Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 432: Khuông thế quốc

Lữ Tông Sinh cảm thấy nếu Tô Tô có mối quan hệ thân thích với nhà họ Bạch thì Tô Tô thật thảm, vì nhà họ Bạch sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để bám lấy Tô Tô mạnh mẽ và có chỗ đứng.

May mà Tô Tô rất ghét nhà họ Bạch, hoàn toàn không liên quan.

Tô Tô vừa trò chuyện với Lữ Tông Sinh vừa lắng nghe sự khinh thường của anh ta dành cho nhà họ Bạch, gật gù. Cô phất tay bảo Lữ Tông Sinh ra ngoài rồi dường như có suy nghĩ gì đó, chơi với Tiểu Ái một chút rồi bế bé con lên tầng.

Buổi tối, Mai Thắng Nam không có buổi xã giao nên qua ăn cơm tối cùng Tô Tô và Tiểu Ái. Tô Tô nói với Mai Thắng Nam chuyện về Bạch Tuyết Lê. Dù Mai Thắng Nam và Bạch Tuyết Lê giống nhau, đều là gái tiếp khách nổi tiếng ở Xuân thành nhưng thái độ của cô ta với Bạch Tuyết Lê không khác thái độ của Lữ Tông Sinh là bao. Cả hai đều cảm thấy nhà họ Bạch cũng như Bạch Tuyết Lê đều rất nực cười. Về bản thân Bạch Tuyết Lê, Mai Thắng Nam cũng chỉ đánh giá cô ta là vật hy sinh của gia tộc mà thôi.

Tô Tô bấm ngón tay nhẩm tính. Bây giờ Tiểu Ái mới khoảng chín tháng, kiếp trước bị bán lúc hai tuổi. Khi Bạch Tuyết Lê bán Tiểu Ái, cô ta đã bán được một trăm năm mươi tám đứa bé. Đương nhiên, buôn bán trẻ con trong mạt thế dễ dàng hơn ngày trước rất nhiều. Rất nhiều gia đình sẵn lòng chủ động bán con cái đi để kiếm ăn.

Con số khách quan này hoàn toàn có thể đạt được trong vòng hai năm buôn người.

Tô Tô đã lần theo con đường buôn người của Bạch Tuyết Lê mất mười năm. Dù hiện tại cô ta vẫn chưa phải kẻ buôn người hoàn toàn nhưng cô vẫn chắc chắn rằng Bạch Tuyết Lê đã bắt đầu, hoặc đang muốn “chuyển phỏm” sang cửa làm ăn này.

Trong ánh nến trên bàn dài, Mai Thắng Nam ngồi đối diện Tô Tô. Bên trái Tô Tô là Tiểu Ái đang ngồi trong ghế ăn. Tiểu Ái được hình thành thói quen ngồi ăn trên bàn cùng người lớn từ nhỏ nên có thói quen ăn uống rất tốt – khi người lớn đang trò chuyện, con bé ngồi ngoan trong ghế của mình, tự mình chơi.

Tô Tô chống tay lên bàn, nhìn đĩa thịt gà được Mai Thắng Nam mang đến, cúi đầu xiên một miếng nhỏ vừa ăn vừa suy nghĩ, sau đó mới cầm cốc vang đỏ lên nhấp một ngụm. Cô nói:

“Có thể sắp xếp được không? Tôi muốn xử lý Bạch Tuyết Lê.”

“Cô ta chọc giận cô?”

Mai Thắng Nam đặt ly rượu vang xuống, đôi môi đỏ mọng cong lên đến mơ hồ. Cô ta không quan tâm đến chuyện Tô Tô giết ai, có điều ban đầu Tô Tô nói đến Xuân thành để giết Xuân Chính Tông và Hạ An nên Mai Thắng Nam cũng tập trung giúp Tô Tô dò la tin tức hai kẻ đó.

Giờ Tô Tô vừa đến Xuân thành đã như khởi động, ngày nào cũng phải giết người. Tên tuổi Tô Tô ngày càng nổi nhưng tin đồn ngày càng khó nghe.

Tô Tô gật đầu, gương mặt u ám với nỗi lo lắng Mai Thắng Nam chưa từng thấy, “Cô hỏi thăm xem hiện nay Bạch Tuyết Lê đang gần gũi với những tên đàn ông nào. Tôi muốn giết hết.”

“Cô còn giết được thêm nữa!” Mai Thắng Nam cười quyến rũ thật tự nhiên, dù hơi ngạc nhiên về sự ương ngạnh của Tô Tô nhưng không hỏi nhiều, vẫn đồng ý giúp.

Sau một hồi, năm ngón tay sơn đỏ rực của Mai Thắng Nam cầm ly rượu vang đong đưa, đôi mắt lấp lánh nhìn Tiểu Ái đang nghịch cơm:

“Cô đến Xuân thành đã mấy ngày mà chỉ hỏi tin Xuân Chính Tông, Hạ An và Bạch Tuyết Lê. Sao cô không hỏi tôi chuyện cha của Tiểu Ái?”

“Mặc kệ anh ta, tôi quan tâm làm gì?”

Tô Tô lườm Mai Thắng Nam. Không muốn nhắc đến chủ đề này chút nào. Diệp Dục đã muốn đến Xuân thành một mình thì cô làm việc cô, anh làm việc anh thôi.

Mai Thắng Nam cười mập mờ, cánh tay trắng mịn đặt lên bàn:

“Thế thì thôi vậy. Tôi còn định nói với cô là hôm qua tôi thấy Diệp Dục…”

“Cô thấy anh ấy ở đâu?”

Tô Tô không nhịn được buột mồm hỏi một câu, xong lại ớ ra nên mạnh miệng nói lại:

“Thấy xác anh ta chắc?”

“Nhìn cô kìa, trước mặt con mà cô nguyền rủa cha nó thế à?” Mai Thắng Nam dịu dàng nồng thắm lườm Tô Tô, thấy Tô Tô ủ rũ nên không trêu chọc nữa, “Diệp Dục nhà cô đang sống ở khu bắc khá ổn đấy. Anh ấy lấy tên là Vu Nghiệp, là người tự do, không tham gia vào thế lực nào. Hiện giờ Khuông Thế Quốc đang mượn tay người đàn ông của cô nhiều đấy.”

“Khuông Thế Quốc?” Tô Tô lẩm nhẩm cái tên này, cảm thấy rất quen. Cô ngẫm lại…

“Chẳng phải cô bảo tôi điều tra đàn ông bên cạnh Bạch Tuyết Lê còn gì? Khuông Thế Quốc là người đàn ông cô ta phục vụ gần đây nhất, mối quan hệ giữa hai người không tệ lắm. Khuông Thế Quốc rất thích cô ta. Gần đây anh ta phụ trách tuyển người làm đối tượng thí nghiệm thay cho Xuân Chính Tông.”

“À… là hắn ta à…”

Dựa vào lời Mai Thắng Nam, cuối cùng Tô Tô cũng nhớ ra Khuông Thế Quốc chính là sugar daddy của Bạch Lạc Lạc kiếp trước. Hồi đó trong căn cứ Xuân thành, tên này có một chức vụ không lớn không nhỏ, em trai vợ là một dị năng giả rất mạnh. Khuông Thế Quốc lợi dụng chức vụ của mình để âm thầm giúp đỡ nhóm của em trai vợ nên dù chức nhỏ, thế lực của hắn ta không hề nhỏ…

Em trai vợ của Khuông Thế Quốc tên gì nhỉ? Sau khi Tô Tô giết Khuông Thế Quốc và Bạch Lạc Lạc, tên đó còn đuổi đánh Tô Tô sấp mặt… Thạch Anh?!

Ô mà chẳng phải đời trước Khuông Thế Quốc cặp kè với Bạch Lạc Lạc sao? Đời này Bạch Lạc Lạc chết, ông ta lại dính lấy chị họ của Bạch Lạc Lạc là Bạch Tuyết Lê. Người đàn ông này nhé, chẳng nhẽ cả hai kiếp đều ngã vào vòng tay của đàn bà nhà họ Bạch?

Tô Tô cảm thấy vận mệnh quá thần kỳ. Diệp Dục sao lại lọt vào mắt xanh của Khuông Thế Quốc nhỉ? Hộ Pháp không đi cùng Diệp Dục sao?

Cô vỗ nhẹ lên bàn, gật đầu rồi lại lắc, “Không được, Khuông Thế Quốc này chưa giết được. Có khi hắn ta lại biết Hạ An ở đâu. Tôi phải bắt sống, tra ra chỗ Hạ An rồi mới giết!”