Đợi Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu chạy đến, hộ vệ xung quanh Tuyền Hồ đã bị nhóm của Tiểu Hắc giết hơn phân nửa, chỉ còn lại mấy tên khó chơi, bị Lăng Tiêu ra tay dẹp hết. Diện tích của Tuyền Hồ không lớn, chỉ bằng một phần ba hồ linh thủy trong không gian của Du Tiểu Mặc, liếc nhìn cũng có thể nhìn thấy bờ bên kia, trên mặt hồ là thi thể của mấy tên hộ vệ nổi lơ lửng, một lát sau, mấy thi thể kia chìm vào trong hồ.
“Chúng ta đã tra khảo một tên hộ vệ, hắn nói lúc trước Lưu Ly Thủy Giao thường xuyên xuống dưới đó, nhưng không phải để ngâm nước ấm, mà là lẻn xuống bên dưới tầng nước màu xanh biển kia, mỗi lần xuống phải tới mười mấy canh giờ mới xuất hiện trở lại, lần nào cũng biển hiện rất hưng phấn.” Tiểu Hắc báo cáo với Du Tiểu Mặc. Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, có bản lĩnh thì ngươi dùng cái thái độ này mà nói với Lăng Tiêu đi, khi dễ nhỏ yếu thì có gì hay ho chứ.
Tiểu Hắc lại nói: “Chủ nhân và đại nhân muốn xuống đó hả?”
Lăng Tiêu đáp: “Ừm, chúng ta xuống trước xem một chút, các ngươi đợi ở phụ cận đi, hoặc là tìm nhóm Xà Cầu để tập hợp, tự các ngươi quyết định, nếu phát hiện có gì kì lạ, phải lập tức rời khỏi đảo Lưu Ly ngay, ta không hy vọng đến lúc đó còn phải để tâm tới các ngươi.”
Du Tiểu Mặc cứ tưởng là Lăng Tiêu định xuống một mình, hắn đang định mở miệng. Tiểu Hắc lấy ra một hạt châu đưa cho hắn, “Đây là tị thủy châu chúng ta tìm được trên người hộ vệ, một viên tị thủy châu có thể sử dụng hai canh giờ, nhưng chúng ta chỉ tìm dược có một viên.” Một viên cũng ổn rồi. Du Tiểu Mặc lập tức nhận lấy, kỹ năng bơi của hắn hơi kém. Sau khi đuổi đám Tiểu Hắc đi, Lăng Tiêu liền dẫn Du Tiểu Mặc vào trong hồ nước.
Dù đang ở trong hồ nhưng vẫn cảm thấy nơi hai loại nước tiếp nối nhau rất gần, chỉ là đúng như lão già mập kia đã nói, mực nước rất sâu, khi bơi tới một nơi sâu khoảng 500m, bọn họ mới tiến vào tầng nước màu xanh lam. Đến nơi đây đã có thể nhìn rõ tình hình bên dưới. Du Tiểu Mặc lập tức lôi tị thủy châu ra. Tị thủy châu là một hạt châu màu trắng, lúc sử dụng sẽ mở ra một vòng tròn rộng khoảng một mét, ngăn cản nước ở bên ngoài, nhưng sau hai canh giờ nữa, hiệu quả của tị thủy châu sẽ biến mất.
Cùng lúc đó, những người khác đã lần lượt đặt chân tới đảo Lưu Ly. Nhưng đúng là đã có người dính phải bẫy của Lưu Ly Thủy Giao, cho rằng nguyên tố chi tâm ở ngay trên đảo Hỏa, giờ phút này trên đảo Hỏa cũng đang có một cuộc kiến tưng bừng. Thời điểm đám người Phù Dung tiên tử chạy tới, những trạm gác ngầm trên đảo Lưu Ly đã bỏ chạy hết sạch, đảo Lưu Ly cũng bị tàn phá kha khá, không biết Lưu Ly Thủy Giao và Hắc Thiên đã chạy đến đâu đánh nhau rồi, cả ba người chạy đến đích mà không hề gặp trướng ngại.
“Phù Dung tiên tử, ngươi xác định ngay trong Tuyền Hồ?” Chạy cả một đường mà chẳng thấy bóng người này, chỉ có một đống thi thể, Phi Hạt không nhịn được mà hỏi.
Lưu Ly Thủy Giao là một kẻ rất kỹ tính, hắn có thể yên tâm rời khỏi đảo Lưu Ly sao?
Phù Dung tiên tử đáp: “Thiếp chắc chắn, một gã hộ vệ Tuyền Hồ là tình nhân của đồ đệ ta, Lưu Ly Thủy Giao rất coi trọng Tuyền Hồ, vậy nên có thể chỗ đó chính là lối vào linh mạch.”
“Bất kể có phải là Tuyền Hồ hay không, đi xem sẽ biết.” Hắc Vân lão nhân trầm giọng. Phi Hạt cảm thấy cũng chỉ có thể làm vậy, ba người chạy không ngừng chân, tuy bọn họ có nguồn tin, nhưng không thể đảm bảo rằng người khác không hề biết, cho nên họ phải ra tay chiếm trước. Có điều khi ba người chạy đến Tuyền Hồ, lại thấy một đống hộ vệ ngã trái ngã phải, vừa nhìn đã hiểu.
Phù Dung tiên tử tìm được tình nhân của đồ đệ trong đám xác kia, chỉ là đã chết được một thời gian rồi, bảo sao lúc trước ả không liên lạc được. Thấy cảnh này, đồng tử của Phù Dung hơi co lại, nghẹn ngào hô lớn: “Chẳng lẽ có người còn nhanh hơn chúng ta một bước?” Ả vẫn đinh ninh rằng mình sẽ là người đầu tiên đến Tuyền Hồ, dù mấy người khác có thông minh đến đâu, cũng không thể liên tưởng tới Tuyền Hồ ngay được, trừ khi những kẻ kia cũng giống ả, đã sớm phái người lẻn vào đảo Lưu Ly.
Phi Hạt cáu khỉnh: “Phù Dung tiên tử, không phải lúc trước ngươi nói chúng ta sẽ là nhóm người đầu tiên phát hiện bí mật bên dưới Tuyền Hồ hả? Vì sao có người còn nhanh chân hơn chúng ta?”
Phù Dung tiên tử hừ một tiếng: “Sao ta biết được, loại chuyện này vốn không phải là bí mật tuyệt đối, nói không chừng tứ đại gia tộc và học viện Đạo Tâm cũng sớm có kế hoạch như chúng ta.”
“Việc cấp bách, bây giờ phải xuống dưới thật nhanh, để tránh bị kẻ khác lấy mất nguyên tố chi tâm, chúng ta không biết kẻ kia là ai, đến lúc đó nếu muốn tìm sẽ rất khó.” Giọng điệu của Hắc Vân lão nhân có vẻ lo lắng, rốt cục thì lão cũng chẳng bình tĩnh nổi nữa. Trong mắt Phù Dung tiên tử và Phi Hạt thoảng qua một chút khác thường. Trong lòng họ, Hắc Vân lão nhân mãi mãi là một người bí hiểm khó dò, không ai biết lão đang nghĩ gì, mà lão cũng chưa từng mất đi sự tỉnh táo, đây là lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được sự lo lắng từ lão. Tuy quan hệ giữa ba người họ là hợp tác, nhưng nói cho cùng, chuyện dính đến lợi ích riêng, sao có thể một lòng hợp tác đây, ở nơi không ai biết, mỗi người đều có suy tính của riêng mình.
Ba người dứt khoát lặn xuống Tuyền Hồ, bọn họ đã sớm tìm hiểu về tình huống dưới Tuyền Hồ, cũng chuẩn bị đầy đủ tị thủy châu, vì đuổi kịp kẻ kia, còn cố ý tăng tốc. Khi bọn họ dùng thời gian không đến hai phút để xuống dưới, một bóng người theo dõi họ mà đến cũng yên lặng không tiếng động lặn xuống, trong miệng đồng thời còn phát ra tiếng cười quỷ dị, “Không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn, đúng là trời giúp ta, đợi ta lấy được nguyên tố chi tâm, tăng thực lực lên, sẽ không còn sợ người nọ nữa.”
Mấy giây sau, bên tai gã vang lên một âm thanh cảnh giác khác, “Cẩn thận một chút, bị phát hiện thì phiền toái.”
“Ta biết rồi.”
※※※
Dưới đáy biển, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu men theo dòng nước của Tuyền Hồ, lặn xuống đáy biển sâu hai vạn mét, hoàn toàn không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, thời điểm mọi thứ xung quanh đều tối thui, rốt cục cũng đến được đáy biển, hơn nữa còn thuận lợi cảm ứng được tự tồn tại của linh mạch. Áp lực dưới hai vạn mét hoàn toàn có thể đè ép cả nội tạng ra ấy chứ, cũng may mà có tị thủy châu, vừa tránh được nước biển, lại còn giúp hai người cản áp lực lại. Nhìn bốn phía đen kịt xung quanh, một mảnh đáy biển trầm lặng, Du Tiểu Mặc không nén nổi cơn run rẩy, ngay cả da gà da vịt cũng thi nhau nổi lên,
“Cảm giác khủng khiếp quá.” Du Tiểu Mặc rúc rúc vào trong ngực Lăng Tiêu, ở độ sâu này hoàn toàn không nhìn thấy yêu thú sống ở biển nữa, yêu thú cấp thấp không chịu được áp lực dưới hai vạn mét, hơn nữa nơi này chẳng có chút ánh mặt trời nào, tới yêu thú cao cấp cũng không thèm ở.
“Quả nhiên, linh mạch này giấu kĩ thật, bảo sao nhiều năm như vậy mà chẳng ai phát hiện, muốn lôi ra cũng rất khó.” Lăng Tiêu cảm khái một câu. Bảo sau lúc trước Lưu Ly Thủy Giao cố gắng lâu như vậy mà vẫn chưa có kết quả, nếu muốn tìm nguyên tố chi tâm dưới đáy biển sâu này đúng là quá khó.
“Bây giờ làm phải sao đây?” Du Tiểu Mặc hỏi.
“Đầu tiên phải tìm cái lỗ hổng kia đã.” Lăng Tiêu nói.
Linh mạch bị phát hiện cũng là vì có một cái lỗ hổng làm linh khí bị rò rỉ ra ngoài, bây giờ phải tìm được cái lỗ hổng kia, hoặc là phải đào thêm một cái nữa. Phải biết, linh mạch là một chỉnh thể, nếu bất cẩn, có thể khiến cho linh khí trắng trợn tràn ra ngoài, do đó làm linh mạch sinh ra biến hóa, nghiêm trọng nhất thì còn làm toàn bộ linh mạch bị hủy, nguyên tố chi tâm cũng sẽ thay đổi, nếu để nó chạy vào trong biển Vô Tận, sẽ rất khó tìm.
Lăng Tiêu nói: “Bây giờ em thử đưa sức mạnh linh hồn ra bên ngoài một chút, cảm giác xem sao.” Du Tiểu Mặc hơi sửng sốt, lập tức gật đầu: “Được.”
Đưa sức mạnh linh hồn ra ngoài còn dễ dàng hơn khống chế nó để bao trùm toàn thân, nhưng vừa thử hắn đã biết là chẳng dễ hơn chút nào, áp lực của mực dưới sâu hai vạn mét cũng ảnh hưởng tới sức mạnh linh hồn, cứ như thể khi trải rộng sức mạnh linh hồn ra thì còn phải đỡ trọng lực ở bên trên ấy, cũng may mà áp lực này không lớn lắm. Du Tiểu Mặc nhanh chóng thích nghi, loại cảm giác này cũng không xa lạ gì mấy, bởi vì hắn đã trải nghiệm rất nhiều lần trong núi trọng lực. Sức mạnh linh hồn của đan sư cấp tám không thể khinh thường. Từ sau khi trở thành đan sư cấp tám, hắn chưa từng thử cực hạn của sức mạnh linh hồn, bây giờ lại tình cờ có cơ hội.
Sức mạnh linh hồn mênh mông không ngừng trải ra bốn kia như mạng nhện, hắn có thể cảm giác được sự yên tĩnh dưới đáy biển làm cho người ta sợ đến mức sởn hết cả gai ốc, nhiều lần hắn còn định thu sức mạnh linh hồn lại. Mãi tới khi đi đến một nơi cách hai ngàn mét, khi sức mạnh linh hồn quét qua một nơi nhô lên, rốt cục thì hắn cũng phát hiện ra sự kì lạ, sức mạnh linh hồn bị một dòng linh khí cực kì đậm đặc thu hút.
“Tìm được rồi.” Du Tiểu Mặc lập tức thu sức mạnh linh hồn lại, ngạc nhiên thốt lên. Hai ngàn mét không hề xa, đợi tới khi bọn họ chạy tới liền thấy được một tòa núi đá cao khoảng mười mấy mét, rộng vài chục mét, trên núi đá là một đống thứ gì đó lông xanh bò lổn ngổn, vừa nhìn đã thấy gớm.
Xung quanh đen thui, nhưng thực lực của đan sư cấp tám có thể nhìn rõ cảnh sắc chung quanh tầm trăm mét. Núi đá bị nứt ra, càng đến gần khe nứt càng cảm giác được dòng linh khí không ngừng tràn ra bên ngoài, nồng nộ của linh khí còn đậm đặc gấp đôi linh mạch ở học viện Đạo Tâm, linh khí nồng như vậy có vẻ hơi kì lạ. Du Tiểu Mặc kích động nói: “Bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Lăng Tiêu đáp: “Không có cách cụ thể nào để tìm nguyên tố chi tâm dưới đáy biển, chỉ có thể ra tay từ chỗ này.”
Muốn đi vào hả? Không phải chớ! Du Tiểu Mặc nhìn cái khe hở chỉ lớn bằng lòng bàn tay kia, có thể chen vào được sao?