Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 417: Phá kỷ lục

Trắc thí viên đang thừ người vội vã tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn Du Tiểu Mặc như đang nhìn quái vật, bởi vì vết khắc mà hắn để lại trên bia đá là vết sâu nhất, hơn nữa còn sâu hơn kỷ lục lần trước rất nhiều.

Tuy không phải tất cả các đan sư sẽ tới Đan Sư Công Hội để kiểm tra, nhưng muốn vào Tiêu Dao Viện thì nhất định phải qua cửa này, trong đó không thiếu những người được xưng tụng là thiên tài, nhưng dù mà thiên tài, thì thành tích của họ vẫn kém người này quá nhiều.

Trắc thí viên kiểm tra lại, cuối cùng xác định vết khắc Du Tiểu Mặc để lại trên bia đá đạt tới 4,7cm.

Con số này đã trực tiếp phá vỡ kỷ lục của bia đá vài chục năm nay, thậm chí còn sâu hơn kỷ lục lần trước tới 1cm, có lẽ một thời gian dài sau này sẽ khó mà phá vỡ nổi rồi.

Trắc thí viên biết rõ Du Tiểu Mặc không phải là đan sư cao cấp thông thường, thoáng cái đã thay đổi thái độ, cung kính hơn nhiều, sau đó lấy một tấm huy hiệu cao cấp cho hắn, tiện thể giải thích về tác dụng của huy hiệu đan sư.

Huy hiệu của Đan Sư Công Hội được chia làm ba loại, theo thứ tự từ thấp tới cao tương đương với ba loại màu sắc, là màu xám, màu nâu và màu đen, huy hiện trên tay Du Tiểu Mặc có màu đen.

Ngoại trừ tác dụng để báo danh, người sở hữu huy hiệu cao cấp còn có thể được chiết khấu ở một vài cửa hiệu trong thành Trung Tâm, cấp bậc của huy hiệu càng sao, chiết khấu càng cao.

Cầm được huy hiệu trong tay, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu vội vã rời khỏi đây.

Lúc bọn họ ra khỏi phòng, tình cờ gặp được một đám người đang cười cười nói nói, nhưng không ai chú ý.

Rất nhanh, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã rời khỏi Đan Sư Công Hội.

Trắc thí viên vẫn nhìn chằm chằm vào tấm bia đá, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, quay người nhìn lại, trên mặt lập tức lộ ra dáng tươi cười, “Mấy vị tới xin cấp huy hiệu phải không?”

“Không phải là nói nhảm hả, tới nơi này không phải lấy huy hiệu thì tới chơi chắc!” Thiếu niên có vẻ hoạt bát nhất lúc này lừ mắt khinh bỉ, đi đằng sau hắn còn có hai nam một nữ.

Nam phong độ nhẹ nhàng, khí chất bất phàm; nữ xinh đẹp yêu kiều như hoa, diễm lệ rung động lòng người.

Sau khi thiếu niên nói xong câu đó, nữ tử liền trách cứ: “An Kiều, không được vô lễ.” Nhưng giọng nói của nàng như được ngâm mật, dù trách móc vẫn uyển chuyển hàm xúc như trước.

Thiếu niên thè lưỡi, thái độ cũng chẳng hề có vẻ gì là nghe vào.

Nữ tử tên là Uyễn Nhã, nàng đi đến trước mặt trắc thí viên, cười thanh nhã, “Tiếp theo phải phiền toái Dương quản sự kiểm tra giúp chúng ta rồi.”

Dương quản sự khoát khoát tay, “Uyển Nhã tiểu thư khách khí, kiểm tra cho các vị là vinh hạnh của ta, tất cả mọi người đều muốn kiểm tra sao?” Hắn nhìn qua hai nam tử bên cạnh.


Mấy năm gần đây Đan Sư Công Hội xuất hiện rất nhiều thiên tài có thiên phú và tiềm lực nhất đẳng, hắn đã từng nghe nói tới, nhưng chỉ từng gặp một mình Uyển Nhã tiểu thư, những người khác chưa từng gặp bao giờ, nhưng mà, nghe nói lần này những người kia cũng muốn tham dự kì thi tuyển của Tiêu Dao Viện.

Đối với người trẻ tuổi trong Đan Sư Công Hội mà nói, tuy có thể học tập ngay trong công hội, nhưng dù sao thì sư phụ của họ không thường xuyên dạy bảo bọn họ, hơn nữa chỗ dựa thực sự của Tiêu Dao Viện chính là Thông Thiên Điện, ở trong đó họ có thể học được nhiều thứ hơn. Vậy là hàng năm, ngoại trừ những người bên ngoài đến báo danh, thì những người trẻ tuổi trong Đan Sư Công Hội và Ngự Thú Công Hội cũng sẽ tham dự.

“Đương nhiên, chúng ta cũng muốn tham gia báo danh mà, ngươi tranh thủ thời gian kiểm tra cho chúng ta đi, nếu không thì đưa luôn cho chúng ta một cái huy hiệu đan sư là được.” An Kiều tùy tiện nói ra.

Mặc dù tấm bia đá kiểm tra thuộc quyền sở hữu của Đan Sư Công Hội, nhưng người của Đan Sư Công Hội rất ít khi dùng tới huy hiệu, bởi vì bản thân họ đã là người của Đan Sư Công Hội rồi mà, cho dù không cần huy hiệu cũng có thể hưởng chiết khấu, vậy nên thời điểm cần thiết họ mới đi qua xin, trong ánh mắt An Kiều thì bước này quá dư thừa.

“An Kiều, đừng làm loạn, ngay cả chính ta là người của Đan Sư Công Hội, thì cũng phải làm theo trình tự.” Nam tử áo lam đứng bên trái Uyễn Nhã đột nhiên bước lên phía trước, tướng mạo của người này không nổi bật lắm, nhưng khí chất bất phàm, sóng linh hồn trên người khá mạnh, chắc hẳn là một đan sư cao cấp.

An Kiều bĩu môi, có chút thờ ơ.

Tên của nam tử áo lam là Trương Lan Vũ, thấy An Kiều không hề lay chuyển cũng chẳng bất ngờ, tính cách của An Kiều rất ương bướng, thuộc về kiểu người càng nói thì càng càn rỡ, cũng chỉ có sư phụ của An Kiều mới nói được hắn thôi.

Cơ mà từ năm trước vị đạo sư kia đã không có mặt ở Đan Sư Công Hội rồi, rất ít người biết ông ta đang ở đâu, không ai kiềm chế An Kiều, cho nên càng ngày hắn càng vô pháp vô thiên.

“Dương quản sự, tiếp theo liền làm phiền ngươi.” Uyển Nhã nói với trắc thí viên, sau đó nói với An Kiều: “An Kiều, ngươi kiểm tra trước đi.”

An Kiều nhún nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, dù sao thì hắn cũng là người có thực lực kém nhất trong số bốn người ở đây, hơn nữa người này còn thích giành vị trí đầu tiên, cho nên không phản bác lời Uyển Nhã.

Dương quản sự gật đầu, nói với An Kiều: “An công tử, phương pháp kiểm tra rất đơn giản, ngươi chỉ cần phóng sức mạnh linh hồn ra, sau đó dùng toàn lực công kích tấm bia đá kia là được.”

An Kiều bước lên trước một bước.

Uyển Nhã bỗng lên tiếng: “An Kiều, lần kiểm tra này còn liên quan tới cấp bậc của huy hiệu nữa đó, nếu làm qua loa cho xong, kết quả kém, ngươi chỉ có thể lấy được một huy hiệu cấp thấp, đến lúc đó bị người xem thường chính là vấn đề của mình ngươi.”

Vẻ mất kiên nhẫn trên mặt An Kiều lập tức biến mất, hắn quay đầu lại trợn mắt lườm Uyển Nhã, “Biết rồi!”

Với tính cách của An Kiều thì sao có thể để người khác cười nhạo mình, mặc dù biết Uyển Nhã đang kích hắn, nhưng An Kiều thật sự không dám qua loa cho xong.

Uyển Nhã thấy hắn bắt đầu tập trung, cười dịu dàng.

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười trầm thấp của nam tử khác, “Uyển Nhã, không ngờ ngươi lại suy nghĩ cho An Kiều như thế…”


Uyển Nhã mím môi cười cười, “Nếu hắn có việc gì, chẳng phải cuối cùng chỉ có chúng ta phiền toái sao.”

“A, đúng là kẻ phiền phức.”

An Kiều không nghe thấy cuộc đối thoại của họ, lúc này hắn vô cùng tập trung, tất cả tinh thần đều đặt vào tấm bia đá, hai giây sau, một dòng sức mạnh linh hồn mênh mông lao ra khỏi cơ thể hắn, quanh quẩn trên không trung một lát rồi đánh mạnh vào tấm bia đá.

Đợi An Kiều thu sức mạnh linh hồn vào trong cơ thể, hắn vội vàng hỏi: “Sao?”

Dương quản sự nhìn vết xước mà hắn tạo ra, sau một lát mới nói: “Chiều sâu khoảng 0,9cm, đạt được một huy hiệu trung cấp.”

“Làm gì chớ, sắp 1 cm rồi còn gì, vì sao lại chỉ được huy hiệu trung cấp?” An Kiều bất mãn, mặc kệ thực lực có đủ hay không, ở trong mắt hắn xem ra, huy hiệu trung cấp sao có thể xứng với thân phận của hắn được.

“An công tử, phải hơn 1cm mới nhận được huy hiệu cao cấp.” Dương quản sự tùy việc mà xét.

“Ta mặc kệ, ta muốn một cái huy hiệu cao cấp.” An Kiều không muốn nghe lí do thoái thác.

Vẻ mặt Dương quản sự rất khó xử.

Uyển Nhã hợp thời nói: “Dương quản sự, đừng để ý tới hắn, cứ đưa cho hắn một chiếc huy hiệu trung cấp đi, đừng vì hắn mà làm hỏng danh dự của Đan Sư Công Hội.” Sau đó nàng nhìn về phía An Kiều đang mang vẻ mặt bất mãn, “Nếu như ngươi có dị nghị, đợi sau khi báo danh xong, chúng ta có thể đi tìm trưởng lão của công hội để thương lượng một chút.”

An Kiều cứng họng, nếu mà đi thật thì chắc hắn sẽ bị mắng chết mất.

Giải quyết xong chuyện của An Kiều, người kiểm tra thứ hai là Trương Lan Vũ, thực lực của hắn không tệ, để lại một vết cắt sâu 3,2 cm, luận tư chất mà nói thì đã thuộc hàng thượng đẳng, Dương quản sự đưa cho hắn một huy hiệu cao cấp.

Người thứ ba là Uyển Nhã, thực lực của Uyển Nhã còn cao hơn Trương Lan Vũ một bậc, vết cắt nàng để lại trên bia đá sâu tới 3,5 cm, tấm bia đá này vô cùng cứng rắn, cho nên dù cao hơn một bậc, cũng chỉ có thể hơn được 0,3 cm mà thôi, nhưng phải nói thành tích này đã rất cao rồi, cũng gần như cao bằng kỷ lục lần tước.

“Uyển Nhã, không hổ là người đứng thứ hai trong lớp trẻ tuổi của Đan Sư Công Hội, quả nhiên thực lực mạnh ghê, chắc không bao lâu có thể phá kỷ lục ấy nhỉ.” An Kiều mang giọng điệu quái gở lên tiếng chúc mừng, mặc dù trên miệng hắn không nói ra, nhưng ai nghe cũng thấy được hắn rất không cam tân.

Uyển Nhã cười nhạt một tiếng, “Chỉ sợ không tới phiên ta phá vỡ kỷ lục này.” Lúc nói lời này, nàng nhìn về phía nam tử bên cạnh.

Mấy người chú ý tới tầm mắt của Uyển Nhã, cùng ngầm hiểu nhìn về phía nam tử trong góc.

Thiên tài số một của Đan Sư Công Hội, danh xứng với thực – Cửu Dạ, tuy Uyển Nhã cũng được xưng là thiên tài, nhưng nếu so sánh với y thì vẫn kém một chút.

“Cửu Dạ, đến phiên ngươi.” Uyển Nhã nói.

Cửu Dạ đi tới từ trong góc, cặp mắt sâu và đen đạm mạc liếc nhìn mấy người, chỉ là y đặc biệt dừng lại lúc nhìn tới An Kiều, người nọ im bặt như thể không dám nói lời nào, đối với Cửu Dạ, hắn rất kiêng kỵ.

Cửu Dạ đi tới trước tấm bia đá, sau đó giơ tay lên, một dòng sức mạnh linh hồn ngưng tụ lại giữa bàn tay, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn đột nhiên chém một chưởng vào tấm bia đá, chưởng này như lưỡi dao bổ vào bên trên bia đá.

“Sâu quá!” Trương Lan Vũ sợ hãi than thở.

Cặp mắt đẹp đẽ của Uyển Nhã cũng lập lòe, quả nhiên Cửu Dạ đã phá kỷ lục rồi.

An Kiều khiếp sợ mở to mắt. Dương quản sự đè cảm xúc khác thường trong lòng xuống, sau khi xác định chiều sâu mới dùng nét mặt phức tạp nói: “Cửu Dạ công tử để lại một vết cắt sâu 4,2 cm trên bia đá, chỉ là…”