Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 398: Rắn trên đời này chả là gì

Trong giây phút cái miệng đỏ lòm của con rắn lớn bị Tô Tô chém làm đôi, trong rừng rậm vang lên tiếng kêu gào đau đớn của một người đàn ông điên cuồng, chửi to: “Tô Tô, mày là con đàn bà đê tiện, đê tiện!”

Bấy giờ, Tô Tô mới kịp định thần lại thì ra thứ bị mình chém làm đôi là một con rắn lớn. Con rắn đó cực kỳ xù xì, nó to bằng eo của một người đàn ông trưởng thành, và cực kỳ dài. Một con vật khổng lồ như vậy bò sau lưng từ lúc nào mà Tô Tô lại không phát giác ra.

Bây giờ cái miệng đỏ lòm của con vật khổng lồ kia bị Tô Tô chém làm đôi. Nó vẫn chưa chết, máu rắn văng tung tóe, dù miệng bị thương nó vẫn cố dựng người giãy giụa giống như là cực kỳ đau đớn.

“Mẹ kiếp. Mày chửi ai là đê tiện hả? Mày là ai, có giỏi thì nhằm vào ông đây, đừng chọc vào người đàn bà và con gái của ông!”

Diệp Dục ở trong một chỗ khác của khu rừng, nghe thấy có người nhục mạ Tô Tô thì nổi giận đùng đùng. Laser của anh đã dùng hết khi đi vào cửa lớn khu biệt thự Quả Táo, lúc này dị năng vẫn chưa hồi phục lại. Nhất thời bị vây trong đám cây, thực sự khiến anh vô cùng sốt ruột.

Còn Tô Tô, vừa nghe tiếng chửi rủa đã đại khái đoán ra thân phận của người kia. Ngoài Voldemort thì còn ai vào đây nữa? Cô chỉ cần dùng 0,01 giây suy nghĩ đã phóng ra vô số dao băng, chém vào người con rắn lớn đang giãy giụa trên mặt đất khiến cho nó quay người chạy trốn.

“Tô Tô!”

Tiêu Dao từ trên đầu đội ngũ chạy xuống dưới cùng có vẻ như là muốn giúp Tô Tô. Tô Tô xua tay đẩy Tiêu Dao ra sau, cất cao giọng nói:

“Đứng xa một chút, tránh liên lụy đến người vô tội!”

Chỉ thấy Tô Tô mắt sáng lên, cũng không quan tâm đến con rắn biến dị bị chém đang chạy trốn trên mặt đất, ôm Tiểu Ái chạy theo hướng phát ra tiếng gào thảm thiết. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, không lý gì cô chém rắn của người ta mà lại tha cho chủ nhân của con rắn, đúng không?

Tô Tô biến ra hai người nước mới, gạt đống cành cây khô, rồi theo sau hai người nước chạy về phía trước. Chạy một lát đã nhìn thấy phía sau cành cây có một người ngã trên mặt đất đau đớn kêu gào giống như bị lột một lớp da. Tô Tô giơ tay lên định cho người kia một nhát dao thì người kia lại đột nhiên ngẩng đầu. Hắn há miệng, một con rắn nhỏ màu đỏ từ trong miệng hắn bay ra, bay thẳng về Tiểu Ái đang được Tô Tô địu trước ngực.

Thấy thế, Tô Tô vội vàng lùi lại sau một bước. Đúng lúc này, Chíp Bông từ trong vạt áo của Tiểu Ái bò ra, mào nhỏ trên đầu rung lên vì tức giận. Con rắn nhỏ đang bay đến bị Tô Tô dùng tường băng chặn lại, rơi xuống đất run lẩy bẩy, không dám di chuyển dù chỉ một bước về phía Tiểu Ái.

Voldemort nằm bò trên đất sửng sốt, chỉ vào Chíp Bông đang rung mào trên cổ Tiểu Ái qua lớp tưởng băng trông suốt, miệng cười khà khà:

“Hôm nay thật ra may mắn, thì ra mày ở đây à, qua đây, đến chỗ tao.”

Lúc hắn nói chuyện, một cỗ dị năng vô hình bốc lên xung quanh. Tô Tô thấy tình hình không tốt, tên Voldemort này có vẻ đang dùng dị năng để khống chế Chíp Bông. Trong lòng cô tức giận, một tay chạm vào tường băng biến nó thành vô vàn những con dao băng, bay thẳng về phía người Voldemort.

Dị năng điều khiển bị cắt ngang, Voldemort lăn một vòng tại chỗ, máu trên người hắn cuốn theo lá cây, tránh đi những con dao băng của Tô Tô, chỉ nghe thấy hắn gào thét: “Đó là rắn chúa của tao, rắn chúa, cắn chết con Tô Tô đê điện đó đi.”

Chíp Bông kêu chíp chíp một tiếng, bò ra khỏi vạt áo của Tiểu Ái, nhưng không cắn Tô Tô mà lại nhe răng độc bò thẳng về phía Voldemort. Voldemort trong lòng hoảng hốt, vừa lùi về sau vừa sai khiến con rắn nhỏ của hắn đeo bám chặn đường Chíp Bông. Con rắn nhỏ kia vội vàng lao lên chặn đường.

Chíp Bông quay đầu lại, há mồm cắn vào con rắn kia. Vết cắn khiến cho cơ thể của con rắn kia từ màu đỏ rực chuyển dần sang màu đen, cuối cùng nó giãy giụa rồi cứng nhắc biến thành một con rắn đen. Nó nhanh chóng buông Chíp Bông ra, co quắp trong đống lá rụng, không dám lỗ mãng trước mặt rắn chúa nữa.

Tay Voldemort run lên, rụt đầu lại, miệng phun ra một ngụm máu, chỉ vào Chíp Bông rồi lại chỉ vào Tô Tô và Tiểu Ái. Ánh mắt hắn chợt toát ra cảm giác tỉnh ngộ, hắn không nhịn được ngẩng mặt lên trời cười lớn:

“Tao luôn thắc mắc người thuần phục rắn chúa của ta sao lại không muốn trở lên mạnh hơn chút nào. Mấy tháng trôi qua người này vẫn lộ chút dấu tích nào, thì ra là thế, thì ra là thế!”

Không phải là người thuần phục rắn chú không muốn rắn chúa trở nên mạnh hơn mà là Tiểu Ái chỉ là đứa trẻ mới có năm tháng tuổi, làm sao dẫn rắn chúa đi ra ngoài trải nghiệm đây?

Nghe Voldemort nói vậy, Tô Tô liền dừng chiêu hiểm lại. Cô không thông thạo dị năng điều khiển thú biến dị. Bình thường quan sát Tiểu Ái cũng không cảm thấy sóng dị năng xung quanh cô bé. Sao Chíp Bông lại bám chặt lấy cô bé chứ?

Cô rất muốn biết chuyện này nên tạm thời giữ mạng của Voldemort lại một lúc, hỏi: “Chíp Bông là rắn của mày?”

“Nó đương nhiên là của tao rồi. Tao dốc hết tâm sức bồi dưỡng ra một con rắn chúa biến dị, có con rắn chúa này rồi thì rắn trên đời này chả là gì cả. Con gái mày đời trước tích đức gì mà có thể biến rắn chúa của tao thành của riêng chứ?”

Voldemort vừa ộc máu vừa nhìn Tiểu Ái với ánh mắt đằng đằng sát khí. Hắn cười lạnh, ánh mắt thâm hiểm giống như hai con rắn độc vô hình, tiếp tục nói với Tô Tô:

“Mày cho rằng hôm nay mày giết tao thì con gái mày có thể kê cao gối mà ngủ ư? Chỉ cần dị năng giả biết được giá trị của rắn chúa, ăn thịt con gái mày thì có thể biến rắn chúa thành của mình, ha ha ha, mày tìm cho con gái mày một tấm chắn bảo vệ hay là một mối họa đây? Cuộc sống sau này tự mày trải nghiệm đi.”

“Lải nhải xong rồi?”

Tô Tô nghe Voldemort nói xong, tâm trạng cực kỳ tệ. Cô giơ tay định ra tay thì đã thấy mắt hắn trợn trừng, cổ cứng nhắc giống như bị ai bóp cổ không nói lên lời. Gương mặt xám ngoét bỗng đỏ bừng, sau đó nghe một tiếng nổ “đùng”. Máu trong người hắn văng ra ngoài tung tóe, cả người giống như bị nổ thành mảnh vụn.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Chíp Bông đang bò trên mặt đất xanh biếc. Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội*, câu này phải chăng đúng với Tiểu Ái? Nếu như con rắn đó thực sự lợi hại như lời Voldemort nói, vậy sau này Tiểu Ái chắc chắn sẽ trở thành đối tượng mọi người muốn ăn thịt.

* Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội: Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.

Nói đi cũng phải nói lại, Tiểu Ái có Chíp Bông thì sức chiến đấu cũng trở lên mạnh vô cùng, cho nên sự tồn tại của Chíp Bông là vẫn cần thiết.

Nghĩ đến đây, Tô Tô bế Tiểu Ái quỳ xuống, nhìn Chíp Bông đáng yêu không biết gì dưới đất. Cô giơ gión tay ra chỉ vào mào trên đầu Chíp Bông hỏi:

“Chíp Bông, mày có thể thu lại hai cái mào nhỏ trên đầu không?”