Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 419: Cửa thứ hai

Đương nhiên là không ai đứng ra thừa nhận, mà chắc cũng phải ngu lắm mới bước ra, Tiêu Dao Viện không phải là nơi để gây chuyện thị phi, hơn nữa vừa nhìn đã thấy thiếu niên này không tốt tính chút nào, đứng ra cũng chỉ làm lớn chuyện thêm, nếu bị hủy bỏ tư cách dự thi là xong đời, có lẽ thiếu niên không sợ, nhưng người khác đâu phải là hắn.

Du Tiểu Mặc thờ ơ nghĩ thế, bây giờ hắn chỉ muốn thi thật nhanh để còn ra ngoài, Lăng Tiêu vẫn đang chờ hắn, còn có tin tức của Ngân Qua và Triển Vũ Hiên nữa, lâu như vậy rồi, chắc Hùng Tiếu cũng tra được.

“Có phải là ngươi hay không?”

Lúc này, âm thanh gào lớn của thiếu niên cắt đứt suy nghĩ của hắn.

Du Tiểu Mặc lấy lại tinh thần, liền thấy thiếu niên đang trợn mắt nhìn mắt, còn cái mặt thì cộp nguyên câu ‘Ta biết ngươi chính là hung thủ’, giờ để ý mới thấy, mấy người đứng xung quanh hắn đã rối rít lui về phía sau, cả một khoảng trống trải chỉ còn mình hắn, hắn suy nghĩ quá chú tâm rôiì.

“Ta cái gì?” Du Tiểu Mặc cố gắng lộ ra nét mặt không hiểu.

An Kiều hất cằm, “Kẻ nói câu lúc này có phải là ngươi không?”

“Câu nào?”

“Là cái câu ‘nhàm chán’ đấy.”

“À, không phải!”

“Không phải ngươi, thì là ai?”

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, nói cứ như thể hắn thật sự phát biểu câu lúc nãy áy, nói chuyện với người trẻ tuổi sao mà khác biệt thế, hắn bỗng phát hiện mình đã già rồi, “Ngươi hỏi ta, ta cũng không biết.”

An Kiều nghi ngờ nhìn hắn, “Kẻ lên tiếng đứng ngay ở chỗ của ngươi, ngươi lại không biết? Có phải ngươi muốn bao che cho kẻ kia, chẳng lẽ hắn là bạn ngươi?”

Du Tiểu Mặc nghiêm trang nói: “Thật có lỗi, ta chỉ đi một mình, bạn bè gì đó hả, ta thấy chắc ngươi nghĩ nhiều rồi, cho dù có, người nọ cũng ở bên ngoài, sao mà vào đây được.”

“Phì—— “ Đại khái là nghe được cái gì buồn cười lắm, thiếu nữ xinh xắn mới cãi lộn với An Kiều lúc nãy đột nhiên bật cười.

An Kiều đỏ mặt, thẹn quá hóa giận trợn mắt lườm Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc tỏ vẻ, lần này hắn chỉ là người qua đường A vô tội đến không thể vô tội hơn, hắn đâu có khiêu khích đối phương câu nào, vậy mà xem ra vẫn bị nhớ kỹ.

Lúc này, đạo sư kiểm tra cửa thứ hai cũng tới.

Mọi người đang bàn tán đồng loạt im lặng, An Kiều cũng không dám lỗ mạng, lại lườm Du Tiểu Mặc một cái mới chịu trở về hàng.

Cửa thứ hai là kiểm tra linh hồn, đối với đan sư mà nói, linh hồn càng tốt thì tiềm lực và thiên phú càng cao, tương lai cũng có thể đi xa hơn, nhưng đối với người của Ngự Thú Công Hội mà nói, linh hồn không phải là thứ duy nhất quyết định năng lực của Ngự Thú Công Hội.

Nói cách khác, có lẽ khả năng luyện đan của đan sư cấp thấp không tốt lắm, nhưng nếu người đó trời sinh có khí chất thân cận với yêu thú, vậy thì coi như hắn không thể khế ước được yêu thú mạnh, nhưng tương lai hắn vẫn có khả năng trở thành ngự thú sư cường đại.

Nhưng muốn trở thành một ngự thú sư, còn yêu cầu khả năng khống chế sức mạnh linh hồn.

Du Tiểu Mặc chỉ biết, cửa thứ ba có liên quan tới việc khống chế sức mạnh linh hồn, nhưng nội dung cụ thể thì hắn không rõ lắm.


Đạo sư bảo bọn họ xếp thành hàng, sau đó một đám tiến vào căn phòng nhỏ phía sau họ.

Du Tiểu Mặc đi vào đội ngũ có số người ít nhất, trước mặt hắn chỉ có mười mấy người, không lâu sau sẽ tới lượt hắn.

Đứng đợi nhàm chán, hắn nhìn xung quanh, phát hiện thiếu niên kia xếp ở vị trí đầu của hàng bên cạnh hắn, còn thiếu nữ kia lại đứng ở hàng bên cạnh thiếu niên, còn chưa bắt đầu nhưng ánh mắt hai người lườm nhau đã muốn tóe lửa, hai người gần như cùng lúc đi vào trong căn phòng nhỏ đó. Hai phút sau, hai người kia không đi ra, người phía sau đã bước vào rồi.

Điều kỳ quái ở đây là, người thứ hai đi ra, về sau lại có một nhóm người vào căn phòng đó, nhưng bọn họ đều đi ra bằng chính cửa vào.

Bởi vì suy nghĩ quá tập trung, Du Tiểu Mặc không phát hiện đã đến lượt hắn, một đạo sư đi ra khỏi phòng, thấy hắn còn đứng sững tại chỗ, thiếu chút nữa đã dựng râu trợn mắt.

“Đứng ngây ra đó làm gì, không muốn kiểm tra hả?”

Du Tiểu Mặc xấu hổ, vội vàng đi vào.

Bài trí trong phòng rất đơn sơ, không khác gì phòng kiểm tra cấp huy hiệu của Đan Sư Công Hội, ngay chính giữa được bày một khối tinh thạch, chỉ là tinh thạch có màu ngày sữa, ngoài ra, còn có một cánh cửa không biết dẫn tới đâu.

Du Tiểu Mặc cảm thấy mình đã hiểu rồi, xem ra hai người kia đi ra từ cánh cửa đố.

Bởi vì hành động trễ nải của Du Tiểu Mặc, nam đạo sư này không dễ chịu chút nào, thuận miệng nói: “Đặt tay lên tinh thạch, đưa sức mạnh linh hồn của ngươi vào.”

Du Tiểu Mặc nghe theo răm rắp.

Tinh thạch lạnh như băng, đặt tay ở phía trên cũng cảm giác mát lạnh truyền tới từ lòng bàn tay, loại cảm giác này giống y hệt lần đầu tiên hắn kiểm tra.

Du Tiểu Mặc bỗng nhớ Lăng Tiêu đã từng nói với hắn, thất thải cũng phân chia cấp bậc, mà lúc trước tuy khối đá khảo nghiệm kia cho hắn biết linh hồn của hắn là thất thải, nhưng vì đẳng cấp quá thấp, cho nên không thể nói kết quả chính xác được.

Không biết lần này có kiểm tra được không chỉ, Lăng Tiêu cũng từng nói, chỉ có đá khảo nghiệm linh hồn của đại lục Thông Thiên mới kiểm tra được.

Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc không nén nổi mong đợi, sau đó, hắn phóng ra một tia sức mạnh linh hồn, truyền từ đầu ngón tay hắn vào trong đá khảo nghiệm.

Một lát sau, đá khảo nghiệm phát ra một đợt ánh sáng mãnh liệt.

Lại là cái màu mộng ảo kia, giống y hệt lúc trước.

Du Tiểu Mặc vừa nhìn đã thấy thất vọng, chẳng phải nói là đá khảo nghiệm của đại lục Thông Thiên có thể kiểm tra được cấp bậc linh hồn của hắn hả, sao giờ vẫn không được?

Du Tiểu Mặc nhìn về phía đạo sư bên cạnh, lại phát hiện ông ta đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào đá khảo nghiệm, ngay cả ngọc giản trên tay rơi xuống đất cũng không phát hiện.

Một phút sau, nam đạo sự đứng phắt dậy, ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt Du Tiểu Mặc, mở to hai mắt nhìn hắn từ đầu tới chân, làm hắn sợ tới mức kêu lên một tiếng.

“Đạo đạo sư, xin hỏi có vấn đề gì không?” Du Tiểu Mặc xấu hổ mà hỏi.

Nam đạo sư đột nhiên nở nụ cười, nụ cười này cực kỳ thân thiết, ông ta nhẹ giọng nói: “Ngươi tên là gì?”

Du Tiểu Mặc cười khan một tiếng, “Du Tiểu… Hắc!”


Nam đạo sự liền gật gật đầu, “Tốt lắm, ngươi đã qua cửa thứ hai rồi, nhưng bởi vì tình huống của ngươi khá đặc biệt, ngươi còn phải kiểm tra thêm lần nữa.”

Du Tiểu Mặc không hiểu, “Đạo sư, không phải ngài nói ta đã qua rồi sao, vì sao còn phải kiểm tra lần nữa?”

Nam đạo sư kiên nhẫn giải thích: “Ngươi yên tâm, lần kiểm tra thứ hai không ảnh hưởng tới thành tích, chỉ là vì xác định cấp bậc thật sự của ngươi mà thôi.”

Du Tiểu Mặc hiểu ngay vấn đề.

Nam đạo sư lại bảo hắn nhìn về phía cái cửa nhỏ đằng kia: “Ngươi thấy cái cửa đằng kia chứ, đi ra khỏi đó, ngươi sẽ thấy những người tham gia kiểm tra khác, ngươi cứ đợi đến lúc kiểm tra cùng bọn họ.”

Du Tiểu Mặc cáo từ.

Khi cánh cửa nhỏ đóng lại, nam đạo sư bỗng cảm thán một câu, “Không biết hắn kiểm tra ra cấp bậc gì, đã mấy vạn năm chưa xuất hiện cấp bậc trong truyền thuyết kia rồi.”

Sau khi Du Tiểu Mặc tiến vào cánh cửa nhỏ kia, cảnh tượng đập vào mắt hắn là một hành lang thật dài, hai bên hành lang được khảm dạ minh châu sáng ngời, chiếu sáng như ban ngày, ước chừng rẽ khoảng bốn, năm lần, hắn mới đi tới cuối, đó là một cái cổng vòm làm bắng đá chỉ dùng một tấm vải đỏ dể che lại.

Khi hắn vén tấm màn lên, mọi người bên trong nghe thấy tiếng động, đều quay lại nhìn.

“Là ngươi!” An Kiều thấy hắn, lập tức trợn tròn mắt.

Người này lại có thể đi tới đây sao, chẳng lẽ cấp bậc của hắn cũng vậy.

Du Tiểu Mặc nhìn qua một chút, thậm chí có tới bảy người.

Đừng bảo là bảy người ở đây đều có linh hồn thất thải nha.

Nhìn thì đúng là thế, nhưng phải loại trừ ba người ở đây, đó chính là An Kiều, Trương Lan Vũ và thiếu nữ đang dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn hắn, bọn họ được tới nơi này không phải vì có linh hồn thất thải, mà là nhờ đặc quyền.

Nhưng dù là bảy hay bốn thì số lượng này cũng quá kinh người.

Bởi vì ở đại lục Long Tường, phải lâu thật là lâu mới có mỗi mình hắn xuất hiện, mà vừa tới đại lục Thông Thiên đã xuất hiện một lúc bốn người, thật không hổ là vị diện cao cấp, quả nhiên là địa linh nhân kiệt.

“Xem ra công tử cũng như chúng ta, không biết phải xưng hô công tử thế nào?”

Du Tiểu Mặc đang mải suy nghĩ, bên tai lại truyền tới một giọng nữ mềm mại, vừa quay lại đã thấy một nữ tử ôn nhu đang đứng sau lưng, cười dịu dàng nhìn hắn.

Người này chính là Uyển Nhã.

Tuy Du Tiểu Mặc rất tò mò vì sao người này lại bắt chuyện với mình, nhưng hắn vẫn lễ phép đáp lại, “Ta là Du Tiểu Hắc, xin chỉ giáo nhiều.”

Ánh mắt Uyển Nhã bống lóe lên một tia sáng.

Không chỉ nàng, Cửu Dạ đang dựa vào tường im lặng từ đầu đến giờ cũng mở to mắt nhìn về phía Du Tiểu Mặc.

An Kiều đi tới, nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Hóa ra ngươi chính là Du Tiểu Hắc kia!”

Giọng điệu của hắn có chút chua chát, Du Tiểu Mặc nghe mà không hiểu sao, chẳng lẽ bọn họ quen mình? Nhưng rõ ràng hắn chưa gặp họ bao giờ mà, bằng không thì phải có ấn tượng chứ, bởi vì đặc điểm bề ngoài của những người này rất rõ ràng.

“Cái người đã phá vỡ kỷ lục trên bia đá ở Đan Sư Công Hội chính là ngươi phải không?” An Kiều khẽ hừ hừ.

“Kỷ lục?” Du Tiểu Mặc ngạc nhiên, trắc thí viên kia không nói cho hắn biết.

Uyển Nhã thấy hắn không hiểu, liền cười giải thích: “Khối bia đá kia có dấu vết từ những người tới kiểm tra để lại, lịch sử rất dài rồi, ngay ngày hôm qua, kỷ lục trên tấm bia đá đã bị ngươi phá.”

Du Tiểu Mặc không biết nói gì cho phải, hóa ra hắn đã vô thức phá vỡ kỷ lục của người ta rồi hả.

Bảo sao mấy người này lại nhớ hắn kỹ thế, đừng bảo là bị hắn phá, nên bọn họ không phá được nha.

Hắn cảm giác mình đoán trúng phóc rồi!

Ha!