Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 339: Tạm biệt

“ Xem ra trước mắt, tình hình của thôn Bát Phương đã rất ổn định. Tô Tô, nếu như sau này cô sinh xong, có thời gian rảnh rỗi chi bằng đến Xuân thành xem xem. Bác tôi ở Xuân thành, bây giờ ở đó cũng phát triển rất khá, cô có thể giao lưu kinh nghiệm với ông ấy.”

Trong sân của Nhà họ Tô, Phương Thúc Ế ngồi trên chiếc ghế băng nhỏ, ăn một miếng dưa hấu ngọt lịm mát lạnh, nói chuyện rất khách sáo với Tô Tô đang ngồi trên ghế đối diện.

Mai Thắng Nam mặc áo sườn xám thêu sát nách đứng cạnh anh ta, cầm một chiếc quạt lá phe phẩy quạt cho anh. Một cơn gió mát lạnh thổi đến, Phương Thúc Ế nghiêng đầu, đôi mắt hoa đào tràn đầy ý cười, nhìn người bên cạnh, càng ngày càng hài lòng.

Tô Tô ngồi trên ghế nằm, vẻ mặt có cảm giác mất hứng, còn sức mà không còn lực. Hai chân cô sưng phù giống hai cây củ cải lớn, còn mười ngày nữa là cô sẽ sinh, bây giờ càng ngày càng ngại đi lại. Chỉ thấy cô nghiêng đầu nhìn Phương Thúc Ế rồi lại nhìn Mai Thắng Nam chớp mắt, nói với Phương Thúc Ế:

“Bác anh là nhân vật lớn. Bây giờ anh chịu về Xuân thành, bác anh chắc chắn đã trở thành nhân vật đứng đầu ở đó rồi. Tôi đi có thể giao lưu kinh nghiệm gì với ông ta chứ. Lời này của anh cũng quá khách sáo rồi.”

Từ tin tức Mai Thắng Nam tiết lộ cho Tô Tô, thực ra Phương Thúc Ế vẫn ôm kỳ vọng rất lớn với thôn Bát Phương này của Tô Tô. Anh ta đang quan sát cũng đang điều tra tình hình thực tế. Mặc dù bây giờ đã có hợp tác với thôn Bát Phương nhưng thôn Bát Phương muốn thành đồng minh của anh ta vẫn còn con đường rất dài phải đi.

Mà hơn một tháng này cũng đủ để Phương Thúc Ế nhìn rõ thực lực của thôn Bát Phương, dù là phòng thủ bằng các loại động vật biến dị hay là xử lý các chuyện phát sinh đột ngột đều khiến cho Phương Thúc Ế cảm thấy rất hài lòng. Anh ta rất muốn chỉ điểm cho Tô Tô, để Tô Tô biến những khu tập trung người sống sót thành một khu an toàn.

Mà anh ta làm nhiều chuyện như vậy không phải vì do mong đợi Tô Tô có thể thành đồng minh của mình, mà do anh ta rất thích cuộc sống đơn thuần ở thôn Bát Phương, không có đấu đá, cũng không có lừa dối. Vì vậy, Phương Thúc Ế rất mong thôn Bát Phương có thể phát triển, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.

Cho nên, Phương Thúc Ế nói để Tô Tô và bác anh ta gặp mặt trao đổi kinh nghiệm thực chất là muốn Tô Tô học hỏi bác anh ta cách để biến thôn Bát Phương thành khu an toàn Bát Phương!

Nhưng Tô Tô không có hứng thú.

Tô Tô cả ngày thở hổn hển, đi có vài bước đã cảm thấy tim như muốn nhảy ra ngoài. Bây giờ bảo cô đi làm những chuyện này, thực sự là quá làm khó cô rồi. Cô tùy ý liếc nhìn Phương Thúc Ế rồi lại nhìn Mai Thắng Nam, hỏi:

“Cô cũng định đến Xuân thành à?”

“Cậu Phương rất khách sáo nói mời tôi đến Xuân thành chơi.”

Khi nhắc đến Phương Thúc Ế, vẻ mặt Mai Thắng Nam trở nên dịu dàng xinh đẹp, cũng không biết là thật hay giả. Tô Tô gật đầu, cũng không giữ lại, chỉ nói:

“Được, cô đi đi. Cẩn thận nhé! Gặp phải phiền phức gì cứ thông báo một tiếng, tôi sẽ giúp cô.”

Người xưa có câu ‘người muốn vươn lên cao, nước chảy về chỗ trũng’, Mai Thắng Nam sẽ đi đến một nơi lớn hơn, tốt hơn, phức tạp hơn – đây là chuyện tất nhiên, Tô Tô đã biết trước từ rất lâu rồi. Tuy kiếp trước hai người đã giao dịch nhiều lần, kiếp này gặp lại khiến Tô Tô cũng có chút nghẹn ngào, nhưng cô cũng biết bắt Mai Thắng Nam ở lại thôn Bát Phương nhỏ bé này là lãng phí nhân tài.

Lúc sắp chia tay, Tô Tô ngồi dậy, Mai Thắng Nam cũng đi hai bước về phía cô, khom lưng nhẹ nhàng ôm lấy cô, coi như là tạm biệt. cô ta mỉm cười thì thầm vào tai Tô Tô:

“Cảm ơn. Nếu như sau này cô gặp phải phiền phức gì cũng cứ báo cho tôi, tôi sẽ giúp cô.”

Đời này kiếp này, Tô Tô và Mai Thắng Nam đều không nói gì đến tinh hạch, giữa hai bọn họ đã biết dùng chữ “giúp”, điều này rất tốt. Tô Tô cũng cười, cô cảm thấy kiếp này Mai Thắng Nam xem như đã sống tiến bộ hơn kiếp trước.

Sau đó không đợi Tô Tô đứng dậy, Mai Thắng Nam đã buông cô ra. Phương Thúc Ế ăn dưa xong đứng dậy. Sở Hiên và tất cả đám vệ sĩ dị năng của Phương Thúc Ế, còn có cả Kiều Tư vẻ mặt uất ức đáng thương như sắp khóc và hai bà vú đang bế Tiểu Thập đều đứng ở ngoài sân.

Kiều Tư không thèm liếc nhìn Tiểu Thập đang ở trong lòng bà vú lấy một cái. Từ đầu đến cuối, cô ta chỉ nhìn chằm chằm Phương Thúc Ế. Nhưng Phương Thúc Ế lại cũng không nhìn cô ta lấy một lần, đi sóng đôi với Mai Thắng Nam vừa đi vừa nói chuyện phiếm.

Mai Thắng Nam cười tươi như hoa, mặt mày rạng rỡ. Thỉnh thoảng tranh thủ góc Phương Thúc Ế không nhìn thấy, cô ta sẽ đưa mắt nhìn Kiều Tư trong đám đông, nghiêng đầu, bày dáng vẻ cố ý chọc Kiều Tư tức chết.

Vì thế, sắc mặt Kiều Tư càng lúc càng uất ức, căm hận. Cô ta nhẫn nhịn, đợi đến lúc về đến Xuân thanh, xem cô ta có ăn tươi nuốt sống con đàn bà hèn hạ Mai Thắng Nam này không!!!

Phương Thúc Ế lại đi đến tạm biệt anh Bì và đám thanh niên, cùng nhóm bộ đội đặc công dị năng, cả lũ trẻ chạy loạn khắp thôn, thậm chí chào luôn cả thành viên của đội nữ tự cường đang luyện tập trên bãi đất trống.

Sau đó anh ta dẫn theo Mai Thắng Nam và hàng loạt thùng sườn xám thêu cao cấp lên máy bay.

Cánh quạt chuyển động, máy bay chầm chậm cất cánh. Cát vàng bay đầy trên bãi đất trống của thôn Bát Phương, lũ trẻ đứng ngước mắt lên vẫy tay hô “tạm biệt” với máy bay đang bay cao lên trời. Phương Thúc Ế và Mai Thắng Nam thì vẫy tay với mọi người dưới mặt đất qua cửa sổ máy bay. Cảnh tượng này thật khiến cho người ta có cảm giác không nỡ.

Sau đó, Kiều Tư cùng đám vệ sĩ tháp tùng, hai bảo mẫu và Tiểu Thập, thậm chí còn có cả mấy chị em gái đứng đường của Mai Thắng Nam thì lên một chiếc máy bay khác. Chiếc máy bay này rất nhanh đã biến thành một chấm đen nhỏ xíu trên bầu trời, không nhìn thấy tung tích.

Tô Tô ngồi trên ghế nằm lười nhác nhìn, trong lòng không hiểu sao lại thở dài. Là vì cô nghĩ đến những con chim biến dị trên bầu trời trong tương lai, chúng sẽ tụ tập bay thành đàn. Đi máy bay thực ra đã là một phương thức xuất hành cực kỳ nguy hiểm. Mà cô không có chuyện gì quan trọng, dẫn theo con nhỏ đi xa thế làm gì?

Cho nên, không biết đến bao giờ cô và Mai Thắng Nam mới lại gặp nhau.

Trẻ con trên bãi đất trống bên ngoài sân dưới sự dẫn dắt của Duệ Duệ đang chạy từ bên nọ sang bên kia như một cơn gió. Duệ Duệ cầm đầu dịch chuyển về phía trước, bất ngờ va vào Lương Tiểu Kỳ. Cô kêu ối một tiếng, chậu ga giường đã giặt sạch đổ hết xuống đất.

“Cẩn thận một chút?!! Duệ Duệ, cháu càng ngày càng nghịch ngợm rồi đấy!”

Lương Tiểu Kỳ cau mày, thấy Duệ Duệ đã chạy đi xa, đám trẻ con phía sau ào ào chạy theo cậu bé. Chúng chạy qua giẫm hết lên ga giường trên mặt đất. Ga giường đã giặt sạch giờ lại bẩn như cũ.