Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 341: Dự sinh

Thời gian dự sinh sắp tới, trong thôn Bát Phương bắt đầu chuẩn bị cho Tô Tô các dụng cụ khử trùng, thuốc khẩn cấp cũng chuẩn bị ổn thỏa. Cơn gò của Tô Tô ngày càng nhiều, thi thoảng cũng có hiện tượng co rút nhưng chưa có quy luật.

Bây giờ Trạc Thế Giai đã bắt đầu bắt Tô Tô đếm số lần thai máy, bất kể tần suất thai máy nhiều hay ít, nhưng mỗi ngày phải ghi lại ba lần. Chờ cơn gò của Tô Tô có quy luật, là có thể đến phòng khám nằm.

Dù Trạc Thế Giai mang thai nhưng vẫn không từ bỏ những việc mà một bác sĩ khoa sản nên làm. Chỉ có điều dù đã có rất nhiều thuốc dưỡng thai nhưng Trạc Thế Giai vẫn bị ra máu, nhưng cũng ít hơn nhiều so với lúc chưa dùng thuốc.

Cô lôi Quân Tửu làm phụ tá, Quân Tửu cũng vô cùng tận tâm với chuyện Tô Tô chờ sinh. Ngày nào cũng khử trùng dụng cụ một lần, chờ Tiểu Ái ra đời bất kì lúc nào.

Mà mọi người trong thôn Bát Phương đều tự giác, không cần phiền đến các bác sĩ y tá thì cố không làm phiền. Ai nấy đều hiểu, Tô Tô có thể sinh bất kì lúc nào, nếu bọn họ chiếm dụng các bác sĩ, tới khi Tô Tô sinh mà không có bác sĩ y tá nào thì đó là lỗi của họ.

Thời gian dự sinh chẳng còn mấy ngày, đến cả Tô Tô vẫn luôn bình tĩnh, giờ cũng bắt đầu trở nên lo lắng. Cả một ngày cả đêm cô đều ngủ không ngon giấc, chỉ ngủ một giấc nông rồi tỉnh. Chân sưng phù khiến cô rất khó chịu, thi thoảng sẽ bị chuột rút giữa đêm.

Những lúc thế này cô thật sự hy vọng Diệp Dục cháy sém sớm ngày tiến hóa, mặc dù Diệp Dục có tỉnh lại cũng chưa chắc giúp được gì nhưng có thể giúp cô bóp chân, chia sẻ sự giày vò vào thời gian này cũng tốt.

Đêm ngủ không ngon khiến cho ban ngày bị đau đầu, cơn đau như thể bị dao bổ vào đầu khiến Tô Tô không thể chịu được. Ngày nào Tô Tô cũng đếm cách ngày dự sinh còn bao lâu, suy nghĩ duy nhất bây giờ là mong Tiểu Ái ra ngoài sơm sớm một chút. Cứ tiếp tục thế này, Tô Tô cảm thấy sớm muộn gì cô cũng phát điên lên mất.

Nhưng Trạc Thế Giai bình tĩnh với với Tô Tô, có người không hẳn sẽ sinh con vào thời gian dự sinh. Một phần tư sản phụ sẽ sinh vào thời gian dự sinh, sinh trước hay sinh sau thời gian dự sinh hai tuần là điều hết sức bình thường.

Nghe xong, Tô Tô chỉ muốn mau chóng lôi Tiểu Ái ra ngoài. Cứ tiếp tục thế này cô nghĩ da bụng cô cũng sắp không chịu nổi rồi.

Tuy nói rằng kiếp trước Tô Tô đã từng sinh Tiểu Ái một lần, nhưng kiếp trước cô suýt chết ở bệnh viện dã chiến, hơn nữa khi ấy không đủ dinh dưỡng nên Tiểu Ái không to như bây giờ. Kiếp này, cơ thể này là lần đầu sinh nở, lần đầu mở xương chậu, tuy đã từng có kinh nghiệm sinh con nhưng những gì khó chịu thì vẫn cứ khó chịu!

Cảm giác khó chịu của cơ thể rất chân thật, kinh nghiệm sinh con chỉ là ở kiếp trước!

Thấy ngày dự sinh ngày càng gần, người trong thôn Bát Phương ngoài việc ai nấy đều lo lắng, ở giữa thôn còn rào một hàng rào dây thép gai. Nhưng vào thời khắc quan trọng, có một đoàn thương binh đến.

Những thương binh này không phải do người khác đưa tới mà chính là Lý Oánh nghiện đưa người đến thôn Bát Phương dẫn tới. Vì đầu thôn đã bị sương mù giăng kín, thương binh Lý Oánh đưa tới không vào được chỉ đành lượn lờ bên ngoài, thế nào lại đến được bên ngoài trung tâm thôn Bát Phương.

Trung tâm thôn hiện giờ cũng xây hai tòa tháp canh, gần đó còn có một máy phát điện bằng sức gió. Máy phát điện nối với hệ thống điện trên tường, bất kì kẻ nào, dù người hay động vật thậm chí là cả thực vật có ý đồ vào thôn đều bị điện giật cháy.

Nên những thương binh này chỉ đành ở ngoài tường, đưa thư của Lý Oánh cho người trên tháp canh, rồi đợi người trên tháp canh đưa họ vào bên trong.

Lúc nhận được thư của Lý Oánh, Tô Tô đã tới thời gian dự sinh, nhưng ngoài những cơn gò tử cung khiến lưng đau quặn thì chẳng có hiện tượng sắp sinh nào cả. Tô Tô nghĩ Trạc Thế Giai nói, một phần tư sản phụ sẽ sinh vào ngày dự sinh, vì thế tâm trạng sốt ruột vô cùng.

Tô Tô đau đến mặt mũi tái nhợt, ngồi trên ghế, nhìn anh Bì đưa thư tới. Cô phiền muộn vẫy tay, thấp giọng nói:

“Cầm đi, cầm đi, kệ họ là thương binh hay không. Không nhận ai hết, tôi đã nói rồi, những người Lý Oánh đưa tới sau này không nhận nữa.”

“Lý Oánh đúng mà vô liêm sỉ, trước đây làm nhiều chuyện xấu như thế, giờ còn dám nhờ thôn Bát Phương chúng ra giữ thương binh cho cô ta sao? Có bản lĩnh đưa người đến, sao không có bản lĩnh chữa trị cho họ đi?”

Tẩm Nguyệt bê một chậu nước ấm, bên trong có một chiếc khăn mặt. Cô vừa càm ràm, vừa vắt khăn mặt lau mồ hôi cho Tô Tô.

Anh Bì đứng đối diện Tô Tô, lo lắng nhìn cô, tiếp lời Tẩm Nguyệt nói: “Nghe nói sau khi Lý Oánh lật mặt với Vương Tử Kiều liền dẫn hai phần ba số binh lính của Vương Tử Kiều về Xuân thành. Hình như cô ta nhận rất nhiều người bình thường trên đường đi, nhận càng nhiều người thì biển zombie và biển giòi cũng nhiều hơn. Cứ thế tiếp tục, số thương binh cũng ngày càng nhiều.”

Không thể xác định được mô hình phát triển của Lý Oánh là đúng hay sai, dù sao quan điểm của cô ta rất phù hợp để sinh tồn ở mạt thế. Cô ta đi tới Xuân thành cũng được rất nhiều đội dị năng giả ủng hộ. Đương nhiên biển zombie đang hướng về Xuân thành, đội ngũ của Lý Oánh to, người bị thương cũng nhiều. Cô ta muốn làm lãnh đạo rất nhiên không thể ngang nhiên bỏ rơi những thương binh trước mặt tất cả mọi người rồi.

Vì thế cô ta lại nghĩ đến Tô Tô, chỗ Tô Tô là nơi thu nhận những người yếu đuối, bệnh tật!

Theo suy nghĩ của Lý Oánh, cô ta đã dặn dò những thương binh đó để họ đến thôn Bát Phương chữa trị. Nhưng Tô Tô không mở cửa cho họ, nên nếu những thương binh này chết cũng là chuyện của Tô Tô. Trong lòng Lý Oánh, những thương binh bị đưa đến thôn Bát Phương sớm đã trở thành người vô dụng mà cô ta vứt bỏ rồi.

“Không mở cửa, kệ họ sống chết thế nào thì tùy.”

Trải qua một cơn đau lưng khủng khiếp, Tô Tô thở hổn hển, chầm chậm đứng lên dưới sự giúp đỡ của Tẩm Nguyệt. Lúc này, tiếng đọc bài của lũ trẻ vang lên, Tô Tô nhíu mày. Cô nghe một lúc, nghe thấy lũ trẻ đọc cái gì mà… “Bạch nhật y sam tận, hoàng hà nhập lưu thủy” *

* Nắng chiều đã tắt bên sườn núi, sóng cuộn sông Hoàng xuôi biển khơi. – bản dịch thơ của Nguyễn Lãm Thắng.

“Cái quái gì thế?” Tô Tô cau mày, nghiêng đầu nhìn về phía nhà trẻ, nói với anh Bì: “Mạt thế rồi còn đọc cái này làm gì? Anh bảo người đi chỉnh sửa hình vẽ zombie, tập tính của zombie, còn cả các kĩ năng sinh tồn trong mạt thế, cùng với cách đối phó với tai nạn cho lũ trẻ. Anh nhờ hai đặc công đến làm thầy giáo dạy thể dục cho bọn trẻ, bình thường rảnh rỗi luyện thêm các loại kỹ năng đánh, giết.”

“Đây… đều là những đứa trẻ hai, ba tuổi. Lớn nhất là Duệ Duệ cũng mới hơn ba tuổi một chút.”

Tẩm Nguyệt ở bên cạnh lo lắng nhìn Tô Tô. Từ bé đã cho bọn trẻ tiếp xúc với những thứ này có phải là không tôn trọng sự hồn nhiên của chúng không? Thực tế, Tẩm Nguyệt cho rằng thầy giáo tiếng Trung này cho bọn trẻ đọc thơ cổ quá sớm hình như có phần đốt cháy giai đoạn rồi.