Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 394: Biển cành cây khô

Nhóm Tô Tô bị lũ nhộng mặt người ở bốn phía vây trong khu biệt thự Quả Táo dưới cây cối rậm rạp che lấp cả ánh sáng mặt trời. Đợi mãi không thấy nhóm người Diệp Dục và Hộ Pháp đến cứu, mọi người cũng đã mệt mỏi, bèn bàn bạc chuẩn bị đi ngủ. Nơi Tô Tô sống vẫn là căn biệt thự lúc trước cô và cha mẹ cô từng sống. Trạc Thế Giai ở lại bệnh viện chăm sóc Thiên Tứ. Những người khác cũng tự chọn cho mình một căn biệt thự để ở.

Trong biệt thự ấm áp, Tô Tô đặt Tiểu Ái lên giường rồi đi vào nhà tắm phóng nước.

Trong căn biệt thự này có động cơ điện thủy lực do cha Tô thiết kế, chỉ cần phóng nước vào két nước trên nóc nhà, cho dù có mặt trời hay không thì vòi nước cũng sẽ chảy ra nước nóng. Hơn nữa, giường chiếu, chăn màn,… cái gì cũng có. Nếu như cảm thấy chăn ga gối đệm trải trên giường bây giờ không sạch, thì dưới tầng hầm nhà Tô Tô vẫn còn rất nhiều đồ mới, chưa từng dùng đến.

Tô Tô phóng đầy nước vào bồn tắm, quay về phòng ngủ thì thấy Tiểu Ái đang nằm bên mép giường. Cô bé mặc một chiếc áo len mỏng, tay túm lấy con Chíp Bông đang bị thiếu ngủ trầm trọng, vừa lôi, vừa kéo chơi đùa vui vẻ.

“Con để nó ngủ đi, hành hạ nó làm gì? Nó cũng không phải là đồ chơi.”

Tô Tô cởi áo lông vũ ra, ngồi bên mép giường, gỡ Chíp Bông trong tay Tiểu Ái ra. Tiểu Ái bĩu môi òa khóc “Oe Oe” giống như là cực kỳ ấm ức. Tô Tô không biết phải làm sao đánh phải nhét Chíp Bông vào tay cô bé, bế cô bé lên bắt đầu cởi đồ đi tắm.

Bên ngoài cửa sổ không có lấy một ngọn gió. Tô Tô bế Tiểu Ái đang trần truồng đứng dậy, quay đầu lại nhìn cành cây đen sì đang lay động trên rèm cửa sổ, giống như xúc tu của quái vật. Cô nhíu mày, trong lòng có dự cảm cực kỳ không tốt.

Nhưng cô vẫn khá bình tĩnh, quay người đi vào trong phòng tắm, tắm rửa qua cho Tiểu Ái và Chíp Bông, mặc quần áo xong thì để Tiểu Ái và Chíp Bông lên giường. Lúc này, cô mới mở rèm của cửa sổ sát trần, ngẩng đầu nhìn lên trời, tán cây trên đỉnh đầu đã rậm rạp hơn ban ngày. Nhìn ra xa, bên ngoài tường vây, lũ nhộng mặt người đang tàn sát bên trong khu rừng bị những cành cây mềm dẻo quấn chặt lấy.

Mặc dù những chiếc gai của cây cối không thể đâm xuyên qua lớp thân xác cứng chắc của nhộng mặt người, nhưng những cành cây mềm dẻo trói chặt cái đầu to lớn của con nhộng lại khiến nó không thể cựa quậy.

Lần này, cuối cùng Tô Tô cũng hiểu, vì sao trong khu biệt thự Quả Táo này, cây cối lại mọc cao lớn, rậm rạp um tùm như vậy. Thì ra, thực vật của cả khu biệt thự Quả Táo này đều đã biến dị, bọn họ đã đi vào một khu rừng rậm biến dị rồi!

Cảm giác chẳng lành ngày càng lớn dần trong lòng Tô Tô. Đúng ra một dị năng giả cấp bốn, lại từng lăn lộn mạt thế mười hai năm rồi trọng sinh thì năm giác quan phải rất nhạy cảm, không có khả năng cô không nhận ra sự kỳ lạ ở nơi đây. Nhưng khi cô vào trong đây, vì tình hình của Trạc Thế Giai cấp bách, bọn họ không còn đường lui, Tô Tô không tìm được chỗ nào tốt hơn bệnh viện để cho Trạc Thế Giai có thể yên tâm sinh nở.

Bây giờ xem ra, khu rừng biến dị này vào ban ngày coi như khá yên ả, không hề xuất hiện bất kỳ điều gì khác thường. Nhưng khi đêm xuống, nó lại tỏ rõ uy lực tấn công của mình, đợi Tô Tô nhìn kỹ hơn, khi không có người đến tấn công biệt thự thì đối tượng tấn công của cây cối trong rừng chính là những con nhộng mặt người gây uy hiếp cho chúng.

Trước mạt thế, thực vật luôn ôn hòa không có khả năng tấn công nhưng sau mạt thế chúng đã biến dị, ít nhiều cũng đã làm thay đổi bản tính của chúng. Giống như thảm cây bụi biến dị Tô Tô trồng, chúng sinh trưởng trong lòng đất và bên ngoài tường rào, chưa từng bò vào bên trong tường. Mà hoa ăn thịt người là loài thực vật có tính sát thương cao nhất. Nhưng nếu như con người không đến gần lãnh địa của chúng, không giẫm lên chúng, chúng cũng sẽ không ăn thịt người.

Ngộ nhỡ, chúng có xu hướng sinh trưởng trở thành mối đe dọa của con người thì lập tức diệt trừ tận gốc là được. Bởi vì thực vật đều có một quá trình sinh trưởng chậm chạp, trong quá trình này con người hoàn toàn có thể biến chúng theo ý mà mình muốn.

Khu rừng biến dị trong khu biệt thự Quả Táo này lại thiếu đi bàn tay chăm sóc của con người, nên mới thành bộ dạng như bây giờ. Chúng có tấn công con người hay không, bây giờ Tô Tô vẫn chưa dám khẳng định. Tóm lại vẫn phải cảnh giác một chút.

Đợi khi cô buông rèm cửa xuống, quay đầu đi xem Tiểu Ái và Chíp Bông đang nằm trên giường thì Chíp Bông đã bị Tiểu Ái giày vò hoàn toàn tỉnh táo. Nó đang cố gắng ngóc đầu dậy, định đẩy cô bé ra. Nhưng đừng thấy cô bé mới có hơn năm tháng mà tưởng dễ, cô bé rất nặng, nó căn bản không thể lật người cô bé được.

Tô Tô thở dài, đúng là hai nhóc vô lo vô nghĩ mà. Cô đi lên giường, tách Tiểu Ái và Chíp Bông ra, cao giọng nói:

“Ngủ đi! Đứa trẻ không ngủ sẽ bị đánh đòn vào mông.”

“Ha ha ha…”

Tiểu Ái khá phấn khích, cô bé hơn năm tháng tuổi, đủ để thấy được tương lai rất khó dạy. Cô bé căn bản không quan tâm giọng điệu đe dọa của Tô Tô giơ thẳng tay ra túm lấy Chíp Bông. Chíp Bông thấy thế nhanh thoăn thoắt quẫy đuôi trốn vào trong chăn. Mặc dù nó không hề biết mông ở đâu, nhưng ngoan ngoãn đi ngủ mới là con rắn ngoan.

Vì thế, Tiểu Ái chỉ có thể tự chơi, chu mỏ nằm cạnh Tô Tô, khua tay múa chân. Trong đêm tối, bi ba bi bô cũng không biết độc thoại bao lâu, dù sao Tô Tô đã ngủ say thì cô bé vẫn còn thức.

Sáng sớm hôm sau, khi Tô Tô thức dậy thì Tiểu Ái vẫn còn ngủ. Chíp Bông thì cuộn tròn trên eo của Tiểu Ái ngủ đông. Tô Tô ngáp dài, thay quần áo cho Tiểu Ái xong liền bế cô bé xuống lầu. Tô Tô đi một vòng xem xét trước và sau sân, nhưng không thấy bất kỳ phá hoại nào do rừng cây biến dị gây ra.

Một lúc sau, tên béo trong đội của Tiêu Dao đi đến, mặt mày khổ sở nhìn Tô Tô nói: “Tô Tô, có một vấn đề không ổn, chúng ta dường như không ra ngoài được.”

“Vì sao?”

Tô Tô nghe xong ngạc nhiên, nhìn ra ngoài tường rào theo hướng tên béo chỉ, trước đây từng có một con đường thông ra ngoài, nhưng giờ con đường đó đâu rồi?

Nơi cô thấy ngoại trừ cành cây héo khô thì không có gì hết. Trong những cành cây khô kia còn có xác của những con nhộng mặt ngươi chết hôm qua. Những cái xác to như một chiếc xe con dường như đã bị trói chặt trong biển cành cây khô.

Thầy Tần ôm một đống cành cây khô đem về. Tối qua trong biệt thự của bọn họ vẫn còn có điện, nhưng từ sáng sớm hôm nay đã bị cắt điện. Bọn họ muốn làm bữa sáng chỉ có thể dùng lửa đốt. Chuyện này cũng không phải là vấn đề vì thầy Tần là dị năng giả hệ hỏa. Nhưng ông ấy cũng không thế đứng bên bếp lò tiêu hao dị năng được. Cho nên ông ấy ôm một bó cành cây khô về đốt, bản thân thì làm người nhóm lửa.

Lúc đi qua Tô Tô, thầy Tần chào hỏi cô, chủ động nói: “Những cành cây khô này, không có nguy hiểm gì. Tôi chỉ dùng dao chặt, rất dễ dàng đã chặt được rất nhiều.”

“Ồ, tốt, sau khi ăn sáng, chúng ta họp, bàn tiếp theo phải làm sao.”