Không sai, chính là giết gà. Bởi vì giòi quá nhiều mang tới hiệu ứng mắt xích do gà ăn nhiều, sinh sôi này nở cũng nhiều hơn. Đàn ông ở thôn Bát Phương tính cả người già và trẻ nhỏ, tổng cộng mới một trăm năm mươi đến một trăm sáu mươi người, trong đó còn phải trừ đi mười tám anh lính đặc công dị năng, anh Bì và mười chín gã du côn, hơn ba mươi cụ già, hai ba chục người tàn phế.
Cho nên còn tầm năm sáu chục thanh niên trai tráng ngày ngày canh chừng toàn bộ bên ngoài thôn Bát Phương còn phải giết gà trồng rau, bận đến không ngẩng được mặt lên.
Đặc biệt là từ khi tường đất bị con giòi lớn chèn đổ, không ít gà trong thôn chạy ra ngoài mất. Sau đó lũ gà giống có vẻ như đã biết thì ra ở bên ngoài tường có rất rất nhiều thức ăn nên trong thôn Bát Phương bây giờ, tất cả gà muốn tìm thức ăn đều phi ngoài chứ không kiếm ăn ở tường đất nữa.
Đàn gà này có tập tính vô cùng kỳ quái. Ban ngày chúng bay ra khỏi tường đất kiếm ăn, buổi tối trở về đẻ trứng, biến toàn bộ thôn Bát Phương trở thành ổ của chúng. Cho nên trong thôn Bát Phương, từ sáng đến tối, khắp nơi đều là vỏ trứng, khắp nơi đều có gà con đang nhảy nhót.
Không xử lý bớt gà đi thì không được, nhưng tìm người chuyên nuôi đám gà này thì lại vô cùng phiền phức bởi vì chúng quá nhiều, sinh sôi này nở quá nhanh, ổ chúng đẻ trứng lại không cố định. Không biết ai đã nghĩ ra một cách rất thuận tiện, đào một cái lỗ dưới chân tường, bên ngoài cái lỗ đó đặt một khối đá nối từ lỗ đó thông qua chiến hào, tiện cho lũ gà con mới sinh đi kiếm ăn. Lũ gà không nhảy qua tường được, vừa ăn được giòi mà lại không bị rơi xuống chiến hào.
Bây giờ, một người đàn ông bình thường nhất trong thôn Bát Phương cũng đã luyện kỹ năng phi tiêu đỉnh cao, hoàn toàn không nói quá. Tất cả là vì bị hiện thực bức bách, bọn họ có quá nhiều gà là mục tiêu luyện tập! Giết gà đã trở thành tuyệt kỹ đặc biệt của thôn Bát Phương.
Phương Thúc Ế vẫn luôn để ý thấy gà trong thôn Bát Phương càng ngày càng nhiều. Nếu thời cơ đã chín muồi, anh ta lập tức đi tìm anh Bì, nói về vấn đề mua bán thịt gà của thôn. Bây giờ thôn Bát Phương có quan hệ hợp tác với Phương Thúc Ế, anh ta lại không thiếu tinh hạch, gà trong thôn tạm thời không phải lo nguồn tiêu thụ, giết bao nhiêu Phương Thúc Ế mua bấy nhiêu. Anh ta mua gà không giống như Sở Hiên và Tạ Hào Thế lúc trước, mua gà từng cân một, anh ta mua theo tấn. Một tấn gà đã thịt, làm sạch lông, anh ta trả cho thôn Bát Phương năm nghìn tinh hạch.
Cái giá này quá tốt rồi, một tấn gà cũng chỉ khoảng năm trăm con. Phương Thúc Ế mua nhiều, tất nhiên thôn Bát Phương cũng phải cho anh ta một ít ưu đãi, phải không?
Khi trời muộn hơn, mọi người trong thôn bắt đầu lục tục kết thúc công việc, đám gà ở bên ngoài săn giòi cũng trở về ổ sinh sôi. Nhóm nữ tự cường cầm chổi thần càng giết giòi hăng hái bên ngoài cũng lưu luyến trở lại cửa nhỏ trước đôi mắt mong chờ của đám người thường không có chỗ nào để đi, bị giữ ngoài cửa như cũ.
Trời càng lúc càng tối, bên ngoài thôn Bát Phương, ánh sáng từ đèn năng lượng mặt trời phía xa xa hắt xuống. Mấy chiếc xe lao như bay trên đường nhỏ. Dị năng giả nhìn xa trên tháp canh thấy mấy chiếc xe này giống như đoàn xe của Liễu Truyền Phong dẫn đi lúc trước. Chỉ thấy đèn ở đầu xe sáng chói, có người ở trong xe cười ha ha vài tiếng, lái xe như điên chạy mất.
Không biết mấy người này đi rồi lại về, về rồi lại đi là muốn làm cái gì?
Các dị năng giả trên tháp canh hai mắt nhìn nhau, đang do dự không biết có nên báo việc này cho Tô Tô không thì thấy ở phía xa có mấy bóng đen vô cùng quái dị đang chậm rãi bò tới từ phía khu an toàn.
Có vẻ giống con nhộng hình bầu dục nhưng lại biết di chuyển, rất nhiều con đứng xếp hàng, con nào cũng to như một chiếc xe ô tô, bò với một tốc độ không nhanh giống như bị người ta dắt tới. Bởi vì xung quanh thôn Bát Phương trước kia không có loại sinh vật này.
“Đó là cái quỷ gì vậy???”
Dị năng giả trên tháp canh cầm đèn pha soi về hướng mấy con nhộng to như xe ô tô kia, lập tức sợ đến mức thốt ra “mẹ ơi”, hoảng sợ nói:
“Gõ chiêng mau, kia là thứ gì? Quái vật, quái vật đến!!!”
“Quái vật?”
Một dị năng giả bên cạnh không nghe rõ, nhìn theo ánh sáng của đèn pha đang rọi, lập tức nhìn thấy một con nhộng hình bầu dục có khuôn mặt như con người. Khuôn mặt kia to như một cái đầu xe, có đầy đủ mắt mũi miệng lỗ tai. Thân chúng chia thành nhiều đốt, những đốt này co vào giãn ra liên tục khi chúng bò trên mặt đất, khuôn mặt đó lại rụt vào trong.
“Á!!!”
Người dị năng giả này lại càng hoảng sợ. Đúng là quái vật rồi, anh ta vội vã xoay người, phải đi gõ chiêng ngay. “Keng keng keng” tiếng gõ dồn dập vang lên, chỉ thấy một cơn gió thổi qua. Hộ Pháp từ trên đỉnh tháp phi xuống dưới, giống như một cao thủ võ lâm có khinh công tuyệt đỉnh bay thẳng đến chỗ nhộng mặt người ở phía xa.
Lúc này, trên một tháp canh khác, các dị năng giả cũng nhìn thấy nhộng mặt người ở phía xa bò tới. Bọn họ cũng gõ chiêng. Hai tòa tháp canh cùng gõ chiêng đã làm kinh động toàn bộ thôn Bát Phương.
Tô Tô vừa ăn cơm xong, ôm cái bụng đứng lên. Cha mẹ Tô đang ngồi ở bàn gỗ vuông nhỏ cũng nghe thấy tiếng chiêng. Mẹ Tô vội vã nhìn về phía Tô Tô, dặn dò:
“Từ từ thôi, chú ý an toàn...”
Chưa dứt lời, Tô Tô đã đi đến cửa, tiến vào sân.
Cô vừa ra khỏi cổng, bé trai ba tuổi Duệ Duệ trên bãi đất trống đã cầm một cái cung tên nhỏ chạy qua mặt Tô Tô, hướng về phía tháp canh. Phía sau cậu bé là Tẩm Nguyệt ôm một đứa trẻ vội vội vàng vàng đuổi theo, vừa đuổi theo vừa hô to:
“Con quay lại cho mẹ, càng lớn càng khó bảo. Oắt con quay về mau!!!”
Tẩm Nguyệt sắp bắt được cơ thể nhỏ bé của Duệ Duệ, Tô Tô chợt thấy Duệ Duệ biến mất ở bãi đất, một giây sau thấy cậu bé lại xuất hiện cách chỗ đó mười mét, vẫn đang chạy. Bé vẫn chạy về phía tháp canh nhưng Tẩm Nguyệt không bắt được con thỏ nhỏ chết bầm này rồi.
“Đây... đây là cái gì???”
Tẩm Nguyệt ngây ra, ôm đứa bé mà lòng hoang mang, vẻ mặt không dám tin nhìn tay mình. Quả thật cô vừa bắt được con mình nhưng con trai cô biến mất giống như không khí vậy, chuyện gì đã xảy ra???
“Thuấn di!”
Tô Tô ở phía sau ôm bụng, vẻ mặt bình tĩnh bước tới, dừng lại bên cạnh Tẩm Nguyệt đang ngây người, vỗ lên vai cô dặn dò:
“Trong trường hợp khẩn cấp, cô ôm đứa bé trong tay đến sơn trang Bát Phương đi, tôi đi xem Duệ Duệ.”