Vài ngày trước, Du Tiểu Mặc càng nghĩ càng cảm thấy lão đầu kia rất kì quái, vì vậy phải làm phiền Bách Lý Tiểu Ngư điều tra về thân phận của ông ta.
Trong học viện thì Bách Lý gia cũng có một thế lực không nhỏ, nhờ họ giúp sẽ nhanh và tiện hơn hắn tự mò mẫm rất nhiều.
Chỉ là vì thân phận của lão đầu khá đặc biệt, cho nên dù Bách Lý gia cũng phải mất tới vài ngày mới có tin chính xác, nếu không phải hôm nay lão đầu cho người tới báo tin thì hắn cũng suýt chút nữa quên mất chuyện này rồi.
Trên đường, Du Tiểu Mặc vừa đi vừa nhìn tin tức trong ngọc giản, chợt nhíu mày lại.
Lăng Tiêu lấy ngọc giản trong tay hắn, nhìn sơ qua một lần, cười cười, có vẻ rất thú vị, “Quả nhiên lão đầu kia không đơn giản.”
“Đúng là không đơn giản, nếu có một sư phụ như vậy rất phiền toái.”
Nguyên danh của lão đầu là Đoàn Kỳ Thiên, tuổi tác đã rất cao, nhưng con số cụ thể thì không ai biết.
Lão là một trong tám người có vai vế lớn nhất ở học viện Đạo Tâm, bảy người khác chính là viện trưởng, phó viện trưởng và ngũ đại trưởng lão, chỉ là Đoàn Kỳ Thiên thuộc về kiểu người quanh năm đều ở bên ngoài, ngẫu nhiên nhớ ra mới trở lại, hơn nữa mỗi lần trở về luôn khiến cho học viện thành cảnh gà bay chó chạy.
Ví dụ như lần trước, chính là cái lần Du Tiểu Mặc đang đi học thì gặp lão thu phí qua đường đó, đúng là lần đầu tiên Đoàn Kỳ Thiên trở về năm nay.
Khi đó rất nhiều người không biết tin tức ông ta đã trở về, cho nên sau khi Ninh Tĩnh đạo sư nghe được chuyện này mới đổi sắc mặt, cũng dặn dò hắn không được đắc tội Đoàn Kỳ Thiên, lão đầu kia đúng là rất khó chơi, tính tình thì động chút là nổi giận, hơn nữa rất ngang bướng, cho nên nhiều người đều sợ hãi.
Cả đời Đoàn Kỳ Thiên chỉ có hai đồ đệ, một người trong đó đã được nhắc tới lúc trước, chính là Khâu Nhiễm.
Với tư cách là đồ đệ của Đoàn Kỳ Thiên, Khâu Nhiễm rất không chịu thua kém, bây giờ đã thành một đan sư cấp mười như sư phụ mình.
Về phần vị đồ đệ khác, có người nói thiên phú của người này còn cao hơn cả Khâu Nhiễm, nhưng chưa ai được gặp mặt, mà bản thân Đoàn Kỳ Thiên cũng ít khi đề cập tới người nọ, cho nên cũng không ai biết vị đồ đệ này đã đi đâu.
Nhưng có thể khẳng định một điều, được trở thành đồ đệ của Đoàn Kỳ Thiên là vinh dự cực lớn.
Lăng Tiêu xoa đầu Du Tiểu Mặc, đột nhiên nở một nụ cười quỷ quyệt, “Nếu lão đầu kia là một đan sư cấp mười, hẳn là đồ sưu tầm được không ít đâu.”
Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhìn y: “Đừng bảo anh muốn đi trộm đồ của ổng nha?”
Lăng Tiêu từ xoa đầu thành gõ một cái, tức giận nói: “Em đã thành đồ đệ của lão rồi, còn cần ta phải đi trộm sao? Hơn nữa khả năng nhận biết của linh hồn ông ta rất mạnh, nếu muốn trộm đồ của ông ta mà thần không biết quỷ không hay thì, có chút khó.”
Du Tiểu Mặc lập tức vui vẻ, “Ha ha, rốt cục cũng có việc anh không làm được rồi.”
Nghe vậy, Lăng Tiêu lại bình tĩnh gõ đầu hắn một cái, “Mới nãy không nghe rõ, em nói lại lần nữa.”
Du Tiểu Mặc ôm đầu, đáng xấu hổ mà đầu hàng, “Mới nãy anh nghe lầm rồi, em nói anh thần thông quảng đại, không ai địch nổi.”
Lăng Tiêu híp mắt, như thể đang nói, nếu bây giờ không phải đang ở bên ngoài thì sẽ giải quyết em tại chỗ rồi, làm Du Tiểu Mặc thấy mà kinh hãi quá chừng, lập tức không dám hả hê nữa.
Nhưng Du Tiểu Mặc cũng thực sự có hứng thú với lão đầu kia.
Bây giờ hắn đã là đan sư cấp năm, đơn thuốc sử dụng đều được lấy trong Tàng Thư Các của phái Thiên Tâm.
Dù phái Thiên Tâm là thế lực lớn nhất ở vùng phía nam, nhưng nếu so sánh với tứ đại gia tộc ở Viêm thành, thì đúng là chẳng đáng để nhắc tới, bởi vậy số lượng đơn thuốc nhìn như nhiều, nhưng thực ra là khá ít, hơn nữa đa số đều là những đơn thuốc khá phổ biến.
Ví dụ như Thiên Linh đan và Thanh Tâm đan, loại đơn thuốc này gần như đan sư nào cũng có, trên thị trường cũng mua được, không đắt lắm.
Cho nên nếu hắn muốn có những đơn thuốc khác, trừ khi kiếm được đủ điểm để đổi với học viện, nếu không cũng chỉ có thể trông cậy vào lão đầu kia.
Hơn nửa canh giờ sau, hai người rốt cục cũng đến đích.
Ở cửa ra vào là một nam tử mặc đạo bào màu xanh đang canh giữ, nhìn thấy bọn họ đi tới, chần chừ một chút rồi hỏi: “Hai vị vị nào là Du Tiểu Mặc?”
Du Tiểu Mặc gật đầu nói: “Ta chính là Du Tiểu Mặc.”
Nam tử nói: “Ta phụng mệnh Đoàn đại sư đứng đây đợi ngươi, xin đi vào cùng ta.” Dứt lời hắn liền quay người chuẩn bị đi.
“Đợi một chút.” Du Tiểu Mặc vội vàng gọi lại, đợi nam tử quay đầu mới nói: “Bạn của ta cũng đi cùng với ta, hắn không thể đi vào sao?”
Nam tử đáp: “Đoàn đại sư chỉ dặn ta dẫn một mình ngươi vào.”
Ý là không được rồi, Du Tiểu Mặc có chút thật vọng.
Lăng Tiêu vỗ vỗ vai hắn, ghé vào tai Du Tiểu Mặc thì thầm: “Em vào đi, ta đứng bên ngoài đợi em, cẩn thận một chút, bên trong không chỉ có một mình lão đầu kia, còn có hai người nữa, thực lực rất mạnh.”
Du Tiểu Mặc hoảng hốt, đang muốn nói gì lại bị Lăng Tiêu đẩy ra.
Du Tiểu Mặc đành phải quay đầu lại liếc y một cái, sau đó mới đi theo nam tử, trong lòng thì không ngừng bồn chồn, xú lão đầu kia, gọi hắn tới mà không báo trước một tiếng gì hết, làm cho hắn chẳng chuẩn bị được tâm lý, hắn sợ nhất là phía trên ra oai phủ đầu á, đến lúc đó hắn thật sự không biết nên chống lại hay nén giận nữa, a a a, thật là đểu giả!
Trong lòng đang gầm thét, nhưng mặt lại chẳng có biểu cảm gì.
Du Tiểu Mặc đi vào cùng nam tử trong sự lo lắng vô ngần, rốt cục thì cũng đến đích.
Đây là một căn phòng họp cực kỳ uy nghiêm, không biết có phải do ở nơi vắng vẻ hay không, mà trong sự uy nghiêm đó còn mang theo chút u ám, không khí đập vào mặt lạnh buốt.
Nam tử tiễn hắn tới cửa, Du Tiểu Mặc luống cuống bước vào, người hắn nhìn thấy đầu tiên là vị sư phụ tiện nghi của mình Đoàn Kỳ Thiên, nhất lời kích động, liền tiến lên hô: “Xú lão đầu, rốt cục thì ông cũng chịu xuất hiện rồi.”
Đoàn Kỳ Thiên đang nói gì đó với người khác, nghe giọng nói này thì hơi sửng sốt một chút, xoay người mới biết đồ đệ mới của mình đã đến, còn dùng nét mặt tức giận nhìn lão chằm chằm nữa chứ, nghĩ đến việc vị đồ đệ này do mình cầu mới tới, liền theo bản năng giải thích: “Đồ đệ à, sư phụ ta có nỗi khổ tâm mà.”
Hai người ngồi trong phòng nghe được câu này, cùng ngơ ngác.
Cái người nổi tiếng là nóng tính, mà làm việc lúc nào cũng theo ý mình như Đoàn Kỳ Thiên lại có thể chủ động giải thích với đồ đệ của mình sao.
Một trong hai người còn mở to mắt, nét mặt như thể khó mà tin nổi.
“Đoàn lão, vị này chính là tiểu đồ đệ ông mới thu, Du Tiểu Mặc?” Một vị nam tử trung niên để hai chòm râu, tướng mạo uy hiêm đi ra khỏi bóng tối, người này cũng kịp tỉnh táo lại, cùng nét mặt vui vẻ nhìn Du Tiểu Mặc.
Đoàn Kỳ Thiên lập tức ưỡn ngực, dùng giọng điệu kiêu ngạo mà nói: “Đúng vậy, hắn chính là đồ đệ thứ ba mà ta thu đó, sao, không tệ chứ?”
Bởi vì đã quay về học viện hơn một tháng. Mà Đoàn Kỳ Thiên thân là một trong tám vị đứng đầu, đương nhiên đã nghe nói hết về chuyện của Du Tiểu Mặc.
Đối với tên đồ đệ này, Đoàn Kỳ Thiên hài lòng cực kỳ, vô cùng hài lòng luôn ấy, đồng thời cũng rất đắc ý, bởi vì lão vừa mới quay về học viện, tùy ý nhìn trúng một đồ đệ mà còn có tiềm lực cao hơn cả con gái Đằng gia nhé, vì vậy không thể nén nổi tự luyến một chút, còn phải khoe khoang trước mặt bạn già nữa chứ.
Đương nhiên mấy vị kia cũng đã nghe tới chuyện của Du Tiểu Mặc, chỉ là không ngờ Đoàn Kỳ Thiên vừa về, vậy mà trời đất đưa đẩy ra sao lại thu Du Tiểu Mặc làm đồ đệ, cái thứ gọi là duyên phận này, đúng là không ai ngăn nổi.
Số lượng đạo sư có hứng thú với Du Tiểu Mặc không ít, có vài người thậm chí còn chuẩn bị đích thân tới tìm Du Tiểu Mặc, rốt cục lại bị Đoàn Kỳ Thiên đoạt trước một bước, cái sự tiếc hận này ấy mà, khỏi phải nói nó dày đặc tới ngần nào.
“Không tệ không tệ, khó trách học viện sẽ truyền xôn xao, tuổi nhỏ đã có tu vi như thế, không thua kém gì con gái Đằng gia.” Nam tử trung niên này chính là phó viện trưởng Diêm Pháp, lão cũng chính là sư phụ của Cao Dương.
Đoàn Kỳ Thiên cười đắc ý: “Đương nhiên rồi, người có thể làm đồ đệ của ta sao mà kém được, đồ nhi, mau tới đây chào hỏi Diêm phó viện trưởng đi nào.”
Du Tiểu Mặc bị Đoàn Kỳ Thiên kéo qua, nghe nói như thế liền ngẩng đầu lên tò mò nhìn Diêm Pháp, thì ra sư phụ của Cao đại ca là nam tử trung niên này, thoạt nhìn đúng là rất lợi hại.
Du Tiểu Mặc nở một nụ cười thẹn thùng: “Con chào phó viện trưởng, con là Du Tiểu Mặc.”
Diêm Pháp cười lớn một tiếng: “Tốt tốt tốt, đã sớm nghe Cao Dương kể là thằng bé quen biết một người bạn mới trong hội tuyển sinh, người có thể làm cho hắn khen không dứt miệng, ta cũng đã sớm muốn gặp một chút rồi.”
Du Tiểu Mặc không ngờ Cao đại ca lại nhắc tới mình với sư phụ của y, lập tức hơi ngượng ngùng, người đứng trước mặt hắn chính là phó viện trưởng đó nha, một cái đùi thật to thật mạnh mẽ đó nha!
“Phó viện trưởng, Cao đại ca có khỏe không ạ?” Du Tiểu Mặc hỏi.
Lôi kéo làm quen hả, đương nhiên là phải kiếm chủ đề từ người quen chung rồi, Cao Dương chính là chủ đề tốt nhất, hơn nữa sau khi hắn nhập học thì chưa từng gặp Cao Dương, cũng rất ít khi nghe thấy chuyện về y.
“Hắn rất khỏe, đợi ngươi lên được học khu A là có thể gặp nhau rồi.”
Diêm Pháp thấy hắn nhắc tới Cao Dương, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, với ánh mắt của lão, chỉ vừa đối mặt đã nhìn thấy phẩm tính của Du Tiểu Mặc, cộng với hiện tại hắn là đồ đệ của Đoàn Kỳ Thiên, đương nhiên càng hy vọng Du Tiểu Mặc và Cao Dương có thể thân thiết hơn.
Tuy đã sớm có dự liệu, nhưng chính tai nghe được vẫn không nén nổi kinh ngạc.
Cao đại ca quả nhiên là học sinh của khu A, bảo sao ở khu B gần như không nghe nói gì về y.
Sau đó Diêm Pháp đưa ra một món đồ cho hắn.
Du Tiểu Mặc chớp mắt mấy cái, lúc Diêm Pháp ra hiệu liền đưa tay nhận lấy.
Diêm Pháp cười nói: “Đây là lễ gặp mặt.”
Du Tiểu Mặc lập tức mừng rỡ cám ơn: “Cám ơn phó viện trưởng.” Thứ phó viện trưởng tặng đương nhiên không phải món gì tầm thường rồi, hắn tuyệt đối sẽ không khách sáo đâu.
Đoàn Kỳ Thiên có vẻ rất hài lòng, gật đầu một cái, sau đó lại giới thiệu cho Du Tiểu Mặc vị còn lại, cũng là nam tử đã trợn tròn mắt nhìn hắn.
“Đồ nhi, vị này là đại sư huynh của ngươi Khâu Nhiễm.”
Nước miếng của Du Tiểu Mặc thiếu phút nữa đã phun ra phì phì, chính chủ của Thiên Hồn Kinh cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt hắn, thậm chí còn chẳng có điềm báo trước gì hết, hắn còn chẳng có chút chuẩn bị gì về tâm lý đây này!