Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 447: Sào huyệt của hồ tam đao

Ma túy đã hết, mạt thế lại hỗn loạn, nào có ai có tâm trạng đi tìm ma túy? Hồ Tam Đao chuyển sang đánh đập, bỏ đói, hạ nhục bọn họ, toàn những thủ đoạn cực đoan rất dễ gây chết người. Những người này vốn đã hay dùng ma túy, ăn không đủ no mặc không đủ ấm còn bị hành hạ nên chết rất nhanh.

Khi đó Hồ Tam Đao đã có trong tay một ít tinh hạch, hắn bắt đầu nghĩ tới việc tìm thêm phụ nữ đến phục vụ cho đội mại dâm của hắn. Bỏ tiền mua người là an toàn nhất, nhưng nếu thấy phụ nữ xinh xắn nảy nở hắn cũng sẽ ra tay cướp đoạt.

Đồng thời, Hồ Tam Đao cũng huấn luyện một nhóm bé gái để khi lớn lên đi theo con đường cao cấp giống Mai Thắng Nam và Bạch Tuyết Lê. Hắn sẽ đưa những bé gái này cho những kẻ có quyền thế, chỉ cần chiếm được cảm tình của một hai người có thể lực là Hồ Tam Đao hắn sẽ qua được giai đoạn khổ sở vất vả.

Vì thế Hồ Tam Đao tiếp tục hoạt động bẩn thỉu của mình. Hắn mua phụ nữ, không mua được thì cướp. Hắn luôn tìm kiếm phụ nữ xinh đẹp, không bỏ tiền mua được thì dụ dỗ, không dụ dỗ được thì tìm cách chiếm đoạt.

Để người nhà những cô gái bị cướp đoạt không đến trả thù, chúng thường gom thành một nhóm chuyển đi nơi khác. Kiếp trước, sau khi mua Tiểu Ái, đám Hồ Tam Đao nghe nói mẹ Tiểu Ái là dị năng giả hệ băng biến dị lần hai mà không hề thấy sợ, chỉ rời khỏi Xuân thành về Sa Trấn để trốn tránh một thời gian.

Chẳng ngờ trên đường đi chúng gặp zombie. Căn cứ theo lời kể của Hồ Tam Đao, Tiểu Ái khóc lóc không ai dỗ được. Đám đàn em đi cùng hắn bỏ chạy tứ tán, Hồ Tam Đao bị zombie đuổi theo nên đành vứt Tiểu Ái lại để thu hút sự chú ý của đám zombie.

Cứ thế, Tô Tô mải miết truy tìm trong mạt thế, tìm từng kẻ một. Có đôi khi cô lấy được manh mối nhanh chóng, có khi phải mấy năm mới có. Cô đã giết biết bao nhiêu người mới tìm được một manh mối. Năm tháng phí hoài trôi qua nhưng cô không hề biết Tiểu Ái của mình đã rơi vào tay đám zombie

Sau khi tìm kiếm ròng rã mười năm lại được biết tin này, chẳng hiểu sao Tô Tô lại thở dài một hơi. Mười năm trôi qua, cô hiểu thêm nhiều về Hồ Tam Đao. Mỗi lần cảm thấy hắn tuột khỏi tay mình, cô cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Cô sợ con gái đáng thương của mình bị đánh đập ngược đại, bị đàn ông ngày đêm cưỡng hiếp mà chỉ có thể khóc lóc, bị hành hạ nhưng lại không có cả nước uống chứ đừng nói đến cơm ăn.

Vì thế, khi cô phát hiện ra Tiểu Ái đã chết trong tay đám zombie ngay sau khi rời khỏi Xuân thành, sao có thể không nhẹ nhõm được?

Như thế cũng tốt. Chết nhanh chóng, chết sớm, đỡ bị hành hạ trong cuộc sống này.

Phía trước cửa sổ, Tô Tô úp mặt vào đôi bàn tay, hít thở sâu, bờ vai mảnh khảnh khẽ run lên. Vừa rồi cô còn cảm thấy cuộc sống gia đình thật vui vẻ, giờ đã lại chìm trong nỗi bi thương ai oán. Ánh mặt trời sáng rực ngoài kia cũng không thể khiến cô thấy ấm áp hơn được.

Lúc này Diệp Dục đã cho Tiểu Ái ăn xong. Anh cầm chiếc yếm ăn chùi mép cho con bé rồi bế ra khỏi ghế ăn, đặt lên thảm cạnh ghế sofa. Diệp Dục đứng lên, chống hông nhíu mày nhìn Tô Tô rồi chợt nhận ra: Tô Tô đang khóc!

Anh hốt hoảng bước lên, đặt tay lên tai Tô Tô hỏi, “Sao thế? Sao lại khóc?”

Tô Tô bỏ tay ra mới phát hiện ra lòng bàn tay mình giờ toàn nước mắt. Cô lắc đầu khua tay thì Diệp Dục giữ lấy vai cô, áp lòng bàn tay ướt đẫm lên mu bàn tay mát lạnh của anh. Anh cảm thấy rất lo lắng.

“Tôi muốn đến chỗ chắc là sào huyệt của Hồ Tam Đao. Có điều nó ở khu đông. Tôi muốn phá sập nơi đó.”

Tô Tô lào khào nói với giọng điệu không hề mang tính ra lệnh hay châm chọc như mọi khi. Tiếng nói này trầm khàn ngập tràn sự đau đớn, khiến Diệp Dục cảm thấy khó thở.

“Hiện giờ khu đông bị giới nghiêm, vào được không ra được. Xuân Chính Tông nghiêm cấm những người không có nhiệm vụ xuất hiện trên đường.”

Tư Đồ Thiện nghe thấy thì đứng dậy, thông báo tình hình khu đông cho Tô Tô. Mặc dù trước kia thế lực Xuân Chính Tông đã từ bỏ khu đông nhưng Phương Hữu Mạo luôn gặp khó khăn trong việc kiểm soát nơi này. Quả thực là nhìn bề ngoài, Xuân Chính Tông trông không có thanh thế như Phương Hữu Mạo nhưng chỉ cần Xuân Chính Tông muốn, hắn vẫn có thể cai trị được khu đông mà hắn từng bỏ đi.

Ở phương diện này, Phương Hữu Mạo có phát triển đến mấy cũng không thể làm được như Xuân Chính Tông. Muốn âm thầm tiêu diệt sào huyệt của Hồ Tam Đao trong khu đông giới nghiêm là điều bất khả thi.

Hơn nữa, Tư Đồ Thiện không nghĩ bọn họ đã giết Khuông Thế Quốc, giết Thạch Anh, còn cướp một xe người thí nghiệm cho Hạ An mà vẫn còn đi giết một tên tép riu như Hồ Tam Đao trong tình thế nguy hiểm như vậy.

Trong mắt Tư Đồ Thiện cũng như người khác, Hồ Tam Đao chỉ là loại hạ lưu đường phố, không hề hiếm gặp trong thời đại hiện nay. Tô Tô không cần phải tự mình mạo hiểm bại lộ thân phận để đến khu đông giới nghiêm giết kẻ này.

“Không sao. Em muốn giết ai, chúng ta giết ai, thích thì giết thôi.”

Diệp Dục có thái độ hoàn toàn khác với Tư Đồ Thiện. Anh có thể cảm nhận được sự u buồn của Tô Tô trên gương mặt cô. Diệp Dục cảm thấy trái tim nhói đau. Anh chợt nghĩ rằng dù giờ Tô Tô có muốn lên trời hái sao anh cũng sẽ bắc thang lấy cho cô. Chỉ là đi khu đông thôi mà? Giết một kẻ tép riu thôi mà? Đơn giản.

Tô Tô quay đầu cười với Diệp Dục, thả tay anh ra và nói với Tư Đồ Thiện, “Thật ra giờ đi khu đông phá hủy sào huyệt của Hồ Tam Đao là do tôi thích thôi. Khu đông đang giới nghiêm, mà anh thì là người không liên quan, chi bằng…”