Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 403: Thí nghiệm trên cơ thể người

Dù không cần biết lí do vì sao, Trạc Thế Giai muốn xin sữa mẹ của Tô Tô cho Thiên Tứ thì chút sữa này Tô Tô vẫn có. Vì thế Tô Tô đi thẳng về phòng vắt sữa mẹ vào bình cho Thiên Tứ. Nhìn Trạc Thế Giai cầm bình sữa vội vàng chạy về khu chăm sóc bà mẹ và trẻ em, Tô Tô cũng ôm Tiểu Ái định đi tìm Mộc Dương…

Sau khi ra khỏi sân, Tô Tô đi nghe ngóng chỗ đội phụ nữ tự cường đang đi tuần trên đường, có người nói lần cuối nhìn thấy Mộc Dương là đang ở cùng chỗ với bác sĩ Hồng. Trong lòng Tô Tô giật nảy, cô cười tự giễu, bác sĩ Hồng? Mộc Dương đi cùng anh ta?

Cô xoay người ôm Tiểu Ái đến văn phòng thí nghiệm của bác sĩ Hồng. Phòng nghiên cứu của bác sĩ Hồng ở cuối thôn, chỉ là phòng thí nghiệm mà cũng chiếm đến ba căn hộ. Vì bác sĩ Hồng không thích bị làm phiền nên anh ta bảo mấy tên du côn quây giúp anh mấy căn hộ thành một căn.

Lúc Tô Tô đẩy cánh cửa lớn của tường rào, cô phát hiện ra đúng là bên trong có thêm mấy người mới. Ai nấy đều mặc áo blouse trắng, tay cầm máy móc hoặc sổ ghi chép, cau mày, đi đi lại lại, giống như đang chìm đắm trong thế giới của mình

Chẳng ai quan tâm đến Tô Tô và Tiểu Ái, mấy người này được bác sĩ Hồng tuyển chọn từ thị trấn nhộng. Những người này ai nấy đều đã từng học y trước mạt thế, số bằng cấp và giải thưởng họ thu được trên con đường y học phải dày cả tập. Những người như thế này đương nhiên không lãng phí thời gian để chào hỏi người khác rồi.

Vì thế Tô Tô ôm Tiểu Ái đi vào cửa lớn tòa nhà đầu tiên, vừa vào trong cô đã nghe thấy reo lên trước một đống ống nghiệm, trong phòng khách:

“Bác sĩ Hồng, thực ra nếu chúng ta muốn nâng cao tỷ lệ thành công thì cần thêm nhiều người để thí nghiệm. Thôn Bát Phương nhiều trẻ con như thế, chỉ cần có thể thuyết phục Tô Tô tiêm vaccine cho bọn trẻ, tài liệu của chúng ta cũng sẽ đầy đủ hơn.”

“Tô Tô nói rồi, không được lấy bọn trẻ ra thí nghiệm. Mộc Dương là do thằng bé tự nguyện, những đứa trẻ không tự nguyện chúng ta không được ép chúng.”

Bác sĩ Hồng cũng đành chịu, vaccine mạt thế vốn là vaccine nghiên cứu để tiêm cho bọn trẻ, không lấy chúng ra để thí nghiệm thì nghiên cứu của anh sẽ tiến triển rất chậm. Nhưng hôm đó anh mang vaccine mạt thế muốn tiêm cho Thiên Tứ, Tô Tô lại nhắc lại vấn đề này với anh, mới chỉ có 75% thành công thì không được đem lũ trẻ ra để thí nghiệm.

Về điểm này, thực ra bác sĩ Hồng cũng đồng ý với Tô Tô, dù sao anh cũng là bác sĩ làm trong phòng chăm sóc đặc biệt cho trẻ sơ sinh một thời gian. Tiếp xúc với lũ trẻ nhiều, dù bác sĩ Hồng chỉ đam mê nghiên cứu nhưng cũng không đến mức không màng sống chết của người khác.

Nhưng vị trợ lý này của anh lại không đồng ý lắm, người lúc đầu xúi giục anh tiêm vaccine mạt thế cho Thiên Tứ là tên Hạ An này, lần này anh ta lại xúi giục bác sĩ Hồng vượt quyền, tiêm trộm vaccine cho lũ trẻ. Vì thế giọng nói của anh ta đầy vẻ khinh thường, nói với bác sĩ Hồng:

“Nói thật tôi cảm thấy thôn Bát Phương phát triển chậm như vậy sở dĩ do người phụ nữ Tô Tô đó trói tay trói chân. Nếu cô ta có thể giơ cao đánh khẽ một chút, thì thôn Bát Phương cũng không tới mức như bây giờ. Vaccine mạt thế là một nghiên cứu quan trọng có lợi cho loại người, tỷ lệ thành công mới chỉ có 75% mà chỉ vài ngày ngắn ngủn thí nghiệm cho một người là Mộc Dương mà đã tăng lên 76%. Nếu chúng ta có thể thí nghiệm trên toàn bộ những đứa trẻ ở thôn Bát Phương, vậy thì tỷ lệ sẽ ngày một tăng. Sau này thôn Bát Phương biến vaccine mạt thế thành vũ khí, nào lo không thể xưng bá thiên hạ?”

Chỉ tại người đàn bà Tô Tô này có tầm nhìn thiển cận mới không cho họ thí nghiệm trên cơ thế người. Phụ nữ ấy à, không thể làm được việc lớn.

Tô Tô ở đằng sau cất giọng nói, “Trong 100 đứa bé sẽ có 24 đứa biến thành zombie. Tỷ lệ như thế đừng nói có dám thí nghiệm trên cơ thể người, nếu là tôi thì tôi cảm thấy xấu hổ không dám mang ra. Xưng bá thiên hạ tốt như thế sao? Chỉ vì thế mà có thể thí nghiệm trên cơ thể người không màng thương vong, kể cả là trẻ con?”

“Tô…. Tô Tô ….”

Tay cầm ống nghiệm của bác sĩ Hồng run lên, suýt chút nữa thì làm đổ chất hóa học trong ống nghiệm ra ngoài. Anh quay đầu, sượng sùng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tô Tô, giải thích:

“Chúng tôi chỉ đang thảo luận thôi, không định thí nghiệm cho bọn trẻ thật sự đâu.”

Hạ An đằng sau bác sĩ Hồng há miệng, cũng cười lạnh nhìn Tô Tô rồi quay đầu bỏ đi không nói gì. Thái độ của anh ta kiểu gì vậy? Nếu như anh ta không giữ thái độ như thế thì trước mạt thế cũng chẳng đạt được nhiều vinh quang như thế.

“Tóm lại, nếu Mộc Dương thật sự ở chỗ của anh thì cậu bé đâu? Sống hay chết cũng phải nói cho tôi biết chứ.”

Thái độ của Hạ An khiến Tô Tô cảm thấy tức giận không lý do, người như Hạ An thực ra rất hợp đến căn cứ Thanh Long. Tư tưởng của người như thế này từ trước mạt thế đã vô cùng đáng sợ rồi, sau mạt thế càng không có phạt luật, kỷ cương gì. Để làm thí nghiệm, thích lấy mạng người thì lấy, chẳng quan tâm đến nhân tính là gì!

Cô càng nghĩ càng không thích Hạ An, đang nghĩ cách làm thế nào để đá tên Hạ An này đi thì bác sĩ Hồng rút ra một tờ cam kết miễn trách nhiệm đưa cho Tô Tô, nói:

“Là thế này Tô Tô, cô đừng trách tôi. Lúc đó Mộc Dương tìm chúng tôi, tôi cũng định nghe lời cô, không thí nghiệm trên người cậu ta, nhưng thái độ của cậu ta rất cương quyết, nhất định muốn tôi tiêm vaccine mạt thế cho cậu ta, còn nói sẽ kí cam kết cho tôi. Cô xem, là tờ giấy này.”

“Tôi chỉ muốn hỏi, Mộc Dương bây giờ sao rồi!”

Tô Tô không nhận tờ giấy, ngữ khí vừa cứng rắn vừa lạnh lùng, vẫn tay đẩy tờ cam kết bác sĩ Hồng đưa. Cô không buồn xem tờ cam kết này có phải Mộc Dương tự nguyện hay không, cô không trách bác sĩ Hồng, chỉ muốn hỏi Mộc Dương sống hay chết rồi nói tiếp.

“Hiện tại đang trong quá trình tiến hóa.”

Bác sĩ Hồng tức giận thu lại tờ giấy, Hạ An ở phía sau thấy thế lạnh lùng nhìn Tô Tô, xoay người đi lên phòng nhỏ ở tầng trên, khinh thường không thèm để ý tới cô.

Lúc này Tô Tô cũng không buồn dây dưa với Hạ An, cô thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ quan tâm tới Mộc Dương. Bác sĩ Hồng đưa cô và Tiểu Ái ra khỏi tòa nhà đó, đến tòa nhà ở phía sau, Mộc Dương đang bị trói trên một chiếc giường trong căn nhà đó.