Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 407: Lôi kéo

Bao gồm cả Lăng Tiêu, ba người đều trầm mặc.

Đại khái là vì mãi không nghe thấy tiếng trả lời, giọng nói của Xà Cầu lại vang lên, chỉ là nhiều hơn một chút nghi hoặc.

Mặt Du Tiểu Mặc cứ giật giật mãi, thật lâu sau mới run rẩy trả lời: “Ta biết.”

Xà Cầu lập tức cảm thấy nghi ngờ, “Ngươi biết?” Đây là lần đầu tiên nó nói chuyện với họ mà, sao chủ nhân có thể biết trước được, chẳng lẽ là Lăng Tiêu đại nhân nói cho hắn biết? Rất vô lý!

Du Tiểu Mặc nói: “Bởi vì bây giờ chúng ta đang ở ngay dưới đáy cái giếng cổ mà ngươi nói tới nè.”

Xà Cầu: “…”

Bởi gì không có nhiều thời gian để giải thích cặn kẽ, Lăng Tiêu liền để chúng ở phía trên canh chừng, đợi bọn họ đi lên rồi nói sau. Tuy rằng đám Xà Cầu muốn biết nguyên nhân lắm lắm, nhưng đành phải nhịn, Lăng Tiêu vừa cất đá truyền âm đi đã thấy Du Tiểu Mặc lấy ra một cái thùng lớn và ba gáo nước từ trong không gian, không khỏi hỏi: “Em lấy mấy thứ này ra làm gì?”

Du Tiểu Mặc sững sờ, “Không phải để đựng đất sét dưới đáy giếng sao?”

Lăng Tiêu nhướn mày, hỏi ngược lại: “Ta nói thế lúc nào?”

Du Tiểu Mặc lúng túng, nguyên cái giếng cổ này chỉ có mỗi đất sét dưới chân họ, chắc tình huống cũng giống cái giếng cổ thứ nhất, cho nên hắn mới nghĩ như vậy chớ, “Nếu không thì làm sao lấy được nguyên tố chi tâm Thổ!”

Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Đám đất sét này không có giá trị gì, đúng là nguyên tố chi tâm Thổ trốn ở trong đất như nguyên tố chi tâm Kim, tiếp theo ta sẽ dùng lửa để ép nó ra, các ngươi đi lên trước đi.”

Du Tiểu Mặc bảo Tiểu Cầu đưa hắn lên không trung, hắn muốn xem.

Lăng Tiêu không đuổi hai người, sau khi Du Tiểu Mặc và Tiểu Cầu bay lơ lửng trên cao, y cũng bay lên giữa không trung, nhẹ nhàng búng tay phải, một ngọn lửa đan xen giữa đỏ và tím xuất hiện ngay trên ngón tay y.

Nhiệt độ trong đáy giếng đột ngột tăng cao, còn oi bức hơn cả mùa hè.

Lăng Tiêu vung tay, ngọn lửa bay một vòng tròn trên không trung, ngọn lửa ban đầu chỉ nhỏ xíu càng bay càng lớn, giống như một con rồng lửa gào thét lao thẳng vào đám đất sét bên dưới, nhanh chóng lan rộng.

Lửa thắp sáng cả đáy giếng rõ như ban ngày, phản chiếu khiến khuôn mặt mọi người đỏ rực.

Đang lúc Du Tiểu Mặc cho rằng đất sét sẽ hóa thành một đống chất lỏng sền sệt, thì mặt ngoài của đất sét đột nhiên toát ra một lớp hào quang màu vàng đất, như thể đang chống lại sức nóng của ngọn lửa.

Nhưng chút chống cự này chỉ như vùng vẫy giãy chết, lớp hào quang kia càng ngày càng tối dần, có vẻ cũng biết không thể chống lại, hào quang tắt hẳn, không bao lâu, một chùm sáng màu vàng bỗng xông ra khỏi đống đất sét, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà lao về phía Lăng Tiêu.

Du Tiểu Mặc mở mắt thật lớn, dường như hắn cũng có thể nhìn thấy biểu lộ lo lắng của nguyên tố chi tâm Thổ, không ngừng lao ra khỏi vòng vây của ngọn lửa, rồi lại bị ép về.


Hắn nhớ rõ, lần đầu nhìn thấy nguyên tố chi tâm Mộc ở biển vô tận, khi ấy nó đâu có giãy dụa kịch liệt thế này, có thể nói linh thức của nguyên tố chi tâm Thổ đã sinh ra từ rất lâu, hơn nữa đã sớm có trí tuệ.

Cuối cùng, nguyên tố chi tâm Thổ ủ rũ rơi vào trong tay Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu đặt nó vào trong một cái bình ngọc thật lớn, rồi thu vào không gian.

Đã lấy được món bảo bối cuối cùng rồi, đương nhiên là phải rời khỏi đây, nhưng đúng lúc này, đá truyền âm của Lăng Tiêu bỗng phát sáng.

Mà cái sự sáng lên này không hề tầm thường, Lăng Tiêu đột nhiên ngẩng đầu.

Ầm Ầm ——

Giếng cổ đột nhiên chấn động, nhưng lần này không phải do bọn họ gây nên, mà là truyền tới từ phía trên, như thể ai đó đang cố ý làm nổ cái giếng cổ này.

“Ai ui!!!” Du Tiểu Mặc đột nhiên ôm lấy đầu, một cục đá tình cờ rơi trúng vào đầu hắn, sau đó một loạt rơi xuống đáy giếng, nhưng đã bị ngọn lửa thiêu đốt sạch.

Lúc này, âm thanh của Xà Cầu cũng truyền tới.

“Chủ nhân, lão đại, có rất nhiều người chạy tới đằng này, các ngươi nên đi ra mau, nếu không thì chẳng mấy chốc chúng ta sẽ bị phát hiện rồi.”

“Các ngươi đi trước đi, nếu như lạc nhau thì đợi ra đến cửa rồi tìm, đứng ở bên ngoài đợi chúng ta.”

Nói xong câu đó, Lăng Tiêu lập tức ôm lấy Du Tiểu Mặc, dùng tốc độ cực nhanh để bay lên, đồng thời, hắn cũng đưa Thôn Kim thú và Tiểu Cầu vào không gian, chúng có ở lại cũng chẳng giúp được gì, hơn nữa đám người của gia tộc Xích Huyết đã nhìn thấy Thôn Kim thú, nhất định sẽ nghi ngờ chính họ lấy mất nguyên tố chi tâm Kim.

Vì không muốn cản trở, Du Tiểu Mặc suy nghĩ một chút rồi nói: “Để em vào không gian của anh đi.”

Hắn rất rõ tình thế hiện thời, chắc thực lực của Lăng Tiêu còn cao hơn cả cường giả của các thế lực kia, nhưng nếu một mình y muốn đối phó với nhiều người như vậy, trừ khi không có hắn ở bên, nếu không Lăng Tiêu còn phải bận tâm che chở cho hắn, hơn nữa chắc đám Xà Cầu vẫn còn ở trên.

“Em chắc chắn chứ?” Lăng Tiêu cúi đầu nhìn hắn.

Du Tiểu Mặc khẳng định: “Vô cùng chắc chắn.”

“Tốt lắm…”

Cùng lúc đó, phía trên giếng cổ đã hỗn loạn thành một đống.

Chính như Kiều Vô Song đoán, những người khác cũng nghĩ ra được nơi này có tồn tại Hoàng Thổ Chi Nhãn.


Cho nên khi bọn họ biết mình không thể chiếm được Thái Dương Chi Nhãn và Thôn Kim thú, lập tức cùng chuyển sự chú ý của Hoàng Thổ Chi Nhãn, khi một người vừa tìm được Hoàng Thổ Chi Nhãn, những người khác lập tức theo gió và đến.

Xà Cầu và Lam Cầu không dám gây hấn với mấy người nọ.

Bởi vì có không ít cường giả mạnh hơn chúng, nếu thật sự động thủ, chắc chắn sẽ chịu thiệt, thậm chí còn thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cho nên trốn đi là tốt nhất.

Nhưng giếng cổ chỉ có thể chứa tối đa là bốn người, mà làm gì có ai chịu để người khác vào trước, một lời không hợp liền dẫn tới đánh nhau, tình hình vô cùng quyết liệt. Thậm chí có người còn định tranh thủ lúc không ai chú ý để lẻn xuống dưới, đáng tiếc là đã bị phát hiện.

Mãi tới nửa canh giờ sau, đám người Kiều Vô Song chạy tới, tình huống hỗn loạn mới được khống chế. Bởi vì các thế lực có mặt, thì làm gì tới phiên bọn họ nữa.

Không thể ngờ lại có nhiều người phát hiện tới vậy, Kiều Vô Song âm thầm thở dài, xem ra hơn phân nữa người tới nơi này đều biết rõ mình không thể giành nổi Thôn Kim thú và nguyên tố chi tâm Kim, cho nên thời điểm tìm kiếm bảo vật khác mới tình cờ phát hiện ra nơi này, bởi vậy mà tới sớm hơn họ một bước.

“Sao miệng giếng cổ này lại bị chặn rồi, chẳng lẽ đã bị ai lấy mất?”

Du Minh vội vã đẩy mấy người đứng chắn trước mặt lão, sau khi phát hiện ra tình huống của giếng cổ, lập tức quăng cái nhìn hung ác về phía những người khác.

Du Thanh Sơn đi tới trước mặt lão, “Minh lão, chắc miệng giếng này bị vô ý phá vỡ trong lúc đang đánh nhau. Nếu như bị người khác lấy mất, làm sao mà người nơi này lại biểu hiện bình tình được.”

Du Minh âm thầm thở phào, giơ chân lên định đi qua.

“Du Minh, ngươi nóng vội quá đấy, ngươi cho rằng chúng ta chết hết rồi sao?” Hoàng Phủ Lập nhìn bộ dạng nóng nảy của Du Minh, liền châm chọc.

“Đúng vậy, ở đây không chỉ có một mình ngươi muốn lấy nguyên tố chi tâm Thổ.” Hùng Tiếu bước lên một bước, cùng biểu hiện ra quyết tâm của y.

Tuy người của Đan Sư Công Hội không lên tiếng, nhưng có thể khẳng định suy nghĩ cũng như vậy.

Thế nhưng mà, nguyên tố chi tâm chỉ có một, mà cả bốn thế lực ở đây đều mơ tưởng, phân chia thế nào cũng là một vấn đề khó khăn.

Sắc mặt Du Minh lạnh lẽo, lão đã sớm biết không dễ gạt bỏ đám người này mà lấy nguyên tố chi tâm, nhưng không phải không được, Du Minh quay sang nói với Tề Hàng của Đan Sư Công Hội: “Tề huynh, nếu như Đan Sư Công Hội chịu giúp chúng ta một tay, ta đại biểu cho gia tộc Xích Huyết sẽ nhận lời giúp các ngươi một việc.”

Trong mắt Tề Hàng thoáng hiện lên một chút động tâm, rồi lại chần chừ, bọn họ cũng rất muốn nguyên tố chi tâm Thổ, đây là bảo bối trong truyền thuyết, dùng một điều kiện để đổi nó, nghĩ sao cũng thấy lỗ.

“Tề Hàng đại sư, thực ra nguyên tố chi tâm Thổ không có tác dụng lớn với Đan Sư Công Hội, chắc hẳn ông rất hiểu điểm ấy, huống chi nơi này có nhiều người nhìn chòng chọc như vậy, chưa chắc nguyên tố chi tâm đã rơi vào tay các ngươi, sao không giúp chúng ta, mặc kệ kết quả thế nào, các ngươi cũng không lỗ.”

Người nói câu này là Du Thanh Sơn.

Tề Hàng hiểu hắn nói rất có lý, cắn răng một cái: “Được, ta đáp ứng.”

Du Minh và Du Thanh Sơn đều vui vẻ.

Hùng Tiếu và Kiều Vô Song đứng đối diện quay sang liếc nhau, gia tộc Xích Huyết và Đan Sư Công Hội đã hợp tác, như vậy bọn họ cũng phải hợp tác thôi, còn việc nguyên tố chi tâm Thổ thuộc về ai, sau khi sự việc kết thúc rồi thương lượng cũng không muộn, dù sao quan hệ giữa Thương Minh và Ngự Thú Công Hội không tệ lắm.,

Đại chiến hết sức căng thẳng.

Vừa lúc ấy, một nam nhân người đầy sát khí bước ra từ trong đám đông, nhìn bốn phe thế lực đạt thành hiệp nghị, nam nhân trầm trầm lên tiếng.

“Liệu có phải chư vị quên sự hiện diện của chúng ta rồi không?”

Du Minh nhìn người nọ, lông mày nhăn lại thật chặt, người trung niên này chính là đoàn trưởng Nam Trảm của băng trộm lừng lẫy khắp Nam Lục, ngoại hiệu Hung Lang. Là một kẻ rất khó chọc. Không ngờ gã cũng tới đây.