Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 445: Tình cảm

Lăng Tiêu đi rồi, sinh hoạt hàng ngày của Du Tiểu Mặc càng trở nên quy luật hơn, từ sau khi ra khỏi Ngự Thú thất, hắn bắt đầu khóa mình trong phòng tiêu hóa hết những kiến thức đã hấp thu được ngày đó.

Ngự Thú pháp cấp thấp và Ngự Thú pháp trung cấp có sự khác biệt rất lớn, sự khác biệt rõ ràng nhất đó chính là độ dài, Ngự Thú pháp cấp thấp chỉ có một câu, tuy tối nghĩa khó hiểu, nhưng chỉ cần thuần thục là có thể học được một cách dễ dàng; Ngự Thú pháp trung cấp thì có tới hai ba câu, mỗi câu là một bước.

Một ngày hoàn toàn không đủ để học, cho nên ngay từ đầu mọi người đều ép buộc trí nhớ phải ghi lại những thứ đã nhìn thấy, sau đó đợi lúc ra ngoài sẽ sửa sang lại để học tập.

Ngự Thú pháp Du Tiểu Mặc lựa chọn liên quan tới yêu thú khế ước của hắn, ví dụ như Lam Cầu là Ngạo Mạn điểu, thuộc tính chủ yếu là phi hành, thuộc tính trọng điểm là công kích và phòng ngự. Chỉ là Du Tiểu Mặc cảm thấy tuy phi hành quan trọng, nhưng công kích và phòng ngự còn quan trọng hơn, mà thực lực của Lam Cầu cũng mạnh nhất trong đám khế ước thú.

Lại sàng lọc tin tức trong đầu một lần nữa, rốt cục thì Du Tiểu Mặc cũng quyết định được mấy cái Ngự Thú pháp.

Lại nói tiếp, có một chuyện mà mãi Du Tiểu Mặc vẫn không hiểu được.

Bản thân khế ước thú đã có ý thức tự chủ, vì sao đan sư còn phải vẽ vời cho thêm chuyện đi điều khiển chúng? Trước kia hắn đã định hỏi, nhưng quên mất, bây giờ Lăng Tiêu lại không có ở bên, hắn cũng không thể hỏi được.

Du Tiểu Mặc ra khỏi phòng, hắn nghe nói mỗi tầng đều có một nơi như Đồ Thư quán, bên trong đó rất nhiều sách, nghĩ vậy, tâm trạng của hắn đã trở nên vui vẻ.

Ngay thời điểm hắn định rẽ, một cái tay đột nhiên thò ra che miệng hắn, cũng kéo hắn ra phía sau.

Du Tiểu Mặc kinh hãi, đang định giãy dụa, bỗng phát hiện khí tức này là của người quen, quay đầu lại đã thấy khuôn mặt lúng túng của Nhan Huy, không nhịn được mà liếc mắt, ý bảo Nhan Huy bỏ tay ra.

Nhan Huy vội vàng buông tay.

Du Tiểu Mặc xoa xoa cằm, tức giận nói: “Ngươi làm gì thế?”

Nhan Huy ra hiệu bảo hắn đừng lên tiếng, sau đó chỉ chỉ khúc rẽ trước mặt.

Du Tiểu Mặc lập tức vểnh tai nghe, mấy giây sau liền nghe thấy âm thanh hai người đang nói chuyện, không khỏi kinh ngạc, bởi vì chủ nhân của giọng nói này chính là Kiều Vô Tinh và Thiên Tâm mà hắn quen biết.

“Thiên Tâm, ta đang nói chuyện với muội, muội không nghe thấy sao?” Kiều Vô Tinh giữ chặt cánh tay Thiên Tâm, bắt nàng phải quay người lại đối mặt với mình.

Khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Tâm lộ ra một chút mất kiên nhẫn, nghe Kiều Vô Tinh nói thế liền hất tay hắn ra, lớn tiếng: “Muội đã nghe thấy, hai ngày nay huynh nói nhiều tới mức lỗ tai muội sắp mọc kén rồi, Vô Tinh ca ca, huynh đừng lo cho muội có được không?”

Kiều Vô Tinh cương quyết kéo Thiên Tâm về, “Muội muốn ta mặc kệ muội thì không được, trước khi vào thư viện, ta đã đáp ứng Thẩm trưởng lão sẽ chăm sóc muội thật tốt, không phải muội nói mặc kệ là ta sẽ mặc kệ.”

Thiên Tâm im lặng một lát, “Huynh không nói, muội không nói, lão đầu sẽ không biết.”

“Thiên Tâm, nghe lời ta, đừng làm chuyện vô nghĩa.” Kiều Vô Tinh cố gắng nhẫn nại, tận tình khuyên nhủ, hắn hiểu Thiên Tâm rất rõ, càng những lúc như thế này càng không thể nóng nảy với nàng, nếu không sẽ dẫn đến chó cùng rứt giậu.

“Muội thích hắn, loại tình cảm này sao có thể gọi là vô nghĩa?” Thiên Tâm tức giận phất phất tay, nàng không tin lời hắn nói đâu, thích là thích chứ sao.


“Hắn sẽ không thích muội đâu.” Kiều Vô Tinh vô tình đã kích nàng.

Thiên Tâm tức giận nhìn Kiều Vô Tinh, “Huynh đâu phải là hắn, làm sao biết hắn sẽ không thích muội?”

Kiều Vô Tinh thở dài một tiếng, hắn không ngờ Thiên Tâm lại cố chấp đến thế, nhưng hắn cũng có thể hiểu được, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng thích một người, nhưng chính bởi vậy, hắn càng muốn nàng từ bỏ ý nghĩ này, nếu không tới lúc tình cảm sâu đậm xem, chỉ ngã càng đau thôi.

Nghĩ vậy, Kiều Vô Tinh liền nhẫn tâm nói: “Bởi vì hắn đã có người mình thích.”

Thiên Tâm trợn tròn mắt nhìn hắn, mãi một lúc sau mới trách móc: “Không thể nào, từ lúc muội biết hắn tới bây giờ, căn bản không hề thấy nữ nhân nào xuất hiện bên cạnh hắn, làm sao hắn lại thích người khác được, hơn nữa làm sao huynh lại biết?”

Kiều Vô Tinh im lặng, dường như không biết trả lời nàng thế nào cho phải.

Thiên Tâm cười đắc ý, “Huynh không trả lời được phải không, muội biết ngay huynh đang gạt muội.”

Kiều Vô Tinh hết cách, “Thiên Tâm, có vài người, đối tượng để thích không nhất định phải là nữ nhân, cũng có khả năng là… Ây, nam nhân.” Hai chữ cuối cùng này gần như không nói lên lời.

Thiên Tâm dùng ánh mắt khó mà tin nổi nhìn hắn.

“Thế giới rộng lớn không thiếu chuyện lạ, muội suy nghĩ kĩ một chút, liền biết ta có đang lừa muội hay không.” Kiều Vô Tinh sợ nàng bị đả kích quá nặng, nhưng mấy việc thế này nếu không chém đứt chắc chắn còn loạn, không bằng nhẫn tâm ngay từ đầu cho rồi.

Thiên Tâm cắn chặt môi không nói lời nào.

Kiều Vô Tinh biết rõ cuối cùng nàng cũng nghe lọt, vừa muốn thở phào một tiếng, câu kế tiếp lại làm hắn hoảng hốt.

“Muội biết rồi, nhưng muội không muốn từ bỏ như vậy, khó khăn lắm muội mới thích một người, nếu chỉ bởi vậy mà buông tha, muội không cam lòng.” Thiên Tâm nắm tay, ánh mắt kiên định: “Bây giờ người kia không ở bên cạnh hắn, đúng là cơ hội của muội, muội muốn mượn khoảng thời gian này để đánh vào trong lòng hắn.”

“…” Kiều Vô Tinh nói, “Nếu cuối cùng vẫn không thành thì sao?”

Thiên Tâm nói: “Vậy thì muội sẽ từ bỏ.”

Kiều Vô Tinh lắc đầu, “Ta hiểu rồi.” Hắn sẽ không ngăn cản nàng nữa, bởi vì chỉ có như vậy mới làm cho nàng triệt để hết mọi hy vọng.

Nghe thế, Nhan Huy đưa ánh mắt thận trọng nhìn nét mặt Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc thấy họ đã nói xong, quay người quay lại đường cũ, từ đầu tới đuôi hắn đều không có phản ứng gì đặc biệt.

Nhan Huy vội vàng đuổi theo, “Ngươi muốn đi đâu?”

“Trở về phòng ta.” Du Tiểu Mặc nói mà không quay đầu lại.


Nhan Huy nở nụ cười xầu xa, “Đừng bảo là ngươi muốn trở về phòng đợi mỹ nữ đến nịnh nọt nhé, diễm phúc tốt quá nha, cảm giác được mỹ nữ ái mộ thế nào?”

Nghe vậy, Du Tiểu Mặc dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn hắn, cười ha ha nói: “Ngươi không nghe mấy lời mà Kiều Vô Tinh đã nói sao, so với nữ nhân, có lẽ ta càng thích nam nhân hơn.” Ánh mắt đánh giá Nhan Huy không chút kiêng kỵ.

Nhan Huy cảm giác cánh tay đang nổi da gà ầm ầm, vội vàng xua tay, “Đừng đừng đừng, ta không có khẩu vị này đâu.”

Du Tiểu Mặc hừ một tiếng, lúc bước vào phòng mới quay người nói với hắn: “Đúng rồi, làm phiền ngươi nói với mọi người một tiếng, bây giờ ta muốn bế quan, có thể phải hơn một tháng sau mới ra, có chuyện gì đợi ta đi ra rồi nói sau, vậy nha.”

Nhan Huy còn muốn nói điều gì, Du Tiểu Mặc đã đóng cửa lại rồi, suýt nữa thì đập mũi vào cửa, lập tức hết hồn sờ sờ mũi.

Trình Hướng Vinh đứng bên cạnh nghe được động tĩnh lập tức ló đầu ra, “Nhan Huy, có chuyện gì thế?”

Nhan Huy đanh định trả lời, thì Thiên Tâm và Kiều Vô Tinh cũng trở về, nhìn thấy hắn đứng ngoài cửa phòng Du Tiểu Mặc, Thiên Tâm vội chạy tới, “Ngươi đứng đây làm gì?”

Nhan Huy thấy chính chủ đã đến, lập tức nở nụ cười, “Các ngươi đến đúng lúc lắm, ta cũng đang có chuyện muốn nói với các ngươi, liên quan tới Du Tiểu Hắc.”

“Chuyện gì?” Thiên Tâm lập tức hỏi lại.

Nhan Huy nói: “Tiểu Hắc vừa mới nói với ta, bây giờ hắn phải bế quan, có thể phải hơn một tháng mới ra ngoài, nếu có việc tìm hắn, đợi hắn đi ra rồi nói sau.”

Nụ cười trên mặt Thiên Tâm vụt tắt, “Ngươi không lừa ta chứ hả? Làm sao hắn lại đột nhiên bế quan?”

Nhan Huy nhún nhún vai, “Làm sao ta biết được, đại khái là nam nhân kia không có ở đây, cho nên mới bế quan để giết thời gian, hoặc là muốn luyện tập mấy thứ học được từ Ngự Thú thất.”

Nét mặt Thiên Tâm âm u khó đoán.

Kiều Vô Tinh cũng không phải là Thiên Tâm, liền hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì đúng không?”

Nhan Huy kinh ngạc nhìn Kiều Vô Tinh một cái, rồi sung sướng nói: “Thực ra ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng hình như vừa nãy hắn định tới Tàng Thư thất, nhưng không biết gì sao, đột nhiên quay lại, sau đó nói muốn bế quan.”

Thiên Tâm biến sắc.

Kiều Vô Tinh lập tức hiểu rõ.

Thiên Tâm cắn cắn môi, “Vô Tinh ca ca, có lẽ hắn không nghe được đối thoại của chúng ta đâu nhỉ?”

Kiều Vô Tinh thở dài một tiếng, “Đường tới Tàng Thư thất phải đi qua chỗ đó, ta nghĩ chắc chắn hắn đã nghe thấy rồi.” Tuy giọng điệu có vẻ tiếc nuối, nhưng trong lòng Kiều Vô Tinh đang thấy rất may mắn, từ chối rõ ràng như vậy, hắn không tin Thiên Tâm lại không hiểu ra.

“Các ngươi đang nói gì thế?” Trình Hướng Vinh nghe mà không hiểu gì.

“Không có việc gì, về phòng ngươi đi.” Thiên Tâm thẹn quá hóa giận hét lớn một tiếng, sau đó tức giận về phòng mình, dùng sức đạp cửa.

Trình Hướng Vinh lắc đầu, quả nhiên tính khí đại tiểu thư thật khó hầu hạ.

Kiều Vô Tinh nói: “Thật có lỗi, tâm trạng con bé không tốt, ta thay mặt Thiên Tâm xin lỗi ngươi.”

Trình Hướng Vinh vừa mừng vừa lo xua xua tay, “Không có việc gì đâu.”

Kiều Vô Tinh không nói tiếp, đưa mắt nhìn cánh cửa phòng Du Tiểu Mặc đang đóng chặt mới rời khỏi, hắn không đi tìm Thiên Tâm, có lẽ bây giờ không cần hắn khuyên can nữa, phải xem bản thân nàng có thể hiểu ra được không.

Trình Hướng Vinh không hiểu sao, hắn chuyển qua Nhan Huy đang cười rất chi là rực rỡ, từ đầu đến cuối đều mang biểu lộ như xem kịch vui, “Ngươi biết có chuyện gì xảy ra không?”

Nhan Huy cười tủm tỉm nói: “Thực ra đây có thể là câu chuyện về hai nam nhân và một nữ nhân, những lại không phải là chuyện tình tay ba, thật là thú vị, mấy thứ như tình cảm này quả nhiên là khó suy đoán nhất.”