Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 410: Chuyện em giao anh chưa hoàn thành

Phải chờ rất lâu, Nam Nam Mộc mới tìm được khoảnh khắc thôn Bát Phương nới lỏng phòng thủ. Hôm đó, Tiểu Ái và Thiên Tứ cùng bị đi ngoài, Hộ Pháp và Diệp Dục không bảo vệ thị trấn nhộng được, Mộc Dương lại đang trong giai đoạn tiến hóa sau tiêm vaccine, Nam Nam Mộc tranh thủ liên kết với tay trong để chôn thuốc nổ vào những xác nhộng được sử dụng làm nhà kính.

Đồng thời, để thôn Bát Phương không thể cung cấp được gạo và lương thực cho Phương Hữu Mạo, Xuân Chính Tông cố tình giật dây Nam Nam Mộc để lôi kéo dị năng giả hệ mộc của thị trấn nhộng sang. Tuy nhiên, chúng cho rằng thu hoạch lớn nhất của lần hành động này không phải là phá hủy hết nhà kính nhộng xác, cũng không phải lôi kéo được rất nhiều dị năng giả hệ mộc, mà chúng có được Hạ An. Thứ giá trị nhất trong tay Hạ An là vaccine phòng bệnh mạt thế với tỷ lệ thành công lên đến 76%.

Xuân Chính Tông không quan tâm đến việc vaccine này được áp dụng cho trẻ con nhưng mới chỉ có tỷ lệ thành công 76%. Tỷ lệ thức tỉnh dị năng của người bình thường quá thấp, anh ta nghĩ rằng với vaccine này, dù chỉ 76% thành công cũng có thể tăng cường số lượng dị năng giả trong tay, anh ta sẽ có được đội quân dị năng giả hùng mạnh.

Đến lúc đó, Phương Hữu Mạo của Xuân thành chỉ là cái móng tay, toàn bộ thiên hạ là của Xuân Chính Tông thì cần gì phải để mắt đến một Xuân thành nhỏ bé?

Vì thế, Nam Nam Mộc nịnh bợ Hạ An một tí là chuyện dễ hiểu.

Sau khi gặp Hạ An, Nam Nam Mộc nhanh chóng sắp xếp gửi tất cả các tài liệu nghiên cứu của hắn ta đến Xuân thành. Mọi việc diễn ra hết sức nhanh chóng, chỉ cần Hạ An vào được Tương thành là an toàn. Hơn nữa, nếu Hạ An có liên hệ với Nam Nam Mộc, đám Hộ Pháp và Diệp Dục chắc chắn không thể điều tra được hành tung của hắn.

Diệp Dục và Hộ Pháp đuổi cả đêm cũng không bắt được tên Hạ An này. Không những không bắt được Hạ An, họ còn không thấy Nam Nam Mộc, đành phải phẫn nộ quay về.

Sáng sớm hôm sau, Tô Tô và Tiểu Ái vẫn còn say ngủ. Tô Tô nằm bên mép giường còn Tiểu Ái nằm giang hết chân tay ra, người thì bé nhưng chiếm hết hơn nửa cái giường. Bên kia giường, Tô Tô đặt ba chiếc ghế để đề phòng Tiểu Ái đang ngủ đột nhiên xoay người ngã xuống đất.

Diệp Dục tiến vào khi Tô Tô đang lơ mơ. Anh đắp lại chăn cho Tiểu Ái rồi mới lay Tô Tô dậy, nghiêm túc nói với Tô Tô ngơ ngác:

“Tô, chuyện em giao anh chưa hoàn thành, để Hạ An trốn thoát rồi.”

“Chạy à…” Tô Tô vẫn chưa tỉnh hẳn, xoa gỉ mắt bên khóe rồi ngáp một cái, ngồi suy nghĩ một lúc mới gật đầu, “Nửa đêm nửa hôm, Hạ An trộm tài liệu nghiên cứu của bác sĩ Hồng, anh không bắt được là bình thường. Đừng lo nữa, đã mệt cả đêm rồi! Anh ngủ chút đi, dậy rồi chúng ta đi Xuân thành.”

Hạ An đã bỏ trốn, bọn họ lại có bằng chứng rằng hắn ta đầu quân cho Xuân Chính Tông thì không đuổi kịp cũng không có gì phải buồn. Để lấy lại ống nghiệm chứa huyết thanh của Tiểu Ái, bọn họ đi tìm Xuân Chính Tông luôn là được.

Dù có mất bao nhiêu thời gian, cứ tìm Xuân Chính Tông rút củi đáy nồi là sẽ giải quyết được mọi chuyện.

Vốn Tô Tô còn định phái người đi phá đám Xuân Chính Tông, giờ có lý do này, tiện thể cô, Diệp Dục và Tiểu Ái đến Xuân thành một chuyến.

“Anh không dám ngủ,” Diệp Dục không thể thoải mái được như Tô Tô, đôi mắt anh đỏ ửng ngại ngần nhìn cô, “Anh sợ anh đang ngủ, con gái anh lại bị bắt đi giải phẫu mất.”

“Chuyện này… chẳng phải khó hơn à? Tôi nói là Tiểu Ái có thể gặp nguy hiểm như thế, nhưng dù vậy, chúng ta đến Xuân thành giết Xuân Chính Tông là xong còn gì? Có gì để chán nản? Anh vui lên đi.”

Tô Tô tỉnh táo nhìn Diệp Dục hối lỗi. Cô cảm thấy có phải mình nói chuyện quá nghiêm trọng không nhỉ? Thật ra bây giờ, vấn đề mọi người quan tâm nhất là vaccine phòng bệnh mạt thế kia, có lẽ Xuân Chính Tông cũng chỉ để mắt đến cái đó. Tô Tô lại sợ Tiểu Ái có năng khiếu trời sinh, bị người ta phát hiện ra nên chỉ quan tâm đến mẫu huyết thanh của con bé.

Vì thế, khi kể lại chuyện này với Diệp Dục và Hộ Pháp cô lại nâng tầm quan trọng của huyết thanh lên, khiến Diệp Dục nghĩ rằng nếu không bắt được Hạ An, con gái anh sẽ bị người ta chú ý và lôi ra giải phẫu thí nghiệm.

“Khó nói lắm, cứ tính thế đi.”

Đối với việc Tô Tô đòi đi Xuân thành, Diệp Dục không trả lời. Anh nghiêng đầu nhìn Tiểu Ái đang nằm “lấn chiếm” giữa giường, cái bụng nhỏ phập phồng theo từng hơi thở mà đột nhiên thấy sợ hãi. Anh nhớ đến trước đây khi được huấn luyện, anh từng giải phẫu một con ếch. Con ếch to đùng, bốn chân bị cố định trên tấm kính. Để giải phẫu, bọn họ phải cắt bắt đầu từ dưới bụng ếch…

“Không không không, con ơi, bố nhất định không để ai sờ vào con!” Gương mặt đen thui của Diệp Dục thoắt trở nên trắng bệch. Anh đứng lên đi lại trong phòng rồi đột nhiên cúi xuống nói với Tô Tô, “Tô à, em phải chăm sóc con gái anh thật tốt nhé. Tô này, anh có thể có đứa con của mình…”

“Anh định làm gì?”

Tô Tô thấy lời Diệp Dục nói có gì đó không ổn, lập tức trở nên cảnh giác. Cô rời khỏi giường túm lấy tay Diệp Dục lắc lắc nhưng anh không phản ứng. Cô sốt ruột:

“Anh làm sao đấy Diệp Dục? Tôi đùa thôi mà. Chuyện không nghiêm trọng đến thế đâu. Chúng ta lấy lại mẫu huyết thanh, bảo vệ Tiểu Ái tốt là được. Để tôi xếp đồ rồi chúng ta đi Xuân thành, đi ngay và luôn!”

“Không, anh đi Xuân thành một mình!” Diệp Dục rũ mắt, lòng đã hạ quyết tâm. Anh vòng tay ôm Tô Tô vào lòng, nghiến răng nghiến lợi, “Ông đây có phải đuổi đến chân trời góc bể cũng phải cắt đầu tên Hạ An kia nhét vào bồn cầu. Tô Tô, em yên tâm, em chỉ cần chăm lo nhà cửa, chăm sóc con gái thật tốt là được.”

“Không không nhé, Diệp Dục, anh định đi Xuân thành một mình?”

Vừa nghe Diệp Dục nói muốn đi Xuân thành một mình, không muốn đưa hai mẹ con theo, Tô Tô chợt cảm thấy tức tối. Cô đã định phái người đi ám sát Xuân Chính Tông, không muốn để Diệp Dục phải đi một mình. Cô đã định thu xếp thị trấn nhộng và thôn Bát Phương ổn thỏa rồi dắt Tiểu Ái đi theo Diệp Dục!

Cô muốn đến Xuân thành chơi thật hoành tráng!!!