Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 278: Báo danh

Sau ngày ấy, Du Tiểu Mặc lại ‘vô tình gặp được’ Thanh Thu mấy lần trên đường đi.

Tuy mỗi lần Thanh Thu đều nói là muốn mua linh đan, nhưng tới Du Tiểu Mặc còn phát hiện ra Thanh Thu có mục đích khác, chớ nói chi là Lăng Tiêu và đám Xà Cầu đã sớm phát hiện từ trước.

Nhưng lần này người đi mách lẻo không phải là Miêu Cầu mà là Tiểu Cầu.

“Không ngờ sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, chủ nhân lại có thể chào đón mùa xuân.” Xà Cầu lười biếng chống cằm, dùng cái tư thế nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi.

Tuy nó chỉ là một con yêu thú, nhưng đâu phải yêu thú là không hiểu cái thứ gọi là tình cảm, cô ả tên Thanh Thu kia, nhiều lần ‘vô tình’ gặp được chủ nhân tới vậy, nếu muốn nói không có mục đích thì chẳng ai tin nổi, nhưng dù là ai cũng không ngờ được, cô nàng lại có ấn tượng tốt với chủ nhân, theo như suy nghĩ của chúng, thì đây là một việc rất khó mà tưởng tượng nổi!

Du Tiểu Mặc hơi khó chịu lên án: “Xà Cầu, mấy câu này của ngươi là có ý gì đó, chẳng lẽ ta không thể có…”

Lăng Tiêu đột nhiên nhích lại gần, “Không thể có cái gì?”

Du Tiểu Mặc hoảng hốt, quay đầu đã thấy Lăng Tiêu đang cười với hắn, lập tức đổi giọng, “Không có gì, em nói Xà Cầu nói hay lắm, nói rất là đúng.”

Lăng Tiêu ‘Ừm’ một tiếng không dứt khoát, chợt lên tiếng: “Sau này nhờ Bách Lý Tiểu Ngư hay Giang Tiểu Phong bán đan hộ đi, cũng đúng lúc giải đấu sắp tới rồi, năm ngày tiếp theo em nên ở trong phòng chuyên tâm tu luyện, tốt nhất là đừng đi đâu, biết không.”

Du Tiểu Mặc lập tức gật gật đầu, “Đã biết.”

Lăng Tiêu ôm eo Du Tiểu Mặc rồi nói: “Buổi chiều không có việc gì, chúng ta sẽ đi nghe ngóng mấy chuyện về giải đấu.”

Nghe y nói như vậy, Du Tiểu Mặc mới ý thức tới một việc, thời gian ước chiến của hắn và Đằng Tử Tâm đã sắp tới rồi, giải thi đấu hàng năm của học khu B, thật đúng là làm cho người ta chờ mong.

Giải thi đấu được tổ chức hàng năm của học khu B, thực ra chính là giải đấu của một đống đan sư cấp sáu, đương nhiên cũng không thiếu vài đan sư cấp năm tham gia cho vui, nhưng dù sao những đan sư thấp hơn cấp sáu thường rất ít, hơn nữa cũng không có cơ hội báo danh, chủ yếu là nếu đan sư cấp năm muốn thắng giải đấu này, gần như là chuyện không thể.

Cho nên vì giảm bớt những chi tiêu không cần thiết, bình thường thì những đan sư dưới cấp sáu sẽ không được báo danh, trừ khi là có đạo sư đề cử, lúc ấy có thể đi thử tài một lần.

Buổi chiều, hai người rời khỏi phòng.

Lần này Du Tiểu Mặc không thèm dẫn theo bất cứ tên nào trong đội bóng đi hết, còn Tiểu Cầu đang bị hắn phạt úp mặt vào tường.

Rõ ràng hắn mới là chủ nhân mà, còn dám mách lẻo với Lăng Tiêu.

Nơi bọn họ tới đầu tiên là khu một, bởi vì Lăng Tiêu cũng muốn tham gia giải đấu, giải đấu này cơ bản được kia làm hai khu, lần lượt là khu một và khu hai, nhưng để tăng thêm không khí náo nhiệt, cho nên thời gian thi đấu của hai khu sẽ được xếp so le nhau.

Nhưng trận đấu của khu một và khu hai có chút khác biệt, dù sao không phải tu luyện giả cứ lên cấp là sẽ thắng, kinh nghiệm và kỹ xảo chiến đấu cũng là yếu tố rất quan trọng.


Cũng như tình huống mà Du Tiểu Mặc từng thấy ở phố Sinh Tử, có vài tu luyện giả rõ ràng tu vi rất thấp, nhưng người nọ lại có thể đánh bại đối thủ có tu vi cao hơn mình, đây chính là sự kỳ diệu của kỹ xảo chiến đấu.

Cho nên giải đấu ở khu một, ngoại trừ những người có tên trong năm mươi người đứng đầu được tham gia trực tiếp, thì những tuyển thủ xếp hạng phía dưới nếu muốn dự thi, cũng có thể tự giác đi báo danh.

Mặc dù bây giờ giải đấu vẫn chưa bắt đầu, nhưng mỗi ngày đều có người tới báo danh.

Thời điểm Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu tới được điểm báo danh, bên trong đã có kha khá người đứng xếp hàng.

Du Tiểu Mặc kinh ngạc thốt lên một tiếng, “Oa, thật nhiều người!”

Lăng Tiêu cầm chặt tay hắn, để tránh cho hắn bị người ta đẩy mất, sau đó mới nói: “Chúng ta đi vào thôi.”

Mặc dù rất nhiều người có mặt ở điểm báo danh, nhưng không phải tất cả mọi người đều tới để báo danh, có vài người căn bản chỉ tới để góp vui, cho nên không bao lâu đã tới phiên họ, đăng kí xong tên tuổi, vị đạo sư kia liền bảo bọn họ đi qua một bên đọc quy tắc của giải đấu.

Những năm qua luôn có vài học sinh không hề biết quy tắc thi đấu của học viện, kết quả là thường xuyên có tình huống phiền toái xuất hiện, cho nên học viện đã dựng lên một tấm bảng ở trong điểm báo danh, trên đó biết đầy đủ các quy tắc.

Quy tắc của khu một khá đơn giản, cách được áp dụng là hình thức tích lũy điểm.

Đầu tiên là chia ra làm hai đợt, vòng đầu lựa chọn phương pháp hỗn chiến, chính là đá đối thủ xuống khỏi đài, mỗi đối thủ bị đá xuống sẽ được cộng một điểm, mãi cho tới khi còn lại hai mươi người mới thôi.

Chẳng qua nếu như thời điểm tranh tài ngươi đã có đủ điểm, nhưng trên đường lại xui xẻo bị đá xuống đài, như vậy tất cả số điểm kia đều vô dụng, cho nên yêu cầu là đồng thời đạt được đủ điểm, và còn phải cam đoan bản thân mình sẽ trụ lại trên võ đài, nếu không thì tất cả công sức đều đổ xuống sông xuống biển.

Tiếp theo là đợt thứ hai, trận đấu sẽ áp dụng phương pháp rút thăm.

Hai mươi người còn lại sẽ rút thăm tên nhau, mỗi người đấu hai trận, một trận thắng được cộng một điểm.

Cuối cùng là phần tính điểm, mười học sinh có số điểm cao nhất sẽ nhận được tư cách vào học khu A, mặt khác, những người đứng ở ba vị trí đầu tiên có thể nhận được ban thưởng từ học viện, rất phong phú.

Chỉ là bên trên bảng thông báo cũng không có nói rõ giải thưởng là gì.

Sau đó hai người lại tới điểm báo danh của khu hai.

Học sinh khu hai ít hơn khu một, cho nên bọn họ hoàn toàn không cần xếp hàng để đợi đến lượt.

Cũng chẳng biết nên nói Du Tiểu Mặc quá xui xẻo, hay quá may mắn nữa, lại đụng trúng đám người của Đằng Tử Tâm ở đây, một đám mỹ nữ đứng tụm lại thành nhóm, rất mãn nhãn, khá nhiều đan sư đều vô thức dán mắt về phía đó.

Bởi vì nữ đan sư ở khu hai khá ít, cho nên Đằng Tử Tâm và đám bạn mỹ nữ của cô ả vô cùng nổi tiếng trong phái nam, lúc các cô đi vào, thì còn có mấy gã đàn ông vây quanh như sứ giả bảo vệ hoa, có tu luyện giả, mà cũng có đan sư.


Du Tiểu Mặc quay về phía họ, cho nên không nhìn thấy ngay, mãi cho tới khi sau lưng vang lên một giọng nam, hắn mới quay người nhìn sang.

Người mở miệng gọi hắn lại là một thanh niên tu luyện giả, ngũ quan coi như bình thường, nhưng Du Tiểu Mặc không thể hiểu nổi mấy câu gã nói.

Thanh niên thấy hắn không có phản ứng, khó chịu nói lại: “Làm phiền ngươi nhường đường một chút.”

Du Tiểu Mặc kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”

Hắn không hiểu sao người này có thể dùng cái giọng điệu đương nhiên như vậy để nói câu này với hắn, chẳng lẽ không thấy hắn cũng đang chuẩn bị báo danh hả?

Sau đó hắn liền thấy Đằng Tử Tâm, bị mọi người vây quanh, thoạt nhìn rất là cao quý, còn có cả mỹ nữ Hải Lan kia đứng bên cạnh, từ sau khi phát hiện ra hắn khó chơi thì mỗi lần nhìn thấy hắn là vị mỹ nữ kia không hề cho hắn sắc mặt tốt luôn, đương nhiên, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng quan tâm.

“Không thấy Đằng tiểu thư muốn ghi danh sao?”

Biểu hiện của thanh niên rất thiếu kiên nhẫn, gã căn bản không chú ý tới ánh mắt của mấy người xung quanh nhìn mình mỉa mai tới cỡ nào, dám dùng giọng điệu này để ra lệnh cho đệ tử của Đoàn đại sư, hiển nhiên là gã vẫn chưa nhận ra Du Tiểu Mặc rồi.

Du Tiểu Mặc đáp: “Không có…”

Thanh niên lập tức nổi giận, gã đang cố tình biểu hiện một phen trước mặt Đằng Tử Tâm, liền cảm giác cơ hội đang tới, cho nên hoàn toàn bỏ qua nét mặt của người khác, vừa giơ nắm đấm lên đã muốn ra tay, không ngờ, phía đối diện đột nhiên nổi lên một luồng tà phong, phả vào mặt gã, nóng rát, cũng lập tức thổi gã bay ra phía sau, rồi ngã ngay trước mặt Đằng Tử Tâm.

Lăng Tiêu đứng bên cạnh Du Tiểu Mặc nhẹ nhàng nhếch miệng, ôn hòa nhắc nhở một câu: “Muốn nói chuyện thì cứ nói chuyện, không biết nơi này cấm đánh nhau sao?”

Mọi người đồng loạt đổ mồ hôi, không phải chính ngươi đã ra tay sao.

Du Tiểu Mặc liếc nhìn Đằng Tử Tâm, nói: “Đây là lần đầu tiên ta nghe nói sư thúc phải nhường đường cho sư điệt đó, chẳng biết sau khi sư phụ nghe xong có cảm thấy buồn cười không nhỉ?”

“Sư thúc, ngài nói đùa rồi, sao Tử Tâm có thể muốn ngài nhường đường, tất cả đều do người này tự làm.”

Hắn vừa lên tiếng, Đằng Tử Tâm cũng không thể đứng bên cạnh xem cuộc vui nữa, vội vàng đi tới giải thích, chỉ dùng một câu đã đổ tất cả trách nhiệm lên đầu gã thanh niên nọ, tuy nói đúng là thanh niên tự làm tự chịu, nhưng ngay từ đầu, Đằng Tử Tâm đâu có lên tiếng bảo gã dừng lại, hiển nhiên đã chấp nhận hành vi này.

Du Tiểu Mặc biết rõ Đằng Tử Tâm không muốn bị người ngoài xì xào, mà hắn cũng không có ý làm lớn chuyện, có thể làm cho cô ả phải xuống nước là hắn hài lòng rồi, liền cười nói: “Ta cũng tin là ngươi không cố ý, nhưng sau này phải quản lý người của mình cho tốt, người xưa đã nói, chủ nhân dạng gì thì có chó dạng đó, đương nhiên, ta tin sư điệt không phải là người như vậy.”

Nói xong, hắn liền mặc kệ Đằng Tử Tâm và sắc mặt khó coi của cô nàng, báo danh xong liền kéo Lăng Tiêu đi khỏi đây.

Quy tắc thi đấu của khu hai khác với khu một, mà cũng không công bố trước khi giải đấu bắt đầu.

Mãi cho tới khi bóng hai người đi khuất, sắc mặt Đằng Tử Tâm vẫn khó coi tới mức đáng sợ, lần này lại bị Du Tiểu Mặc chiếm ưu thế trước mặt nàng rồi.

Thanh niên bò dậy từ dưới đất, sắc mặt trắng bệch.

Đằng Tử Tâm mắng: “Phế vật, cút ngay cho ta.”

Thanh niên lập tức chạy vội.

Hải Lan nói một câu ám chỉ: “Tử Tâm, đừng tức giận, hắn chẳng càn quấy được lâu nữa đâu.”

Nghĩ tới giải đấu sẽ diễn ra vào năm ngày sau, cơn thịnh nộ của Đằng Tử Tâm cũng tiêu đi một ít.

Năm ngày dường như trôi qua trong chớp mắt, giải thi đấu mỗi năm một lần của học khu B cuối cùng cũng bắt đầu, bởi vì có thể để cho tất cả các học sinh đều xem được các trận đấu đặc sắc, cho nên thời gian diễn ra của khu một và khu hai được sắp xếp lệch nhau.