Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 596: Anh có giận không?

Quả nhiên thu hút zombie để cầm chân chim biến dị có tác dụng. Lúc này trên bầu trời đã bắt đầu có một ít chim biến dị, thỉnh thoảng chúng lao xuống mổ zombie bên ngoài Xuân thành, thỉnh thoảng lại tập kích nhóm Xuân Lai, vô cùng bận rộn. Chúng hoàn toàn không có thời gian đuổi theo đoàn xe của Tô Tô.

Xuân Chính Tông lặng lẽ nhìn lão già Phương Hữu Mạo, cười khinh bỉ nói: “Ông đây còn cần chú em nhắc nhở chắc? Đồ lính mới tò te!”

“Không phải ông chỉ làm lính sớm hơn tôi có một năm?”

Phương Hữu Mạo liếc mắt nhìn Xuân Chính Tông, không chờ Xuân Chính Tông cãi lại, ông đưa mắt nhìn về phía xa, nhìn Xuân Thành xinh đẹp này. Tuy nơi đây bị mạt thế phá hoại thảm hại nhưng vẫn đẹp tựa tiên cảnh giống như xưa. Vậy nên Phương Hữu Mạo thở dài nói:

“Tôi nhập ngũ chính là ở Xuân thành. Xuân Chính Tông, hai chúng ta chết ở Xuân thành coi như không có lỗi với bộ quân phục trên người.”

“Phải, tôi đã làm hết trách nhiệm của mình.”

Xuân Chính Tông gật đầu, những người không ở vị trí của bọn họ quả thực không thể hiểu chấp niệm trong lòng bọn họ, không thể hiểu vì sao bọn họ nhất định phải tử thủ Xuân thành. Đơn giản vì Xuân thành là một phần của bọn họ, bất kể là Phương Hữu Mạo hay là Xuân Chính Tông, bọn họ không phải là loại người sống chỉ để tồn tại, bọn họ có chấp nhất, có tín ngưỡng, cho nên có thể xem cái chết nhẹ tựa lông hồng.

Danh lợi trước mặt những người như họ chẳng qua cũng chỉ là phù du. Thế gian cũng không còn lại được mấy người có thể nhìn thấu sinh tử, thực tế vẫn còn có thứ quan trọng so với tranh đoạt danh lợi, đáng để cho bọn họ bảo vệ hơn. Đó chính là Xuân thành, nó giống như là một loại cố chấp ăn sâu vào máu thịt.

Trong đoàn xe đang đi xa, Xuân Thập Tam bị trói gô lại, bên cạnh là người thân tín của Xuân Chính Tông. Anh ta nhìn ra ngoài, phía chân trời từ từ xuất hiện một mảng màu xám, trong mảng màu xám có một dải đen đang che kín bầu trời Xuân thành. Đó là chim biến dị đang chuẩn bị quay lại làm một bữa thịnh soạn.

Trên trời tuyết vẫn đang rơi, lúc xe chạy bon bon không còn nhìn thấy Xuân thành đổ nát nữa, Xuân Thập Tam vẫn đang gào khóc dưới sự chế ngự của vài anh lính.

Xuân thành, nhà của bọn họ, nơi sinh ra và lớn lên của bọn họ, nơi bảo vệ toàn bộ gia đình của bọn họ khi mạt thế kéo đến đã không còn nữa rồi...

Chân trời góc bể biết đâu là nhà?

Trong đội xe hùng dũng, ở chiếc xe RV dẫn đầu, Tô Tô đang nhìn ba đứa trẻ ở trên giường, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng. Thời gian từ từ trôi qua, Tiểu Ái vẫn đang ngủ như cũ. Cô bé mặc một cái áo len nhỏ nằm trên giường, hai tay hai chân dang rộng ra hai bên, một mình chiếm nửa giường khiến cho hai cậu bé Thiên Sinh Thiên Tứ chỉ có thể nằm nửa giường còn lại, dựa sát vào nhau để ngủ.

Mẹ Tô ngủ trên ghế sô pha, Diệp Dục lái xe thay cho cha Tô hai tiếng để ông tựa ở ghế lái phụ nghỉ ngơi một lúc rồi cha Tô lại thay Diệp Dục lái xe tiến về phía trước.

Sau một hồi, chiếc rèm màu xanh da trời che giường bị kéo ra. Tô Tô ngồi ở trên giường vẫn chưa chợp mắt. Cô không nhìn Tiểu Ái nữa mà quay sang nhìn Diệp Dục vừa kéo rèm, thấy trên khuôn mặt bị thương của anh nở một nụ cười vô cùng ấm áp:

“Không có chuyện gì chứ? Đã qua hai mươi hai tiếng rồi mà con bé vẫn đang ngủ khò khò nhỉ.”

“Ừ.”

Tô Tô cúi đầu xuống, nhìn Tiểu Ái. Tuy người cô bé vẫn còn nóng hầm hập nhưng ngủ rất ngon lành, bụng nhỏ vốn phồng phồng vì đã lâu không ăn gì mà hơi lõm xuống một ít. Nhưng thôi không sao, bé gái gầy thì gầy, hết sốt khỏe mạnh tẩm bổ lại là được.

Một lúc sau, khi mà Tô Tô cho là Diệp Dục chỉ vào xem Tiểu Ái một chút rồi sẽ quay trở lại khoang lái thì Diệp Dục đi đến trước mặt Tô Tô ngồi xuống. Hai bàn tay ấm áp của anh cầm lấy đôi tay lạnh như băng của Tô Tô, thấy Tô Tô dường như chẳng có phản ứng chỉ nhìn Tiểu Ái như cũ, Diệp Dục đưa một tay chạm vào má Tô Tô, xoay mặt cô lại để cô nhìn anh:

“Em vẫn luôn không ngủ, ngủ một tí đi. Để anh trông Tiểu Ái thay em, có được không?”

“Tôi... không dám ngủ.” Tô Tô chớp mắt nhìn Diệp Dục, “Tôi sợ mình vừa ngủ dậy, Tiểu Ái, Tiểu Ái sẽ...”

“Không đâu, không đâu, không đâu!” Diệp Dục ôm lấy Tô Tô, “Sẽ không xảy ra chuyện gì cả, suy nghĩ của chúng ta phải tích cực lên, phải có niềm tin. Em xem, lúc đó hai mẹ con chạy xuống chỗ sâu dưới lòng đất như vậy, đồng hồ của em còn bị tắt, anh vẫn không từ bỏ hy vọng mà. Đào rồi lại đào, anh vẫn tin tưởng là đào thấy hai mẹ con.”

Những lời này của anh thật ấm áp, nói cũng rất dịu dàng, giống như là ánh mặt trời trên nền tuyết trắng vậy, khiến cho Tô Tô không tự chủ được cười lên. Cô dang tay ôm lấy Diệp Dục, sờ lưng anh thấy một lớp dinh dính. Tô Tô cúi đầu nhìn qua vai Diệp Dục thấy tay mình toàn là máu!

“Ối, tôi quên mất, phải băng bó cho anh.”

Nhìn thấy máu trên tay, Tô Tô mới nhớ lúc vừa rời khỏi Xuân thành, cô tìm Trạc Thế Giai để lấy bông băng cồn i ốt. Lúc cầm bông băng và cồn i ốt về thì Mai Thắng Nam lại chạy lên xe từ biệt cô. Vậy nên Tô Tô quên luôn việc băng bó bôi thuốc cho Diệp Dục.

Ngay cả Diệp Dục cũng quên luôn. Anh nhìn sau lưng một chút nói: “Không sao đâu, qua mấy ngày là tự lành thôi. Cơ thể của dị năng giả hồi phục nhanh lắm.”

“Vẫn phải bôi thuốc!”

Tô Tô thở dài, đưa mắt nhìn xung quanh vài vòng, thấy bông băng và cồn i ốt để trên tủ đầu giường liền đẩy Diệp Dục ra. Cô cầm đồ lại, ra hiệu Diệp Dục cởi quần áo.

Diệp Dục vốn đang ngồi xổm trước mặt Tô Tô lập tức xoay lưng lại ngồi trên thảm dưới đất, cởi quần áo liền lộ ra chiếc lưng đầy vết thương. Tô Tô cau mày nhìn, ngoại trừ vết thương dài, trên lưng Diệp Dục còn vô số vết máu lớn nhỏ. Ngoài mấy vết chim mổ thành lỗ, những vết thương khác cũng đã đóng vẩy, có những vết vì Diệp Dục cử động mà bắt đầu chảy máu ồ ạt.

Tô Tô phóng ít nước lên lưng Diệp Dục. Bởi vì điều kiện có hạn nên trong tay cô không phải là bông y tế mà là một chiếc khăn xô sạch. Cô cẩn thận lau sạch bụi bẩn trên lưng Diệp Dục. Chiếc khăn xô này là lấy của Thiên Tứ. Gần đây Thiên Tứ đang mọc răng cho nên mẹ Tô chuẩn bị cho Thiên Tứ rất nhiều khăn xô.

“Diệp Dục, tôi... cho đến bây giờ tôi vẫn không phải là một người vợ tốt. Anh xem anh bị thương nặng như vậy mà tôi không có nổi nửa câu quan tâm, anh có giận không?”

Cô ở sau lưng Diệp Dục, nhẹ giọng hỏi. Cô hỏi như vậy vì cô thấy vết thương sau lưng anh vô cùng nghiêm trọng nhưng Diệp Dục vẫn luôn tỏ ra không có vấn đề gì hết, cũng không oán hận nửa câu khi Tô Tô quên.