài ngày nữa, người của gia tộc Xích Huyết sẽ tới tham sự tiệc sinh nhật của tiểu sư đệ nhà mình, không chắc chắn là ai, nhưng có lẽ thân phận sẽ không thấp.

Sư tôn của Hùng Tiếu nổi tiếng vì yêu thương tiểu sư đệ, với tư cách là hai thế lực cực mạnh ở Nam Lục, gia tộc Xích Huyết có ngông cuồng tới mấy cũng phải chừa cho sư tôn mấy phần mặt mũi, bởi vậy có thể đoán, nếu người tham gia yến hội không phải là bản thân lão gia chủ, thì sẽ là con lão.

“Tu vi của lão gia chủ kia thế nào?” Du Tiểu Mặc hỏi, gia tộc Xích Huyết không hổ là đại thế gia truyền thừa từ thời thượng cổ, hùng mạnh tới vậy, nếu muốn xông vào bổn gia để cứu Phong Trì Vân, độ khó không chỉ một chữ lớn có thể nói hết.

Lăng Tiêu vừa xem nội dung ngọc giản, vừa nhớ lại, “Nghe nói cùng cấp bậc với minh chủ của Thương Minh, em nói tu vi của lão cao bao nhiêu?”

Minh chủ Thương Minh là một cường giả Thánh cảnh, thành danh đã lâu, nếu như lão gia chủ kia cũng cùng cấp bậc với ông ta, như vậy tuyệt đối là cường giả đứng trên đỉnh đại lục Thông Thiên rồi, nếu muốn cứu Phong Trì Vân trong tay lão, xét theo tình hình trước mắt, phần thắng là không.

Du Tiểu Mặc phiền muộn đi tới đi lui, “Với tu vi hiện tại của anh, vẫn chưa phải là đối thủ của lão gia chủ kia đúng không, vậy thì không thể dùng sức mạnh được rồi, làm sao để cứu Phong Trì Vân đây?”

“Kế sách hiện thời, là chỉ có thể dựa vào vận khí.” Lăng Tiêu nói.

“Vận khí?”


Lăng Tiêu đưa ngọc giản cho hắn, nói: “Hùng Tiếu có nói, rất có khả năng lão gia chủ kia sẽ đích thân đi tham sự tiệc sinh nhật, nếu lão rời khỏi bổn gia, chúng ta có thể lẻn vào đó để tìm Phong Trì Vân.”

Lăng Tiêu đứng lên, vỗ vỗ bờ vai hắn, “Em phải tin tưởng vào vầng sáng trên đầu mình.”

Du Tiểu Mặc: “…”

Đừng nói mãi mấy câu này được không, nếu không em sẽ có cảm giác anh còn giống người hiện đại hơn cả em đó.

Hắn không biết, vầng sáng mà Lăng Tiêu nhắc tới, thật ra là chỉ mỗi người đều có số mệnh riêng, số mệnh thịnh vượng, làm chuyện gì cũng được như ý.

Số mệnh của Du Tiểu Mặc là số mệnh thịnh vượng nhất trong số những người Lăng Tiêu đã từng gặp, nhưng y không nói số mệnh, mà dùng từ vầng sáng, cho nên mới làm Du Tiểu Mặc hiểu nhầm.

“À đúng rồi, tu vi hiện tại của anh cao bao nhiêu?”

Du Tiểu Mặc nhớ rõ lúc trước Lăng Tiêu đã từng nói cho hắn tu vi của y là Thần cảnh đỉnh phong, nhưng đã qua hơn một tháng, trừ khi y đột phá khỏi bức tường chắn giữa Thần cảnh và Thánh cảnh, nếu không thì chuyến đi tới Nam Lục này còn thật nhiều điều cần lo lắng.

Bởi vì dù một người có lợi hại đến mấy, cũng không lợi hại hơn cả một đại quân.

“Cái này hả…” Lăng Tiêu ngã xuống giường, giọng lười biếng.

Du Tiểu Mặc bò lên giường, dùng cặp mắt sáng lấp lánh nhìn y: “Sao sao?”

Lăng Tiêu rủ lông mi, nhìn theo góc độ của Du Tiểu Mặc, ánh mắt y nhìn như vô cùng thâm thúy, giống nước xoáy vậy. Du Tiểu Mặc nhìn chằm chằm vào mắt y, Lăng Tiêu mỉm cười, nhưng lời nói lại đủ làm hắn giận điên.

“Em ngồi vào trên người ta, ta sẽ nói cho em biết.”

“…”

Du Tiểu Mặc yên lặng nhìn y thật lâu, ánh mắt rời từ khuôn mặt y xuống cái bụng bằng phẳng, đặt mông ngồi lên, dùng sức thật mạnh.

Lăng Tiêu khẽ rên một tiếng, ngay lúc Du Tiểu Mặc còn mải đắc ý, Lăng Tiêu đột nhiên giữ chặt cổ áo kéo hắn xuống, môi hai người đụng vào nhau, Du Tiểu Mặc đau đến mức nước mắt suýt bật ra rồi nè, trong miệng còn cảm giác được mùi máu.

Đang muốn kháng nghị, một tay Lăng Tiêu đã giữ chặt gáy hắn, chặn luôn miệng hắn, mùi máu tươi tràn khắp khoang miệng, quả nhiên là huyết nhũ tan vào nhau.

Cái tay còn lại sờ tới sờ tui bên hông hắn, lưng Du Tiểu Mặc vốn cứng ngắc lập tức mềm nhũn, đặt toàn bộ sức nặng lên người Lăng Tiêu.

Phát giác được tay y sắp sờ đến nơi cấm kỵ, Du Tiểu Mặc hoảng hốt vội vàng túm chặt cái tay đang làm ác kia, thẹn quá hóa giận: “Đến cùng anh có nói hay không?”

Tay Lăng Tiêu uốn éo, ác liệt tóm lấy tiểu chít chít của hắn, mềm mềm, niết một lát sẽ chầm chậm cứng lên, còn có thể cảm giác được nhiệt độ và sự thức tỉnh chậm rãi của nó.


Mặt Du Tiểu Mặc lúc này đỏ hơn cả mông khỉ.

“Cởi quần ra, làm một lần rồi ta sẽ nói cho em biết.” Lăng Tiêu cười xấu xa.

Du Tiểu Mặc phát hiện cái thứ kia của y đã thức tỉnh, đang chọc chọc vào mông hắn, độ cứng và nhiệt độ không kém hắn là bao, tên đã lên dây rồi thì phải làm sao, không bắn không được!

Lăng Tiêu nằm dưới không muốn động, Du Tiểu Mặc phải tự mình làm, lề mà lề mề cởi quần xong, nửa người trên vẫn chỉnh tề như trước, vạt áo che khuất thứ giữa hai chân, bị lộ ra hai cái đùi trắng nõn và cặp mông tròn trịa, nhìn lại có cảm giác cấm kỵ đến mê người.

Tư thế cưỡi này có vẻ hơi khó xử, nhất là người bên dưới đang dùng một loại ánh mắt trần trụi nhìn vào hạ thân của hắn.

Du Tiểu Mặc lột quần Lăng Tiêu, thứ khổng lồ kia lập tức nhảy ra, thiếu chút nữa đã đập vào mặt hắn, làm Du Tiểu Mặc sợ quá chừng, xoa vài cái, cho đến khi nơi ấy cứng tới mức không thể cứng hơn, hắn nhấc một chân lên, chuẩn bị ngồi xuống, Lăng Tiêu đột nhiên đỡ lấy mông hắn.

“Ừm, em không làm trơn một chút à?”

“Không sao, em có thiên phú dị bẩm.”

“…”

Tuy đây không phải là lần đầu tiên Lăng Tiêu bị hắn làm cho cứng họng, nhưng chắc chắn lần này là nghiêm trọng nhất nè, đại khái là da mặt đang mỏng dần đi, đột nhiên nhướn người lên.

Thời điểm bắt đầu tiến vào cũng hơi đau thật, không bôi trơn cũng không dạo đầu, cái nơi ấy lại khô khốc chặt chẽ, nhưng có lẽ đúng như Du Tiểu Mặc nói, hắn có thiên phú dị bẩm, rất nhanh đã có cảm giác.

Vận động xong, Du Tiểu Mặc nằm trên người Lăng Tiêu thở, đây là lần đầu tiên hắn phát hiện bên chủ động cũng mệt như vậy đó, toàn thân chẳng còn chút sức nào, nửa người dưới dính dính vẫn liên kết với Lăng Tiêu.

“Giờ anh đã hài lòng chưa?” Giọng nói mềm nhũn của Du Tiểu Mặc vang lên.

Lăng Tiêu thỏa mãn híp híp mắt, “Nếu lại thêm mấy lần, ta sẽ thỏa mãn hơn nhiều.”

Du Tiểu Mặc: “… Vậy thì anh khỏi cần hài lòng.”

Lồng ngực Lăng Tiêu rung rung, cười lớn.

Du Tiểu Mặc trở mình, lập tức trượt xuống khỏi người y, cái chít chít lớn kia đang vùi trong người hắn cũng tuột ra, nằm bên cạnh không thèm để ý tới y nữa.

Lăng Tiêu nghiêng người nhìn hắn, “Tu vi hiện tại của ta là Thánh cảnh một sao, sở dĩ không thể lên cấp ở thành Trung Tâm là vì, khi tấn cấp từ Thần cảnh tới Thánh cảnh sẽ gây ra chấn động rất lớn, tu vi của ta bây giờ không thể để cho một số người biết, cho nên phải giữ bí mật.”

Du Tiểu Mặc ngẩng đầu, tuy không biết vì sao không được để cho một số người biết rõ, nhưng rất có thể liên quan tới việc y rời khỏi đại lục Thông Thiên từ vạn năm trước.

“Sự chênh lệch giữa Thần cảnh và Thánh cảnh rất lớn, dù bị người của gia tộc Xích Huyết phát hiện, chúng ta cũng có thể toàn thân trở ra, nhưng tuyệt đối không thể để chúng phát hiện thân phận, lão gia chủ của gia tộc Xích Huyết hẳn là một cường giả Thánh cảnh sáu bảy sao gì đó, đến lúc ấy phải ngụy trang lại, nhất là em.” Lăng Tiêu nói.

“Em thì làm sao?”

Lăng Tiêu đáp: “Tuy ảo thuật của Miêu Cầu là độc nhất vô nhị, nhưng thực lực của nó chưa đủ, gặp cường giả Thánh cảnh sẽ bị nhìn thấu bộ mặt thật ngay.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Lăng Tiêu trầm ngâm nói: “Một là tăng thực lực của Miêu Cầu lên, nhưng giờ không kịp nữa rồi, còn một cách khác, chính là tới Ngự Thú thất học một loại Ngự Thú pháp có thể biến Miêu Cầu thành mặt nạ, như vậy bọn chúng sẽ nhìn được em đang ngụy trang, nhưng tuyệt đối không nhìn rõ hình dạng thật của em.”

Du Tiểu Mặc lập tức ngồi dậy, mặc quần lên chạy xuống giường, “Vậy còn chờ gì nữa, em sẽ tới Ngự Thú thất ngay bây giờ.”

Lăng Tiêu còn định gọi hắn lại, nhưng hắn đã chạy ra khỏi phòng rồi.