Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 428: Chơi ván nhỏ vui vẻ

Tiểu nhị lại vào phòng bọn họ một lần nữa, trên mặt mang dáng tươi cười, không hề có chút bất ngờ nào, như thể đã biết trước rằng họ sẽ kêu mình lên lần nữa vậy.

Làm việc ở đây lâu rồi sẽ biết, bất cứ vị khách nào dừng chân nghỉ lại, bất kể là tới lần đầu hay đã tới nhiều lần, đều không thể từ chối được sự hấp dẫn của sòng bạc, dù không chơi cũng muốn xuống xem một chút. Cho nên tiểu nhị đã sớm nghĩ rằng Du Tiểu Mặc sẽ gọi mình lên.

Du Tiểu Mặc nhìn cái vẻ mặt ‘Như ta dự liệu’ của tiểu nhị, đột nhiên cảm thấy buồn phiền.

Ngươi là tiểu nhị, tứ chi khỏe mạnh là được rồi, không cần dùng đến đầu óc đâu.

Trước khi ra khỏi phòng, Du Tiểu Mặc gọi tiểu nhị lại, đầu tiên là chậm rãi đi qua bên cạnh hắn, sau đó mới khe khẽ ném ra câu nói tiếp theo, Du Tiểu Mặc nói: “Biết không? Thực ra ta có thể gọi tiểu nhị khác dẫn đường.”

Tiểu nhị: “…”

Theo sự dẫn dắt tiểu nhị, hai người đi vào lối ngầm xuống sòng bạc, đây là một lối đi rộng khoảng bốn, năm mét, cầu thang kéo dài xuống dưới mãi, bên trên còn trải một lớp thảm màu đỏ, quả là xa xỉ, tiếng ồn ào huyên náo, tiếng gào liên tục truyền tới không ngừng. Nhìn xuống từ cửa vào, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy kẻ mê bài bạc đi đi lại lại.

Tiểu nhị dẫn hai người xuống, vừa đi vừa giới thiệu: “Nếu hai vị công tử muốn chơi, có thể đi đổi thẻ bạc, thẻ bạc nhỏ nhất là một linh tinh, lớn nhất là một trăm vạn linh tinh.”

Đứng ở bậc thang cuối cùng, tiểu nhị chỉ vào quầy hàng cách cửa không xa, nói cho bọn họ biết đó chính là nơi để đổi thẻ, không khác gì Trái Đất ở thế kỷ 21, dù sao số lượng quá nhiều, nếu tùy tùy tiện tiện ném một đống linh tinh to tướng ra cũng khó nhìn, nói không chừng còn dụ kẻ xấu tới.

Tiểu nhị đưa bọn họ vào sòng bạc, nhận một linh tinh Du Tiểu Mặc đưa cho hắn rồi đi.

Trước đi khi, tiểu nhị còn nói cho họ biết, nếu như muốn chơi nhưng không biết chơi, có thể tìm người phục vụ của sòng bạc, họ sẽ dạy hắn cách chơi.

Du Tiểu Mặc không tìm, hắn tới quầy hàng đổi năm thẻ bạc giá một linh tinh, sau đó hưng phấn nhìn về phía Lăng Tiêu, “Anh có biết chơi không?”

Lăng Tiêu ra vẻ đứng đắn, “Không biết.”

Du Tiểu Mặc bĩu môi, còn tưởng y sẽ nói biết chứ, bởi vì thoạt nhìn thì sòng bạc này có vẻ nổi tiếng lắm, cho nên hắn cứ đinh ninh là y tới rồi.

Nghĩ nghĩ, Du Tiểu Mặc lại đổi thêm mười lăm cái thẻ nữa, sau đó chia cho Lăng Tiêu mười cái.

“Không biết cũng không sao, chúng ta cùng học.”

Lăng Tiêu nắm mười miếng thẻ bạc, nét mặt không thay đổi, “Em phải đuổi kịp ta mới được.”

Du Tiểu Mặc sửng sốt vài giây mới hiểu được ý của Lăng Tiêu, làm một ‘Nhân sĩ tàn tật’ đã quen bị đã kích, hắn tỏ vẻ sức miễn dịch của mình càng ngày càng mạnh, cho dù bây giờ y nói thẳng là chỉ số thông minh của hắn thấp, hắn cũng không thèm dao động một chút nào nhé, tối đa là mắng thầm trong lòng thôi.

Từ xưa tới nay, trò chơi thường thấy nhất trong sòng bạc chính là ném xúc xắc.

Sòng bạc Song Ngư cũng không ngoại lệ, không chỉ có vậy, xúc xắc nơi này có rất nhiều mặt, ngoại trừ xúc xắc sáu mặt thì còn có xúc xắc tám mặt, cách chơi cũng khác nhau, nhìn một vòng, Du Tiểu Mặc cảm thấy cược đại – tiểu là dễ nhất, ít nhất còn có một nửa cơ hội thắng, nhưng mà vận khí cũng quan trọng lắm.

“Hay là, chúng ta chơi cái này đi?” Du Tiểu Mặc hưng phấn kéo Lăng Tiêu vây quanh một bàn xem người ta cá cược, nhìn mà ngứa ngáy quá chừng.


Lăng Tiêu nhìn thoáng qua, ghét bỏ tuyên bố: “Cược đại tiểu thì có gì hay.”

Du Tiểu Mặc mất hứng trợn mắt nhìn y.

Lúc này, bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói hài hước, “Các hạ nói sai rồi, bất cứ loại đánh bạc nào, đều có tính kích thích và nguy hiểm riêng, đa số người đều vì theo đuổi loại cảm giác này mới đến đánh bạc, giống như cược đại tiểu, vẫn có người chơi hăng say.”

Hai người đồng thời nhìn sang, là một người trung niên ăn mặc sạch sẽ, thấy bọn họ nhìn mình liền đi tới.

“Chắc hẳn hai vị tới sòng bạc lần đầu đúng không.” Người trung niên vừa cười vừa nói.

“Có việc?” Lăng Tiêu thờ ơ hỏi ngược lại.

Người trung niên cười nhạt một tiếng, “Chỉ là thấy hình như hai vị không biết nên chơi cái gì, cho nên không nhịn được đề nghị một tiếng mà thôi, nếu hai vị tới chơi lần đầu tiên, tốt nhất là cược đại tiểu trước, thích nghi chút rồi chơi những trò khác sẽ tốt hơn.”

Du Tiểu Mặc nhìn ông ta thêm mấy lần, nghe nói thế liền cười: “Đa tạ đại thúc đã nhắc nhở.”

Người trung niên gật đầu, há hốc miệng.

Du Tiểu Mặc lập tức kéo Lăng Tiêu qua chỗ khác, như thể không thấy được vẻ mặt muốn nói lại thôi của đại thúc.

Người trung niên bị lờ đi nhìn bóng lưng họ một lát, chậm rãi nhếch khóe miệng, quay người rời đi.

“Vô sự mà ân cần, không phải gian thì cũng là trộm!”

Du Tiểu Mặc vừa nhìn hết đông rồi lại nhìn qua tây, vừa nói nhỏ.

Lăng Tiêu xoay đầu hắn về hướng sáu giờ, “Bên kia có một bàn ít người.”

Du Tiểu Mặc vui vẻ, cũng tình cờ ghê, bên đó đang cược tiểu đại, hơn nữa còn đúng hai chỗ trống, hắn lập tức chiếm chỗ không chút khách khí, mắt mấy gã xung quanh hiện lên tinh quang, phía sau bọn họ, những người chú ý tới bên này cũng lộ ra vẻ mặt có chút hả hê.

Người tới sòng bạc lần đầu, nếu không có người dẫn dắt, hơn phân nửa sẽ bị lừa gạt.

Nhà cái dùng sức lắc lắc con xúc xắc, sau đó thả lên bàn, “Xin mời đặt cược.”

Du Tiểu Mặc hỏi Lăng Tiêu, “Cược đại hơn hay là cược tiểu hơn?”

Lăng Tiêu tùy ý đưa mắt nhìn vị trí của hay con bạc, nói: “Vậy tiểu đi.”

Du Tiểu Mặc lấy ra một thẻ bạc đặt ở chữ tiểu.

Nhà cái nhìn chằm chằm vào cái thẻ bạc kia, khóe miệng khẽ giật, mở cốc lên, nhìn thấy số điểm bên trong, mừng rỡ nói: “Nhất nhất tam, tiểu, chúc mừng các hạ, ván đầu tiên may mắn như vậy, ván sau phải tiếp tục tiến lên.”


Nói xong hắn liền ném một tấm thẻ bạc cho Du Tiểu Mặc.

Tuy rằng có một chút, nhưng Du Tiểu Mặc vẫn cầm lấy khoe khoang trước mặt Lăng Tiêu.

Ván thứ hai, Du Tiểu Mặc lại hỏi Lăng Tiêu nên đánh bên nào, Lăng Tiêu bảo hắn tiếp tục đánh tiểu.

Du Tiểu Mặc lại đặt một tấm thẻ bạc, vẫn là tiểu, hắn lại thắng … Ván thứ ba, ván thứ tư…. Mãi tới khi thắng tới ván thứ mười, bọn hắn vẫn cược tiểu, tay nhà cái đều run lên.

Du Tiểu Mặc vẫn đặt một tấm thẻ bạc, mặc kệ hắn có thắng suốt hay không, hắn đều không thay đổi suy nghĩ, thời gian dần trôi qua, nhà cái không thể kiên nhẫn được nữa.

“Các hạ, nếu vận may đã tốt như vậy, sao không cược nhiều một chút, đến sòng bạc chơi không phải để tìm kiếm kích thích sao, mỗi lần chỉ cược có một thẻ, chơi lâu cũng chán chứ hả?”

“Không phải nói chơi ván nhỏ vui vẻ, chơi ván lớn thương thân sao?” Du Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn nhà cái, chớp mắt mấy cái rồi nói: “Huống hồ, ta không hề thấy chán, ngược lại, ta cảm thấy rất thú vị á…” Nhất là lúc nhìn mặt ngươi nhiều biểu cảm phong phú vậy.

Nhà cái cứng họng, cứ cảm giác có chỗ nào là lạ.

“Ta thấy, căn bản là một kẻ nghèo kiết xác không có linh tinh chứ gì?” Phía sau đám người truyền tới một tiếng cười nhạo mỉa mai, đợi Du Tiểu Mặc quay lại sau cũng không biết ai nói, dường như người nói chuyện đang ẩn núp trong đám đông không có ý định ra mặt.

Du Tiểu Mặc quay đầu lại, tiếp tục nhìn nhà cái, “Chơi nữa không?”

Nét mặt nhà cái hơi run rẩy.

Giọng nói kia lại vang lên, “Thằng quỷ nghèo kiết xác cút ra khỏi sòng bạc sớm sớm đi, vừa nhìn đã thấy buồn nôn.”

Du Tiểu Mặc liếc mắt, vừa liếc vừa lầu bầu: “Vậy thì tốt, ta cứ ở lại chỗ này làm cho ngươi buồn nôn á.”

“…”

Không biết có phải người nọ cũng cứng họng rồi không, không thấy trả lời nữa, sau đó Du Tiểu Mặc tiếp tục cược tiểu, nhưng lần này hắn cược tận mười thẻ, ngẩng đầu nhìn nhà cái, dùng một loại giọng điệu rất chi là bất đắc dĩ: “Giờ được chưa?”

Nhà cái: “…”

Nhà cái sâu sắc cảm giác bị chơi xỏ, lần này không có ý định thả dây dài câu cá lớn nữa, thẳng tay xóc ra tam tứ ngũ, ăn hết sạch mười tấm thẻ của Du Tiểu Mặc.

“Xem đi, ta vừa cược nhiều đã thua, vậy thì ta nào dám cược nhiều nữa…” Du Tiểu Mặc thở dài, nhìn về phía Lăng Tiêu: “Anh nói đúng ghê, cược đại tiểu chẳng vui gì hết, không chơi nữa, chúng ta đi thôi.”

Hai người đứng dậy định đi ra ngoài, năm kẻ trong đám đông bỗng đi ra chặn lại trước mặt họ, nguyên một lám mang bộ dạng hằm hằm, khí thế cũng không yếu.

Sau lưng, nhà cái đã đi tới, cái bộ mặt giả dối lừa Du Tiểu Mặc đặt cược lớn đã biết mất rồi, thay vào đó là nụ cười âm lãnh, nhìn biểu lộ kiêng kị của người khác là rõ, hẳn là chính hắn đã sai những kẻ này.

“Đã đến đây, thì đừng đi nữa.”

Du Tiểu Mặc buồn bực, “Đại ca, chúng ta đâu có thù oán với ngươi.”

Nhà cái sung sướng cười phá lớn: “Đúng là không có thù, nhưng các ngươi lại có thù oán với huynh đệ của ta, dám gây sự với hắn chính là gây sự với ta, chỉ trách các ngươi xui xẻo, chọc ai không chọc lại chọc phải huynh đệ của ta, hắn đã nhờ ta gửi lời chào, nếu đêm nay không để lại chút gì, thì mặt mũi Vũ Thành này còn để đâu được, cơ mà, còn đang định tìm các ngươi, không ngờ các ngươi lại tự động dẫn xác tới cửa.”

Trong đầu Du Tiểu Mặc tự động hiện lên hình ảnh người nào đó, nếu nói ai có thù oán với họ, cũng chỉ có cái tên ngu xuẩn lòng dạ siêu hẹp hòi kia, không ngờ hắn cũng có huynh đệ ở sòng bài cơ đấy.

“Lăng, người này có tu vi Hoàng cảnh đỉnh phong nè, làm sao bây giờ? Em không phải là đối thủ của hắn, chết chắc rồi.” Du Tiểu Mặc chạy đến sau lưng Lăng Tiêu, bày ra vẻ mặt hoảng hốt tai vạ đến nơi rồi.

Lăng Tiêu lừ mắt rất không ưu nhã.

Nhìn thấy bộ dạng hèn mọn của hắn, bọn người xung quanh cười ha hả, kể cả năm kẻ đang chặn đường họ, mà phải nói chúng là người cười lớn tiếng nhất ấy.

Vũ Thành hơi khinh bỉ, còn đang định mở miệng, một tiếng kêu thảm thiết bỗng vang lên không hề có điềm báo trước.