Truyện cổ Tây Tạng

Hảo Tâm

Ngày xưa, cách nay rất lâu, khi người ta còn sống rời rạc ở khắp nơi và nhà cửa cách nhau hàng ngàn dặm, có một vật sáng chói lạ thường xuất hiện trên bầu trời. Khi vật đó tới gần mặt đất, ngươi ta nhận ra một sao chổi sáng rực. Trong khi sao chổi di qua gần quả đất đang ngủ say trong đêm tối, những tàn lửa nóng sáng nhỏ như sợi tóc rơi xuống từ cái đuôi lửa của nó. Chúng rơi xuống đâu thì ở đó cây cỏ cháy thành than, đất cát tiêu tan, cả vùng bùng lên một đám cháy dữ dội, nhà cửa biến thành tro. Cải xứ cháy đen đó biến ra một hoang mạc khô cằn. Người dân bất hạnh và vạn vật khổ sở vì hạn hán, đói khát.

Trong vùng đó có một thanh niên lúc nào cũng giúp đỡ mọi người và nghĩ tới người khác hơn lo cho mình. Vì vậy người ta luôn luôn gọi chàng là Hảo Tâm. Chàng có lòng thương người, mắt chàng toát ra tính nhã nhặn vui vẻ. Chàng sung sướng khi thấy đồng loại vui mừng, cùng khóc khi người khác có chuyện buồn phiền.

“Làm sao cho dân chúng thoát khỏi nạn hạn hán kinh khủng này ?”, Hảo Tâm tự hỏi và từ đó ý nghĩ giúp dân không rời chàng nữa. Thế nhưng phải làm thế nào thì chàng đành chịu. Một hôm chàng quyết định đi vấn kế một ông cụ khôn ngoan ở làng bên cạnh.

Sau khi nghe chàng bày tỏ nỗi lo buồn, ông cụ nghiêm trang gục gục đầu và trả lời:

Đúng vậy đó, cháu ạ. Ngày trước, ông cố của ta cho ta biết sự bí mật của lò lửa vĩnh cửu cháy giũa lòng vũ trụ sâu thẳm.

Thỉnh thoảng, từ lò lứa vĩnh cửu đó tách ra một ngọn lửa đầy tóc, nó có những tia lửa rơi xuống đất và đốt cháy cả một vùng. Chỉ người nào vớt được viên ngọc bích giấu dưới đáy một cái hồ sâu ẩn kín trong núi Ngọc, chỉ người đó mới giúp được mọi người. Nhưng núi Ngọc cách đây xa lắm, đường đi tới đó nguy hiểm và nhiều trở ngại. Hơn nữa, lấy được viên ngọc bích rất khó. Có một con nhện đen khổng lồ canh giữ viên ngọc, nó giăng một tấm mạng trên mặt hồ và bắt giữ tất cả những gì tới gần đó.

Hảo Tâm chăm chủ lắng nghe. Ông cụ ngưng một lúc rồi nói tiếp:

Người nào muốn đi tới đáy hồ trước hết phải đi qua cánh đồng hoa độc để chiếm chiếc ngòi vàng của con ong vò vẽ chúa; chỉ với khí giới đó mới giết được con nhện đen. Đó là công việc khó khăn, cực kỳ gian khổ, và những người táo bạo thử làm đều đã bỏ mạng.

Tôi muốn thử. Ra sao thì ra! Hảo Tâm nói. Anh cám ơn ông già và lên đường. Chàng lang thang rất lâu trong một vùng hoang vắng, cuối cùng tới một khu rừng. Con đường có vẻ không bao giờ chấm dứt, như thể khu rừng muốn nuốt chửng kẻ xâm nhập. Trong khi chàng cứ tiến bước trong khu rừng không mấy niềm nở này, một tiếng rên rỉ bỗng phá tan sự im lặng. Hảo Tâm quay lại và thấy một con chim cắt đang cắp một con quạ non để mang nó ra khỏi tổ.

Để yên con chim nhỏ! Hảo Tâm kêu to và lượm một hòn sỏi ném con chim cắt, Con chim săn mồi bỏ con quạ non và bay mất.

Quạ, quạ! Cám ơn Hảo Tâm! Anh đã cứu mạng con tôi - con quạ cha nói trên đầu chàng. Nếu khi nào cần tôi giúp, anh chỉ cần nhớ tới tôi.

“Làm sao một con quạ lại có thể giúp đỡ mình”, Hảo Tâm nghĩ thầm nhưng không nói gì và đi tiếp. Chàng đì rất lâu và cuối cùng rừng cây bắt đầu thưa thớt. Khi tới bìa rừng, chàng thấy mình đang ở dưới chân một hòn núi lớn mà đỉnh núi cụt như một mặt bàn. Chỉ có một con đường mòn ngoằn ngoèo, mất hút trong đầm lầy gai gốc đi lên đỉnh núi. Hảo Tâm theo con đường đó đi lên đỉnh, không bận tâm tới chân tay bị đá nhọn và cành lá sắc bén cắt nát. Mất ba ngày, ba đêm chàng mới lên tới đỉnh núi. Đó là một cao nguyên rộng lớn phủ đầy hoa độc. Giữa cánh đồng sừng sững một thân cây già rỗng ruột, trên cây cao nhất lủng lẳng một tổ ong vò vẽ.

“Làm sao lên tới tổ ong ?”, Hảo Tâm thất vọng hỏi. Chàng quan sát những con ong, cả một đám mây vo vẽ xung quanh tổ và khắp cánh đồng hoa. “Ồ! Quạ, quạ! Nếu mày có thể tới giúp ta!”, chàng thì thầm. Chàng vừa nói xong thì bầu trời tối sầm lại và hàng ngàn con quạ bay vòng trên cánh đồng hoa. . .

- Quạ, quạ! Tôi và cả gia đình tới giúp anh đây. Trong khi con quạ có con nhỏ được anh cứu nói thế, những con quạ đen khác từ mọi hướng vẫn đổ tới. Mỗi con ngậm một cọng cỏ khô, bay tới đặt quanh thân cây rỗng ruột.

Quạ, quạ ! đánh lửa đi, Hảo Tâm ! Con quạ đen nói.

Hảo Tâm lấy hai hòn đá lửa đập vào nhau rất lâu tới khi một tia lửa bật ra và làm cháy cỏ khô. Đó là một thứ lửa âm ỉ, phát ra một cột khói rất mạnh bao trùm quanh cây. Bầy ong vò vẽ thoát đi mọi hướng và trong phút chốc không còn bóng dáng một con. Hảo Tâm có thể tới gần cây và trèo lên tới tổ ong. Nhưng trước khi chàng bắt được ong chúa, nó hung hăng bay thoát.

Quạ, quạ ! Đừng lo, tôi sẽ bắt nó lại ? Vẫn con quạ đen nói. Con quạ đuổi theo con ong chúa, bắt được nó, ngậm trong mỏ đem về cho Hảo Tâm. Chàng rút cái ngòi vàng của con ong, cẩn thận bọc trong chiếc khăn tay. Chàng chân thành cám ơn con quạ, và hai người bạn chia tay.

Chúc anh thành công ! Con quạ nói rồi bay theo bầy. Thế rồi Hảo Tâm đi thẳng tới núi Ngọc. Trong cuộc hành trình gian khổ của chàng, mặt trăng nhiều lần biến mất và xuất hiện lại trên trời.

Hơn chín lần chàng trai trẻ suýt chết đuối khi bơi qua những con sông hung hãn, hơn chín lần chàng phải vượt qua những vực sâu chóng mặt, nhưng cuối cùng chàng đã tới chân núi Ngọc. Ở đây trời lạnh như băng, như thể mặt trời không đủ sức sưởi ấm hòn núi quá lớn. Càng lên cao, trời càng lạnh và tối. Cuối cùng là bóng tối hoàn toàn, và hồ núi Ngọc nằm trong bóng tối đó.

Trên mặt hồ im lặng như mọi thứ đều chết, và chỉ trên cao, phía trên các vách đá, người ta mới đoán biết là có một mảnh bầu trời không với tới.

“Chắc chắn ở đó có đường tới đáy hồ”, Hảo Tâm bảo thầm và nghiêng mình nhìn mặt nước dò xét, lòng nặng trĩu lo âu.

Từ đáy hồ, những con mắt lờ đờ của con nhện đen to tướng đã theo dõi chàng, nó chậm chạp chuẩn bị những cái chân dài để phóng tới tấn công. Hảo Tâm nhanh nhẹn tháo nút khăn tay, nhưng trước khi chàng kịp chuẩn bị chiếc ngòi vàng của ong chúa; con nhện đã đảo mắt, ra khỏi nước và nhảy xổ vào nạn nhân của nó.

Cuộc chiến đấu không cân sức bắt đầu. Con nhện đen quấn tơ quanh mình Hảo Tâm. Nhưng đúng lúc nó chuẩn bị hạ sát nạn nhân, chính nó bị chiếc ngòi vàng đâm trúng, và vi thế nó phải thả con mồi của mình ra. Nó oằn oại một lúc nữa rồi ngã ra chết cứng và chìm lỉm dưới hồ. Trong khi chìm xuống đáy hồ, nó để cuộn tơ tháo ra. Khi Hảo Tâm gỡ đuốc những sợi tơ trói buộc mình ra, chàng thấy sợi tơ nhện đó, nắm lấy và dùng nó để xuống đáy hồ. Càng xuống sâu nước càng lạnh. Chàng có cảm tưởng là sẽ không bao giờ tới đáy hồ, chàng đã bảo thầm là phải trên mặt nước nhưng đúng lúc đó chân chàng chạm đáy hồ. Những tia sáng trong bóng tối khiến chàng chú ý. Đó là viên ngọc bích. Hảo Tâm bèn cào lớp cát lạnh như băng để lấy viên ngọc, nhưng nó lạnh quá, không thể nắm trong tay đã tê cóng. Thế là sợ viên ngọc rơi mất, chàng liền ngậm vào miệng và trồi mặt nước ngay.

Lên khỏi nước chàng buông mình ngã trên bờ hồ vì đã kiệt sức. Chàng ngủ lâu lắm. Khi tỉnh giấc, chàng muốn rửa mặt cho mát và nghiêng mình xuống hồ. Nhưng khi thấy bóng mình trong nước hồ phẳng lặng như gương, chàng lặng người sửng sốt vì thấy mình thay đổi quà nhiều. Đó không phải là Hảo Tâm mà là một thủy thần khổng lồ mà từ miệng có những dòng suối phun ra.

Thế là chàng vội vã trở về làng. Với bước chân của người khổng lồ, chàng nhảy qua vực sâu, leo qua núi, và chàng đi tới đầu thác nước chảy ra ở đó. Trong vết chân chàng, cỏ xanh bắt đầu mọc, và những cánh đồng khô cháy lại cho mùa màng tươi tốt.

Khi về tới làng, chàng đã kiệt sức đến nỗi gục xuống đất, và từ tấm thân khổng lồ một dòng nước chảy ra, chẳng bao lâu đã đầy một hồ lớn. Dân chúng khắp nơi chạy tới xem cảnh tượng này. Chừng đó nước, quả là phép màu ! Rồi họ lại bắt đầu cày bừa, đào kênh dẫn nước tươi cho cả vùng.

Từ đó xứ này không sợ tia lửa sao chổi nữa.

Xem