Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 440: Thời gian thi đấu

Du Tiểu Mặc nhớ rõ, một tháng trước kỳ thi đại học, hắn đã bị nổ chết trong căn hộ mình thuê cơ mà, chính hắn còn chưa trải qua kỳ thi đại học, làm sao đột nhiên lại vào đại học được chứ.

Nhưng điều làm cho hắn hiểu mình đang làm mơ là chi tiết khác kìa.

Việc bị ép phải ở cùng phòng với Du Bách là oán niệm lớn nhất từ nhỏ đến lớn của hắn, phải biết mỗi người đều có vì bí mật riêng tư nho nhỏ, hắn cũng vậy, nhưng hai người ngủ cùng một phòng thì làm quái gì có bí mật nữa, huống chi lâu lâu Du Bách còn thích lục đồ đạc của hắn.

Về sau rốt cục hắn cũng đấu tranh giành tự dọ, nhưng dù đã dọn ra ngoài rồi, Du Bách và Du Lộ cũng thường xuyên chạy tới nhà trọ của hắn, kết quả là vẫn không thể tránh được sự tàn phá của hai tên này, thời điểm họ ở lại qua đêm, hắn còn phải ngủ cùng phòng với họ cơ.

Thế nhưng mà vừa rồi hắn đã nghe được gì?

Du Bách nói đồng phục đại học của hắn đang ở trong phòng nó, còn bảo hắn tự qua mà lấy.

Được rồi, trọng điểm ở câu trước.

Du Bách lại có thể ngủ riêng phòng hả, phải biết từ nhỏ đến lớn, đúng hơn là từ ngày Du Bách ra đời, bọn họ vẫn ngủ cùng một phòng, gió mặc gió, mưa mặc mưa.

Thời điểm Du Bách còn chưa hiểu chuyện, chỉ cần buổi tối không có hắn ở bên, nó sẽ khóc không ngừng, cái giọng kia rất khủng khiếp, toàn bộ biệt thự, từ chủ nhân cho tới người làm cũng đừng mong được ngủ nhé, nghe nói nhà bên cạnh cũng giật mình tỉnh dậy mấy lần cơ mà.

Tuy lâu lâu Du Lộ cũng hứng thú quản lý hắn, nhưng chưa từng làm quá như Du Bách, cũng nhiều khi hắn phải tự thân xuất mã mới kiểm soát được Du Bách đó.

Bởi vì ấn tượng khắc sâu quá mức, cho nên Du Tiểu Mặc chưa bao giờ quên.

Vì thế sau khi Du Bách nói mấy lời này, trong đầu hắn lập tức hiện lên một vài hình ảnh.

Hắn đang mơ, hơn nữa còn là mơ trong mơ, cái quái gì mà Lâm Tiếu chó má, rồi thì yêu nhau hại nhau, căn bản chính là ác mộng, người hắn yêu tên là Lăng Tiêu, không phải Lâm Tiếu, lại còn đòi moi tim nữa chớ.

Mọi người hay nói ngày suy nghĩ đêm nằm mông, mấu chốt là hắn đã sớm quên cái người tên Lâm Tiếu này từ tám trăm năm trước rồi, làm sao có thể nghĩ tới y, chớ nói chi là tương ái tương sát.

Về phần mơ thấy Du Bách, đời trước hắn chết chẳng còn mảnh vụ nào luôn ấy, sao mà trở về được, có tạo giấc mơ cũng phải đáng tin cậy một chút hiểu không.

Ý nghĩ này mới xuất hiện trong đầu Du Tiểu Mặc, thế giới hư ảo trước mặt hắn đã tan biến.

Bài trí hiện đại quen thuộc, nếu không có giấc mơ này, hắn cảm thấy đó là một chuyện quá xa xưa rồi, bây giờ hắn vẫn tên là Du Tiểu Mặc, nhưng thân thể thì khác, là người của thế giới khác, có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ trở về, nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ.

Bức tường màu trắng bong thành từng mảng, dần dần đổi thành màu vàng, quanh mang màu vàn kim mãnh liệt, như thể hắn đang bị nhốt trong căn phòng bốn phía chỉ có vách tường vậy.

Du Tiểu Mặc đứng dậy đi qua, nhẹ nhàng chạm tay vào bức tường, một lực hút cực mạnh đột nhiên hút hắn thẳng vào trong tường, thậm chí hắn còn chẳng kịp la lên một tiếng.

Cùng lúc đó, Nhan Huy và Trình Hướng Vinh đứng bên ngoài đợi Du Tiểu Mặc ba bốn canh giờ rốt cục cũng lo lắng, nếu như Du Tiểu Mặc không ra, rất có thể sẽ bỏ lỡ trận đấu, đến lúc đó thì tội của họ quá lớn rồi, dù sao cũng là do bọn họ dẫn hắn tới.


“Đạo sư, xin hỏi bao lâu thì Du Tiểu Hắc sẽ ra ngoài?” Trình Hướng Vinh đi về phía vị đạo sư kia, rốt cục cũng lấy đủ dũng khí để mở miệng.

Đạo sư lãnh đạm nhìn hắn một cái, “Mỗi người đều có cơ duyên của mình, thời gian dài hay ngắn phải xem vận khí của hắn, nếu vận khí tốt thì ba ngày sau mới xuất hiện, còn vận khí không tốt thì lát nữa là ra rồi.”

Trình Hướng Vinh và Nhan Huy càng lo lo lắng hơn, bởi vì hình như vận khí của Du Tiểu Mặc không tệ.

Nhan Huy tự trách, bởi vì nếu không phải do hắn cố ý dẫn Du Tiểu Mặc tới, tình huống này cũng không xảy ra, thực ra lúc trước hắn cho rằng chỉ đi qua nhìn xem thôi, không ngờ đạo sư lại dẫn Du Tiểu Mặc đi vào luôn.

Đang lúc hai người lo lắng tới mức xoay quanh, Lăng Tiêu đã trở về.

Lăng Tiêu không tìm thấy Du Tiểu Mặc trong phòng, cũng không thấy hắn để lại tờ giấy nào, thấy mặt trời sắp xuống núi, cho rằng lát nữa hắn sẽ trở về, không ra ngoài tìm, kết quả đợi cả nửa canh giờ cũng không thấy bóng dáng, rốt cục cũng nghi hoặc.

Thăm dò một tường tới tầng sáu mươi, cuối cùng Lăng Tiêu cũng thấy Trình Hướng Vinh và Nhan Huy đang lo lắng tới muốn bốc hỏa.

Hai người vừa nhìn thấy y, vẻ mặt kinh hỉ như thấy được cây cỏ cứu mạng, nhưng một giây sau liền yên lặng, biểu lộ cũng thành chột dạ.

“Hắn ở đâu?” Lăng Tiêu đi tới, bình tĩnh hỏi.

Nhan Huy không dám nói lời nào.

Trình Hướng Vinh ấp úng một lúc mới vất vả trả lời: “Hắn… ở trong tường Thời Gian, không biết phải bao lâu nữa mới ra.”

Lúc này Lăng Tiêu cũng đoán được nguyên nhân làm hai người lo lắng, với sự hiểu biết về Du Tiểu Mặc của y, tuyệt đối không phải do hắn chủ động muốn tới, bởi vì buổi sáng hắn đã nói muốn sắp xếp linh thảo, mà ngày hôm qua dựa vào vận khí mới được rút trúng, hôn nay lại ở trong tường Thời Gian không kịp trận đấu, chắc chắn hắn sẽ hối hận vạn phần.

“Tốt nhất là các ngươi nên cầu nguyện hắn có thể ra kịp.”

Hai người im lặng, bọn họ đã cầu nguyện không dưới trăm lần ngàn lần rồi.

Số người chờ đợi biến thành ba người.

Mặt rời rất xuống núi rất nhanh, tuy tu luyện giả có thể không ngủ không nghĩ mấy tháng vẫn khỏe như thường, nhưng mọi người vẫn làm việc và nghỉ ngơi mỗi ngày, hàng lang lập tức trở nên trống rỗng, chỉ có ba bóng người đứng ở ngoài, ngọn đèn kéo bóng của họ thật dài, thật tiêu điều.

Nếu như là người khác, có thể sẽ bảo Trình Hướng Vinh và Nhan Huy trở về, nhưng Lăng Tiêu không có tốt như vậy, trong mắt y, gây họa phải trả giá một chút là chuyện quá bình thường.

Ánh mặt trời vàng rực rỡ chiếu qua cửa rỗ, rơi đầy đất, vàng óng ánh.

Mặt trời mọc, có nghĩa là ngày mới đã đến, tòa tháp vàng đứng lặng vẫn không có động tĩnh gì, thời gian thi đấu đã sắp đến, nhưng Du Tiểu Mặc vẫn chưa đi ra.

Sân đấu số sáu cách tầng sáu mươi không xa, Kiều Vô Tinh và Thiên Tâm liền nhìn xuống.


“Hắn vẫn chưa đi ra sao?” Thiên Tâm tò mò nhìn tòa tháp vàng đứng cách đó không xa, trước kia nàng đã tới đây, nhưng chỉ đứng bên ngoài xem qua, cho nên cũng không biết bên trong tháp có gì.

Nhan Huy do dự gật đầu.

Thiên Tâm buồn phiền nói: “Các ngươi thì sao, nửa giờ nữa là trận đấu bắt đầu rồi, các ngươi có muốn chuẩn bị một chút không, ta xem trạng thái tinh thần của các ngươi hình như không tốt lắm.”

Kiều Vô Tinh kéo Thiên Tâm lại, ý bảo nàng đừng nói gì, sau đó mới lên tiếng: “Ta thấy hai người các ngươi không cần đợi đâu, đến giờ hắn sẽ tự ra, không nên quá lo lắng, chưa chắc trận đấu của Du Tiểu Hắc đã ngay lượt đầu, đừng vì chuyện này mà làm trễ nải trận đấu.”

Cuối cùng hai người vẫn rời đi trước, dù sao bọn họ ở đây cũng chẳng có tác dụng gì.

Kiều Vô Tinh và Thiên Tâm cũng phải thi đấu, cuối cùng chỉ còn lại một mình Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu đưa mắt nhìn bóng lưng rời đi của họ, rồi lại yên lặng thu ánh mắt, nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhỏ đang đóng chăt của tòa tháp, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia sáng mờ mịt.

Thời gian dần trôi qua, trận đấu cũng sắp bắt đầu.

Sân thi đấu số sáu vang lên tiếng hò hét ầm ĩ, nhiệt huyết sôi trào, tất cả mọi người đều có chút kích động, bây giờ chỉ cần có đám người Kiều Vô Tinh báo danh thi đấu là người ta sẽ kéo tới lấp đầy sân liền.

Sân thi đấu số sáu chủ yếu là cho đan sư cấp sáu, nhưng cũng có một vài người cấp bảy, cũng là đan sư cao cấp, thực lực của họ rất cao, chỉ là phần lớn đều do bị thua cuộc nên phải xuống đây.

Thời gian vừa tới, bảng ngọc thạch đã xuất hiện người khiêu chiến và người bị khiêu chiến.

Nhan Huy và Trình Hướng Vinh nhìn chằm chằm vào màn hình, chỉ sợ lỡ mất tên của một người vậy đó, mãi tới thi thấy tên người cuối cùng xuất hiện, cả hai mới thở phào một tiếng.

Thế nhưng mà, sau đó bọn họ liền phát hiện mình đã yên tâm quá sớm.

Khi bảng ngọc thạch xuất hiện một nhóm tên mới, tên của Du Tiểu Mặc thình lình đứng trong số đó, sự thật chứng minh, vận khí của hắn vẫn tốt tới không thể tốt hơn, cả ba lượt thi đấu đều ở vòng thứ nhất hoặc hai.

Nhan Huy và Trình Hướng Vinh lập tức biểu lộ như trời sắp sập tới nơi.

“Sao Du Tiểu Hắc không có mặt, chẳng lẽ hắn sợ hãi, cho nên mới không dám xuất hiện chứ gì?” An Kiều đã sớm để ý thấy Du Tiểu Mặc không có mặt ở đấy, lập tức tóm lấy cơ hội này để giễu cợt.

Hắn vừa lên tiếng, lập tức nhận được mấy cặp mắt lạnh lùng, bịa đặt trắng trợn đến mức này, cũng là một loại bản lĩnh đấy.

Đối thủ của Du Tiểu Mặc là một tiền bối có uy tín lâu năm, nghe nói người này đã từng ở tầng bảy mươi mốt, tuy nhiên lần khiêu chiến đấu trước lại bị đánh rớt xuống, nhưng kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú.

Nhìn thấy tên mình, người kia đưa mắt nhìn người đối diện, cũng không thấy bóng Du Tiểu Mặc đâu, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh, lập tức ngẩng đầu đi xuống.

Cùng lúc đó, Lăng Tiêu chờ đợi ra đêm cuối cùng cũng thấy trong tháp đó động tĩnh.

Khi cánh cửa nhỏ kia mở ra, một bóng người lao từ trong như bị cái gì đó đuổi theo, hắn không chú ý tới Lăng Tiêu, chạy một đường đâm thẳng vào ngực y.

Còn định tránh ra, đột nhiên ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Du Tiểu Mặc ôm lấy y, ngẩng đầu ngạc nhiên, “Sao anh lại ở đây?”

“Tới đón em chứ sao.” Lăng Tiêu đưa tay ôm eo hắn.

Du Tiểu Mặc định hỏi sao y lại biết hắn đang ở đây, nhìn ánh mắt trời chói mắt bên ngoài, đột nhiên biến sắc, “Bây giờ là lúc nào?”

Lăng Tiêu nói: “Lúc thi đấu.”

Du Tiểu Mặc: “…”